Đế Vương

Chương 46: Tế thiên



Tống Thải Thanh bị vương gia giáo huấn thì ngoan ngoãn trở về Phượng Tường cung. Tịnh Nam vương đặt không chỉ có một nội gián là nàng trong cung, nếu nàng có dị động, vương gia đương nhiên nói được là làm được.

Hà phi chết bất đắc kỳ tử khiến nàng đột nhiên tỉnh táo lại, nàng chỉ là một thiếu nữ tử, trước đây là dựa vào sự coi trọng của vương, giờ thì dựa vào sủng ái của đế vương.

Nhưng đối với vương gia hay bệ hạ mà nói, nàng thật bé nhỏ không đáng kể. Bọn họ tùy tiện động động đầu ngón tay, liền có thể bóp chết nàng, còn có thể khiến nàng chết đến không minh bạch. Nghĩ đến Hà phi, Tống Thải Thanh cũng không kìm được cảm thán nhỏ bé làm sao.

Tuy nói nàng là tấm mộc của mình, tốt xấu gì cũng đều là thủ hạ của Tịnh Nam vương, Hà phi có lẽ không biết, mình mới là người Tịnh Nam vương tuyển chọn ra, nhưng tóm lại là từng cùng đứng trên một chiến tuyến.

Tống Thải Thanh ngồi trong Phượng Tường cung, cảm thấy bi thương, một câu “Chớ quên xuất thân” kia của vương gia làm nàng tỉnh ngộ, cũng khiến hy vọng nảy sinh trong lòng trở nên đáng cười không thôi…

Sáng nay tại Ngự Thư Phòng, Kỳ Huyên thu được thư từ Nam Hà, Tịnh Nam vương khẩn cầu bệ hạ cho phép hắn hồi Vương Thành, tham dự tế thiên bày tỏ lòng thương tiếc tổ tiên cùng tiên hoàng.

Đối với chuyện Tịnh Nam vương đột nhiên nói muốn hồi Vương Thành, Kỳ Huyên đã có chuẩn bị tâm lý. Đại Kỳ vương triều có lệ ba năm làm lễ, mùa xuân tháng giêng năm nay là tế thiên, còn hai tháng nữa là đến, Tịnh Nam vương nếu muốn đến Vương Thành cho kịp ngày, thì giờ nên xuất phát từ đất phong mới kịp.

Ba năm trước đây Tịnh Nam vương qua lại vội vàng, vẫn chưa có bất cứ dị động nào; Thế nhưng năm nay Kỳ Huyên tin tưởng, lần này đối phương đến đương nhiên không có hảo ý gì. Hắn trầm ngâm một hồi, mới chuẩn tấu sở cầu của Tịnh Nam vương.

Binh đến tướng chặn, thủy đến thổ giấu, hắn muốn nhìn một chút, Tịnh Nam vương muốn bày ra trò gì.

Tịnh Nam vương thu được chiếu thư của Kỳ Huyên thì lập tức an bài chuyện ở Nam Hà quan, sau đó mang theo một đội tinh binh chạy tới vương thành. Lúc Kỳ Huyên thu được tin tức, cười lạnh một tiếng, “Vô phương, trẫm có biện pháp khiến hắn lúc rời đi không mang được một người trở về.”

Tịnh Nam vương phong trần mệt mỏi, trước khi một năm kết thúc, vừa mới đi đến binh doanh cách vương thành mười dặm thì đã thấy Tả tướng cùng Thái Úy phụng mệnh bệ hạ, tiến đến nghênh đón Tịnh Nam vương vào thành, thuận tiện lưu tinh binh của hắn lại binh doanh.

Tịnh Nam vương Kỳ Thắng lưu lại thân binh, theo Thái Úy tiến vào Vương Thành. Tịnh Nam vương đã bị phân phong đi ra ngoài, bên trong Vương Thành đương nhiên không có nơi để ở, Kỳ Huyên sau khi đọc được thư của Tịnh Nam vương thì lập tức sai người thu thập một gian phòng để Tịnh Nam vương tá túc. Hai người Chúc Cẩm Phồn giúp Tịnh Nam vương dàn xếp mọi chuyện, sau đó lập tức tiến cung gặp mặt bệ hạ. Kỳ Huyên hỏi: “Tinh binh của Tịnh Nam vương như thế nào?” Thái Úy cung kính đáp: “Hồi bệ hạ, đã qua huấn luyện.”

“Nga, Thái Úy nghĩ rằng, nếu so sánh với thiết kỵ binh của vương thành thì thế nào?”

“Hồi bệ hạ, thiết kỵ binh công không có gì là không khắc, cho dù tinh binh của Tịnh Nam vương vĩ đại đến mấy, cũng khó địch lại thiết kỵ binh dũng mãnh thiện chiến.”

“Vậy ngươi nói, hắn mang một đội tinh binh không đánh thắng ta được đến thì có dụng ý gì?”

“Hồi bệ hạ, vi thần không biết.” Nhiễm Quân Dung thấp giọng đáp, Kỳ Huyên cười khẽ lên tiếng, “Thái Úy, ngươi không phải không biết, là không dám nói ra mà thôi. Tả tướng, ngươi tới nói.”

“Tịnh Nam vương có ba dụng ý. Thứ nhất, bởi vì Thái Hậu nương nương; Thứ hai, bởi vì Thái Hậu nương nương; Thứ ba, lại vẫn là vì Thái Hậu nương nương.” Chúc Cẩm Phồn như bị lậm, liên tục nhắc đến Thái Hậu nương nương.

“Ân, hắn muốn cứu mẫu hẫu ra, còn muốn mượn lực mẫu hậu để chống lưng, còn muốn dùng mẫu hậu áp chế trẫm.” Ngón tay Kỳ Huyên khẽ gõ mặt bàn, Kỳ Thắng tuy là thân sinh tử của Thái Hậu, thế nhưng phụ thân Thái Hậu lại không biết tình.

Trong mắt phụ thân thái hậu, Kỳ Thắng chẳng qua chỉ là hoàng tử của tiên hoàng, nếu muốn thuyết phục hắn hợp mưu làm phản, thì phải chứng mình được thực lực và thế lực của mình.

Cho nên Kỳ Thắng sở dĩ mang theo một đội tinh binh, là muốn cho tổ phụ xem, trên tay mình cũng có binh lực không kém thiết kỵ binh; Trừ việc này ra, hắn còn muốn gài tinh vào Phổ Đàn tự cứu thái hậu ra.

Sau khi cứu được thái hậu thì Kỳ Thắng sẽ lấy thái hậu áp chế hắn, bởi vì đối phương có lẽ chưa biết mình biết mình không phải con ruột của thái hậu; Càng không biết, thân thế của Tịnh Nam vương đã bị mình điều tra ra tường tận.

Bọn họ tin tưởng rằng mình sẽ không thí mẫu, cho nên thái hậu là lợi thế phi thường trọng yếu, chỉ cần thái hậu đứng bên người Kỳ Thắng, mình cũng sẽ có điểm cố kỵ.

Kỳ Huyên nghĩ, nếu hắn không biết thân thế của mình, có là còn cố niệm thái hậu; Thế nhưng bị phản bội đời trước lẫn đời này, Kỳ Huyên đã mất đi tình cảm mẹ con với thái hậu.

Nếu không phải giết thái hậu sẽ mang trên lưng tội danh thí mẫu, Kỳ Huyên đã ra lệnh xử trảm trừ hậu họa từ lâu rồi, đỡ phải giờ còn phải nhìn thấy Tịnh Nam vương nhảy nhót dưới mi mắt mình.

Tuy nói Kỳ Huyên không thích Tịnh Nam vương, thế nhưng người đã đến đây, cũng phải gặp một lần, diễn xuất một màn huynh đệ tình thâm, khiến người khác không nắm thóp được, cũng không thể nói gì được.

Tịnh Nam vương đang nghĩ Kỳ Huyên sẽ để mặc hắn mấy ngày, còn định đi rải lời đồn không tốt thì lại được Kỳ Huyên truyền triệu. Hắn hơi kinh ngạc, thay quần áo tử tế theo nội thị tiến cung.

Kỳ Huyên tiếp kiến Tịnh Nam vương, ngoài vài ba lời hàn huyên khách sáo thì còn đề cập đến chuyện Hà phi chết bất đắc kỳ tử. Tịnh Nam vương tuy không đến mức công khai gay gắt chất vấn bệ hạ, trong lời lại có chút ý tứ trách cứ.

Đối với chuyện này Kỳ Huyên đã sớm chuẩn bị tốt câu thoại, nói ra chẩn đoán của ngự y cho Tịnh Nam vương biết. Hà phi ban đầu nhiễm bệnh hiểm nghèo, lại sợ hãi bệ hạ vì thế mà gây bất hòa với nàng, nên đã mua chuộc thái y trong Thái Y viện thay nàng giấu diếm.

Hà phi đúng là chết bất đắc kỳ tử có đến Ngự Thư Phòng, ngay lúc đến cửa cầu kiến thì hộc máu mà chết. Kỳ Huyên đơn giản thuật lại sự tình một lần, nói vài ba cái lại làm mình trở thành vô tội sạch sẽ, còn khiến Tịnh Nam vương không còn lời nào để nói.

Bệ hạ cầm ra chẩn đoán của Ngự Y, hắn biết rõ đây là mưu kế của Kỳ Huyên, nhưng không có chứng cớ. Chẳng lẽ giờ hắn nên chỉ vào mũi bệ hạ mắng hắn dối trá?

Cho nên Hà phi ngậm bồ hòn, hắn lại phải nuốt xuống, còn phải mang theo vẻ mặt mang ơn. Không chỉ không thể thay Hà phi lấy lại công đạo, còn phải thay Hà phi giải thích sai lầm nàng phạm phải.

Nói thế nào đi chăng nữa thì Hà phi cũng là biểu muội của vương phi của hắn, còn là hắn đưa cho bệ hạ. Bởi vậ nếu hành vi của Hà phi không ổn, là do bọn họ quản giáo không nghiêm, nếu bệ hạ muốn truy cứu, thì ngay cả vương phi của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Lúc nghe Hà phi chết bất đắc kỳ tử, Tịnh Nam vương còn không khỏi cười mỉm nghĩ mình đắc thế. Hắn cũng không ngẫm lại, Kỳ Huyên là đế vương, hắn nói Hà phi chết là vì bệnh hiểm nghèo mà chết bất đắc kỳ tử, thì chính là như thế, không ai nói khác được.

Sau khi đề tài về Hà phi chấm dứt, Tịnh Nam vương đánh trái đánh phải một hồi thì đề cập đến thái hậu. Hắn tỏ vẻ từng được thái hậu chỉ bảo, cho nên khi đến vương thành lại muốn đi bái kiến thái hậu.

Kỳ Huyên nghe vậy trầm mặc trong chớp mắt, thản nhiên mở miệng nói: “Mẫu hậu hiện tại đang ở Phổ Đàn tự lễ Phật, thay Đại Kỳ vương triều cầu phúc, nếu ngươi muốn gặp nàng, trẫm có thể gọi nàng tiến cung.”

“Hồi bệ hạ, thần có thể tự đi Phổ Đàn tự, không cần kinh động đến mẫu hậu.” Tịnh Nam vương nhanh chóng nói.

“…… Cũng được, vậy ngươi đi thăm mẫu hậu đi.” Kỳ Huyên cuối cùng gật đầu đồng ý, Tịnh Nam vương mỉm cười lui ra.

Ngày đó, Tịnh Nam vương đi đến Phổ Đàn tự. Trụ trì ở Phổ Đàn tự cung kính đón hắn vào, thái hậu xa cách con nhiều năm rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy lại lần nữa, trong lòng kích động không thôi.

“Thắng nhi, mau tới đây cho mẫu hậu nhìn một cái.” Thái Hậu hiền lành mở miệng nói, Kỳ Thắng đi về phía trước, cầm tay Thái Hậu, thấp giọng nói;“Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu.”

“Là mẫu hậu không tốt, năm đó vì mình mà đẩy ngươi ra biên quan, hoàng nhi ngươi chịu khổ rồi.” Mẫu hậu thương tiếc nói, nâng tay nhẹ vỗ về khuôn mặt Kỳ Thắng.

“Mẫu hậu người đừng nói như vậy, nhi thần không khổ.” Kỳ Thắng lắc đầu, thản nhiên nói. Lúc này trụ trì đi đến, đến gần Kỳ Thắng nhẹ giọng nói:“Thái Hậu nương nương, vương gia, thời gian không nhiều, người của bệ hạ sẽ đến đây nhanh thôi.”

“Thắng nhi, Kỳ Huyên kia không làm khó ngươi đi?” Thái Hậu nghe trụ trì nhắc nhở, nhanh chóng nhắc đến chính sự.

“Không có.” Kỳ Thắng lắc đầu, dừng một chút tiếp tục nói:“Mẫu hậu người ráng nhịn, qua một đoạn thời gian, nhi thần sẽ tiếp người ra khỏi đây.” Thái Hậu liên tục gật đầu.

Kỳ Thắng và thái hậu mới vừa kết thúc cuộc hội thoại thì rời khỏi Phổ Đàn tự. Hắn vừa trở về phòng thì thu được tin tức từ Tống Thải Thanh, trầm ngâm một hồi thì đề bút viết vài câu đáp lời.

Lúc giao thư cho cung nữ, Tịnh Nam vương tiện thể hỏi vài câu về tình huống của Tống Thải Thanh. Tịnh Nam vương cười lạnh một tiếng, “Không dám quên? Bổn vương thấy nàng đã quên sạch sẽ triệt để rồi.”

“Trở về đi.” Tịnh Nam vương phất phất tay, cung nữ nhanh chóng rời đi. Sau đó Tịnh Nam vương tiêu dao mấy ngày, mỗi ngày đi dạo trong vương thành, thỉnh thoảng còn đi nghe chút hí.

Kỳ Huyên lúc thu được báo cáo từ ám vệ thì có chút nghi hoặc,“Tiếp tục theo dõi hắn, hắn đâu có đến vương thành chỉ để du ngoạn đâu.” Ám vệ lĩnh mệnh mà đi.

Đến ngày tế thiên, Kỳ Huyên dẫn bách quan đến viên khâu ngoài thành vương thành từ sáng sớm, hắn mặc cổn phục, khoác thêm áo khoác, đầu đội lưu miên, bên hông có cắm đại khuê, trong tay còn cầm theo trấn khuê.

Tiếp hắn châm tích sài, bắt đầu nhân tự; Sau đó hiến ngũ tề, dẫn trá, cùng vũ đội đồng vũ. Sau khi hoàn thành xong tế tự thì bắt đầu lễ chia sẻ rượu, lấy hỗ từ chúc phúc thiên tử.

Sau khi tế thiên chấm dứt, Kỳ Huyên trở lại vương thành, cử hành nghi thức đặc xá; Ngày hôm sau thì mang theo Tịnh Nam vương đến tạ lễ tổ tông. Mãi đến đây thì toàn bộ tế thiên mới xem như hoàn thành.

Sau khi thực hiện nghi thức tế thiên, Kỳ Huyên bận rộn đến mức ngay cả thời gian gặp Yến Quy cũng không có, hai người chỉ trích ra được một buổi trước trừ tịch, cùng nhau dùng bữa tối. Đợi đến khi Kỳ Huyên nhàn hạ hơn thì cũng là lúc Yến Quy bắt đầu khởi hành trở về Hoành Thủy quan.

Kỳ Huyên sở dĩ muốn triệu hồi Yến Quy, ngoại trừ nhung nhớ đối phương còn là vì giờ đã sắp cuối năm, cố ý cho Yến Quy trở lại vương thành trải qua năm mới. Ngay cả Yến tướng quân ở Vạn Hà quan xa xôi cũng được ân điển về nhà đoàn tụ với Yến Quy.

Sau khi tế thiên hoàn thành, Yến Quy cùng Yến tướng quân cũng chuẩn bị trở lại trú địa, trước lúc Yến Quy đi, Kỳ Huyên lại triệu y vào cung. Hai người cọ xát một phen, Kỳ Huyên ôm hắn không buông tay.

“Kỳ Huyên, ta phải đi.” Yến Quy vỗ vỗ tay hắn, ôn thanh nói. Kỳ Huyên chôn mặt vào hõm vai y, âm thanh phiền muộn khó chịu nói: “Yến Quy, ta luyến tiếc ngươi.”

“Bộ dáng của bệ hạ như vậy, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ bị chê cười đấy.”Yến Quy nhịn không được bật cười, Kỳ Huyên ở trước mặt y, càng ngày càng buông lỏng phòng vệ.

“Ai dám chê cười trẫm, trẫm liền chém hắn.” Kỳ Huyên khí phách lẫm liệt nói, lời vừa nói ra khỏi miệng lại bắt đầu than thở, “Sao thái tử của trẫm lại còn nhỏ như vậy chứ?”

“Bệ hạ, Vân Thư hai nước chưa trừ, không thể khinh thường.” Yến Quy chính sắc nói, chỉ cần Vân quốc, Thư quốc một ngày chưa bình, Đại Kỳ vương triều sẽ không thể sống vô tư.

Kỳ Huyên thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt nghiêm túc của Yến Quy, lòng chợt nóng lên. Yến Quy của hắn ấy, trung tâm với hắn như vậy, thời thời khắc khắc vẫn nhớ kỹ đại sự quốc gia, tốt như thế, lại không có phong tình như thế.

Bất quá nếu tính tình Yến Quy không nghiêm túc như vậy, thì cũng không lọt được vào mắt hắn, làm hắn không bỏ xuống được như bây giờ. Kỳ Huyên thầm thở dài, cảm giác hai người còn chưa rời đã bắt đầu thấy nhớ.

Yến Quy đương nhiên cũng luyến tiếc Kỳ Huyên, chỉ là ở vị trí này, thời điểm này, trách nhiệm cả hai còn chưa dứt. Nay y là Yến Hành vương, phải thay bệ hạ phân ưu giải lao, đóng giữ Hoành Thủy quan, ngăn trở ngoại địch xâm lược; Sự tình khác, y không cần hỏi đến.

Y chỉ cần biết rằng, trong lòng Kỳ Huyên có mình là đủ rồi. Đối với Yến Quy đến nói, có thể  có được thâm tình của Kỳ Huyên, đã là thiên đại ban ân, nếu lại còn cầu trái xin phải, ông trời chắc sẽ không vừa mắt lòng tham của y đâu.

Cho nên y đối với việc trấn thủ Hoành Thủy quan không có tia thầm oán nào, cũng không có cảm giác không cam nguyện nào; Huống chi có thể thay Kỳ Huyên bảo vệ biên quan, là chức trách của y, cũng là quang vinh của y.

Làm một danh võ tướng, kỳ vọng lớn nhất là có thể gặp được minh quân, và được trọng dụng. Nay nguyện vọng đã đạt được, có thể mang theo Yến gia quân đến đóng giữ Hoành Thủy quan, phát huy sở trưởng, thực là đã rất may mắn rồi.

Yến Quy cùng Kỳ Huyên nói lời từ biệt, ngay ngày hôm sau, liền xuất phát đi Hoành Thủy quan. Kỳ Huyên mang theo văn võ bá quan, tự mình đứng ở cửa thành đưa tiễn, chúng thần cảm thấy kinh ngạc, Yến Hành vương lại được bệ hạ sủng ái như thế.

Đợi đến khi không thấy thân ảnh Yến Quy nữa, Kỳ Huyên mới xoay người trở lại trong cung.

Tịnh Nam vương đi theo sau Kỳ Huyên, biểu tình trên mặt giữ kín như bưng, chỉ là hắn còn chưa kịp làm gì thì Phàn Quý lúc lâm triều đột nhiên tấu trình.

Nguyên lai là trạng cáo hắn mang tinh binh đến, không giữ kỷ luật, không nghe chỉ huy của giáo úy binh doanh, nhiễu loạn kỷ luật trong quân. Tịnh Nam vương kinh nghi, mấy người đấy đều là thân tín của hắn, không có mệnh lệnh của hắn tuyệt sẽ không làm việc lỗ mãng như thế.

Huống hồ hắn không thu được bất cứ tin tức nào, việc này là thật hay là giả, còn phải thương thảo. Chỉ là Tịnh Nam vương âm thầm quan sát thần tình của Kỳ Huyên, trong lòng chỉ sợ đối phương sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này mà thôi.

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần chỉ sợ việc này khác thường, còn thỉnh bệ hạ điều tra kỹ lại mọi việc.” Bất đắc dĩ, hắn cắn răng đi ra, đâu thể để Kỳ Huyên cứ thế thu hết thân tín của hắn được.

“Việc này để cho Thái Úy và Tịnh Nam vương phụ trách đi.” Kỳ Huyên phất phất tay, giao chuyện này cho Nhiễm Quân Dung làm. Tịnh Nam vương rùng mình, trộm dò xét thái úy đang đứng kế bên.

Phàn tướng từng nói, trong triều khiến hắn kiêng kị nhất, trừ tả tướng, thì còn có thái úy. Hắn đã từng gặp qua tả tướng, làm người vui vẻ, chu đáo khéo đưa đẩy, phi thường khôn khéo.

Thế nhưng thái úy này, hắn nhìn không ra được, chỗ nào lại khiến Phàn tướng cảnh giác đến thế. Hắn từng thử bắt chuyện với đối phương, nói hai ba câu lại hết lời để nói, hơn nữa đối phương quá ít lời làm hắn không thể nào xuống tay được.

Nay Kỳ Huyên cho hai người phụ trách án này cũng được, hắn có thể nhân cơ hội thăm dò thái úy. Nếu có thể mượn sức thì kéo người về trận doanh của mình; Nếu không được thì thừa dịp này tìm cơ hội trừ bỏ người.

Sau khi lâm triều, Kỳ Thắng đi đến cạnh Nhiễm Quân Dung làm thân,“Nhiễm đại nhân, mấy ngày tới còn chờ chỉ giáo.” Nhiễm Quân Dung thản nhiên liếc mắt nhìn hắn,“Vương gia khách khí.”

Chúc Cẩm Phồn đứng ở một bên, nhìn hai người đi đến, lần đầu trở nên lạnh mặt. Kỳ Thắng chú ý sắc mặt của hắn, không lưu tâm nói: “Tả tướng đại nhân, bổn vương cùng Nhiễm đại nhân có chuyện phải đi trước.”

Nhiễm Quân Dung gật gật đầu với Chúc Cẩm Phồn, theo sau Kỳ Thắng đi ra. Chúc Cẩm Phồn nhìn chằm chằm bóng dáng hai người, trong mắt mâu quang chợt lóe, quyết định đẩy nhanh tốc độ xử lý chuyện Tịnh Nam vương.

“Tả tướng đại nhân.” Lúc Chúc Cẩm Phồn đang thầm mắng Tịnh Nam vương trong lòng thì Phàn Quý tới. Hắn quay lại liếc Phàn Quý một cái, hơi có chút giận chó đánh mèo.

“Như thế nào, Thái Úy đại nhân không ở bên nên tả tướng đại nhân cấp cho hạ quan vẻ mặt nhăn nhó đấy sao?” Phàn Quý nhíu mày, cố ý kích thích Chúc Cẩm Phồn.

“Đều là ngươi suy bụng ta ra bụng ngươi thôi.” Chúc Cẩm Phồn hừ lạnh một tiếng, giờ trực tiếp cho Tịnh Nam vương vào ngục, gán lên người hắn tội danh mưu phản, không phải là xong rồi sao.

“Tả tướng đại nhân, vô cớ bỏ ngục Tịnh Nam vương, ngươi muốn bức Nam Hà quan tạo phản sao? Ngươi cho rằng Tịnh Nam vương đến đây, sao lại lưu lại đại quân nơi hậu phương?” Phàn Quý nhếch nhếch môi cười, bất đắc dĩ nói.

Chúc Cẩm Phồn sao lại không biết, Tịnh Nam vương dám mang mấy trăm tinh binh đến vương thành, đương nhiên đã có chuẩn bị vẹn toàn. Chỉ sợ một khắc bệ hạ vừa bỏ ngục Tịnh Nam vương thì Nam Hà quan sẽ khởi binh tạo phản.

Nếu Nam Hà quan làm phản, phái binh trấn áp cũng không phải việc khó, vấn đề lại nằm ở chỗ, biên giới Nam Hà quan là Thư quốc. Cạnh Nam Hà quan là dòng sông Tịnh Hà, cách đó không xa là nơi tương giao của Tịnh Hà và Kỳ Thủy.

Quốc thổ phía nam của Đại Kỳ vương triều, phía tây là Sơn Hà quan, ở giữa là Vạn Hà quan, phía đông là Nam Hà quan. Ba biên giới trấn thủ lướn của Đại Kỳ vương triều, chống đỡ xâm nhập từ Thư quốc.

Sơn Hà quan địa thế hiểm yếu, ra khỏi biên giới là núi cao liên miên, thiên nhiên hiểm trở, làm cho Sơn Hàn quan dễ thủ khó công, từ trước đến nay rất ít người gây rối ở khu vực này.

Nam Hà quan bởi vì là đất phong của Tịnh Nam vương, có binh của Tịnh Nam vương trấn thủ, cũng không có người muốn gây chú ý đến mức đi khiêu chiến đại quân; Bởi vậy chỉ có Vạn Hà quan là mục tiêu công phá của Thư quốc.

Nay Tịnh Nam vương rời đất phong, nếu tin tức truyền đến Thư quốc, sợ là Thư vương lại bắt đầu rục rịch. Nếu lại nghe nói Tịnh Nam vương bị bỏ ngục, chỉ sợ Thư vương sẽ lập tức xuất binh.

Còn nữa, bệ hạ bọn họ còn chưa xác định là Tịnh Nam vương có cấu kết với Thư quốc không. Lúc trước Phàn tướng thông đồng với địch phản quốc, Tịnh Nam vương tuy có giúp một tay nhưng lại cực kỳ cẩn thận, không lưu lại chút dấu vết nào.

Nếu không phải Kỳ Huyên phát hiện dị động từ Thái Hậu, từ thái hậu mới biết được, chứ không đến tận bây giờ còn chưa biết chuyện Phàn tướng làm phản là do có Tịnh Nam vương cho dầu vào lửa. Có lẽ kiếp trước Phàn tướng cũng được Tịnh Nam vương tương trợ, nội ứng ngoại hợp, mới kéo mình ngã ngược được như thế…

Nhiễm Quân Dung cùng Kỳ Thắng đi đến binh doanh, tinh binh của hắn đều đã bị giam giữ cả. Kỳ Thắng vì muốn giúp binh lính của mình thoát tội, đã bắt đầu cùng Nhiễm Quân Dung đề ra nghi vấn về tướng lãnh quân doanh, muốn lý giải chân tướng sự thật.

Thân tín của Kỳ Thắng là Mã Tam tướng quân. Mã Tam có tính tình táo bạo, chuyện hơi không vừa ý thì lớn tiếng quát mắng, trừ Kỳ Thắng thì không nghe lời ai.

Kỳ Thắng vốn không muốn mang Mã Tam theo, nhưng suy xét thấy tính tình Mã Tam dễ chuyển xấu, võ công lại thuộc hàng tốt nhất. Nếu muốn cứu thái hậu ra, có Mã Tam theo thì khả năng thành công sẽ cao hơn.

Cho nên cân nhắc nhiều lần, hắn vẫn mang Mã Tam theo. Lúc hắn muốn vào vương thành thì đã dạy bảo không biết bao nhiêu lần, bảo Mã Tam ngàn vạn phải nhịn xuống, đừng làm hỏng đại sự.

Mã tam tuy không biết kế hoạch của vương gia, nhưng vương gia là chủ của hắn, sai đâu đánh đó, vương gia phân phó thế nào thì hắn làm thế đó. Chỉ là nếu Kỳ Huyên đã dám để Kỳ Thắng dẫn người đến, thì chắc chắn phải thăm dò thân tín của hắn trước rồi.

Kỳ Thắng vừa rời khỏi binh doanh, thì Kỳ Huyên đã an bài thám tử trong doanh bắt đầu hành động. Bọn họ cố ý khơi mào lửa giận của Mã Tam, còn khuyến khích Mã Tam và thiết kỵ binh nói xấu nhau.

Mã tam nhớ kỹ lời vương gia dặn, ngay từ đầu còn nhẫn được, nhưng sau khi bị thiết kỵ binh cười nhạo, thì chỉ bị thám tử cố ý vô tình chạm nhẹ thì đã nhất thời nổi nóng mà xông lên đánh thiết kỵ binh.

Thân tín của Kỳ Thắng và đội thiết kỵ binh vốn đã xem nhau không vừa mắt, thấy Mã Tam lao vào đánh thì cả đám cũng gia nhập. Giáo úy thu được tin tức chạy tới thì gầm lên một tiếng, thiết kỵ binh lập tức dừng tay.

Thế nhưng tinh binh của Kỳ Thắng đâu nghe lời giáo úy, bọn họ liều mạng tiếp tục đánh thiết kỵ binh đã dừng tay. Giáo úy tức đến không nói được, sai người lên cản bọn họ lại, Mã Tam đi đầu phản kháng lại, làm hiện trường lại một lần nữa trở nên hỗn loạn.

Nguyên bản thân tín của Kỳ Thắng không thiếu tướng tài trí dũng song toàn, nhưng lần này Tịnh Nam vương không muốn mang toàn bộ tinh anh đến vương thành. Trừ Mã Tam ra lần này chỉ có tám trăm tinh binh đến, còn có ba tướng quân khác.

Ba người bọn họ đều bị Kỳ Huyên dùng kế, đợi đến khi Mã Tam động thủ chạy đến thì mọi chuyện đã rồi. Giáo úy dưới cơn giận dữ đã giam hết tám trăm tinh binh cùng với toàn bộ tướng quân giam lại, sau đó báo cho triều đình.

Kỳ Thắng nghe qua sự tình thì ý nghĩ muốn chém chết Mã Tam cugnx có. Đồng thời cũng kín đáo phê bình với ba tướng quân còn lại, rõ ràng hắn đã bảo bọn họ trông chừng Mã Tam, kết quả là để Mã Tam nháo đến gặp chuyện luôn rồi.

Kỳ Thắng không ngừng suy tư giúp Mã Tam thoát tội, hắn trầm ngâm một hồi rồi mở miệng hỏi: “Mấy binh lính châm ngòi Mã Tâm đâu?” Nhiễm Quân Dung nghe vậy, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn.

Nghe ý tứ của Tịnh Nam vương, là muốn cho Mã Tam đường lui, vốn là do Mã Tam dễ nổi giận dễ bị chọc, vương gia lại đổ lên binh lính châm ngòi Mã Tam. Theo Nhiễm Quân Dung, trong chuyện này song phương đều có sai.

Đánh nhau trong quân doanh vốn đã phạm vào quân pháp, giáo úy ra lệnh bảo đình chỉ mà binh lính của Tịnh Nam vương binh lính lại mắt điếc tai ngơ thì cũng sai nốt. Kỷ luật của thiết kỵ binh nghiêm minh, nếu không có Mã Tam dẫn đầu công kích, họ chắc chắn sẽ không động thủ trước.

Nhiễm Quân Dung sáng tỏ, bệ hạ vốn muốn phái hắn đến là vì để Tịnh Nam vương biết, tám trăm tinh binh này, hắn đừng hòng cứu ra. Về phần Tịnh Nam vương có muốn chịu hay không, hay có phản ứng gì không, không cần quan tâm.

“Vương gia, việc này dễ xử lý mà, cứ y quân pháp mà xử trí thôi.” Nhiễm Quân Dung thản nhiên mở miệng, đồng tử Kỳ Thắng co rụt lại, chẳng lẽ tám trăm tinh binh của hắn, hôm nay bị nhốt ở đây sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.