Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 106: 106




Quần áo rơi rải rác từ lối vào tầng dưới đến phòng ngủ tầng trên.
Lúc Doãn Triệt bị quăng lên giường, cả người chỉ còn độc áo sơ mi đồng phục.
Sơ mi cỡ rộng vừa che đến trên đùi, đôi chân lõa lồ không biết đặt ở đâu bèn co rụt lại.
Tưởng Nghiêu túm sợi dây đỏ trên cổ chân cậu đặng kéo về phía mình, cất giọng khàn khàn: "Đừng trốn."
"Không trốn." Doãn Triệt nằm nghiêng, không nhìn cơ thể tr@n trụi trên người mình.
"Vậy thì nhìn tôi đi." Tưởng Nghiêu xoay mặt cậu qua: "Nhìn tôi, để tôi biết cậu thật sự muốn tôi."
Doãn Triệt vẫn không rời mắt.
Tưởng Nghiêu nắm chân cậu ấn lên bên dưới mình, khẽ thúc thứ cộm to ấy vào lòng bàn chân cậu: "Triệt Triệt...!Muốn tôi không?"
Quyến rũ đến mức con tim run rẩy.
Ai có thể chịu được alpha như thế.
Lòng bàn chân Doãn Triệt ngứa ngáy, nhột đến tận đáy lòng, cuối cùng không chịu nổi đành chậm chạp xoay thẳng người lại, đôi má trắng nõn ửng hồng, không biết là nóng hay ngượng: "Cậu phiền quá...!Muốn, được rồi chứ gì."
Giây phút ấy pheromone của alpha trước mặt tuôn ra ồ ạt như xả lũ, khiến cậu hít thở không thông.
Giữa luồng pheromone nồng đậm làm người ta nghẹt thở, con thú bị cầm tù đã lâu trong cơ thể cậu rốt cuộc cũng thức tỉnh rốt ráo, thoát khỏi gông xiềng nhảy bổ ra.
Cậu đã hoàn toàn tiến vào trạng thái ph@t tình.
Tay Tưởng Nghiêu từ giữa hai ch@n cậu thăm dò dưới vạt áo sơ mi, lần lên trên sờ nơi ẩm ướt nhẵn nhụi.
Doãn Triệt muốn khép chân nhưng mắt cá bị Tưởng Nghiêu nắm chặt, việc trốn tránh trở nên khó khăn.
Cậu vùng vẫy, áo sơ mi cuộn đến eo lộ rõ quang cảnh bừa bộn bên dưới.
Doãn Triệt túm chăn trên giường che nửa mình dưới, Tưởng Nghiêu giành giật với cậu và dễ dàng chiến thắng, ném chăn xuống đất.
Doãn Triệt vẫn muốn lấy gối, vậy nhưng Tưởng Nghiêu lại xoa nhẹ mấy cái rồi đưa ngón tay vào trong.
Doãn Triệt tức khắc cắn chặt môi.
Tưởng Nghiêu cúi người đặt môi hôn, cạy mở hàm răng cậu, hấp tấp đưa ngón tay thứ hai vào.

Hắn nhẹ giọng nói: "Trong cậu nóng quá."
"...!Câm mồm."
Tưởng Nghiêu để ngoài tai, tăng nhanh tần suất ra vào: "Còn ướt nữa...!Cắn chặt thật."
"Không câm mồm tôi đánh cậu."
"Xấu hổ à?"
"Cậu mới xấu hổ."
"Tôi đang xấu hổ đây." Tưởng Nghiêu lại đút thêm một ngón tay, vào đến nơi sâu hơn: "Nhưng hơn hết tôi muốn làm cậu xấu hổ, làm cậu hưng phấn, làm cậu thoải mái...!Sau lần trước tôi đi học nhiều lắm, đảm bảo lần này khiến cậu quên cơn đau lần trước, về sau nhớ lại lần đầu của bọn mình sẽ chỉ có tuyệt vời và hạnh phúc."
Cuối cùng Doãn Triệt cũng túm được gối, song cậu không che phía dưới mà chôn mặt vào, ậm ờ nói: "Vẽ chuyện."
Chỉ cần là với Tưởng Nghiêu, tất cả đều là ký ức tươi đẹp.
Cảm giác dị vật trong cơ thể rất rõ ràng, tuy nhiên nhờ sự vỗ về của cơn nóng ph@t tình mà cậu không thấy đau như lần trước, có điều nồng độ pheromone lan tràn khắp không khí đã gần đạt đến ngưỡng giới hạn của cậu, khiến cậu hít thở khó khăn và bất an hơn.
Tưởng Nghiêu rút ngón tay ra, sau đó Doãn Triệt nghe thấy tiếng kéo khoá quần.

Cậu lặng lẽ giơ cao gối nhìn qua khe hở, đúng lúc Tưởng Nghiêu ném cái quần vừa cởi xuống sàn.
Mỗi một cơ bắp săn chắc trên người hắn đều tiến vào trạng thái chờ thời hành động, nhất là nơi nào đó.

Tưởng Nghiêu không để ý tầm mắt cậu, lên giường nắm hai cổ chân cậu tách sang hai bên, chống người phía trên: "Triệt Triệt...!Tôi có thể thả toàn bộ pheromone không?"
Doãn Triệt ôm gối nên không nhìn thấy mặt, nhưng cậu gật đầu.
Tưởng Nghiêu hít vào thở ra thật sâu, giải phóng bản thân từng chút một.
Pheromone omega ngọt ngào trong không khí từ từ bị pheromone alpha dũng mãnh bao bọc, xâm chiếm và dung hợp, chút xíu kháng cự còn sót lại cũng bị ép đầu hàng trước thế tấn công mạnh mẽ không gì ngăn cản.
Cuối cùng cũng phù hợp một trăm phần trăm.
Ngón tay nắm gối của Doãn Triệt chậm rãi buông lỏng.
Tưởng Nghiêu lấy gối ra, trông thấy bé thỏ với gương mặt ửng hồng dưới gối.
"Khó chịu không?"
Bé thỏ nhìn hắn bằng cặp mắt ươn ướt, im lặng th ở dốc.
Tưởng Nghiêu gác đôi chân dài của cậu lên vai mình: "Nếu không khó chịu...!tôi vào đây."
Lông mi Doãn Triệt run run.
Tưởng Nghiêu phá mở cơ thể cậu.
Vẫn như lần trước, chỉ vào một chút cậu đã không chịu nổi.
Nhưng lần này không phải đau không chịu nổi.
Thứ trướng to cương quyết đi vào, nơi bị ma sát như có dòng điện yếu ớt đang chạy loạn, vừa ngứa vừa khô.
Bụng dưới Tưởng Nghiêu căng chặt, mồ hôi nóng chảy dọc rãnh cơ bắp, bình tĩnh kiên định đưa vào toàn bộ.
Doãn Triệt nức nở một tiếng, khuôn mặt nhăn lại, eo gầy bị đâm uốn cong, cổ hơi ưỡn lên, hai chân run rẩy khe khẽ.
Nhưng cậu không nói dừng.
Tưởng Nghiêu không thể phân biệt rốt cuộc cậu khó chịu hay thoải mái, thăm dò thúc thằng em lên.

So với lần trước trầy trật thì lần này trôi chảy lạ lùng, nơi đó ướt át nóng rực, ngậm chặt lấy hắn.
Không alpha nào có thể giữ bình tĩnh trong hoàn cảnh này, huống chi đầu óc hắn đã mê muội từ lâu.
"...!Không chịu được thì dừng."
Doãn Triệt đang cố gắng làm quen với sự đau trướng trong cơ thể, bỗng nhiên thứ đó rút ra, cảm giác trống rỗng ập tới.

Cậu toan hỏi sao thế thì ngay lập tức bị đâm tới mức tầm mắt trắng lóa, lời nói kẹt trong cuống họng.
Tưởng Nghiêu bắt đầu làm cậu, gần như rút ra toàn bộ rồi lại đâm mạnh vào, tiếng va chạm vang khắp phòng.
Thứ thô to của alpha làm cậu giãn ra hết cỡ, mới vài cú thúc mà ruột gan cậu đã rộn rạo.
Doãn Triệt cắn môi trắng bệch, bị đè trên giường cắm rút hết lần này đến lần khác, như thể chạm tới yết hầu, cổ họng và mắt sưng lên.

Hai chân gác trên vai lắc lư không có sức theo tần suất ra vào của alpha, sợi dây đỏ nơi cổ chân cũng đong đưa, chốc chốc lại cọ qua vai Tưởng Nghiêu đến là giày vò.
Tưởng Nghiêu nghiêng đầu hôn sợi dây đỏ, khẽ khàng cắn mắt cá chân cậu, dịu dàng là thế nhưng bên dưới không hề nhẹ nhàng, chừng như kìm nén quá lâu khó lòng dằn xuống.
Con sói dịu dàng chu đáo đến đâu chăng nữa, chung quy vẫn là sói.
Nhiệt độ trong cơ thể vì ma sát dồn dập mà không ngừng tăng lên, nỗi trống rỗng lúc ph@t tình được lấp đầy tới nỗi sắp tràn ra.
Không bao lâu đã chẳng dằn nổi.
Sự hung dữ mạnh mẽ của alpha vừa khéo là chất kích d*c khó cưỡng nhất đối với omega trong kỳ ph@t tình.
Doãn Triệt vội nhấc tay che mặt, thế nhưng nửa đường bị Tưởng Nghiêu nắm lấy ấn lên hai bên đầu.

"Bỏ ra..."
"Không bỏ." Tưởng Nghiêu th ở dốc, đôi mắt ngược sáng trở nên tối đen, khăng khăng nhìn cậu chằm chằm.
Bất kể ra sức vùng vẫy thế nào, cậu đều không thể thoát khỏi trói buộc.
Doãn Triệt chưa từng trải qua khoảnh khắc nào thẹn như bây giờ.
Dưới ánh đèn sáng tỏ và ánh mắt sáng quắc của alpha, cậu giạng chân bị cắm bắn, đang l3n đỉnh nhưng vẫn bị đâm thúc, cơ thể rung lắc, bắn đầy bụng dưới và ga giường như không kiềm chế được.
Trang giấy trắng tinh mười tám năm là cậu, vào giờ phút này bị vẩy sơn trắng vẩn đục, trông thì vẫn trắng nhưng thực tế đã ướt rượt.
Hai phút sau cao trào, đầu óc Doãn Triệt trống rỗng, đáng lẽ nên cảm thấy cực kỳ xấu hổ nhưng lại thoải mái đến mức không nghĩ được vấn đề này, hai loại cảm xúc đối chọi, cho đến khi tiếng rên của Tưởng Nghiêu kéo cậu hoàn hồn.
Khác với vẻ che che đậy đậy của cậu, alpha của cậu thẳng thắn hơn nhiều, gò má nóng rực dán lên sợi dây đỏ trên cổ chân cậu, ánh mắt nóng bỏng chú mục vào đôi mắt cậu, bụng dưới căng chặt rịn mồ hôi, hơi thở gấp gáp nặng nề, bắn tất cả ở giữa h@i chận cậu.
Lần đầu tiên Doãn Triệt hay biết, alpha khi l3n đỉnh lộ ra d*c vọng mãnh liệt có thể gợi cảm nhường này.
Tưởng Nghiêu ngẩng đầu thở hắt ra một cách thỏa mãn, xong xuôi cúi xuống nhìn cậu, cất tiếng cười khàn: "Sao lại cứng nữa rồi? Nhìn tôi mà cứng à?"
"...!Buông tay."
Lần này Tưởng Nghiêu ngoan ngoãn buông tay: "Tôi thấy trên mạng nói với omega đang ph@t tình phải kịch liệt một chút, nhưng tôi không chắc rốt cuộc cậu thoải mái hay khó chịu, vậy nên muốn nhìn vẻ mặt cậu, tôi xin lỗi."
Bây giờ thì chắc chắn rồi, cậu thoải mái nhường nào Tưởng Nghiêu đã rõ mồn một.
Doãn Triệt xoay mặt đi, từ chối hiểu.
Tuy nhiên cơn nóng ph@t tình chưa tiêu biến trong người đã nếm được ngon ngọt, đua nhau đổ dồn về alpha trước mặt, khát khao kết hợp với hắn, mời mọc hắn tận hưởng.
"Nghỉ ngơi đủ chưa?" Tưởng Nghiêu hôn môi cậu, giảo hoạt dùng pheromone dụ dỗ cậu quay đầu, rồi hắn ngậm môi cậu và lại bắt đầu dây dưa không ngơi nghỉ.
"Tiếp tục nào cục cưng."
Đèn phòng ngủ soi bóng hai cơ thể tr@n trụi, hắt ra ánh sáng tinh mịn.
Giọt mồ hôi dưới cằm Tưởng Nghiêu rơi xuống áo sơ mi của cậu, hòa cùng mồ hôi nóng hổi cậu toát ra, thấm ướt vải áo trắng tinh làm nó dần trở nên trong suốt, chẳng còn mấy công dụng che đậy.

Vạt áo chậm rãi cuộn lên theo nhịp tròng trành của cơ thể, vòng eo lõa lồ và lồ ng ngực nửa kín nửa hở.
Tưởng Nghiêu cởi phắt áo cậu ra.
Hai người không mảnh vải che thân đối diện nhau, mỗi một nơi trên cơ thể của nhau đều hiện hết nơi đáy mắt.
Thân hình nóng như phải bỏng của alpha đ è xuống ép hai chân cậu lên ngực, da thịt kề cận, lồ ng ngực chồng lên nhau, vừa cảm nhận nhịp tim của cậu vừa đâm thúc cơ thể cậu, hơi thở nóng rực như hòa tan con người cậu.
Cơ thể Doãn Triệt không mấy mềm dẻo, đã vậy còn là lần đầu ph@t tình, không chịu nổi tư thế này, cũng không chịu nổi va chạm triền miên nồng nhiệt, bám vai Tưởng Nghiêu cào mấy vệt đỏ hồng.
Về sau ý thức bị h@m muốn đánh chiếm, cũng không biết từ khi nào hai chân cậu quắp lấy vòng eo rắn rỏi của Tưởng Nghiêu, thậm chí còn rướn lên phối hợp với biên độ cắm rút, để thứ dữ tợn ấy thuận lợi đi vào, không ngừng cọ sát thít chặt.
Thân hình trẻ trung cường tráng của thiếu niên quấn quýt rung động, da thịt trắng mịn đẫm mồ hôi dính vào nhau, nụ hôn nóng bỏng xen lẫn hơi thở dồn dập, h@m muốn song hành cùng lưu luyến say mê.
Tình d*c thuần khiết nhất, cũng là cuộc yêu gợi tình nhất.
Nhiệt độ trong phòng đã đạt giá trị cao, omega đang ph@t tình không chỗ nào trên người là không nhạy cảm, dù cắn răng kiềm chế cũng không thể gắng gượng quá lâu trước thế tiến công mạnh mẽ của alpha, lần nữa bị đánh tơi bời, thua không còn manh giáp.
Lần này mãi đến khi cậu l3n đỉnh hai lần, Tưởng Nghiêu mới cùng bắ n ra.
Nhưng hắn bắn ở ngoài.
Mắt Doãn Triệt đỏ hoe, không nhịn được đạp hắn: "Đệch mợ rốt cuộc cậu có hiểu..."
Alpha nhất thiết phải bắn trong cơ thể omega mới có thể làm dịu cơn nóng ph@t tình.
Tưởng Nghiêu hôn cẳng chân xụi lơ của cậu: "Tất nhiên tôi hiểu, chỉ là không muốn kết thúc nhanh vậy thôi."
Mất mấy giây Doãn Triệt mới hiểu mưu tính hiểm ác của người này.

Hội trưởng nói đúng, alpha ở trên giường quả nhiên đều là lưu manh bi3n thái, có thể chơi chết omega.
"Cũng đâu phải chỉ có mỗi đêm nay..."
Cậu đã mệt lử nhưng cơn nóng ph@t tình chưa mảy may dịu bớt, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng, khát vọng nhiều hơn.
Tưởng Nghiêu ôm eo cậu đặt cậu lên người mình, hôn đôi mắt ươn ướt của cậu: "Hai lần nữa nhé, được không?"
Doãn Triệt khoác vai hắn, cảm nhận dịch thể nhớp nháp trên người đang chảy xuống, cúi đầu trông thấy toàn bộ "tình trạng bi thảm" dưới người mình.
Càng nghĩ càng cảm thấy Tưởng Nghiêu đáng ghét.
Nhưng Tưởng Nghiêu say đắm vẻ mặt cậu, cũng làm cậu say đắm.
"...!Chỉ hai lần thôi."
Tưởng Nghiêu chạm môi cậu, nâng m ông cậu lên cao: "Bé ngoan."
Doãn Triệt chỉ cảm thấy cơ thể vừa nhẹ vừa nặng, lại bị thúc tới tận cùng.
Dù cậu đã kịp thời cắn răng nhưng vẫn không thể kìm nén tiếng rên bật ra.
Sau lần trước cậu cũng học thêm rất nhiều.

Tư thế này không hề phù hợp với người mới, cũng không phải tư thế làm giảm đau đớn.

Nó chỉ là tư thế giúp alpha c ắm vào nơi sâu nhất mà thôi.
Lần trước cả hai đều lỗ m ãng, ngây ngô không biết gì, suýt nữa để lại vết thương thể xác và tinh thần.
Nhưng lần này cả thể xác lẫn tinh thần cùng hưng phấn.
Tưởng Nghiêu hết lòng đút vào chăm sóc cậu, đâm cậu lắc lư không thôi, đồng thời quấn lấy đầu lưỡi cậu m*t mạnh.

Tiếng va chạm, tiếng r3n rỉ, tiếng hôn m*t không ngừng vang bên tai.

Doãn Triệt rối tinh rối mù từ trên xuống dưới, cơn nóng ph@t tình đã lên đến đỉnh điểm, đầu óc quay cuồng không thể suy nghĩ, bám vai dán chặt vào Tưởng Nghiêu theo bản năng.

Khi thực sự bị cắm không chịu nổi, cậu há miệng cắn vai hắn.
"Shh..." Tưởng Nghiêu bị cắn đau bèn trả đũa lại, vuốt v e sống lưng nhạy cảm của cậu, tách chân cậu ra rộng nhất, giữ gáy cậu nhấc cậu lên, nhìn thẳng cậu tăng tần suất cắm rút, chăm chăm đâm vào chỗ phản ứng mãnh liệt nhất, cực kỳ hung dữ.
Mắt Doãn Triệt sưng lên, nước mắt ầng ậc rất lâu nhưng cố chấp không rơi xuống, hé miệng th ở dốc nóng hầm hập, đôi môi đỏ mọng vương nước miếng chưa khô.
Tưởng Nghiêu dùng tư này đòi cậu hai lần, đến lần cuối cậu gần như rã rời, sờ đâu cũng run rẩy, nhất là mặt sau run vô cùng dữ dội, ưỡn eo không muốn cho Tưởng Nghiêu sờ, thế nhưng hắn lại thừa cơ c ắm vào sâu hơn.
"Nhìn dưới đi." Tưởng Nghiêu sờ từ sống lưng đến xương cụt của cậu, lần theo khe mông dò dẫm nơi hai người kết hợp: "Sao nhiều nước thế này?"
Hắn biết rõ vẫn hỏi, đã vậy còn có sự đắc ý rất rõ ràng.
Doãn Triệt không muốn để ý hắn và cũng không hơi đâu để ý, một con sóng lớn ập đến đâm cậu hoa cả mắt, ngớ ra rất lâu mới nhận thức được má mình ướt đẫm.
Tưởng Nghiêu làm chậm lại, thứ đó từ từ nghiền ép cơ thể cậu đến mức run rẩy, nghẹn ngào khóc nức nở, bắ n ra toàn dịch thể loãng.
Ánh mắt alpha sáng rực, ánh bạc trong mắt chưa bao giờ rung động lòng người như lúc này, nhìn cậu chăm chú như nhìn con mồi không có sức chống cự, để mặc hắn chi phối.

Tưởng Nghiêu lau nước mắt cho cậu: "Sướng phát khóc?"
Sự thật rõ rành rành mà cứ nằng nặc hỏi.
Hắn hỏi xong mà tai lại đỏ trước, làm cả hai đều ngượng không dám nhìn nhau, chẳng biết ai đang giày vò ai.
"Tiếp nhé."
Thậm chí Doãn Triệt còn chưa tỉnh lại từ cao trào, Tưởng Nghiêu đã tiếp túc thúc vào tận cùng.
Dịch thể trên bụng dưới chảy xuống giữa những cái xóc nảy, rơi lên thứ đang ra vào không ngớt của alpha, sau đó lại đưa vào cơ thể cậu.
Dòng điện dâng lên từ xương cụt thôi thúc cậu không thể không ôm chặt cổ người trước mặt, kề sát thân hình alpha rắn chắc, mỗi lần lên xuống đều mài miết cơ bắp của Tưởng Nghiêu, cơn nóng ph@t tình sắp sửa thiêu rụi cậu.
D*c vọng của thiếu niên thật sự là lửa ngoài đồng nội.
Không cần gió cũng tự cháy không ngừng.

Hơi thở của Tưởng Nghiêu nóng bỏng hệt như cậu.

Hắn hôn gương mặt đầy vệt nước mắt, phần bụng căng chặt, lúc gần ra giọng khàn đặc: "Thả lỏng nào, cắn chặt quá..."
Doãn Triệt ôm cổ hắn chôn đầu trong hõm vai, nhắm mắt làm ngơ.
Tưởng Nghiêu không chịu được, bấu eo cậu toan ấn xuống đặng đút vào sâu hơn.
Nhưng Doãn Triệt lại hiểu sai ý, tưởng hắn nuốt lời lại muốn rút ra, vội vàng ôm hắn chặt cứng: "Đừng rút ra..."
Tưởng Nghiêu mê mẩn ngước mắt, trông thấy bé thỏ khóc nấc một cái, mặt đỏ bừng nói với hắn: "Ở bên trong..."
Hắn mất kiểm soát triệt để.
Mấy cú thúc cuối cùng, Doãn Triệt bị đâm hai chân run bần bật, mất ý thức mất giọng nói, chỉ có nước mắt chảy dài, bên dưới ướt nhẹp rối tinh rối mù.
Thứ trong cơ thể mắc ở nơi sâu nhất làm bụng cậu gồ lên, cách vết sẹo chỉ một, hai xăng ti mét, vẫn đang không ngừng to hơn.
Đầu óc cậu nóng đến mê man, quên tiệt nội dung từng học trong sách sinh, chỉ cảm thấy sao mà đáng sợ quá, thút thít túm tay Tưởng Nghiêu ngăn hắn lại: "Đừng...!sắp hỏng rồi."
Nhưng quá trình thắt nút của alpha không thể dừng giữa chừng.
Tưởng Nghiêu ngậm gáy cậu, vuốt v e sau lưng: "Không sợ, ngoan..."
Răng nhọn chọc thủng tuyến thể, đồng thời trút hết trong cơ thể cậu.
Cậu không có nơi để trốn, như thể con mồi bị nghiền ép hai bộ phận yếu ớt nhất trên người, ngẩng đầu mở to mắt nhìn trần nhà, há miệng nhưng không phát nổi tiếng kêu, pheromone alpha vừa đậm vừa điên cuồng liên tục cọ rửa thân thể cùng thần kinh của cậu, mãi đến khi từ trong ra ngoài trở thành vật sở hữu của alpha.
Thắt nút hoàn tất.
Tưởng Nghiêu nhả môi buông tay, mặc cậu mềm nhũn ngã xuống.

Hắn chống trên người cậu, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Cơ thể trắng nõn mướt mồ hôi bên dưới đều là dấu vết hắn để lại.
Làm cực kỳ quá đáng mà từ đầu đến cuối, Doãn Triệt không hề đòi dừng.
Cậu mặc hắn chiếm giữ, mặc hắn bắt nạt, tin tưởng hắn vô điều kiện.
Người này cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về hắn, từ thể xác tới trái tim.
Tưởng Nghiêu thả tay đổ ập xuống theo, thỏa mãn ôm bé thỏ nhà mình hôn hít khắp người.
Hai cơ thể sau cao trào nhễ nhại mồ hôi chồng lên nhau, Doãn Triệt khó thở đẩy người hắn: "Dậy, nặng quá..."
Tưởng Nghiêu vùi đầu trong hõm cổ cậu, hôn tai cậu: "Tôi vui lắm."
Rõ ràng vừa làm xong việc vô cùng kịch liệt mà câu nói này lại ngô nghê quá đỗi.
Vui vì cậu đã chọn tôi, vui vì cậu tin tưởng tôi như vậy.
Trải qua biết bao chuyện, cuối cùng họ cũng đi hết bước đường này.
Doãn Triệt ôm lại hắn, trong lúc nhịp tim dần bình ổn, cơn nóng ph@t tình cũng tạm thời rút đi, đầu óc lại trở nên tỉnh táo, bỗng nhiên có rất nhiều lời muốn thổ lộ mà cuối cùng lại lặng thinh.
"Còn nóng không?" Tưởng Nghiêu hỏi.
Doãn Triệt lắc đầu.
Cơ thể tạm thời hết nóng nhưng trái tim nóng bừng, e là mãi mãi chẳng thể hạ nhiệt.
"Vậy...!cậu thích không?" Tưởng Nghiêu hỏi: "Có nhớ đến điều gì không hay không?"
Điều không hay ư? Doãn Triệt nghĩ mãi mới hiểu ý hắn.
"Không."
Đầu óc cậu trống rỗng hồi lâu, nhưng sau đó thứ xuất hiện trong tâm trí không phải nhà xưởng bỏ hoang, cũng không phải hình ảnh tăm tối, mà là khung cảnh ngày hôm đó cậu đưa ra kế hoạch giả vờ chia tay, sau phút ngỡ ngàng, Tưởng Nghiêu chưa kịp nghe cậu giải thích đã đỏ hoe vành mắt: "Cậu hết thích tôi rồi sao?"
Khi ấy cậu chỉ nói: "Không phải, cậu nghe tôi nói xong đã, không phải như cậu nghĩ đâu."
Bây giờ nhớ lại, rõ ràng cậu nên nói một câu.
"Thích cậu...!Rất thích cậu."
"Tôi thích cậu nhất.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.