Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 42: Chương 42




Hơn bảy giờ sáng Doãn Triệt tự tỉnh giấc, đầu óc váng vất.
Rõ ràng tối qua cậu không uống rượu, sao lại giống như say thế nhỉ.
Cậu đỡ trán ngồi dậy cho tỉnh táo một lúc, sau đó chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn giường đệm.

Cậu bỗng nhận ra chăn đắp trên người không phải của mình.
Cậu lại ngẩng đầu, cả căn phòng cũng không phải phòng cậu.
Doãn Triệt lập tức vén chăn xuống giường.
Cậu hơi nôn nóng, đầu suýt va phải lan can giường trên tạo nên tiếng động khá to, đánh thức người đang nhoài lên bàn học ngủ vùi.
"Dậy rồi à..." Giọng Tưởng Nghiêu khàn khàn, mắt nhập nhèm cào tóc mình, chống đầu nhìn cậu: "Ngủ thoải mái không, giường của tôi."
Doãn Triệt xỏ giày mặc áo khoác: "Cứng quá, ngủ không ngon."
Tưởng Nghiêu hoạt động tay chân tê rần, đi đến trước mặt cậu, ngửi không khí.
"Làm gì?" Doãn Triệt lùi lại một bước.
"Tiếc là cậu không ngửi được pheromone." Tưởng Nghiêu biếng nhác nở nụ cười, có chút lưu manh: "Bây giờ khắp người cậu đều là mùi của tôi."
Doãn Triệt túm gối đập lên mặt hắn: "Không hề muốn ngửi."
Tối qua bị từ chối còn gục đầu tiu nghỉu, bây giờ lại bắt đầu tự luyến, khả năng chống chọi đả kích của tên này mạnh thật.
Doãn Triệt thu dọn đồ đạc của mình, khoác cặp lên: "Tôi về đây."
"Đi thong thả." Tưởng Nghiêu xỏ tay trong túi nhìn cậu, ánh mắt hơi quái lạ.
Không thể nói rõ là quái lạ ở đâu, Doãn Triệt chỉ cảm thấy hình như mình bị nhìn chằm chằm.

Cậu về phòng, cảm giác kỳ dị ấy cũng không biến mất.
Cậu bỏ cặp xuống, định đi tắm trước.
Mười phút sau.
Người vừa đi lại quay lại, Tưởng Nghiêu vẫn đứng chỗ cũ, cất giọng hỏi: "Sao thế?"
"Cho tôi số Triệu Thành." Doãn Triệt hơi sốt ruột: "Hình như tôi đánh rơi đồ ở biệt thự rồi."

"Đồ gì? Tôi bảo nó tìm giúp cậu."
"Một sợi dây."
"Ồ, cụ thể là màu gì? Trông thế nào?"
Doãn Triệt hơi ngập ngừng: "Thôi, không làm phiền cậu ấy, để tôi quay lại đấy."
"Quan trọng vậy sao?"
"Ừ." Doãn Triệt quay người toan đi: "Cậu bảo cậu ấy đừng về vội, để cửa cho tôi, tôi sang nhanh thôi..."
"Là sợi này à?"
Bước chân Doãn Triệt dừng khựng, đầu óc đập bình bịch, chậm chạp xoay người một cách cứng nhắc.
Tưởng Nghiêu nắm sợi dây đỏ đã bị cắt đứt, nhướng mày: "Vì là đồ tôi làm nên rất quan trọng?"
"..."
Doãn Triệt nuốt nước bọt, không lên tiếng.
"Chơi tôi à, thỏ con?" Tưởng Nghiêu áp sát từng bước: "Tôi nghiêm túc tỏ tình, nghiêm túc theo đuổi cậu, cậu lại chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi?"
"Tôi không..."
"Vậy cậu giải thích sợi dây này là sao đi?" Tưởng Nghiêu trầm giọng hỏi: "Rõ ràng hôm đó tôi đã vứt ở xưởng, cậu quay lại để lấy nó đúng không? Lấy thì lấy lại còn cố ý đeo lên chân, cậu nói tôi nghe là vì sao?"
Doãn Triệt bị hắn dồn phải giật lùi liên tục, đến tận khi lưng dán lên ván cửa, không đường rút lui.
Cậu chẳng còn chỗ trốn.
"...!Cậu đã biết là vì sao rồi, đừng hỏi nữa."
"Tôi muốn nghe chính miệng cậu nói." Tưởng Nghiêu cúi đầu, ghé vào rất sát, ánh mắt chạm nhau: "Bắt đầu thích tôi từ khi nào, hửm?"
Lông mi Doãn Triệt run run.
Chàng trai như Tưởng Nghiêu, ắt hẳn không ai có thể chống đỡ.
Dù sao cậu cũng không thể, đó giờ đều không thể.
"...!Đại hội thể thao."
Tưởng Nghiêu ngây ngốc, nhẹ nhàng hít vào một hơi: "...!Sớm vậy sao?"
"Ừm."

"Gạt tôi phải không? Mắc gì cậu còn kêu tôi tán Bạch Ngữ Vi?"
"Tự cậu nói muốn tán bạn ấy, tôi còn có thể ngăn cậu chắc?"
"Thôi được, tạm gác chuyện này đã, nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ tôi nói tôi muốn theo đuổi cậu, vì sao cậu từ chối tôi?"
Tưởng Nghiêu lại áp sát hơn, khi nói hơi thở hắt lên mặt, Doãn Triệt mất tự nhiên ngoảnh đầu đi: "Bởi vì rất phiền phức."
"...!Gì cơ?"
"Yêu đương với cậu rất phiền phức, cậu là alpha, tôi là beta không có pheromone.

Nếu tôi muốn ở bên cậu thì phải chữa khỏi bệnh, nhưng điều trị bệnh này rất rắc rối, cũng chưa chắc đã khỏi được.

Dù chữa khỏi đi nữa, có khả năng sau này cậu vẫn cảm thấy omega tốt hơn.

Vậy nên quên đi."
Tưởng Nghiêu nghe mà sững sờ: "Mẹ nó cậu...!chỉ vì lý do dở hơi này?"
Doãn Triệt nôn nóng vặn tay nắm cửa sau lưng: "Lý do dở hơi cũng là lý do, không muốn là không muốn, cậu đừng ép tôi."
Rầm! Tưởng Nghiêu đấm lên ván cửa.
"Tôi ép cậu bao giờ?"
"Tôi đã nói tôi không để bụng bệnh của cậu, tự cậu nghĩ vớ nghĩ vẩn tận đâu đâu? Ngay cả cơ hội cũng không cho tôi, dựa vào đâu mà kết luận sau này tôi sẽ thế nào?"
"Hơn nữa bệnh của cậu đã có thể chữa, cậu không hề có suy nghĩ sẽ thử cố gắng vì tôi sao? Nếu thật sự rất rắc rối thì từ bỏ cũng đâu có muộn."
Doãn Triệt mím môi: "Cậu hiểu cái con khỉ."
"Tôi không hiểu đầu cậu nghĩ những gì, tôi chỉ biết nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ vì cậu mà thử điều trị, chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để cậu thích tôi."
Tưởng Nghiêu giận thật rồi.
"Rốt cuộc cậu có thật lòng thích tôi không?"
Không khí ngưng trệ.

Doãn Triệt không tỏ vẻ gì, nét mặt bình tĩnh: "Tôi không biết, tùy cậu nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại bọn mình vẫn nên làm bạn bè thôi, nếu cậu không muốn làm bạn với tôi cũng được, tôi không sao cả."
Từ biểu cảm đến giọng điệu của cậu đều viết chữ lạnh lùng rất to.
Cốc cốc, Chương Khả nghe tiếng chạy vội tới, đứng bên ngoài gõ cửa: "Anh Nghiêu? Sao đấy, hai cậu cãi nhau à?"
Bình thường cuối tuần cậu ta đều phải ngủ đến chín mười giờ, hôm nay bảy giờ đã bị tiếng động ở phòng bên đánh thức, buồn ngủ díp mắt, nhưng nghĩ tới vị đại ca ngủ trong phòng Tưởng Nghiêu hôm qua, cậu ta sợ Tưởng Nghiêu bất cẩn chọc giận đại ca, tính mạng không giữ được, bèn có lòng qua xem thử.
Trong phòng yên tĩnh một chốc.
"Không cãi nhau." Giọng Doãn Triệt vang lên, kế tiếp có tiếng vặn tay nắm cửa, chắc là sắp đi ra.
Chương Khả thở phào nhẹ nhõm, lùi lại hai bước, ngáp ngủ: "Ờ, vậy thì tốt, tôi về..."
Cậu ta chưa dứt câu, cánh cửa vừa hé một khe nhỏ bỗng kêu cái "rầm", bị người ta đập mạnh, lần nữa đóng chặt.
"Có cãi nhau." Giọng Tưởng Nghiêu rất trầm, cách cánh cửa gỗ nghe càng bức bối hơn: "Tôi phải xử gọn cậu ấy, lát nữa nghe thấy tiếng động gì cũng đừng sang."
Cạch, cửa phòng 307 khóa lại từ bên trong.
Chương Khả đứng ngẩn ngơ ngoài cửa một lúc lâu.
Á đù...!Ai xử gọn ai cơ?
Trong phòng, Doãn Triệt bị túm tay cưỡng ép lôi vào.
Phòng chỉ rộng có thế, đi vài bước đã trở lại chiếc giường cậu tỉnh dậy.
Tưởng Nghiêu ném cậu lên giường.
Đệm không đủ dày, ván giường bằng gỗ hơi cứng, ngã lên bị cấn xương.

Doãn Triệt chưa kịp ngồi dậy, Tưởng Nghiêu đã kéo chăn đắp lên người cậu, bọc cậu kín kẽ chỉ hở mỗi cái đầu.
"Không đồng ý thì đừng hòng đi." Tưởng Nghiêu chống hai tay hai bên người cậu, đè chặt chăn không cho cậu cựa quậy.
Đang trong cơn giận mà hắn vẫn không chạm vào cậu.
"Nói thật, tôi không dám cam đoan sau này sẽ thế nào." Tưởng Nghiêu chống trên người cậu, nhìn mắt cậu chăm chú: "Tương lai quá dài, chẳng ai nói trước được, dù tôi nói tôi sẽ mãi thích cậu, chắc cậu cũng không tin nhỉ?"
"Tôi cũng vậy, không biết cậu có luôn thích tôi không, không biết có thể ở bên cậu bao lâu, nhưng chỉ cần bọn mình ở bên nhau một ngày thì có thể yêu nhau một ngay, biết đâu yêu mãi yêu mãi lại nhận ra cả một đời đã trôi qua.

Dù cho không thể thì kiểu gì cũng tốt hơn là chưa yêu ngày nào chứ?"
Ánh mắt Tưởng Nghiêu chứng minh hắn nghiêm túc.
Kiểu gì cũng tốt hơn là chưa có một ngày nào.
Câu nói này thật sự rất có sức mê hoặc.
Kỳ tích không nhất định sẽ xảy ra, ngày mai không nhất định sẽ tới, nhưng nếu có thể yêu đương với người mình thích một ngày, hình như cũng không uổng kiếp này.

Doãn Triệt im lặng rất lâu, lâu đến mức Tưởng Nghiêu cho rằng mình lại sắp bị từ chối thì cậu mới cất tiếng:
"...!Nếu một ngày cậu không thích tôi nữa, hãy nói thẳng với tôi, không được lừa tôi, tôi không chấp nhận sự lừa dối vì bất cứ lý do gì."
Mắt Tưởng Nghiêu lập tức sáng ngời: "Ý cậu là...?"
"Với cả, nếu một ngày tôi muốn chia tay cậu, cậu không được theo đuổi tôi nữa.

Cậu đồng ý hai điều kiện trên thì tôi đồng ý với cậu."
Sau giây phút kích động ngắn ngủi, Tưởng Nghiêu bỗng cảm thấy điều khoản này không ổn: "Khoan đã, cậu sẽ không đồng ý tôi xong rồi đề nghị chia tay tôi ngay chứ? Sau đó tôi không thể theo đuổi cậu nữa...!Đệt, nói như thế thật sự rất giống chuyện cậu sẽ làm."
"...!Cút." Doãn Triệt muốn đạp hắn nhưng đáng tiếc không nhúc nhích nổi, chỉ có thể trơ mắt trừng hắn: "Không đồng ý thì dẹp."
Tưởng Nghiêu cười khẽ, áp người xuống gần sát chóp mũi cậu.
Doãn Triệt nghiêng mặt đi, Tưởng Nghiêu bèn nói bên tai cậu: "Đồng ý, tôi sẽ làm cho cậu không nỡ chia tay tôi, người-yêu-ạ."
Chương Khả quanh quẩn bên ngoài suốt, không dám đi về, cậu ta tỉnh hẳn rồi.
Sao trong kia tự dưng im lìm thế? Đừng bảo đánh ngất rồi nhé? Tuy Tưởng Nghiêu là alpha nhưng giá trị vũ lực của Doãn Triệt có vẻ cao hơn...!Một khi Doãn Triệt phản đòn thành công, chẳng phải thằng oắt Tưởng Nghiêu toi đời à...
Chương Khả càng nghĩ càng quýnh đít, quyết định về phòng gọi vài quân tiếp viện, cùng đi can đánh nhau.
Đúng lúc này cửa phòng 307 mở ra.
"Tưởng...!Đậu má!"
Người đi ra là Doãn Triệt.
Chương Khả thầm căng thẳng.
Toang rồi toang rồi, quả nhiên anh Triệt cao tay hơn, đã bảo tên Tưởng Nghiêu ngạo mạn không thể thắng mà.
"Anh Triệt, Tưởng Nghiêu...?"
Doãn Triệt liếc Chương Khả: "Vào dọn xác cho cậu ta đi."
Chương Khả hốt hoảng run rẩy đi vào, thấy một người nằm nghiêng ngả trên giường, mặt phủ chăn trắng.
"Anh Nghiêu!!" Chương Khả hét đầy bi thương: "Anh nói xem sao anh lại không biết tự lượng sức mình! Trẻ trung phơi phới mà cứ thế ra đi..."
"Ầm ĩ cái gì." Tưởng Nghiêu kéo chăn xuống, ngoại trừ vài vết chân bắt mắt trên quần thì không có dấu hiệu bị đánh: "Đừng quấy rầy tôi, đang bận đây."
Chương Khả ngơ ngác: "Anh đang...?" Ngủ à? Không giống nhỉ.
Tưởng Nghiêu ôm chặt chăn, vùi mặt vào trong đấy hít thật sâu: "Tôi đang ngửi, mùi vị của tình yêu."
"...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.