Để Ý Tôi Đi Mà

Chương 44: Chương 44




Ngày đầu tiên nghỉ đông.
Doãn Triệt đến bệnh viện thành phố, sẩm tối mới trở về, vừa vào phòng khách đã có Kiều Uyển Vân đợi sẵn từ lâu kéo lại hỏi: "Sao rồi con? Bác sĩ Phùng nói thế nào?"
Doãn Triệt treo gọn khăn quàng cổ, nét mặt bình tĩnh: "Tốt ạ, bác sĩ bảo có hy vọng."
Kiều Uyển Vân kích động: "Thật không? Tốt quá rồi, có hy vọng là được, tốn kém bao nhiêu không thành vấn đề, bảo bác sĩ Phùng cứ mạnh tay điều trị."
Doãn Trạch ngồi trên sô pha không ngừng bấm điều khiển, chẳng có chương trình nào hay: "Chữa bấy lâu nay mới có hy vọng, uổng cho bác sĩ Phùng đó còn là chuyên gia hàng đầu."
"Tiểu Trạch, ăn nói kiểu gì đấy con." Kiều Uyển Vân quở trách.
"Vốn dĩ là thế."
Doãn Quyền Thái chau mày hỏi: "Cụ thể ông ấy nói sao? Con đừng lừa bố mẹ."
Kiều Uyển Vân đẩy chồng mình một cái, nói nhỏ: "Làm gì mà anh dữ thế."
Doãn Quyền Thái: "Anh không dữ, nó không cho chúng ta đi theo, bác sĩ Phùng cũng nói phải bảo vệ sự riêng tư của omega.

Nó nói thế nào thì là thế ấy, chẳng lẽ chúng ta không có quyền biết? Nhỡ đâu nó không muốn chúng ta lo lắng, cố tình lừa chúng ta thì phải làm sao?"
Ngày trước Doãn Quyền Thái là luật sư nổi tiếng, tuy hiện tại đã lui về làm ông chủ nhưng trực giác hơn người vẫn còn đó, luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Bệnh chữa gần mười năm, trị liệu tâm lý hay trị liệu bằng thuốc đều đã thử, song không hề khởi sắc.

Vốn dĩ cả nhà đã định bỏ cuộc, cứ để con trai sống bình yên như này vậy, không dằn vặt con thêm nữa, ai dè thời gian trước bác sĩ Phùng bỗng nhận được tin, nói ở nước ngoài có ca bệnh tương tự được chữa khỏi, có thể tham khảo để điều trị, vợ chồng hai người lại lập tức nhen nhóm hy vọng.
Nhưng bình tĩnh suy xét kỹ, lỡ như quá trình điều trị rất khổ sở thì sao? Lỡ như trong lúc đó có nguy hiểm thì sao?
Hơn nữa trẻ con bây giờ được bảo vệ nhân quyền từ nhỏ, nếu Doãn Triệt không muốn nói, bác sĩ Phùng cũng không thể tiết lộ bất cứ thông tin nào, vợ chồng họ là phụ huynh chẳng phải không biết gì hay sao? Thấp thỏm trong lòng là điều khó tránh.
"Bố, bố yên tâm, con không lừa bố mẹ, thật sự có hy vọng chữa khỏi." Doãn Triệt ngồi cạnh bố mình trên sô pha: "Hôm nay trị liệu tâm lý ở giai đoạn đầu, rất nhẹ nhàng, bố mẹ đi cũng chỉ chờ bên ngoài, đến không cần thiết."
Doãn Trạch: "Không phải chỉ là bệnh khuyết thiếu pheromone thôi sao, còn chia làm mấy giai đoạn? Con thấy trên mạng có đầy người chữa khỏi, rốt cuộc bác sĩ Phùng đó có được không? Mua danh trục lợi chứ gì."

Kiều Uyển Vân: "Tiểu Trạch, bệnh của anh con hơi phức tạp, không đơn giản như con nghĩ, bác sĩ Phùng đã cố hết sức rồi."
Doãn Trạch ném điều khiển: "Có thể phức tạp đến đâu? Một beta như anh dù không có pheromone thì đã sao? Mắc mớ gì nhất định phải hành xác chữa hết thế nọ đến thế kia, lẽ nào nhà họ Doãn mình còn lo không gả con trai đi được?"
Doãn Quyền Thái vỗ bàn, sắc mặt rất khó coi: "Tôn trọng anh con đi."
Ban đầu Doãn Trạch chỉ thấy chẳng đáng, nghe bố nói thì lập tức bùng nổ: "Sao con phải tôn trọng anh? Nếu không phải khi xưa anh bỏ mặc con thì có trở thành như bây giờ không?"
"Câm mồm, con..."
"Bố." Doãn Triệt kéo góc áo bố mình: "Đừng nói nữa ạ, A Trạch chỉ quan tâm con, không muốn thấy con chịu khổ thôi."
"Ai quan tâm anh? Tưởng bở." Doãn Trạch đứng phắt dậy, tức tối đi lên tầng.
Lại là kết cục như mọi lần.
Kiều Uyển Vân thở dài: "Thằng bé này, bao giờ mới trưởng thành đây..."
Bậc làm cha mẹ luôn mong con mình hiểu chuyện, nghe lời, bớt lo, tuy nhiên con cái tuổi nổi loạn lúc nào cũng làm ngược lại.
"May mà tiểu Triệt hiểu chuyện, chưa từng khiến bố mẹ nhọc lòng."
Doãn Triệt cụp mắt: "Dạ."
Doãn Quyền Thái hỏi tiếp một số điều nhỏ nhặt, cậu trả lời từng câu, cuối cùng Doãn Quyền Thái cũng tin bệnh này thật sự có hy vọng chữa khỏi, bấy giờ mới yên tâm phần nào.
Vốn tưởng đối phó với bố mình là đủ, dè đâu đến tối cậu lại phải nhận thẩm vấn từ người yêu:
"Bệnh này chữa được thật sao? Không đau thật à? Cậu không gạt tôi đấy chứ?"
"Không tin thì dẹp." Doãn Triệt đứng trên ban công phòng ngủ, nhìn thấy trong vườn hoa, người làm vườn đang cắt tỉa cành mai vàng và treo đèn lồ ng nhỏ màu đỏ rực lên.
Hai ngày nữa là đến Tết.
"Đánh giá theo hướng lạc quan, đúng là có thể chữa khỏi theo phương pháp này."
Lúc bác sĩ Phùng nói câu này, lông mày nhíu lại.
"Vậy theo hướng bi quan thì sao ạ?"

"Khó nói, trường hợp của cháu phức tạp hơn ca bệnh chữa khỏi kia rất nhiều." Bác sĩ Phùng lấy tư liệu về ca bệnh đó ra, bên trên viết đầy chú giải, rõ ràng đã nghiên cứu cẩn thận: "Mặc dù pheromone của cả hai đều ngừng hoạt động do k1ch thích từ bên ngoài, nhưng cậu ta là bị đuối nước lúc nhỏ mà thôi.

Lần này lại đuối nước, mong muốn sống sót mãnh liệt k1ch thích các cơ năng của cơ thể, bao gồm pheromone đang ngủ đông, tình cờ thế nào lại khơi thông.

Cho nên nói một cách đơn giản, muốn chữa dứt điểm thì yếu tố tâm lý vô cùng quan trọng, sau đó sẽ tái hiện k1ch thích bên ngoài.

Nhưng k1ch thích bên ngoài mà cháu chịu..."
"Vậy thử đi ạ."
"...!Cháu chắc chắn?"
"Vâng."
"Chắc hẳn cháu đã rõ quá trình điều trị sẽ trải qua điều gì?"
"Không sao, cháu có thể chịu được."
Nói hơi điêu quá rồi, Doãn Triệt nghĩ thầm.

Cậu cũng không biết rốt cuộc mình đã sẵn sàng hay chưa, nhưng nếu không nhân lúc này lỗ m ãng đi thử, về sau có lẽ chẳng còn can đảm nữa.
Nếu có thể chữa khỏi, giờ này sang năm sẽ cùng đón Tết với Tưởng Nghiêu.

Nếu không thể...!Vậy thì cũng bó tay.
Vốn dĩ đã là cuộc tình yêu ngày nào hay ngày ấy.

Mặt Tưởng Nghiêu trong màn hình lắc lên lắc xuống, nhìn mà chóng mặt.
"Cậu đang làm gì?"
"Tôi đến phòng sách, cậu đợi chút." Điện thoại vang tiếng bước chân đi lên tầng, chốc lát sau hình ảnh ổn định, có lẽ điện thoại được kê trên bàn.
Tưởng Nghiêu cầm sổ tay, nhấc bút hỏi: "Có điều gì cần lưu ý không?"
Nhìn từng hàng sách gốc tiếng Anh trong tủ sách sau lưng hắn, Doãn Triệt nhớ đến một đêm sấm sét nọ, mình từng giúp hắn học thuộc từ vựng tiếng Anh, hơi lơ đãng: "Hả?"
"Những điều cần lưu ý khi điều trị." Tưởng Nghiêu gõ bút lên bàn, nhắc cậu hoàn hồn: "Ví dụ như có phải ngủ nhiều không? Phải kiêng chua cay không? Cần uống thuốc không? Một ngày mấy lần?"
Doãn Triệt rời mắt: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Nhớ hộ cậu đó, việc người yêu nên làm, đừng khách sáo."
Làn gió đêm mùa đông phất qua mặt, đáng lẽ phải lạnh nhưng cậu lại không cảm thấy gì, thậm chí còn hơi ấm áp.
"Không cần lưu ý, như bình thường là được." Doãn Triệt xoay người tựa lên lan can, giơ điện thoại cao hơn để đèn lồ ng treo trong vườn hoa lọt vào ống kính: "Đẹp không?"
"Đẹp, người yêu nhà tôi dĩ nhiên là đẹp, đẹp nhất thế giới."
"...!Tôi nói vườn hoa."
"Vườn hoa nào? Trong mắt tôi chỉ có người yêu tôi thôi."
"Miệng lưỡi trơn tru."
"Sao cậu biết tôi miệng lưỡi trơn tru? Cậu đã thử đâu." Tưởng Nghiêu chạm tay lên môi mình, cố tình trêu cậu: "Muốn thử không?"
Doãn Triệt không bảo hắn cút mà lại nhìn hắn chăm chú, vô thức mím môi.
Điệu bộ như nóng lòng muốn thử.
"..."
Tưởng Nghiêu cảm thấy mình tự chơi mình rồi.
Thỏ con quá hấp dẫn, dọn sạch não bao nhiêu lần cũng không đủ.
Nhưng lý trí của hắn vẫn tồn tại: "Không thử chớ ghẹo, hiện giờ nắm tay cậu còn bài xích thì đừng nghĩ những chuyện này vội, bọn mình từ từ..."
"Không phải cậu ghẹo trước à?" Doãn Triệt nhướng mày: "Cậu không biết phải không?"
Tưởng Nghiêu lập tức quẳng bút, ra vẻ dữ dằn: "Sao tôi lại không biết, cậu dám khiêu khích tôi? Báo địa chỉ đây, có tin bây giờ tôi phi đến hôn chết cậu luôn không."

Doãn Triệt cảm thấy mặt mình hơi nóng, cậu lại xoay người, đứng ngược ánh sáng trong phòng: "Cậu có kinh nghiệm phong phú lắm nhỉ?"
Đây là câu hỏi hóc búa trả lời sao cũng không ổn.
Tưởng Nghiêu im lặng một chốc, mất mặt là chuyện nhỏ, mất mạng là chuyện lớn.
"Không có kinh nghiệm." Hắn thành thật: "Ngày trước qua lại với người ta chỉ trong thời gian ngắn, nhiều nhất đến bước nắm tay là cùng."
Doãn Triệt cất giọng hờ hững: "Ờ, tôi còn chưa nắm tay bao giờ."
"..."
Sao trong câu hỏi hóc búa lại có cả câu hỏi đòi mạng?
"Vậy...!tôi có thể dạy cậu." Tưởng Nghiêu bất chấp: "Nắm tay thì tôi biết..."
Môi Doãn Triệt khẽ nhếch lên: "Ừ, dạy tôi với."
Đèn lồ ng trong vườn hoa đã được treo xong, đỏ rực một mảng khiến đôi mắt cậu cũng đỏ bừng, y như con thỏ.
"Lần đầu của tôi, mong cậu kiên nhẫn một chút."
"..."
Màn hình lại tối đen, lần này tắt thật rồi.
Doãn Triệt tưởng tín hiệu kém, đang định hỏi thì khung trò chuyện nhảy ra tin nhắn mới.
"Chắc chắn cậu cố ý."
"Tôi nhận thua, tha cho tôi đi."
"Đi tắm nước lạnh cái đã, lát nói sau."
Lạ lùng, không biết hắn đang nói cái khỉ gì.
Doãn Triệt nhắn lại "có bệnh thì cùng chữa, đừng kìm nén", sau đó nhìn tin nhắn mình gửi đi một lúc, bỗng cảm thấy thần kỳ.
Những việc ngày xưa cậu vẫn tránh đề cập, hiện tại lại có thể lấy ra trêu đùa.
Bước về phía trước, bỏ chuyện đã qua ở lại quá khứ, hóa ra không khó như trong tưởng tượng.
Chỉ là thiếu một người kéo cậu đi mà thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.