Dịch giả: nhatchimai & vivian Nhinhi
Sớm ban mai, công chúa Vân Mộng xuống giường, đầu tiên cô gọi đám Vệ Thiết Y lên đường.
Đương nhiên cô không gọi Thu Trường Phong cùng đi. Cô đến trọ ở đây chính là vì “Nhật Nguyệt ca”, mục đích đã đạt được nên đương nhiên là cô muốn càng xa Thu Trường Phong càng tốt.
Đương nhiên, Vệ Thiết Y cầu còn không được. Chuyện tổn hại tới công chúa Vân Mộng đương nhiên thân y là hộ vệ khó tránh khỏi trách nhiệm.Y chỉ mong ra roi thúc ngựa đưa công chúa Vân Mộng trở lại kinh thành để thoát gánh nặng này.
Mọi người lên đường về phía Bắc, tâm tình trên đường của công chúa rất sảng khoái nhưng không bao lâu đã nghe tiếng vó ngựa sau lưng. Cô phải quay đầu lại nhìn, tâm tình rất tệ.
Hóa ra ba người Thu Trường Phong, Mạnh Hiền, Diêu Tam Tư đều cưỡi ngựa nên cách công chúa Vân Mộng không xa, hơn nữa vẫn mải miết bám theo.
Công chúa Vân Mộng có tật giật mình bèn thúc ngựa chạy vượt lên quáthỏi: “Thu Trường Phong, ngươi theo bổn công chúa làm gì?”
Thu Trường Phong đáp lại không mặn không nhạt: “Giọng nói của công chúa tối hôm qua hình như không phải như thế này?”
Thấy công chúa Vân Mộng tỏ ra chán nản, Mạnh Hiền giảng hòa: “Công chúa điện hạ trở về, chúng ta cũng phải trở về, chỉ là vừa lúc thuận đường mà thôi.”
Tròng mắt công chúa Vân Mộng xoay động, cô vừa định hỏi là sao các ngươi đánh mất “Nhật Nguyệt ca” mà không chịu đi tìm? Nhưng nghĩ lại, Thu Trường Phong chưa lộ ra chuyện này cô không muốn giấu đầu hởđuôi lại không muốn giả bộ hiền dịu bèn quát: “Vậy các ngươi cứ đi trước là được.” Cô ra hiệu cho Yến lặc kỵ mở một con đường. Thu Trường Phong mỉm cười, không khiêm nhượng giục ngựa đi trước. Khi hắn đi ngang qua Diệp Vũ Hà thì đưa mắt liếc nàng một cái.
Diệp Vũ Hà ngoảnh mặt lên nhìn trời.
Đợi Thu Trường Phong đi khuất hẳn, công chúa Vân Mộng mới tiến tới, thầm thì hỏi nhỏ: “Diệp tỷ tỷ, ngươi nói thử xem cái mặt chết bằm này có nhìn ra điều gì hay không?”
Diệp Vũ Hà trầm mặc một hồi lâu mới trả lời: “Thu Trường Phong khôngngu ngốc, hẳn là đã thấy vấn đề gì đó.”
Trong lòng công chúa Vân Mộng hơi run. Suốt cả quãng đường cô có cảm giác Thu Trường Phong không ngu xuẩn như mặt ngoài thể hiện. Cô cười khinh thường: “Nếu hắn đã nhận biết vấn đề mà bám theo ta thì đương nhiên là muốn đoạt lại sách trên đường trở về. Ta không tin hắn có thể trộm lại được.”
Dù cô chột dạ nhưng cũng biết Thu Trường Phong không dám công khai đến đoạt sách, huống chi cô đã để sách ở một nơi ổn thỏa rồi, cho dù Thu Trường Phong có ăn gan trời cũng không dám tới khám xét.Nghĩ tới đây, cô vỗ ngực rồi cười đầy đắc ý.
Bộ ngực của cô cao ngất, so với ngày thường còn cao hơn một chút. Vệ Thiết Y thấy kỳ quái, không một đêm mà bộ ngực của công chúa chẳng hiểu sao lại đầy đặn thêm một chút, còn Diệp Vũ Hà lại không thể nhịn được cười khi nghĩ tới. Nàng nhìn cũng biết, công chúa Vân Mộng giấu sách ở ngực.
Diệp Vũ Hà muốn cười nhưng lại nhớ đến lời Thu Trường Phong đã nói tối qua, bỗng cau đôi mày lại.
Công chúa Vân Mộng không sợ hãi thẳng về hướng Bắc trong lòng luônluôn đề phỏng cẩn mật. Vmcông chúa không ngờ là đám Thu Trường Phong chỉ giữ một khoảng cách, lúc ở phía trước chợt ở phía sau thủy chung không rời nhưng lại không ra tay.
Một ngày nọ, cuối cùng mọi người tới Nam Kinh.
Tuy nói Vĩnh Lạc đại đế chuẩn bị thiên đô đến phủ Thuận Thiên Bắc Kinh nhưng phủ Ứng Thiên Nam Kinh chính là cố đô lục triều, cũng là kinh thành Đại Minh bây giờ, trải qua gió táp mưa sa, phong cách cổ càng đậm, nét phồn hoa càng thịnh.
Ven bờ Tần Hoài ở Nam Kinh lại càng tụ tập những kim phấn của lụctriều, sắc phong nguyệt của Giang Nam, cho tới bây giờ vẫn là xa hoa nhất thời, độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Công chúa Vân Mộng lo lắng, chờ đợi suốt dọc đường, cô chỉ sợ Thu Trường Phong nghĩ ra kỳ mưu đoạt lại “Nhật Nguyệt ca”. Dù cô xem thường Thu Trường Phong nhưng cũng biết Thu Trường Phong rất không đơn giản, đôi khi nảy ra kế sách làm cô nghĩ vỡ đầu cũng không thông.
Không ngờ sau khi tới Nam Kinh vẫn gió êm sóng lặng.
Trong lòng công chúa Vân Mộng cảm thấy kỳ quái nên không vội vượtsông mà lại tìm khách điếm bên sông Tần Hoài nghỉ ngơi, lại gọi chưởng quỹ làm một bữa tiệc ở nhã gian, thoạt nhìn đúng là có bữa cơm no rượu say.
Diệp Vũ Hà thấy kỳ quái, nhịn không được bèn hỏi: “Công chúa đã tới đây, vì sao không nhập cung nghỉ ngơi?”
Cả một chặng đường, công chúa Vân Mộng không được ngủ một ngày an giấc, dù ngực cao lên nhưng người lại gầy một chút. Cô nàng nghe vậy thì cười khẩy bảo: “Ta biết Thu Trường Phong chắc chắn vẫn đang động não, nếu như gấp rút lên đường thì chưa nhìn thấy mặt Thượng sư chỉ sợ…” Cô nàng nói rất đúng, nếu tiếp tục lên đường chỉ sợ cô nàng bị Thu Trường Phong làm cho chết từ từ.
Trong mắt công chúa Vân Mộng, kế sách của Thu Trường Phong thật độc. Hắn không hạ thủ nhưng dụng kế làm người khác mệt mỏi khiến công chúa Vân Mộng hàng ngày đều không thể bình an. Mặc dù cô muốn giao “Nhật Nguyệt ca” cho người khác nhưng lại không yên lòng. Quyển “Nhật Nguyệt ca” cứ cộm ở trước ngực, ngủ cũng không thoải mái. Nhất định cô phải nghĩ biện pháp nhất lao vĩnh dật*. * Khổ một lần, sướng muôn đời; Khổ một sướng mười. Trong tác phẩm “Phong Yên Nhiên Sơn minh” của Ban Cố đời Hán viết:“Điều đó có thể nói khổ một sướng muôn, tiêu phí một ít mà an ninh suốt đời”.
Về sau viết thành “nhất lao vĩnh dật”, ý chỉ vất vả một chút mà an nhàn suốt đời. Tâm tư Diệp Vũ Hà biến chuyển bèn bảo: “Bởi vậy công chúa định nghỉ ngơi tại đây vài ngày, bố trí bẫy rập chờ Thu Trường Phong đến lấy rồi sau đó một mẻ bắt hắn sao?”
Công chúa Vân Mộng khen: “Diệp tỷ tỷ, ta biết không thể gạt nổi ngươi. Ta phải đổi từ bị động thành chủ động, trước tiên cho hắn tội danh phạmthượng đã.”
Diệp Vũ Hà cau mày bảo: “Nhưng Thu Trường Phong ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, chỉ sợ rất khó phòng bị …”
Khuôn mặt công chúa Vân Mộng lộ vẻ đắc ý, “Diệp tỷ tỷ đương nhiên không biết hành tung của hắn … ta thì rõ như lòng bàn tay.”
Ánh mắt Diệp Vũ Hà chớp động, nàng không nói câu gì. Từ bên ngoài nhã gian có một người tiến vào. Người này đội mũ rộng vành che khuất nửa khuôn mặt, bẩm: “Ty chúc bái kiến công chúa điện hạ.”Bên ngoài có Vệ Thiết Y coi giữ mà người nọ đi vào như không bị ai cản trở.
Trong lòng Diệp Vũ Hà cảm thấy kỳ quái. Người nọ không nói tiếp mà cởi mũ rộng vành ra. Người nọ có bộ râu rễ tre, trông có vẻ mỏi mệt.
Người nọ hóa ra là Mạnh Hiền.
Diệp Vũ Hà nhìn thấy Mạnh Hiền lập tức giật mình hiểu ra rất nhiều chuyện. Nàng vốn đang lấy làm lạ vì sao công chúa Vân Mộng có thể biết hành tung của Thu Trường Phong? Lúc đi làm sao có thể kịp tới Thanh Điền; nàng có chút thắc mắc vì sao Mạnh Hiền lại đau bụng đúng lúc thế?Thế mới lưu Thu Trường Phong lại, khiến cho các nàng có thể thuận lợi trộm được “Nhật Nguyệt ca”.
Tất cả chuyện này đương nhiên không phải do trùng hợp mà là cố ý sắp xếp.
Công chúa Vân Mộng đã mua chuộc được Mạnh Hiền từ lâu, bởi vậy mới có thể hiểu rõ hành tung của Thu Trường Phong như vậy. công chúa Vân Mộng hiển nhiên không chút cấm kỵ mà đĩnh đạc nói: “Mạnh Hiền, mấy ngày qua ngươi làm không tệ.”
Mạnh Hiền liếc nhìn Diệp Vũ Hà, bộ dạng thoáng xấu hổ nhưng rồi lại cườibẩm báo như không có gì: “Ty chức cũng chỉ là tận trung làm việc mà thôi.
Diệp Vũ Hà nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì. Công chúa Vân Mộng lại cười bảo: “Ngươi làm rất khá. Có cơ hội bổn công chúa sẽ thăng quan cho ngươi. Tuy nhiên trước mắt … Thu Trường Phong đang làm cái gì?”
Mạnh Hiền trầm ngâm rồi bẩm: “Hắn vừa đến thành Nam Kinh, ở khách điếm ở ven bờ Tần Hoài, hơn nữa thanh toán một lần tiền thuê nhà mười ngày.”
Công chúa Vân Mộng suýt nữa thì nhảy dựng lên, dường như cho rằngThu Trường Phong là con giun trong bụng cô, bằng không thì sao lại phối hợp nhịp nhàng với cô như thế chứ? Chẳng lẽ Thu Trường Phong đoán được công chúa Vân Mộng muốn chờ hắn nên cẩn thận trù tính chuẩn bị dông dài cùng cô?
Diệp Vũ Hà cũng rất sửng sốt liếc nhìn công chúa Vân Mộng, hạ giọng: “Suy cho cùng là hắn có ý định gì?” Nàng biết Vân Mộng đương nhiên không biết, câu này là hỏi Mạnh Hiền.
Nụ cười của Mạnh Hiền đột nhiên trở nên quỷ bí, thấp giọng bẩm báo: “Hắn có ý định gì, ty chức lại biết đó.”Trong lòng công chúa Vân Mộng thầm mắng, ngươi thì biết cái rắm gì? Nếu ngươi biết thì bây giờ cũng không cần lẽo đẽo theo đuôi Thu Trường Phong. Nhưng lúc này cần dùng người nên cô tỏ vẻ mặt ôn hòa nói: “Ý định của hắn thế nào?”
Mạnh Hiền cười quỷ dị bảo: “Ty chức nghe nói hắn có một người tình ở sông Tần Hoài, mấy ngày tới muốn đi gặp …” Dứt lời y ho khan vài tiếng, ngụ ý có chuyện đáng khinh không nói nên lời.
Công chúa Vân Mộng vỗ bàn mắng: “Bổn công chúa gấp đến độ gần chết mà hắn lại thoải mái nhàn nhã phong lưu.” Cô cũng chẳng biết tại saophải cấp nữa mà trong lòng chỉ hận không thể quẳng Thu Trường Phong xuống sông Tần hoài. Cô đã có kế Trương Lương nhưng Thu Trường Phong cố tình không chịu chuẩn bị thang vượt tường làm cho nhất thời cô không biết phải ứng đối thế nào.
Rốt cuộc không hiểu cái gã Thu Trường Phong này đang nghĩ điều gì, công chúa Vân Mộng chưa bao giờ đoán đúng được một lần.
Im lặng hồi lâu, đột nhiên Diệp Vũ Hà nói: “Nếu hắn muốn nghỉ ngơi ở Nam Kinh mười ngày thì cơ hội của công chúa đã tới rồi.”
Công chúa Vân Mộng kinh ngạc hỏi: “Ta có cơ hội gì?”Diệp Vũ Hà nhìn công chúa Vân Mộng một cách kỳ quái rồi hỏi: “Không phải công chúa sợ Thu Trường Phong trộm lại “Nhật Nguyệt ca” sao? Nếu hắn ở lại Nam Kinh mà công chúa bất ngờ đi phủ Thuận Thiên thì hắn có muốn đuổi theo cũng chẳng đuổi kịp.”
Công chúa Vân Mộng giật mình lúc này mới nghĩ là gần đây mình bị Thu Trường Phong làm cho hồ đồ rồi, cô mãi chỉ một lòng tính kế với Thu Trường Phong mà quên đi mục đích chính.
Vốn là cô muốn đưa “Nhật Nguyệt ca” đến cho Diêu Nghiễm Hiếu, bây giờ Thu Trường Phong buông lỏng, đúng là cơ hội của cô ta.Công chúa Vân Mộng không kiềm được nở nụ cười, đột nhiên một người vén rèm đi vào bảo: “Công chúa không cần đến phủ Thuận Thiên.”
Mọi người cả kinh, không ngờ bên ngoài còn có người. Mọi người quay đầu nhìn thì thấy người nọ mắt xếch, dung nhan nho nhã, hóa ra là mưu sĩ thủ hạ Tập Lan Đình của Dương Sĩ Kỳ.
Công chúa vừa mừng vừa sợ bèn hỏi: “Tập tiên sinh vì sao chúng ta không cần đến phủ Thuận Thiên nữa? Sao ngươi cũng đến Nam Kinh?”
Tập Lan Đình cười gượng gạo bảo: “Vì căn cứ vào tin tức chính xác thì Thượng sư cũng đã tới Nam Kinh rồi. Bởi vậy Dương đại nhân mới sai tađến trước vài ngày để chuẩn bị. Mấy ngày tới Dương đại nhân cũng sẽ tới Nam Kinh.” Y liếc Mạnh Hiền, muốn nói gì đó lại thôi.
Y biết rõ lúc nào thì nói câu gì, thấy Mạnh Hiền ở đây thì đã rõ y làm cái gì. Y làm ra vẻ không thấy tránh làm cho nhau phải xấu hổ.
Công chúa Vân Mộng thất thanh; “Cái gì? Hòa thượng đạo sĩ cũng đã cũng đã đến Nam Kinh hả?” Từ lúc cô lớn lên dường như ít khi nghe nói Diêu Nghiễm Hiếu bước chân ra khỏi Khánh Thọ tự chứ đừng nói đến chuyện xuôi Nam tới Nam Kinh, nhưng đột nhiên Diêu Nghiễm Hiếu xuôi nam, chẳng lẽ có nghĩa là có chuyện kinh thiên gì đã xảy ra?Có lẽ việc này có liên quan đến “Nhật Nguyệt ca”? công chúa Vân Mộng nghĩ đến điểm này thì tim đập thình thịch.
Diệp Vũ Hà nhíu mày bảo; “Thu Trường Phong định đặt phòng mười ngày chẳng lẽ là biết Thượng sư sẽ tới sao? Hán cũng đoán chắc, sớm muộn gì công chúa cũng phải trở lại Nam Kinh nên mới đặt phòng lâu tới vậy.”
Nội tâm công chúa Vân Mộng rùng mình liếc nhìn về phía Mạnh Hiền, cô cười gằn bảo: “Ngươi thì cái gì cũng biết, cái gì cũng chẳng biết.”
Mạnh Hiền xấu hổ lắm, tin tức này thật sự y cũng không biết tý gì.Công chúa Vân Mộng cười gằn bảo: “Ngươi còn lo lắng gì nữa? Mau đi xem Thu Trường Phong làm cái gì, có tin gì lập tức báo cho bổn công chúa.”
Mạnh Hiền cuống quít gật đầu, nhanh chóng lui ra.
Diệp Vũ Hà nhìn thấy Tập Lan Đình muốn nói gì đó nhưng hình như không tiện nên chủ động bảo: “Ta ra ngoài xem chút.”
Tập Lan Đình thấy Diệp Vũ Hà biết điều bỏ đi thì thầm khen cô gái này hiểu biết nhìn sắc mặt mà nói chuyện. Khi chỉ còn y và công chúa mói hỏi vẻ khó hiểu: “Công chúa, người đến Nam Kinh sao không đến gặp tháitử?”
Giờ đây thái tử Chu Cao Sí là Nam Kinh giám quốc nên đương nhiên chỉ lưu thủ ở Nam Kinh. Công chúa Vân Mộng đến Nam kinh mà không đi gặp đại ca cũng cảm thấy không thể nào giải thích được.
Lần đầu tiên công chúa Vân Mộng cười vẻ khổ sở, cô chu mỏ bảo: “Ta cũng muốn gặp đại ca chứ. Như bây giờ ngươi biết là ta làm việc cho đại ca, nếu gặp đại ca lại bị nhị ca biết đương nhiên là không thoải mái, thậm chí cho rằng ta và đại ca có mưu đồ bí mật đối phó với huynh ấy.Chuyện này ta tạm thời không muốn cho đại ca, nhị ca biết.” Trong lòng giận dữ bảo: “Làm thái tử có cái gì hay? Làm sao mà bao giờ nhị ca cũng nhìn không thuận mắt thế?”
Tập Lan Đình nhìn Vân Mộng, ánh mắt tỏ ra đồng tình. Y nhận thấy, công chúa Vân Mộng không vui vẻ gì mà đang ưu phiền.
Cuộc tranh giành giữa thái tử, Hán vương là cho Vân Mông khó xử. Cô không thích Hán vương hùng hổ dọa người nhưng cũng không muốn làm Hán vương hiểu lầm về người muội này. Ai mà ngờ được, cô công chúa điêu ngoa bốc đồng cũng có tâm tư tinh tế thế này.Trầm ngâm một lát, Tập Lan Đình nói khẽ: “Tâm ý của công chúa, dù thái tử không biết cũng rất cảm kích. Thế nhưng tại hạ tới gặp công chúa còn muốn nói một chuyện với người …” Y ngừng lại lướt nhanh bốn phía rồi bảo: “Nghe nói … thánh thượng cũng đến Nam Kinh.”
Công chúa Vân Mộng thất kinh, thất thanh: “Phụ hoàng tới làm gì?”
Chu Lệ một lòng tọa trấn Bắc Cương thanh trừ mối họa hoạn Thát Đát, bộ tộc Ngõa Lạt mà đột nhiên tới Nam Kinh. Chuyện này so với chuyện Diêu Nghiễm Hiếu tới đây còn làm người khiếp sợ hơn.
Chu Lệ, Diêu Nghiễm Hiếu không hẹn mà cùng tới Nam Kinh, trongchuyện này suy cho cùng có gì huyền bí? Có quan hệ gì tới thái tử và Hán vương? Công chúa Vân Mộng nghĩ tới đây, nhất thời tâm loạn cả lên.
Mạnh Hiền cũng tâm loạn cào cào hận không thể chém Thu Trường Phong vài đao.
Y bán rẻ Thu Trường Phong lại cảm thấy Thu Trường Phong thật không đủ trượng nghĩa, chuyện cần nói cũng không một câu nhắc đến thì hiển nhiên, Thu Trường Phong cũng đề phòng y.
Có thể thấy trang phục Thu Trường Phong gọn gàng như thể sắp đi chơi. Nụ cười trên mặt của Mạnh Hiền còn huy hoàng hơn so với vầng mặt trời,xun xoe ra hỏi: “Thu huynh đi gặp tình nhân trên sông Tần Hoài sao?”
Thu Trường Phong gật đầu bảo: “Cố đô lục triều kim phấn đều bảo Tần Hoài phong nguyệt vô biên. Người như chúng ta mà trên sông Tần Hoài không có tình nhân thì chẳng phải chuyện rất mất mặt sao?”
Mạnh Hiền nghiến răng căm hận nhưng ngoài mặt vẫn cười rạng rõ: “Thu huynh nói chính hợp với lòng ta. Trên sông Tần Hoài … kỳ thực ta cũng có mấy cô tình nhân, cái tên Vạn Đình Đình, Biện Tiểu Uyển gì gì đó nhé cũng đều đã gặp rồi. Không biết tình nhân Thu huynh là ai đây?”
Vạn Đình Đình, Biện Tiểu Uyển đều là danh kỹ Tần Hoài hiện thời, MạnhHiền cũng chỉ có nghe thấy người khác kể chứ chưa từng gặp. Lúc này y nói vậy cũng không sợ Thu Trường Phong vạch trần bởi y biết rõ loại phụ nữ này chắc chắn Thu Trường Phong cũng chưa từng gặp.
Cảm thấy ánh mắt dò xét của Thu Trường Phong nhìn sang, Mạnh Hiền cười ha hả: “Thu huynh muốn đi chơi sông Tần Hoài, không bằng đi cùng với tại hạ, được không?”
Thu Trường Phong chắp tay bảo: “Mạnh huynh là người sành sỏi, mong được chỉ giáo ít nhiều.”
Lòng Mạnh Hiền phơi phới, lập tức cùng Thu Trường Phong ra khỏi cửa đichơi bờ sông Tần Hoài.
Sông Tần khói tỏa, trăng in, Bên ngoài quán trọ, con thuyền đêm qua.* * Bản dịch của Ngô Tất Tố. Thực lòng vẫn thích câu Khói lan, trăng dãi mơ hồ Đêm khuya thuyền đậu bên bờ Tần Giang Được dịch bởi Song Nguyệt Hàn Tú. Đêm khuya thuyền đậu bên bờ Tần Giang, cho dù không gần tửu lầu nhưng ngửi thấy làn gió đưa hương thơm, nghe thấy tiếng oanh oanh yến yến làm người ta ở trong cảnh đó cũng thấy mê say.Hai người tìm một chiếc thuyền nhỏ rồi bơi dọc bờ. Thu Trường Phong nhìn thấy thuyền hoa qua lại trên sông như thoi đưa, nghe tiếng sênh ca vang vọng đâu đây như nhìn thấy cảnh tượng kiều diễm, cứ cho rằng mọi thứ đều nhìn thấy rõ ràng mà huyền ảo tựa như khói nước, như trăng dát bạc.
Trong lòng Mạnh Hiền nắc nỏm kỳ quái, Thu Trường Phong đã đánh mất “Nhật Nguyệt ca”, vì sao vẫn thong thả bèn buột miệng hỏi: “Thu huynh đã đánh mất “Nhật Nguyệt ca” mà vẫn nhàn nhã thế, chẳng lẽ không sợ Thượng sư trách tội sao?”Thu Trường Phong khựng lại từ từ quay đầu, vừa hỏi vừa như có điều suy nghĩ: “Sao Mạnh huynh biết ta đã làm mất sách rồi?”
Trong lòng Mạnh Hiền trầm xuống, không ngờ vô tình tiết lộ phong thành, nhưng thần sắc vẫn không đổi, đáp lại: “Đêm hôm đó gà bay chó chạy ở khách điếm, không cần hỏi cũng biết công chúa đến vì “Nhật Nguyệt ca”. Sau này, Thu huynh lại cứ mãi bám theo công chúa nên tại hạ suy đoán chắc là quyển sách đã về tay công chúa. Không biết tiểu đệ đoán đúng hay không?” Dứt lời y cười to.
Thu Trường Phong quay đầu đi, mỉm cười bảo: “Mạnh huynh đoán chuyệnnhư Gia Cát Lượng tái sinh.” Lại chuyển sang chuyện khác: “Không biết vị tình nhân của huynh là vị nào? Không bằng để thuyền đưa Mạnh huynh qua đó trước rồi hẵng bàn tiếp.”
Tâm tư Mạnh Hiền dao động, ra vẻ khiêm tốn: “Tiểu đệ không vội, còn muốn diện kiến tình nhân của Thu huynh đã. Không biết tình nhân của Thu huynh ở chỗ nào kia?”
Lúc này con thuyền nhỏ đã tới gần một chiếc thuyền hoa. Quy mô của thuyền hoa thực không nhỏ, chao đèn được bọc khăn màu, treo lên bằng lựa trông khá đẹp mắt hào nhoáng nhưng trên thuyền thỉnh thoảng mớicó thanh âm leng keng quanh quẽ.
Tròng mắt Mạnh Hiền đảo một vòng, bật cười bảo: “Chẳng lẽ tình nhân của Thu huynh trên chiếc thuyền hoa này?”
Thu Trường Phong nhìn lên chiếc thuyền hoa, thần sắc có vương nét buồn vô cớ, không nói câu nào. Bỗng có một chiếc thuyền chèo tới, khi đến gần thuyền hoa có một người gọi lén: “Cô nương Mị nương, Hoàng công tử nhà ta dâng trăm lượng hoàng kim chỉ cầu thấy phương dung một lần.”
Vốn Mạnh Hiền cho rằng ca kỹ trên chiếc thuyền hoa này không cònxuân sắc nữa nên nghe thế bỗng hoảng sợ. Cẩm Y Vệ bọn họ tuy oai vệ nhưng mấy năm kiếm chác cũng không tới trăm lượng hoàng kim, thế mà có người dám bỏ ra trăm lượng hoàng kim chỉ để nhìn mặt ả đàn bà sao? Ả đàn bà này rốt cuộc đáng giá như thế ở chỗ nào?
Sau một lúc lâu, có một người mặc bộ đồ nha hoàn đi ra đầu thuyền hoa, mặt mày thanh tú, dưới ánh đèn hắt ra và gió đêm thổi hiu hiu, thoạt nhìn tư sắc cũng không tệ. Giọng nha hoàn trong vắt: “Đa tạ ý tốt của Hoàng công tử nhưng cô nương nhà ta hôm nay không khỏe, không muốn gặp khác, mời trở về thôi.”Mạnh Hiền lại càng giật mình, không ngờ trăm lượng hoàng kim này cứ như nước trôi đi. Y cho rằng Thu Trường Phong sẽ không quen biết nhân vật cơ này, đang chờ để nhà đò quay đầu. Không ngờ đôi mắt đẹp của cô nha hoàn kia nhìn thấy Thu Trường Phong đổ nhiên vui mừng gọi: “Đây không phải là Thu … công tử sao?”
Thu Trường Phong mỉm cười đáp: “Ngang qua Tần Hoài, vốn muốn gặp Mị Nương một chút, không ngờ cô đang không thoải mái, ngày kia tại hạ lại tới là được rồi.”
Nha hoàn kia hé miệng cười gọi: “Trông Thu công tử ngươi nói kìa, cônương nhà ta dù ai cũng không tiếp nhưng không thể không gặp ngươi đó.” Thuyền tam bản đã hạ xuống, cô nàng lại tỏ dáng điệu mời mọc, đương nhiên có quen biết Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong cười một tiếng, đi lên thuyền hoa. Trong mắt Mạnh Hiền thiếu chút nữa rớt xuống bàn chân, lật đật muốn theo lên. Nha hoàn mới rồi còn cười nói tự nhiên, đột nhiên nghiêm mặt lại, thò tay cản Mạnh Hiền: “Vị công tử này, cô nương nhà ta không muốn gặp ngươi.” Thị quay lại hỏi Thu Trường Phong: “Thu công tử, cũng cho hắn lên thuyền sao?”Thu Trường Phong cười bảo: “Vị công tử này còn có vị tình nhân khác, không rảnh lên đâu.”
Sắc mặt nha hoàn kia hòa hoãn lại một chút rồi cười bảo: “Công tử xin cứ tự nhiên.”
Khuôn mặt Mạnh Hiền thẹn thùng xám lại như gan heo, y ân cần gửi lời thăm hỏi tới người quen của Thu Trường Phong mấy lần rồi ngượng ngùng trở về thuyền nhỏ. Đợi thuyền nhỏ đi xa, y nhổ cục đờm xuống sông mắng rằng: “Thu Trường Phong, ngươi không nể mặt lão tử, lão tử cho ngươi đẹp mặt.”Cục đờm vừa nhanh vừa mạnh, chưa kịp xuống sông thì một tiếng “Phập” vang lên, một mũi tên bắn trúng mạn thuyền gần chỗ Mạnh Hiền, chỉ cách y có mấy thước.
Mạnh Hiền sợ tới mức suýt ngã xuống sông. Y quay đầu lại nhìn thì thấy có một chiếc thuyền lớn cách mình không xa. Mũi tên kia rõ ràng là từ trên thuyền bắn ra. Mạnh Hiền thấy trên sông Tần Hoài kiều diễm lại có người bắn tên quả thực không tưởng tượng nổi mới định chửi ầm lên. Bỗng nhiên y nhìn thấy công chúa Vân Mộng xuất hiện trên mạn thuyền đang vẫy tay gọi y thì cực kỳ kinh hãi, lúc đó mới biết đây là màn chào hỏi của công chúa Vân Mộng. Nhưng thăm hỏi kiểu thế quả thực y khôngchịu nổi, y bèn cuống quít gọi nhà đò chèo thuyền tới gần chiếc thuyền lớn.
Công chúa mời y trên sông Tần Hoài làm trong lòng Mạnh Hiền nảy ra ý nghĩ, còn chưa kịp nghĩ chuyện xấu xa kỳ quái, y chợt nghe thấy công chúa Vân Mộng lạnh lùng hỏi: “Thu Trường Phong đâu rồi?”
Mạnh Hiền nhìn quanh, trong ánh sáng lập lòe mơ hồ nhìn thấy Tập Lan Đình, Diệp Vũ Hà đều ở gần công chúa Vân Mộng, trong lòng lạnh giá vội bẩm: “Hắn đi gặp gái rồi, gọi là Mị Nương gì đó.”
Trong mắt công chúa Vân Mộng tràn đầy vẻ xem thường: “Còn ngươisao không theo?”
Mạnh Hiền vội ưỡn ngực đáp: “Cái chỗ đó, tiểu nhân không muốn vào.”
Công chúa Vân Mộng quát lớn: “Ngươi không muốn đi cũng phải đi. Ta bảo ngươi đi theo Thu Trường Phong, việc nhỏ ấy ngươi cũng không làm được không bằng nhảy xuống sông tự vẫn cho nó xong. Còn không đi mau?”
Mạnh Hiền giật nảy mình, cuống quít rời thuyền đi tìm Thu Trường Phong trong lòng cảm thấy kỳ quái. Không biết công chúa Vân Mộng đi dọc sông Tần Hoài làm gì? Chẳng lẽ là…Thần sắc công chúa Vân Mộng đầy vẻ khinh thường, đôi môi đỏ mọng mím chặt, một hồi thật lâu mới mắng rằng: “Cái mặt chết bằm kia chẳng tốt đẹp gì. Đã đánh mất quyển sách mà vẫn còn lòng đi phong lưu khoái hoạt, thật sự là thèm sắc không muốn sống nữa.”
Chẳng biết tại sao khi nghe thấy Thu Trường Phong lên thuyền hoa của Mị Nương, trong lòng cô có vẻ không thoải mái. Đương nhiên cô không chịu nhận chuyện gì chỉ cảm thấy mọi chuyện về Thu Trường Phong thật chán ghét/
Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Diệp Vũ Hà quay sang TậpLan Đình hỏi: “ Tập tiên sinh, Mị Nương kia lai lịch như thế nào?”
Tập Lan Đình mỉm cười đáp: “Mị Nương này vốn là danh kỹ Tần Hoài, ba năm trước là hoa hậu ở đây. Nhưng sau khi đoạt hoa hậu lại chưa gả vào nhà quyền quý nào mà chỉ dọc sông Tần Hoài. Mấy năm qua danh tiếng đã không bằng Tần Hoài Bát Diễm. Nhưng vì có danh tiếng, bây giờ muốn lên thuyền của nàng ta mà không có trăm lượng hoàng kim thì không thể.” Trong lòng y cảm thấy kỳ quái, không biết tại sao Thu Trường Phong có thể lên thuyền được?
Y nhìn thì biết nhất định trọng người Thu Trường Phong chắc chắnkhông có nổi trăm lượng hoàng kim.
Công chúa Vân Mộng liếc xéo Tập Lan Đình, “Tập tiên sinh hiểu rõ như thế hẳn cũng đã lên thuyền của Mị Nương rồi hả?”
Tập Lan Đình chỉ có thể ho khan vài tiếng, Diệp Vũ Hà lên tiếng giải vây: “Tập tiên sinh, thế nào gọi là hoa hậu?”
Tập Lan Đình ngừng khùng khục ho khan, giải thích: “Hoa quốc luận hậu là một sự kiện trọng đại hàng năm trên sông Tần Hoài mười năm qua, bình luận về phụ nữ xuất sắc nhất sông Tần Hoài. Hoa quốc luận hậu sẽ chọn ra một hậu bốn phi đều có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành.Chỉ cần cô gái nào ở Tần Hoài có vinh hạnh này thì giá trị lập tức tăng gấp trăm lần, không chỉ không cần lo về vàng bạc châu báu mà đều có vương tôn công tử theo đuổi cưới về làm vợ …” Y chầm chậm kể nhưng thoáng liếc thấy sắc mặt công chúa Vân Mộng tái nhợt thì lập tức im lặng không nói tiếp nữa.
Công chúa Vân Mộng dậm chân cả giận nói: “Đúng là những thứ đàn ông vô sỉ, mới có thể tạo ra cái gọi là Hoa quốc luận hậu gì đó vô sỉ. Các ngươi cho rằng phụ nữ là cái gì, là đồ chơi hả?”
Tập Lan Đình cúi đầu không nói, Diệp Vũ Hà thở dài. Nàng biết công chúalại đang bị kích động, muốn ôm tất cả chuyện bất công của thiên hạ. Nhưng những chuyện như thế này, ngàn năm qua đã nhiều lần bị cấm rồi bèn nói tránh đi: “công chúa, cô Mị Nương này không liên quan gì tới chuyện chúng ta điều tra, không cần để tâm đến chuyện của cô ta.”
Lập tức, Tập Lan Đình nói tiếp: “Không tệ, ở gần khách điếm Diệp Bộ đầu phát hiện ám ký của nhẫn giả. Những tên nhẫn giả hình như sẽ gặp nhau ở quanh khu vực sông Tần Hoài, chúng ta toàn lực truy tra việc này là được. Nếu có thể tiêu diệt những tên nhẫn giả kia, khi hoàng thượng tới nhất định sẽ vui mừng.” Công chúa Vân Mộng nghe xong, lập tức quên luôn chuyện "hoa quốcluận hậu", nói với giọng oán hận: "Đúng vậy, mấy kẻ đó dám phạm Thái tuế, ta nhất định phải cho chúng biết tay!"
Cô bị Nhẫn giả bắt, lại bị người mặt quỷ dọa cho kinh hãi nên đã sớm ghi hận trong lòng. Diệp Vũ Hà thân là bộ đầu Chiết Giang tương đối hiểu biết về Nhẫn giả, sau khi ra khỏi khách sạn vô tình phát hiện ra hành tung của Nhẫn giả đã lập tức báo cho công chúa Vân Mộng. Công chúa Vân Mộng nghe xong tất nhiên là muốn trả thù mới sai Vệ thiết y đi điều binh, còn cô thì cùng Diệp Vũ Hà đến sông Tần Hoài, tìm kiếm hành tung của Nhẫn giả.Vừa nghĩ tới việc có thể đánh phủ đầu bọn Nhẫn giả một trận thật đau thì trong lòng cô không khỏi mừng thầm, lại cũng không suy xét thêm nhiều, nhưng Tập Lan Đình và Diệp Vũ Hà chỉ cần liếc nhau là nhận ra sự lo ngại trong mắt đối phương.
Công chúa không hiểu rõ thì không sợ hãi, nhưng bọn Tập Lan Đình suy nghĩ sâu xa thì ngược lại càng thêm kinh hãi.
Đến tột cùng thì Nhẫn giả tới đây là vì mục đích gì? Là vì công chúa, vì "Nhật Nguyệt ca" hay là vì cái khác?
Thiên tử, Thượng sư đến Nam Kinh, Nhẫn giả cũng lập tức tới, thànhNam Kinh vốn đã phồn hoa náo nhiệt này bỗng dưng nổi lên mưa gió.
Mưa gió còn chưa đến, trời đầy sao, trăng sáng như gương.
Nhưng sao chi chít sáng đầy trời hay vầng trăng sáng như gương kia dường như cũng không bằng cô gái dưới đèn kia.
Cô gái đó ngồi dưới kia, nhàn nhã và lười biếng, trên mặt không có biểu cảm gì cả, nhưng nàng ngồi đó, toàn thân nàng toát lên phảng phất một thứ tình cảm gì đó khó nói thành lời.
Nàng rất đẹp, nhưng kẻ nào gặp nàng lần đầu tiên sẽ bị thu hút khôngphải bởi sắc đẹp mà là cặp mắt của nàng. Cặp mắt nàng khép hờ, như đang ngái ngủ lúc sáng sớm, hoặc như đang nằm mộng canh ba, khi cặp mắt kia ngước lên nhìn người, không còn là vẻ phồn hoa bên sông Tần Hoài giai nhân như mây, mà là sự tịch mịch của kiếp người.
Nàng ấy đang nhìn Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong yên lặng ngồi trên ghế, khi nhìn qua cô gái ngồi đối diện, ánh mắt lộ ra sự nhớ nhung, lại mỉm cười nói: "Mị Nương, hình như chúng ta đã một năm rồi không gặp."
Mị Nương mỉm cười, trong nụ cười cũng mang theo nỗi cô đơn: "Một nămhai mươi bảy ngày." Nàng tất nhiên rất quen thân với Thu Trường Phong, quen thuộc tới mức không gặp đã bao lâu đều nhớ rõ.
Nha hoàn xinh xắn đứng bên cạnh bỗng dưng muôn rơi lệ, nhưng lại cầm bầu rượu lên rót đầy hai chén cho hai người, nũng nịu cười nói: "Bạn tốt đã hơn một năm không gặp, phải uống thêm vài chén. Thu công tử, ngài không biết đâu, cô nương nhà ta, nhớ ngài nên mới bệnh đấy. . ."
Còn đang định nói thêm gì đó thì Mị Nương đột nhiên liếc nha hoàn kia một cái, trong ánh mắt có ý trách cứ khó thành lời.
Nha hoàn kia lập tức im miệng, nàng ta hiểu tâm tư của cô nương.Vẻ mặt của Thu Trường Phong hơi khác, nhưng chỉ thoáng lại bình thường, nâng chén rượu lên nói: "Vì một năm hai mươi bảy ngày này, cạn một ly!" Hắn nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Mị Nương thản nhiên cười, tay áo mềm khẽ che miệng, cạn một ly, dáng vẻ ấy đẹp như một khúc ca. Nhưng trong vẻ đẹp ấy dường như mang theo một chút bi thương. Nàng cảm thấy thứ rượu ngọt ngào thuần chất kia lại có vị đắng chát khó tả.
Thu Trường phong tự tay xách bầu rượu, rót cho Mị Nương một ly, nói: "Chén thứ hai này, hi vọng Mị Nương. . ."Mị Nương không nâng chén rượu lên, chỉ nhìn qua Thu Trường Phong rồi nói: "Chàng có tâm sự?"
Tay Thu Trường Phong hơi khựng lại, cười lớn: "Ta vẫn không thể gạt được nàng." Hắn biết cách phân tích thi thể, cũng biết quan sát người, và cũng hiểu khả năng nhìn người của cô gái trước mặt, tuyệt đối không kém hắn.
Trong cặp mắt vốn đong đầy nỗi cô đơn kia của Mị Nương chợt có thêm vẻ ân cần: "Ta biết rõ chàng có tâm sự, lần nào cũng có tâm sự, nhưng chàng chưa bao giờ nói cho người khác biết. Dù là với ta, chàng cũngkhông nói qua nhiều. Nhưng mà. . ." Mị Nương mỉm cười: "Ta là bạn của chàng, chàng còn nhớ đến ta, đã tới tìm ta, có chuyện gì nếu không ngại cứ nói đi. Dù sao. . . ta nghe qua rồi cũng sẽ quên."
Nàng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, thực ra chàng đã nói cái gì, ta đều sẽ không quên được. Nàng không nghĩ tiếp nữa, bưng chén rượu lên, vừa uống xong thì chợt, rượu vừa trôi vào miệng chợt nghe Thu Trường Phong nói: "Ta lại đụng phải nàng."
Tay Mị Nương run lên làm vài giọt rượu bắn lên ống tay áo mà không hay. Không biết bao lâu nàng mới hỏi lại: "Nàng ấy có khỏe không?"Nàng đương nhiên biết rõ "nàng ấy" mà Thu Trường Phong nói đến là ai, đó là bí mật của Thu Trường Phong, nàng đã biết từ ba năm trước.
Dưới ánh đèn dầu, ánh mắt của Thu Trường Phong cũng lấp lánh như ngọn đèn: "Nàng ấy rất ổn, nhưng vẫn không nhớ ra ta."
Trong lòng Mị Nương đau xót, mỉm cười, nói: "Chàng không nói chuyện lúc trước với nàng ấy sao?"
Thu Trường Phong lắc đầu: "Không."
Mị Nương khẽ giật mình: "Vì sao?" Nàng sớm hiểu rõ chàng trai trướcmắt này nhìn thì bình tĩnh như nước, nhưng nhiệt tình như lửa. Ngọn lửa này, đã nhiều năm trôi qua càng thêm nóng bỏng, nhưng lại chỉ cháy vì một người mà thôi.
Thu Trường Phong cười, khóe miệng mang chút chua chát: "Vẫn chưa tới lúc."
Mị Nương hỏi lại: "Vậy khi nào mới đúng lúc?"
Thu Trường Phong nâng chén rượu, hồi lâu mới nói: "Ta không biết. Nàng ấy vô cùng căm ghét Cẩm Y Vệ, ta biết rõ vì sao nàng ấy lại hận.""Sau đó thì sao? Chàng chẳng lẽ sẽ không làm Cẩm Y Vệ nữa hay sao?" Mị Nương nhẹ giọng hỏi.
Thu Trường Phong làm thinh thật lâu mới lắc đầu nói: "Ta không thể, ít nhất bây giờ chưa thể." Hắn nói như do dự, nhưng thực ra lại hàm chứa bên trong sự cương quyết.
Vì sao không thể không làm Cẩm Y Vệ, hắn chưa nói, Mị Nương cũng không hỏi nữa, nàng lẳng lặng nhìn chàng trai sắc mặt tái nhợt trước mặt mình, chỉ mong thời gian ngừng lại tại lúc này.
Trong lòng nàng, có đau xót, có cảm khái, có nhu tình, có cô đơn.Nàng đợi một năm hai mươi bảy ngày, đợi đến khi gặp mặt cũng để nghe hắn kể về cô gái khác. Cảm giác này, ai có thể hiểu được đây?
Nàng hòa lẫn tâm tình vào trong rượu mà uống hết, đột nhiên cười nói: "Hôm nay ở sông Tần Hoài có "Hoa quốc luận hậu", chàng ở đây có thể xem được hết.
Đang nói, từ phía sông Tần Hoài cách đó không xa đột nhiên vang lên vài tiếng thanh la "keng keng", thấp thoáng có tiếng sấm dồn.
Trong tiếng sấm, có pháo hoa vụt sáng, sắc màu rực rỡ như phúc lân. Chỉ trong chốc lát, cảnh sắc sông Tần Hoài đã thay đổi, giống như thiênthượng nhân gian, như chốn bồng lai tiên cảnh, báo hiệu sự kiện "hoa quốc luận hậu" chính thức bắt đầu.
Quang cảnh tươi đẹp rực rỡ như vậy mà Thu Trường Phong chẳng buồn nhìn, trong lòng hắn, từ rất nhiều năm về trước đã vô duyên với những thứ rực rỡ tươi đẹp này rồi.
Hắn cam nguyện sống một cuộc sống bình thản, nhưng hắn biết rõ bản thân mình chắc chắn sẽ không thanh thản được.
Ngay sau khi "Nhật Nguyệt ca" xuất hiện hắn đã biết, quãng thời gian thanh thản của hắn đã chấm dứt rồi.Mị Nương cũng không nhìn ra bên ngoài thuyền. Thực ra nàng cũng không muốn xem cái gì "hoa quốc luận hậu" kia. Nó đã sớm không liên quan gì đến nàng rồi. Nàng thầm nghĩ giữ Thu Trường Phong ở lại lâu một lát. Dù có được chọn làm hoa hậu thì sao chứ, hoa nở rồi, cuối cùng cũng chỉ là một đóa hoa tàn.
Cặp mắt của Thu Trường Phong khẽ chớp lên, không đợi trả lời, bên ngoài khoang thuyền đã có người cao giọng nói: "Mị nương cô nương, Vinh công tử nhà ta tặng hai trăm lượng vàng mời cô nương qua đó một lát."Mị Nương không nói, nha hoàn lại nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, kêu: "Cô nương nhà ta hôm nay không tiếp khách." Nàng ta thật sự không nghĩ tới có người chưa được sự cho phép đã tự tiện bước lên thuyền hoa.
Giọng nói của người bên ngoài khoang thuyền kia đột ngột biến lạnh: "Mị Nương cô nương, đừng có rượu mời không uống mà uống rượu phạt, Vinh công tử nể mặt ngươi, ngươi đừng có mà. . ."
Người nọ còn chưa dứt lời, một người đã đứng trước mặt của hắn, lãnh đạm nói: "Đừng có như thế nào?"
Người đó chính là Thu Trường Phong. Một khắc trước hắn vẫn còn đanguống rượu trong buồng nhỏ ở bên trong, vậy mà một khắc sau đã đột ngột xuất hiện trên khoang thuyền, thân hình như chớp giật. Nha hoàn kinh hãi, còn Mị nương thì vẫn ngồi trong khoang thuyền, trên mặt lại vương thêm chút buồn man mác.
Kẻ lớn tiếng bên ngoài khoang thuyền kia cao to lực lưỡng, bên cạnh còn có hai thủ hạ cường tráng đi theo, vốn định mềm mỏng không được thì dùng biện pháp cứng rắn, lại không ngờ trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, không khỏi lùi về sau một bước.
Thấy Thu Trường Phong trước mắt sắc mặt tái nhợt, người nọ cười lạnhnói: "Hay lắm, thì ra là chứa chấp một tên nhãi trên thuyền. . . trách không được đến cả Vinh công tử cũng không thèm nể mặt. . ." Hắn duỗi ra một tay, toan túm lấy cổ Thu Trường Phong, không ngờ cổ áo mình đã bị xiết chặt, bị Thu Trường Phong quật ngã ngay trên thuyền.
Hai tên thủ hạ cường tráng kia kinh hãi, sợ sệt bước lên trước, định vung nắm đấm, nhưng còn chưa kịp ra tay thì ngực đã bị trúng một cước, bay ngược ra khỏi thuyền hoa, rơi xuống sông, kêu oai oái.
Tên cao to lực lưỡng kia bị quật ngã lăn ngã lộn, trong lòng giận dữ, thò tay rút đao ra."Xoát" một tiếng, đao ra khỏi vỏ, tên đó còn chưa kịp ra tay, cổ tay đã tê rần, thanh đao kia không biết tại sao đã rơi vào tay Thu Trường Phong, gác ngay trên cổ của chính y.
Ánh đao sắc lạnh, ánh lên khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong cùng với cặp mắt sâu không thấy đáy.
Tên cao to lực lưỡng kia tái mặt, chỉ cảm thấy lưỡi đao sắc đến mức có thể cắt đứt mạch máu, nói với giọng run rẩy: "Đại gia tha mạng!" Hắn đột nhiên phát hiện nam tử nhìn như đơn bạc trước mắt này, còn khó dây vào hơn cả kim cương.Trên sông Tần Hoài lác đác có tiếng vỗ tay, một người vỗ tay cười nói: "Thu huynh thân thủ tốt. Mấy tên này ăn gan báo rồi, dám đắc tội với Thu huynh, nếu không giết, vậy chẳng phải khiến Thu huynh mất mặt hay sao?"
Thu Trường Phong không cần nhìn cũng nghe ra được đó là giọng nói của Mạnh Hiền, mỉm cười nói: "Dù ta có nhiều mặt mũi thêm nữa cũng không dày bằng mặt Mạnh huynh được. Mạnh huynh đi rồi còn quay lại, chẳng lẽ không sợ giai nhân oán trách sao?" Vừa nói chuyện, tay vung lên, đơn đao đột nhiên bay vào vỏ đao của người nọ.Tên to cao lực lưỡng kia giật thót, ngày thường cho dù y tra đao vào vỏ cũng không gọn ghẽ được như Thu Trường Phong, hoảng sợ trước thân thủ của đối phương làm hai chân y cũng như nhũn ra, đao đã không còn kề cổ mà vẫn không dám động đậy.
Mạnh Hiền nghe ra được ý Thu Trường Phong cười nhạo hắn da mặt dày, vẫn phải nhịn mà nói: "Nữ nhân như quần áo, huynh đệ như tay chân. Tiểu đệ thấy Thu huynh có chuyện, còn quản gì nữa đám quần áo kia?
Nếu Thu huynh không muốn ra tay, vậy cứ để tiểu đệ cống hiến chút sức lực là được." Vừa nói chân vừa nhảy lên thuyền hoa, vụng trộm nhìn quanh phía trong khoang thuyền.Thu Trường Phong nói giọng nhàn nhạt: "Không dám làm phiền Mạnh huynh rồi." Chuyển mắt qua tên cao to lực lưỡng kia nói: "Dẫn ta tới gặp công tử nhà ngươi."
Tên kia sợ tới vỡ mật, lại không dám làm trái ý, rên rỉ đứng lên, quay về thuyền. Hai tên thủ hạ của y cũng đã bò lên tời bờ, ướt như chuột lột, phách lạc hồn xiêu.
Thu Trường Phong tung mình lên con thuyền kia, Mạnh Hiền cuống quít đuổi theo, nghe Thu Trường Phong nói với nha hoàn kia: "Chuyển lời tới Mị Nương, ta đi đây."Nha hoàn kia lo lắng, còn đang định cản trở, nhưng thuyền nhỏ đã sớm đi xa, nha hoàn sốt ruột chạy trở về buồng nhỏ trên thuyền nói: "Cô nương, Thu công tử đi rồi. . ." Thấy Mị Nương chỉ đạm đạm nâng chén rượu, uống cạn thì tiếp lời: "Bà cô của tôi ơi, người ở bên sông Tần Hoài lâu như vậy chính là vì chờ hắn. Hắn đi rồi, vì sao ngươi không giữ lại?"
Mị Nương buồn bã cười cười, chạm rãi cầm lấy chén rượu Thu Trường Phong đã dùng qua, nói: "Hắn có thể xem ta như bạn tốt ta đã rất vui vẻ rồi, còn hy vọng xa với gì nữa?"
Nha hoàn bất mãn nói: "Hoàng công tử dâng ngàn lượng vàng, trân châuvô giá đợi cô nương, cô nương lại cự tuyệt Hoàng công tử, chỉ để Thu công tử xem mình là bạn tốt. Nhưng cô nương, người cũng biết đấy, sự chờ đợi của nam nhân cũng là có hạn.
Người mà còn để Hoàng công tử như vậy nữa. . . chỉ sợ Hoàng công tử cũng sẽ không kiên nhẫn thêm được nữa. Người gả cho người ta rồi chẳng nhẽ sẽ không thể làm bạn với Thu công tử nữa hay sao?"
Mị Nương nghiêm túc nói: "Nếu ta đã gả cho người ta rồi, còn vừa muốn an phận vừa muốn gặp hắn sợ là ngàn khó vạn khó."Dưới ánh đèn, vẻ mặt của nàng đượm nỗi thê lương buồn bã không thốt lên lời.
Nha hoàn vội kêu lên: "Vậy người sẽ tiếp tục chờ đợi như vậy sao? Hắn thích tới thì tới, thích đi thì đi, hắn muốn tới tìm người tâm sự thì người tâm sự với hắn, thậm chí còn không cho ta nói ra tâm tư của người, ta biết người sợ cái gì, người sợ nếu nói ra rồi thì ngay cả làm bạn cũng không được. Nhưng người làm tất cả những chuyện thế này có đáng giá hay không chứ?"
Mị Nương cười cười, trong nụ cười mang theo nỗi cô đơn khôn tả: "ChâuNhi, ngươi không hiểu rồi." Nhẹ nhàng rót đầy chén rượu, nuốt xuống vị đắng chát xen lẫn tương tư, không nói thêm lời nào nữa.
Bởi vì nếu là người hiểu thì cuối cùng sẽ hiểu, người không hiểu thì nói như thế nào cũng không xong.
Nhất triêu xuân khứ hồng nhan lão Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri. (*) [Bạn vutrung diễn đàn Bạch ngọc sách tạm dịch Mắt môi còn chút hương thừa Hoa rơi có biết người xưa vắng rồi]
(*) hai câu cuối trong "Táng hoa từ" – Tào Tuyết Cần - do nhân vật Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng viết.
Dịch thơ của nhóm Vũ Bội Hoàng: Hồng nhan thấm thoắt xuân qua Hoa tàn người vắng ai mà biết ai! Dịch thơ của Vivian Nhinhi: “Xuân qua má thắm già trông thấyLoại tâm tình này, những thiếu nam thiếu nữ đương tuổi thanh xuân kia rất khó có thể ngẫm ra được.
Nhưng đợi đến một ngày rốt cục hiểu được rồi thì đã quá muộn.Hoa tàn người mất lại ai hay “