Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 157: 157: Chim Sẻ Làm Sao Hiểu Được Chí Lớn Của Thiên Nga





Khi tiến vào phòng tắm chắc khoảng mười một giờ, nhưng khi ra khỏi phòng tắm, tôi liếc nhìn đồng hồ đã là hai giờ sáng.

Hơn nữa, Trương Ngọc Dung cùng với tôi đi vào phòng tắm, sau khi ra khỏi phòng tắm, cô ngồi nép vào ngực tôi, trên gương mặt quyến rũ tràn đầy thỏa mãn và vui sướng sau khi đã trải qua kích tình.


"Ông xã, anh thật tuyệt, em càng ngày càng chờ mong cái đó của anh, ở bên anh, em có thể cảm nhận được niềm vui sướng lớn nhất, em sẵn lòng ở bên anh."
Tôi tưởng đây là một lời tỏ tình chân thành, nên sau khi đặt cô lên giường, tôi đang định đánh giá lời tỏ tình của cô.

Nhưng trên thực tế tôi sai rồi, hình như cô không hề nghĩ như vậy, ít nhất cũng không đơn thuần nghĩ như vậy.


"Nhưng mà em nghĩ, em không thể mãi mãi ở bên anh.

Đối với anh, rõ ràng Vũ Bích Phượng có ảnh hưởng lớn hơn em, cũng hồn nhiên hơn.

Có cô ấy rồi thì anh có thể một bước lên mây, vượt xa vị trí của em bây giờ, cho nên..."
Tôi không cần cho nên của Trương Ngọc Dung, vì vậy tôi không cho cô cơ hội nói tiếp.


"Nói cho em một tin tốt, Vũ Bích Phượng đã tiếp nhận em, cô ấy đã tiếp nhận sự thật chúng ta ở bên nhau và sẽ không vì sự tồn tại của em mà rời khỏi anh, nên suy nghĩ của em hoàn toàn dư thừa.

Huống hồ, đây chỉ là thứ em nghĩ sẽ tốt cho anh chứ không phải thứ anh thật sự cần.

Anh cần em ở bên anh, không phải em đã biết sao?"
Trương Ngọc Dung tròn mắt nhìn rôi, rõ ràng cô hoàn toàn không nghĩ ra, tôi lại có thể nhanh chóng nắm giữ Vũ Bích Phượng như vậy, thậm chí khiến cô gái quật cường đó đồng ý tiếp nhận sự tồn tại của cô.



Tôi hôn cô rồi dịu dàng nói: "Bây giờ em vẫn kiên quyết muốn rời khỏi anh sao?"
Đôi mắt to sáng ngời dần dần trở nên ướt át, cô quật cường lắc đầu nói: "Không đâu, em không hề muốn rời khỏi anh, em không nỡ bỏ anh, em muốn cả đời này làm người phụ nữ của anh, mãi mãi là người phụ nữ của anh."
Nghe cô nói vậy, giống như người trước đó bảo cô rời đi là chính tôi...!
Thời gian tiếp theo, Dạ Trường của thành phố này tiến vào thời kỳ chuyển giao quyền lợi bình thường.


Như thỏa thuận giữa tôi và Vũ Cát Minh, khu vực nội thành vẫn là của Trương Ngọc Dung, mà tất cả Dạ Trường khu vực xung quanh thành phố đều giao cho Bàng Kiến Quân.

Dù điều này ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của Trương Ngọc Dung, nhưng ít ra cô vẫn có sự nghiệp, hơn nữa lợi nhuận của Dạ Trường trong thành phố vượt xa so với bên ngoài, dù sao thành phố cũng là nơi phồn hoa.


Chuyện Bàng Kiến Quân tạm thời đã kết thúc, Vũ Cát Minh không chết thì anh ta không định phản bội, như vậy tôi và Trương Ngọc Dung vẫn an toàn.

Nên trong thời gian an toàn này, tôi cần nhanh chóng gia tăng thế lực của mình.

Đương nhiên, thế lực này không phải chỉ có người ngựa hoặc là đao súng, mà còn có phụ nữ...!Mấy ngày sau, tất cả đều đi vào quỹ đạo ổn định.


Trong nội thành Trương Ngọc Dung đã dọn dẹp toàn bộ một lần, trước khi Bàng Kiến Quân xuất hiện, những kẻ mà cô không vừa mắt đều bị quét sạch sẽ, đã thay ông chủ mới.

Chỗ Bàng Kiến Quân cũng đã ổn định trở lại, bắt đầu dần dần khống chế những kẻ dưới quyền và tranh đoạt lợi ích với Trương Ngọc Dung.


Tất nhiên, những chuyện này không liên quan gì đến tôi, hơn nữa tôi cũng đã hoàn toàn thoát ly khỏi Phòng tắm Đế Vương, đi làm tại một quán bar trong thành phố.

Đây không phải quyết định của Trương Ngọc Dung, mà chính tôi đã yêu cầu Hoàng Hương giới thiệu cho tôi
Tất nhiên quán bar không phải loại quán bar sạch sẽ đó, bên trong chỉ có nam phục vụ, mà tôi là một trong những người đó.


Từ nhân viên mát - xa đến nhân viên phục vụ, nhìn thì có vẻ phẩm chất công việc của tôi giảm xuống, nhưng trên thực tế lại được mở rộng.


Trước kia ở Phòng tắm Đế Vương, trong cửa hàng chỉ cho phép mát - xa, tuyệt đối không cho phát sinh chuyện này.

Nhưng giờ đây, trong quán bar có tên là Bar Ma Tính này, tác dụng của các phòng Vip chính là làm loại chuyện như vậy.


Tất nhiên, trong Bar Ma Tính vẫn rất có tính người, chúng tôi không bị ép buộc, mà quán cũng không cho phép chuyện ép buộc xảy ra, dùng tiền hay là dùng sắc mê hoặc, toàn bộ đều phải dựa vào bản lĩnh của khách hàng.


Tôi không hiểu phương thức kiếm lời của họ, nhưng tôi cảm thấy hoàn cảnh ở đây khá tốt, ít nhất không cần lo người phụ nữ bụng phệ nặng đến một trăm kg trước mắt sẽ ngồi gãy eo tôi.


"Ba triệu, gã trai bao khác đều chỉ được triệu rưỡi đến hai triệu rưỡi như tôi cho cậu ba triệu, thế nào, nếu phục vụ thoải mái thì tôi sẽ bo thêm."
Tôi đã từng nghe về người phụ nữ mập khăng khăng yêu cầu tôi này, nhà giàu có hơn mấy tỷ, nhưng điều đó không có tác dụng với tôi, nên tôi chẳng buồn quanh co khách sáo với cô ta.

Nói thật, cô ta có bán cả nhà mới có thể mua được chiếc kia Lamborghini mà Vũ Bích Phượng đã tặng tôi, nên cô ta thật không phải người tôi cần.


"Cảm ơn ý tốt của cô."
Sau khi từ chối khách hàng, tôi về khu nghỉ ngơi.

Bật lửa châm một điếu thuốc, quan sát cô gái đang lắc như điên trên sân khấu chính giữa, tôi cảm thấy rất xúc động.


Ai nói xã hội này chỉ có đàn ông mới có áp lực, phụ nữ cũng có, hơn nữa áp lực cũng không hề nhỏ, nếu không các cô đâu cần đến nơi như thế này phát tiết, buông thả dục vọng bản thân.


Khi tôi đang quan sát cô ấy thì bên cạnh truyền đến tiếng gào thét đến khản cả giọng.

Vì tiếng nhạc heavy metal trong quán rất to nên phải gào to như vậy mới khiến tôi miễn cưỡng nghe được cậu ta nói gì: "Rốt cuộc cậu đến đây để làm trai bao hay chỉ đơn thuần muốn làm chân rửa chén đĩa."
Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy một gã tóc đỏ đeo bông tai.


Gã này gọi là Jason, tên tiếng Việt của cậu ta chảnh muốn chết, tôi đã xem chứng minh thư của cậu ta rồi, cậu ta cùng họ với Trương Ngọc Dung, tên là Sơn Đản, Trương Sơn Đản, rất có cá tính, rất bá đạo.


Nhưng cậu ta không thích cái tên đó, cậu ta thích người ta gọi mình bằng tên tiếng Anh hơn, Jason, theo như cậu ta giải thích, thì là vì cậu ta thích Jason Stensen.


Hơn nữa, nhìn kỹ gương mặt cậu ta khá giống Jason Stensen.

Tôi không hề đáp lại cậu ta mà tiếp tục quan sát đám phụ nữ đẹp xấu béo gầy đa dạng trên sân khấu.


Nhưng dường như cậu ta chưa từ bỏ ý định, mà còn lao vào khu nghỉ ngơi, ngồi xuống bên cạnh tôi.


"Anh Trần, có phải anh chịu đả kích tình cảm nên mới cố ý tới đây để phóng túng linh hồn thuần khiết của anh hay không, vậy thì anh hãy phóng túng bản thân với cô gái nào đó đi, như tôi tới nhà thổ phóng túng linh hồn và thân thể ấy."
"Nếu thật có cô gái như vậy, phiền cậu hãy nói cho tôi một tiếng, để tôi tới ở rể, tôi sẽ cho cậu sáu trăm nghìn tiền ăn cơm."
Câu nói của tôi khiến Jason á khẩu, không còn lời nào để nói, lúc lâu sau, cậu ta mới hỏi tôi: "Vậy anh đến đây là có âm mưu gì, thiếu phụ ngày hôm qua xinh đẹp cỡ nào chứ, dù cô ấy cho hơi ít tiền, nhưng dù phải chi tiền tôi cũng làm đấy, cô gái đó, chà chà! Còn nữa, còn nữa, người hôm nay, ba triệu đấy anh trai tôi, anh chỉ cần nhắm mắt an ủi mấy lần, mau chóng xong việc thì trong tay đã có ba triệu rồi."
"Anh nói xem, anh không màng đến người, cũng không màng tiền, rốt cuộc anh có ý đồ gì?" Lúc này trong đầu tôi vang lên một câu, chim sẻ sao hiểu được chí của thiên nga.


Cuộc sống Jason theo đuổi là ăn chơi đàng điếm, mà tôi thì khác, tôi theo đuổi phụ nữ, phụ nữ có tiền có thế.

Chỉ có loại phụ nữ này, mới có thể làm việc cho tôi, để tôi leo lên cao hơn, để tôi giẫm mạnh Bàng Bát Nhất dưới chân.



Nhưng tiếc là, tạm thời tôi vẫn chưa gặp được người phụ nữ như vậy.

Một đêm bận rộn lại qua đi, Jason cưỡi chiếc xe mô tô nhỏ của cậu ta chở tôi về chỗ ở của mình, nói đúng ra là chỗ ở của cậu ta và bạn gái.


Dù tên này chẳng ra làm sao, nhưng lại đối xử với bạn gái khá thật lòng, tiền kiếm được đều dùng cho bạn gái.


Bạn gái cậu ta tên Trần Linh, tất nhiên dáng vẻ khá tốt, nhưng hơi tham tiền.

Có thể nói nếu tôi cho cô năm mươi tư triệu thì đêm nay cô có thể hạ thuốc ngủ Jason, sau đó mây mưa cả đêm với tôi.


Xét từ góc độ nào đó thì chúng tôi cùng một loại người, chỉ là cô không bán công khai mà thôi.

Nhà có ba phòng, Jason và Trần Linh ở một phòng, phòng bên cạnh bọn họ để trống, mà phòng đối diện thì thuộc về tôi
Nói chính xác thì chúng tôi cùng thuê, mỗi tháng tôi trả một triệu rưỡi tiền thuê nhà, không phải trả tiền điện nước.


"Đêm nay tôi phải “trả bài”, không cho anh nghe lén xóc lọ, nếu không khi ngẫm lại tôi sẽ cảm thấy anh vấy bẩn sự thuần khiết của Linh Linh nhà tôi."
Cũng chỉ cậu ta mới có thể bưng đống phân trâu không biết thối còn nói là thuần khiết.

Tôi đi vào phòng mình, đóng cửa phòng lại, khi tôi chuẩn bị đi ngủ thì chuông điện thoại di động vang lên.


Tôi rất tò mò ai lại nửa đêm hơn hai giờ còn gọi điện thoại cho tôi, sau đó tôi thấy trên màn hình điện thoại di động hiện ra cái tên, Cố Diệu Hà.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.