Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 168: 168: Không Tin Thì Thử Xem





Tôi còn nhớ cậu học trò mà thầy Triệu Bổn Sơn đắc ý nhất từng nói một câu trong tác phẩm như thế này: “Chuyện đau khổ trên cuộc đời này là người đã chết rồi nhưng vẫn còn chưa kịp xài tiền.”
Mà lúc ấy người đang hợp tác như thầy Triệu Bổn Sơn trả lời như thế này: “Tôi cảm thấy chuyện đau khổ nhất trên đời này người vẫn còn chưa chết, cơ mà rỗng túi mất rồi!”
Tôi từng nghĩ đến việc bọn họ nói đúng, nhưng bây giờ tôi không còn nghĩ như thế nữa.


Ông đây cho rằng làm được một nữa, lúc nổi lửa mới là chuyện đau khổ nhất nhất nhất!
Mụ nội nó chuyện này xằng bậy quá đi mất, sau khi tôi hầu hạ Vũ Bích Phượng lên trời xong, lúc cô ta đang rên rỉ, tôi định nghiêng người cô ta đi chuẩn bị đổi tư thế để tiếp tục làm nóng tiếp tục trèo lên người cô ta để lên trời, đột nhiên lại ngửi thấy mùi khét.


Vũ Bích Phượng lập tức hét lớn lên: “Cháy rồi!”
Làm tôi sợ đến mức ngoái đầu nhìn lại nhìn nơi bốc lửa, kết quả phát hiện ra cháy thật rồi, nhưng không lớn như tôi đã nghĩ, chỉ là tiện tay vứt điếu thuốc vào áo ngực nên bốc lửa mà thôi.


Chỉ là chuyện cỏn con, giải quyết xong rồi.


Lúc tôi định tiếp tục ‘duyên cũ’ với Vũ Bích Phượng thì cô ta bảo không muốn nữa, lần sau cô ta sẽ cho tôi được thỏa mãi.


Ôi má ơi còn tôi thì sao? Lại đi làm không công nữa à? Tôi đã làm không công hầu hạ Cố Diệu Hà, rồi lại làm không công hầu hạ Lục Nhan, bây giờ đến lượt Vũ Bích Phượng luôn sao?
Ba người đẹp trắng muốt như hoa, quẳng đại ra đường cũng có ai thua kém ngôi sao đâu, thậm chí còn có phần hơn.

Rồi sau đó, tôi vất vả làm không công ba lần, khiến cho bọn họ được thỏa mãn, họ lại mặc xác tôi ở nơi này??!!!
“Phong, bây giờ tôi phải về công ty, công ty còn có việc gấp phải làm, không phải anh muốn theo tôi cả đời à, không cần phải gấp gáp một lúc này đâu, được không? Quá lắm thì hôm nay cho anh đặc quyền, cho anh đi tìm Trương Ngọc Dung giải quyết nhé!”
Vũ Bích Phượng hào phóng giao tôi cho cô yêu tinh Trương Ngọc Dung, bây giờ Trương Ngọc Dung đang cấm thực, nhưng giờ tôi tự ụp rỗ lên đầu mình, biết ăn thế nào bây giờ?!
Vũ Bích Phượng mặc quần áo đàng hoàng lên người rồi quay lưng bỏ đi.



Trước lúc cô ta đi ra khỏi cửa phòng, tôi gọi cô ta một tiếng, cô ta bèn ngoảnh đầu lại hỏi tôi sao đấy.


“Áo lót của cô cháy rồi, cô về nhà tìm áo lót mà mặc, đôi gò núi của cô nhô lên kia kìa, tôi không muốn để người đàn ông khác nhìn thấy đâu, đó là của tôi, của tôi!!!”
Vũ Bích Phượng phì cười, cảm thấy vui vẻ vô cùng, cô ta đi đến trước mặt tôi, hạ gối khom lưng, rồi nhẹ nhàng hôn tôi một cái.


“Yên tâm đi Phong bé nhỏ, cả đời này nó cũng là của cậu, lần sau gặp.”
Vũ Bích Phượng đi rồi, tôi mang bỏ áo lót bốc cháy trong căn phòng đi, rồi mở cửa sổ ra, lại vùi đầu lên giường của thêm một giấc.


Đương nhiên đây là thứ mà tôi hằng hy vọng, trên thực thế, tôi chẳng có ngủ được, lăn qua lộn lại một hồi nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh ba thân hình yểu điệu của mấy cô nàng yêu tinh Lục Nhan, Vũ Bích Phượng cùng với Cố Diệu Hà.


Bây giờ tôi cần phải phát tiết mới được, tôi cần phải phát tiết, dòng nước lũ sắp sửa tuôn trào từ trong cơ thể tôi rồi.


Thế là tôi bèn giơ ngón tay ra mà đếm, Tiểu Thúy biến mất rồi, tôi vẫn còn muốn giữ Triệu Du ở lại để tiếp tục bắt nạt cô ta, bốn người Cố Diệu Hà, Lục Nhan, Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham có thể loại ra hẳn, Trương Ngọc Dung thì khỏi phải nói, Tôn Kiều Kiều lại đi làm, bây giờ dường như chỉ còn lại hai người có thể cho tôi giải tỏa.


Một người là bạn gái cưng Trần Linh của Jason Trương Sơn Đản, người còn lại là Hoàng Hương, cô gái câu kết với Lưu Thông.


Tìm Hoàng Hương à, cô ta vừa mới đến với Lưu Thông, Lưu Thông người ta giúp tôi tìm địa hoàn căn về, nếu như dụ dỗ bạn tình của người ta thì hình như hơi kỳ, thế là Hoàng Hương bị loại.



Tìm Trần Linh sao, cô ta thì tôi lại nắm chắc phần thắng, nhưng vừa nghĩ đến cô gái có tình trường phong phú ấy, vấn đề quan trọng nhất là phải bỏ tiền, tôi bèn cảm thấy ghê tởm, chúng tôi đều là vịt, ăn không uống không của người ta, làm gì có chuyện bỏ tiền ra để làm việc kia chứ.


Thế là tôi bèn cẩn thận nghĩ ngợi tiếp, bèn nghĩ đến Địch Lệ Ba, cơ thể thiếu phụ yêu kiều của cô ta luôn khiến tôi thèm thuồng không thôi.

Hơn nữa tôi vẫn nhớ đến đôi chân dài gác lên vai tôi trong nhà tắm hồi đó, lời cô ta nói vẫn còn mới trong ký ức của tôi…
“Tôi là người luyện múa, tôi thể sử dụng nhiều tư thế quyến rũ mà cậu chưa từng thử bao giờ…”
Quyến rũ đấy, sự trần trụi quyến rũ vô cùng!
Thế là tôi bèn gọi cho Địch Lệ Ba, mới biết được cô ta đang cùng lão già nhà cô ta ra nước ngoài du lịch rồi.


Đây thật sự chẳng phải tin tốt lành gì cho mấy.


Thế là, tôi không thể không nghĩ đến cô gái cuối cùng, Lý Huệ, vợ của anh họ Trần Hổ.


Tôi có thể chấp nhận, mà cũng rất vui lòng chấp nhận cơ thể yêu kiều của cô ta, dù gì cô ta cũng có nhu cầu, còn Trần Hổ…
Đã làm hai lần rồi, thiếu lần này sao?!
Tôi bèn gọi điện thoại cho Lý Huệ, may mà hôm nay cô ta không đi làm, còn Trần Hổ lên công ty rồi.


Ý trời cả, chỉ có thể nói đây là ý trời mà thôi.



Thế là tôi bèn gọi xe về nơi ở của Trương Ngọc Dung, mò lấy chìa khó lái con Hummer lái như bay về nhà Lý Huệ.


“Tổ tông ơi, các người đừng trách con, con cũng là vinh dự của nhà họ Trần chúng ta thôi, để cho người ngoài cắm sừng Trần Hổ thì mọi người cũng không thấy vinh quang gì đâu…”
Lúc tôi tự lẩm bẩm an ủi sự hổ thẹn trong lòng thì đột nhiên gặp cảnh kẹt xe, hơn nữa hình như xảy ra sự cố gì đó.


Lùi hay tiến đều không được.

Tôi muốn lùi về sau, nhưng đằng sau vẫn còn chiếc xe tải đang nhấn kèn tin tin mãi.


Nhấn cái m*gì, ông đây lái xe chứ không phải chim đâu mà bay!!!
Thế là tôi xuống xe, định tìm tài xế chiếc xe đằng sau để lý luận một chút, đột nhiên nhìn thấy người gặp nạn ở đằng trước, mặc dù không thấy rõ mặt nhưng tôi cứ cảm thấy hơi quen quen.


Tôi tò mò nhích lên trước nhìn thử, không ngờ lại là Đàm Quỳnh, quản lý KTV Phong Vũ của tôi!
Vào giây phút ấy, một tên mập mạp đeo dây chuyền vàng to trên cổ chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta.


“Tôi nói này, một cô gái xin đẹp như cô làm cái gì không được mà phải đi ăn vạ hả…”
Tên mập mạp ấy nói rất nhiều, câu nào câu nấy cũng nhắc về việc Đàm Quỳnh ăn vạ hắn ta, khiến cho những người xung quanh lần lượt lên tiếng chỉ trích, trách cô ta còn trẻ thế mà lại không chịu làm việc đàng hoàng.


Mà bây giờ Đàm Quỳnh lại ôm chân mình tranh luận với hắn ta, chỉ có điều tiếng tranh luận yếu ớt của cô lọt thỏm giữa tiếng ồn ào của biển người xung quanh.


Vào giây phút ấy, trông cô ta có thể yếu ớt mà hoang mang quá đỗi, thậm chí còn có những giọt nước mắt tủi thân chảy xuống từ đôi mắt to tròn ấy.



Tôi dạt đám đông ra, đi về phía trước, giúp cô ta lau sạch nước mắt.


“Chuyện gì đấy.”
Rồi sau đó, Đàm Quỳnh kể lại những chuyện vừa xảy ra trong tiếng nghẹn ngào.


Vốn dĩ cô ta đang lái xe điện đi mua đồ ăn sáng, chiếc xe của tên mập mạp này chạy bên phía đối diện, thông qua lớp kính thủy tinh, cô ta nhìn thấy tên mập mạp khom lưng cúi đầu cũng chẳng biết là đang làm gì, rồi cô ta muốn tránh cũng không kịp, đã bị kính phản quang quẹt cho ngã lăn ra đất.


Tôi thấp giọng hỏi xem cô ta có bị thương hay không, cô ta lắc đầu.


Thế là, tôi bèn đi đến trước mặt tên mập mạp, vung tay tát cho hắn ta một cái, hắn ta bị đánh mà sững sờ.


“Đây là bạn gái của tôi, đó là xe của tôi, tôi muốn hỏi anh đây, chiếc xe của tôi có thể mua mấy sợi dây chuyền vàng phai màu của anh rồi, anh từ đâu ra đây, bạn gái của tôi cần ăn vạ anh à?”
“Cô ta…”
‘Bốp’ lại một cú tát vang dội nữa đáp lên mặt tên mập mạp mấy, tôi đánh đến nỗi bàn tay cũng hơi đau đau.


“Xin lỗi đi.”
Tên mập mạp bị tôi tát hai phát, dường như cũng nổi trận lôi đình muốn đánh tôi.


Chỉ tiếc là cú đấm của hắn ta còn chưa chạm đến tôi thì không nói, gương mặt của hắn ta lại ăn thêm cú tát nữa.


“Còn dám cử động nữa thì tôi sẽ kêu bạn gái mình đi kiểm tra toàn nhân, không tin thì anh thử xem.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.