Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 183: 183: Có Phải Tôi Xấu Xa Lắm Không





Cố Diệu Hà im bặt, điều đó có nghĩa là cô ta không muốn nói tiếp nữa, cô ta còn không muốn nói ra tâm sự trong lòng mình.


Cô ta không muốn nói tất nhiên tôi cũng chẳng miễn cưỡng làm gì.


Vào lúc tôi định chuyển đề tài, cô ta lại lên tiếng.


“Thôi đi, cũng chẳng phải là chuyện gì không thể nói, năm ấy tôi cũng giống với anh vậy, cũng đi ra ngoài bán thân.

Có điều tôi may mắn hơn anh, chỉ làm trong một thời gian ngắn thôi mà đã gặp được một người, người ấy nhận tôi làm vợ…”
Cố Diệu Hà nói rất nhiều, nhưng rõ ràng câu chuyện của cô ta không đặc sắc như Thư Hiểu Cầm, hoặc cũng có thể nói là chuyện đặc sắc thật sự đã bị cô ta giản lược mất rồi.


“Lúc ấy tôi làm chung với một người bạn, chồng của tôi luôn muốn nhận cô ấy làm vợ nhỏ nhưng bạn tôi lại khước từ, hơn nữa tôi cũng không đồng ý.

Không phải là tôi tranh sủng, cũng không phải là tôi muốn chiếm hữu anh ta, chẳng qua tôi chỉ không muốn bạn của mình lên nhầm thuyền cướp rồi bị bắt nạt mà thôi.”
“Có điều cuối cùng thì cô ấy cũng bị chồng tôi xử, nhưng nghe nói cuối cùng cũng có một người trẻ tuổi giúp đỡ cô ấy nên cô ấy mới không bị hại nghiêm trọng.”
Bạn của cô ấy tất nhiên là Trương Ngọc Dung.


Tôi nhẹ nhàng đùa giỡn ngón tay nhỏ nhắn của Cố Diệu Hà, vào lúc định nói gì đó, giọng nói của cô ta đã vang lên: “Thôi đi, đều là mấy chuyện phiền não ấy mà, không nói nữa đâu, lúc ở bên cạnh cậu tôi chỉ muốn vui vẻ thôi.”
Tôi cảm nhận được sự mềm mại trong lồng ngực rồi nhẹ nhàng hôn tai cô ấy, rồi sau đó mới thẳng eo, chậm rãi vuốt ve cặp mông đầy đặn vểnh cao ấy.


“Diệu Hà, cô có muốn vui vẻ bằng cách này hay không?”
Cố Diệu Hà đang quay lưng về phía tôi chợt quay lại, cô ta hôn tôi, đôi mắt long lanh ấy nhìn tôi đăm đăm.



“Cậu có muốn không?”
Tôi cho rằng cô ta đang nói nhảm nhí, bởi thế mới lấp kín đôi môi quyến rũ ấy lại rồi thè lưỡi ra, cho vào miệng cô ta, khiêu khích chiếc lưỡi xinh xắn ấy.


Tiếng rên rỉ gấp gáp đầy quyến rũ của cô ta nhanh chóng vang vọng khắp căn phòng.


Rồi sau đó, tôi vươn tay vuốt ve cặp chân dài quyến rũ của cô ta, dúi đầu vào nơi trắng trẻo cao vút ấy, hôn cô ta nồng nàn và mút mát thật sâu, khơi lên ngọn lửa tình dục trong lòng cô ta, tiếng rên rỉ của cô ta mỗi lúc một lớn hơn…
Sau khi vờn nhau mười phút đồng hồ, Cố Diệu Hà hơi nổi điên rồi, chiếc mền bị đá sang một góc, cơ thể trắng trẻo của cô ta vặn vẹo giống như một con rắn trắng và dài, tiếng rên rỉ của cô ta vang vọng mãi bên tai tôi.


Lúc ngón tay của tôi chạm vào nơi sâu nhất giữa đùi cô ta, vào giây phút tôi vừa đụng đến, tiếng nỉ non của Cố Diệu Hà đã trở thành tiếng rên rỉ chất chứa đầy hy vọng và khát khao.


“Diệu Hà, phụ nữ được làm từ nước, câu này không sai đâu.”
Gương mặt Cố Diệu Hà ưng ửng đỏ, cũng không biết là vì phấn khởi hay là vì ngượng ngùng, dù gì gương mặt cô ta đỏ đến đến mức quyến rũ, chất chứa đầy tình yêu và khát vọng cùng với dục vọng chinh phục từ bản năng.


“Cô nói xem, nếu như tôi bắt đầu đâm vào thì có làm sóng nước văng tung tóe như ném đá xuống hồ hay không?”
Gương mặt kiều diễm trước mặt tôi đỏ bừng, trông có vẻ xinh đẹp vô cùng.


Mỗi một câu tôi nói đều khiến cho cô ta cảm thấy kích thích, ngón tay tôi cũng nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cho Cố Diệu Hà triệt để chìm trong cơn điên cuồng.


“Trần Cẩn Phong, cho tôi…”

Giữa lúc bị tôi kích thích, rốt cuộc thì tôi cũng đã khơi được ngọn lửa dục vọng của Cố Diệu Hà lên, hoặc cũng có thể nói là ngọn lửa dục vọng của cô ta đã cháy đến tận cùng, khiến cho sự khao khát chiếm cứ lấy cô ta.


Thế là tôi không hề do dự cũng không nói thêm một câu thừa thãi nào nữa, tôi nhấc đôi chân dài của cô ta lên, nhẹ nhàng rướn người về trước.


Tôi không dám nói gì, chỉ sợ mình lại đạp lên vết xe đổ lần trước.


Nhưng lại xảy ra sự cố rồi.


Vào lúc tôi vừa đụng đến cơ thể mềm mại của cô ta, cô ta chợt thốt lên một tiếng đầy sợ hãi rồi vội vàng vùng ra một bên, co cụm người trong tấm mền, cơ thể cô ta run run rẩy rẩy giống như gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm vậy.


“Sao thế, Diệu Hà?”
“Có người, bên cạnh có người!”
Câu nói của Cố Diệu Hà làm tôi giật mình vì sợ hãi, thậm chí hình ảnh gương mặt giận dữ của Bàng Kiến Quân còn nổi lên trong đầu tôi.


Nhưng khi tôi ngoái đầu nhìn lại, căn phòng vẫn vắng vẻ không một bóng người, bước ra phòng khách cũng chẳng thấy ai, thậm chí cánh cửa vẫn đang khóa, chẳng có người nào vào đây cả.


Rồi sau đó tôi hiểu ra ngay, rốt cuộc thì cô ta vẫn chưa thể bước ra khỏi chướng ngại tâm tâm lý được.



Tôi đến bên giường, ôm cô ta vào lòng rồi cố gắng mở lời an ủi.


Một hồi lâu sau, rốt cuộc cô ta cũng bình tĩnh trở lại, rồi nói khe khẽ với tôi: “Xin lỗi.”
“Không có gì, quá khứ đầy lạnh lẽo vẫn còn chiếm cứ trái tim cô, tôi nguyện ý sưởi ấm cho cô, cho cô được ấm áp hoàn toàn, cho đến một ngày cô có thể buông bỏ.”
Cố Diệu Hà nhẹ nhàng gật đầu, rồi sau đó cô ta vùi đầu vào lồng ngực tôi: “Trần Cẩn Phong, thật lòng cảm ơn cậu, cậu là người đàn ông tốt nhất mà tôi từng gặp, từ trước đến nay đều chưa từng ép buộc tôi, cho dù cậu vẫn phải vất vả nhịn xuống.”
Không thể không nói rằng Cố Diệu Hà là một người phụ nữ rất hiểu chuyện, chỉ có điều sự hiểu chuyện bằng lời nói không thể nào bì được với hành động của cơ thể.


Tôi nhìn đôi môi nhỏ nhắn của cô ta rồi đảo mắt nhìn xuống nơi căng đầy ấy, cuối cùng, tôi vẫn quyết định chậm rãi khiêu khích cơ thể yêu kiều của cô ta.


“Diệu Hà, thế cô dùng đôi chân nhỏ nhắn của mình để giúp tôi được không?”
Cố Diệu Hà không đáp lại tôi, cô ta bò dậy dựa người vào thành giường rồi mới cong chân lên, dịch về phía trước.


Cô ta dùng hành động thực tế để đồng ý với tôi, thế là tôi bèn mở rộng chân ra, kẹp lấy đôi chân mềm mại và trắng trẻo ấy, nhẹ nhàng khép lại rồi nhìn cô ta với ánh mắt chất chứa đầy dục vọng, tôi bắt đầu hưởng thụ sự mềm mại và mượt mà của đôi chân cô ta.


Cô ta rất xấu hổ, trông giống hệt như một cô gái mới mười bảy tuổi vẫn còn chưa làm chuyện này bao giờ vậy, khiến cho gương mặt đáng yêu của cô ta trông càng có vẻ yêu kiều hơn, càng quyến rũ và gợi cảm hơn…
Sau hai mươi phút đồng hồ, rốt cuộc Cố Diệu Hà cũng lên tiếng.


“Trần Cẩn Phong, chân của tôi hơi tê, tôi dùng tay giúp cậu được không?”
Tôi cũng không đáp lại lời cô ta mà buông đôi chân của cô ta ra rồi nằm xuống giường, lòng bàn chân của cô ta đã đỏ bừng.


Trong chớp mắt, cô ta nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh tôi, cúi đầu hôn tôi, để cho vùng đẫy đà trước lồng ngực cọ trước ngực tôi, khiêu khích tôi, bây giờ đôi tay mềm mại trắng trẻo của cô ta cũng không rảnh rỗi mà nhẹ nhàng dùng sức, tiếp tục vuốt ve tôi…
Hai mươi phút nữa trôi qua, tôi cắn khẽ vào chiếc lưỡi mềm mại đang chuyển động trong miệng mình.


“Diệu Hà, tôi có cảm giác rồi.”
Cố Diệu Hà ừm một tiếng rồi buông tay ra, cô ta đứng lên khỏi người tôi.



Tôi đang nghĩ xem tiếp theo cô ta sẽ lấy chỗ nào để giúp tôi giải quyết đây, là chiếc miệng ươn ướt đo đỏ hay là nơi đẫy đà kia, hoặc là cặp môi mềm mại nhưng thực tế nói cho tôi biết rằng tôi đã nghĩ nhiều rồi, cô ta rất hư, tương đối hư.


Cô ta nằm xuống giường, chui vào trong mền rồi cười khanh khách.


Vào lúc tôi có cảm giác, cô ta bèn ngừng lại không làm nữa, khiến cho tôi nhịn xuống…
Bây giờ tôi thật sự rất muốn lật tung tấm mềm lên rồi xông vào trong cơ thể yêu kiều của cô ta, nhưng rốt cuộc vẫn ráng kềm chế dục vọng trong người mình xuống.


Rồi sẽ có một ngày tôi khiến cô ta van nài tôi đi vào, tôi tin chắc như thế.


Sau khi bình tĩnh lại, tôi nằm xuống bên cạnh cô ta, ôm cô ta vào trong lòng mình.


“Trần Cẩn Phong, có phải tôi xấu xa lắm không?”
“Đúng thế, sao hả, lương tâm của cô nhận ra điều đó nên mới muốn dùng cơ thể yêu kiều của mình bù đắp cho tôi à?”
Cố Diệu Hà chỉ nở nụ cười lấy lòng giống hệt như một cô gái vừa làm chuyện xấu nhưng nụ cười của cô ta lại rất ngọt ngào, khiến cho tôi động lòng.


Sau khi nhẹ nhàng khiêu khích và vuốt ve nhau, tôi nhớ đến Thư Hiểu Cầm, rồi chợt hỏi dò.


“Hôm nay tôi gặp một người phụ nữ, hình như cô ta bị điên rồi đấy, trông có vẻ điên loạn lắm, cứ ép tôi phải uống nước tiểu của cô ta thôi, còn nói người đàn ông của cô ta tên là cái gì, tên là Trịnh Quốc Huân hay là gì đấy.”
Một giây sau, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng Cố Diệu Hà trong lòng tôi đã sững sờ.


Rồi sau đó, giọng nói lạnh lùng của cô ta vang lên: “Trịnh Quốc Huân.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.