Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 305: 305: Biển Cả Ơi Tất Cả Đều Là Nước





Hơn một tiếng sau, Lục Tiểu Nham đi ra khỏi phòng tôi, vừa lòng thỏa ý, gương mặt thỏa mái mãn nguyện, hài lòng hạnh phúc.


Tôi nghỉ ngơi được hơn mười phút, đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thì có tiếng bước chân vang lên, không hề có ý định che giấu, đi thẳng tới phòng của tôi.


Một phút sau, cửa phòng bị mở ra, Vũ Bích Phượng đi vào, quang minh chính đại bật đèn lên, sau đó đóng cửa phòng lại.


Vũ Bích Phượng nhìn thấy chiếc khăn tay trên đất, cô ta trợn tròn mắt nhìn tôi, “Phục vụ ai.”
“Tôi nói người ở tầng trên thì chị có tin không?”
“Cho bà ta thêm một lá gan nữa thì bà ta cũng không dám lén lút vụng trộm với người đàn tôi ở trong nhà.”
Tổng giám đốc Vũ của tôi luôn bá đạo, mạnh mẽ như vậy đó.


Nhưng cách thức hành động của cô ta hiển nhiên là còn dữ dội hơn, thẳng tay kéo chăn của tôi lên.


“Tôi mặc kệ, Tiểu Nham muốn thì tôi cũng muốn, cậu hiểu chuyện tôi có muốn hay không hơn bất kỳ người nào khác mà, tôi…”
Tôi không cho cô ta cơ hội nói thêm nữa, đẩy ngã thân thể mềm mại của cô ta xuống giường, sau đó hôn lên bờ môi cô ta, trêu chọc chiếc lưỡi thơm tho bên trong, không cần tốn nhiều thời gian đã khiến cô ta hít thở nặng nề, gấp gáp.


Sau đó tôi xé nát chiếc váy ngủ của cô ta, bộ ngực căng tròn, trắng nõn lộ ra bên ngoài không khí.


“Cậu đúng là đồ khốn kiếp, bộ váy ngủ viền ren này là bộ tôi thích nhất, mua lúc tôi sang Paris đó.”
“Báu vật của tôi là thịt tự nhiên 100% đó, chẳng lẽ không quý giá hơn nó sao? Cục cưng, tới đây nào!”
Khi tôi vừa nói xong thì Vũ Bích Phượng dạng hai chân ra.


“Tôi đang nói hai báu vật ở trên mặt, chị vội làm cái gì chứ, xem ra chị đã nôn nóng không thể chờ đợi thêm được nữa rồi nên đã dạng chân ra rồi, chị muốn “hát Karaoke” rồi hả?”
Vũ Bích Phượng xấu hổ không chịu nổi nữa, liên tục vung bàn tay trắng nõn như phấn đánh lên người tôi.



Chỉ là khi tôi áp sát vào bộ ngực căng tròn, săn chắc của cô ta, lực đánh của cô ta càng ngày càng nhỏ, ngược lại thì tiếng rên rỉ càng lúc lại càng lớn, tiếng ưm ưm của cô kích thích thần kinh của tôi rất mạnh.


“Tới đây nào, bắt đầu thôi, để tôi thử xem gần đây có ai lái xe vào trong hay không.”
“Cậu biến đi, cậu cho là tôi giống cậu à, một đêm mấy lần, mỗi lần đều là người khác?!”
Vũ Bích Phượng vừa dịu dàng mắng vừa xoay người nằm úp xuống dưới giường, sau đó hếch bờ mông đầy đặn quyến rũ của cô ta lên.


Một tiếng “Chát” giòn tan vang lên, dưới cái tét của tôi, Vũ Bích Phượng kêu lên một tiếng mê người.


Trong nháy mắt tiếp theo, Vũ Bích Phượng còn chưa kịp nói gì thì tôi đã chọc vào trong, khiến cô ta rên rỉ liên tục, cánh hoa run rẩy, thân thể xinh đẹp vặn vẹo như rắn…
Hơn nửa tiếng sau, tôi và Vũ Bích Phượng từ trên thiên đường chậm rãi rơi xuống dưới nhân gian.


Hiện giờ sắc mặt cô ta đỏ ửng, đôi mắt lóng lánh quyến rũ.


“Trần Cẩn Phong, cậu là đồ khốn kiếp.

Cậu cõ Trương Hồng Vũ, có Cố Diệu Hà, có Lục Tiểu Nham, còn có rất nhiều người phụ nữ khác mà tôi không biết, nhưng tôi chỉ có cậu mà cậu luôn bắt nạt tôi.”
Tôi cảm thấy tủi thân, “Phượng Phượng, tôi bắt nạt chị lúc nào chứ?”
“Có mà! Đó! Tôi nói một câu mà cậu cũng phản bác, vậy không phải bắt nạt tôi thì là gì!”
Đúng vậy, sao có thể giảng giải lý lẽ với phụ nữ cho được, nhất là người phụ nữ của mình, đúng là chẳng có lý lẽ nào để nói acr.


Sau đó tôi đành phải dỗ dành, cưng nựng, nói ngon nói ngọt mãi mới có thể khiến Vũ Bích Phượng vừa lòng, cô ta đắc ý đi ra bên ngoài.


Tôi nhìn đồng hồ, đánh mạt chược xong là hơn một giờ, hầu hạ Lục Tiểu Nham hơn một tiếng, hầu hạ Vũ Bích Phượng hơn một tiếng rưỡi, nhìn thời gian thì chỉ còn mấy phút là đến bốn giờ, còn ngủ cái mẹ gì nữa chứ!

Nằm trên giường chừng nửa tiếng, tôi không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, vậy là tôi hút hai điếu thuốc lá, sau đó đi bằng mũi chân ra khỏi phòng, đi lên tầng trên, tới thì đã tới rồi, không làm thì thôi chứ đã làm thì phải làm tới cùng, dù sao thì đã hơn bốn giờ sáng rồi, làm tới sáng sớm, ăn bữa sáng xong rồi đi là vừa!
Khi tìm tới phòng ngủ của Lục Nhan, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bà ta đang ngủ say.


Đóng cửa phòng lại, tôi rón rén đi tới gần bà ta, lấy điện thoại di động ra, nhẹ nhàng mở đèn pin lên.


Không thể không thừa nhận tư thế ngủ của ả đàn bà này rất quyến rũ, miêu tả chính xác thì toàn thân xếp thành một chữ Đại, giống như tôi đi ngủ tạo thành chính chữ Thái vậy.


Tôi leo lên giường, hôn lên bờ môi quyến rũ kia một cái, bà ta không phản ứng lại, thế nên tôi lại hôn một cái, bà ta vẫn không phản ứng lại.


Tôi xem bà không phản ứng tới bao giờ!
Cởi sạch quần áo ra, tôi ngồi xổm trên đầu Lục Nhan, không ngừng trêu chọc bờ môi gợi cảm của bà ta.


Cuối cùng bà ta mở to hai mắt, phản ứng lại, ngay sau đó há hốc miệng ra, sợ hãi định hét lên.


Đương nhiên là tôi không thể để bà ta hét thành tiếng được rồi, đang là trời khuya vắng lặng, làm vậy sẽ quấy rầy mọi người.


Vậy là tôi đút thằng em to lớn kia vào trong miệng bà ta, không ngừng đung đưa.


Khi nhìn thấy là tôi thì bà ta thở phào nhẹ nhõm, vung tay lên đánh tôi, hình như còn đang định mắng tôi thì phải, nhưng chỉ phát ra được tiếng ưm ưm, không thể nói thành lời.


Trêu chọc bà ta mấy phút thì tôi mới chịu rút ra.



Bà ta định nói gì nhưng tôi bịt miệng bà ta lại, lúc này đây không nói gì có hiệu quả hơn mọi lời nói, đừng nên nói bất kỳ chuyện gì cả, hành động trực tiếp là xong.


Nằm ngược đầu cùng với bà ta, sau đó tôi mạnh mẽ tách khu vực mềm mại kia ra, kéo tới trước mặt tôi.


Một phút sau, đầu tôi nằm ở vị trí giữa cặp đùi ngọc tuyệt mỹ kia, còn đầu của bà ta thì đang ở chỗ nóng hổi nhất của tôi.

Không cần phải nói bất kỳ lời nào cả, đầu của tôi hạ xuống, Lục Nhan không thể kìm nén được dục vọng từ sâu trong cơ thể truyền ra, bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ.


Có lẽ là do không thể đè nén được âm thanh kia cho nên cuối cùng bà ta cúi đầu, chui vào giữa hai chân của tôi, không ngừng tiến vào rút ra.


Chừng nửa tiếng sau, cuối cùng Lục Nhan không chịu nổi nữa, dù sao thì bà ta đang ở độ tuổi như sói như hổ.


Mặt bà ta đỏ bừng, giãy dụa đứng dậy, sau đó mở tủ ra, lấy một đôi tất cao màu đen mỏng dính ra, mặc vào ở ngay trước mặt tôi.


Động tác ưu nhã cộng thêm thân thể mềm mại của Lục Nhan quả thực như đang thiêu đốt tôi, không khí hít vào trong cơ thể gần như không đủ để cung cấp cho trái tim đang đập thình thịch.


Lục Nhan từ tốn đi tất chân vào, cặp đùi ngọc trắng nõn trước đó đã biến thành màu đen xuyên thấu vô cùng quyến rũ, nó đúng là loại thuốc kích dụng tuyệt vời nhất, khiến tôi thiếu chút nữa là không kìm nén được.


Càng quá phận hơn chính là Lục Nhan còn kéo phần trên thật sát vào, chỉ chừa lại một khe hở.

Tôi vẫn còn nhớ mang máng khi rời thành phố W tới thành phố Q, khi ấy tôi đã làm như vậy với bà ta, xem ra bà ta nghiện trò này rồi.


Ôm cặp đùi ngọc kia vào trong ngực, tôi liếm lạp, hôn hít từng chút từng chút một, khiến Lục Nhan cảm thấy như có kiến bò qua người, ngứa ngáy và mong chờ, thèm khát.

Thậm chí khi tôi hôn tới đùi thì thấy phần tất chân ở vị trí đó đã ướt sũng.


“Lục Nhan, không phải bà nói chúng ta không thể tiếp tục như vậy sao?”

Mặt Lục Nhan đỏ như khỉ đít đỏ vậy, không biết là đang đỏ ửng hay là xấu hổ nữa.


Lục Nhan trừng mắt với tôi, nhưng nó đâu có tác dụng gì, dù sao nó cũng giống như đang quyến rũ, đang hấp dẫn tôi vậy.


“Cậu đâu có đồng ý, vả lại chính cậu chủ động đi tới chỗ của tôi mà…”
Dù rơi xuống giếng bà ta cũng phải tìm một chỗ đất khô, nói như nào cũng là có lý, tôi không thèm để ý tới bà ta nữa.


Sau đó tôi chuyển lực chú ý nên cặp chân dài kia, Lục Nhan chậm rãi nhắm mắt lại, trên gương mặt tỏ rõ sự mong chờ và hưởng thụ.


“Xoẹt” một tiếng, chiếc tất chân bị giật mạnh, tạo thành lỗ rách lộ hang động kia ra ngoài.


“Cậu làm gì vậy?!”
Lục Nhan sững sờ, hiển nhiên bà ta đã thích khoái cảm mát lạnh, trơn trượt kia.


“Nhưng tôi muốn để bà nếm thử mùi vị chân chính của nó, tôi cũng muốn nếm thử cảm giác chặt chẽ, ướt át, ấm áp của bà!”
Bà ta còn chưa kịp phản ứng gì lại thì tôi đã bổ nhào lên trên thân thể mềm mại của bà ta, nâng cặp chân dài kia lên, mạnh mẽ ưỡn lưng đâm thẳng tới, “Phụt” một tiếng, đâm thẳng vào bên trong, khiến bà ta phải kêu lớn một tiếng.


Sau khi tất cả kết thúc, đúng như tôi dự đoán, đã hơn sáu giờ sáng, sắc trời đã dần chuyển màu xanh lam, không bao lâu nữa là cũng tới lúc mặt trời mọc rồi.


Lục Nhan tựa lên trên người tôi, thở hổn hển, chiếc giường đơn đã ướt sũng, tất cả đều đến từ thân thể mềm mại, quyến rũ, gợi cảm của bà ta.


“Có người bảo phụ nữ làm từ nước, trước giờ tôi đều tin.

Nhưng gặp bà thì tôi lại không tin nữa, bà phải là biển cả mới phải chứ.

Bà đã nghe qua bài thơ cả ngợi biển cả này rồi chứ? Biển cả ơi, tất cả đều là nước…”
“Cút!!!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.