Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 76: 76: Chỉ Muốn Cho Cậu An Toàn Hơn





Lúc vào nhà, là khoảng chín giờ tối.


Lúc rời nhà, rạng sáng một giờ, còn qua gần nửa tiếng.


Bên trong căn phòng đều là mùi vị kiều diễm, Lục Nhan đổ mồ hôi đầm đìa, bên dưới càng ướt nhớp.


Lúc đầu bà ta rất quá đáng, để tôi liếm láp sạch sẽ yêu dịch trên chân cô ấy, tôi miễn cưỡng làm theo.


Lúc sau đó, tôi yêu cầu muốn liếm láp sạch sẽ bà ta, dọa bà ta cả người run lên.


Đương nhiên tôi không thể đánh bà ta, đó là bà ta bị kích thích, không dám, hoàn toàn không chịu đựng nổi, dùng lời của bà ta mà nói, chỗ đó của bà ta sắp sưng lên rồi, cầu tôi tha cho bà ta.


Trên đường về nhà, tôi và bà ta đi đến một trung tâm tắm rửa, bà ta rất hào phóng, trực tiếp bao hết.

Sau đó ở trong bồn tắm to như vậy, sau khi đổi nước cũng chỉ có hai người chúng tôi, không mảnh vải.


"Người đẹp, tôi vẫn luôn rất tò mò, bà cũng đã ba mươi bảy tuổi rồi, vì sao dáng người còn tốt như vậy?"
Lục Nhan lấy khăn nóng lau mặt, nằm trong nước, đầu gối vắt lên bờ bên cạnh.


“Cả người mỗi một chỗ đều có người mát xa lưu thông máu, ăn cơm cũng phải chọn lựa, bên cạnh đó còn mỗi ngày tập thể hình dưỡng da.

Tôi đã tính sơ qua, mỗi cm vuông da thịt trên người tôi, tốn cũng hơn chục triệu.

Những nữ minh tinh suốt ngày nói da non mềm, giống thiếu nữ mười tám tuổi trên truyền thông kia, cũng không thể so với tôi.



Nói đến dáng người, nói đến da thịt, Lục Nhan vô cùng tự tin.


Đương nhiên, nếu tôi có chục tỷ đập trên người mình, tôi cũng vô cùng tự tin.


Nghĩ đến cơ thể, tôi lại nhớ đến Vũ Cát Minh.


Lục Nhan vẫn không muốn nói.


Khi tôi bơi đến trước người của bà ta thì cuối cùng bà ta cũng mở miệng, hơn nữa rất sung sướng, không cho tôi cơ hội chơi bà ta.


Lục Nhan nói rất chuyên nghiệp, cho nên để tôi nghe xong một lần cũng không nhớ được bệnh tên là gì, chỉ nói là ở tòa thâm sơn nào đó ở vùng Tây Tạng có một cây dược liệu ngàn năm, mới có thể trị được bệnh Vũ Cát Minh.


"Lấy hoàn cảnh của Vũ Cát Minh, chỉ cần có loại thuốc này, ông ta không có lý do gì không đến lấy mới đúng.”
Tiếng cười khổ truyền ra từ dưới khăn nóng, "Liên quan đến tính phúc của mình, tôi cũng phát người đi tìm, rất khó, chỉ có ở trong bản thảo cương mục sách cũ mới mơ hồ ghi lại, cũng thật sự có người tìm được loại thuốc kia, trị loại bệnh này, nhưng mà người tìm được loại thuốc kia ở thời kỳ dân quốc..."
Lục Nhan phái rất nhiều người đi tìm, gần như là lật ra san phẳng tòa núi kia một mình, nhưng vẫn không timd được, ngược lại vì hoàn cảnh đặc thù mà ngoài ý muốn có rất nhiều người chờ chết.


Mỗi một lần đi tìm đều có người chết, mà mỗi lần có người chết cũng sẽ một loại phiền toái.

Cho nên sau mấy chục năm, chuyện này cũng chậm rãi bị bỏ qua, mà tuổi của Vũ Cát Minh càng lúc càng lớn, ông ấy cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.


"Ai nói kẻ có tiền sẽ không có nuối tiếc, nếu là người nghèo, cam đoan Vũ Cát Minh không dám nghĩ đến loại chuyện này, sớm đã buông tha rồi.

Nhưng cố tình ông ta lại có tiền, còn rất nhiều tiền, lại còn có tiền vẫn không trị được.


Loại tiếc nuối này, mới thật sự là tiếc nuối lớn."
Nói chuyện rất nhiều với Lục Nhan, sau khi thư giãn cơ thể xong, chúng tôi mặc quần áo tử tế rồi lần nữa lên xe.


Sau khi đến thẩm mỹ viện thì Lục Nhan cũng không vội xuống xe, ngược lại châm một điếu thuốc, hỏi tôi và Vũ Bích Phượng tiến triển thế nào.


"Ta còn cần cơ hội, cô ấy bận cả ngày, khó lắm mới không bận, thì lại đến kỳ.

Tôi nghĩ, thật sự không được thì dứt khoát bỏ thuốc cô ấy, nhiều mấy lần, nhất định sẽ mang thai."
Nghe thấy ý định thối nát của tôi, Lục Nhan vội khoác tay, "Không được, tuyệt đối không được, cậu phải kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, ngàn vạn lần đừng mù quáng, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không hay, chuyện này tuyệt đối không được tội, nhất định cậu phải kiễn nhẫn, nhớ lấy nhớ lấy!"
Đây chính là thứ tôi cần, mà lại do Lục Nhan chính miệng nói ra, quả thật là quá hoàn mỹ.


Sau khi hàn huyên một chút, bà ta cất bước xuống xe.

Chỉ là bước hụt, ngã nhào trên đất.


Tôi vội vàng xuống xe, dìu bà ta lên, cũng nhân cơ hội này sờ soạng nơi xấu hổ của cô ấy một cái, khiến cô ấy lại ưm lên, gương mặt nhanh chóng ửng hồng, phản ứng kịch liệt làm tôi hoảng sợ.


"Cô nhạy cảm rõ ràng như vậy, về nhà bị Vũ Cát Minh nhìn thấy, ông ta còn nhìn không ra sao?"
Trong hơi thở dồn dập Lục Nhan lắc đầu, gian nan nói ra: "Đi công tác rồi..."
Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõ, tôi cũng khuôn muốn bởi vì Lục Nhan rỉ nước bên người, tự dìm mình chết đuối.


"Trần Cẩn Phong, ngày mai tôi sẽ chuyện thêm cho cậu một tỷ hai, tổng cộng một tỷ năm.

Đêm nay tôi rất thoải mái, cảm ơn cậu."
Nói xong, Lục Nhan hôn tôi một cái, rồi đi vào thẩm mỹ viện.



Khoảng khắc đó, tôi cảm giác mình lập tức cao lớn lên, biến thành con người toàn vẹn, không còn là con nghé mới lớn, là hoàn mỹ.


Nghề nghiệp của tôi chói loại cỡ nào, có thể làm cho anh Lý làm Lục Nhan cảm nhận được sức mạnh tình yêu, giải quyết cơ thể trống rỗng của bà ta, quả thật tôi là đang làm một chuyện thần thánh, tôi có thể so sánh với bác sĩ, bọn họ hành y tế thế, tôi xách chim cứu người.


Trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói của diễn viên tiểu phẩm hài Sơn Đông nào đó ở đêm giao thừa đài Trung Ương - -
Tôi kiêu ngạo!
Hơn hai giờ sáng, vẫn chưa đến giờ Địa Liệt Hành Tinh đóng cửa, vì vậy tôi trực tiếp chạy qua đó.


Sau khi đổi xe với Ngô Diệc Thành xong, tôi vào văn phòng của Trương Ngọc Dung.


Lười biếng như nàng mèo làm ổ trên ghế của sếp, đùi đẹp cuộn lại, hai mắt nhắm chặt, mặc cho những sợi tóc rơi tán loại trên mặt.


Hẳn là cô ta vừa mới ngủ, điếu thuốc lá ở ngón giữa mới cháy được một nữa, hơi thuốc vẫn lượn lờ.


Tôi rón ra rón rén bên cạnh, vừa mới rút thuốc lá từ ngón tay của cô ta ra, sau đó cũng cảm nhận phần bụng bị vật cứng chạm vào.


Tôi cúi đầu xem là thứ gì, lúc nhìn thấy thì vui rồi.


Trương Ngọc Dung cầm một khẩu súng đồ chơi mà đen trong tay.


"Chị, nhựa có thể trêu nhưng không thể giết chết em được."
Trương Ngọc Dung ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó ngáp một cái, tùy hiện vứt súng đồ chơi lên bàn…
“Bùm” một tiếng vang lên trên bàn làm việc, tiếng cũng rất lớn.


Tôi nhặt khẩu súng đồ chơi kia lên, nghiên cứu rút băng đạn sau, sau đó nhìn thấy bên trong băng đạn những viên đạn vàng óng nặng trịch, hơn nữa còn đều là đồng.



"Thậts sao?"
"Cậu nghĩ rằng tôi cầm mấy khẩu súng đồ chơi để phòng thân sao?"
Tôi có chút ngơ, sau đó vội vàng lắp lại băng đạn trả lại cho cô ta.

Cái đồ chơi này uy lực so với bên dưới của tôi lớn hơn nhiều, mục đích cây súng của tôi là làm cho người ta dục tiên dục tử, mục tiêu của cây súng cô ta lại là trực tiếp giết chết người, căn bản là trên một bậc.


"Đã ngủ gật đến như vậy rồi, sao còn không đi ngủ, dù sao có quản lý, cũng không cần cô quan tâm mọi thứ."
Trương Ngọc Dung đứng dậy, mang giày xong, duỗi lưng một cái, sau đó cất súng vào túi.


"Chờ nhặt xác cho cậu, dọn xong còn phải đi tiễn Vũ Cát Minh chôn cùng với cậu.

Nhưng mà bây giờ xem ra không cần nữa, công việc làm thế nào rồi.?"
Tay vòng qua eo nhỏ của cô ta, tôi ôm chặt Trương Ngọc Dung vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má xinh đẹp của cô ta, "Cảm ơn chị, tôi biết là chị muốn nếu như cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì đi uy hiếp Vũ Cát Minh thả người ."
Cảm giác nóng rực đến gần, tôi vội vàng buông tay, sau đó Trương Ngọc Dung vội vàng đưa điếu thuốc lên cái miệng nhỏ khêu gợi.


"Nói xem."
Tôi biết cô ta muốn nói cái gì, vì vậy tôi nói rõ chuyện đêm nay với Lục Nhan cho Trương Ngọc Dung.


Lúc Trương Ngọc Dung biết Vũ Cát Minh có bệnh thì có vẻ rất là ngạc nhiên.


"Khó trách năm đó mấy người phụ nữ tôi tìm cho ông ta sau đó hoặc là rời đi hoặc biến mất hoàn toàn.

Cụ thể là có bệnh gì, hỏi thăm được không?"
"Bệnh gì thì tôi không nhớ rõ, rất líu lưỡi, nhưng dược liệu tôi đã hỏi thăm qua, Thiên Hoàn Căn, ở trong núi Tây tạng, nhưng người gần nhất tìm được là một người thời dân quốc.

Vốn tôi cũng muốn tìm loại thuốc này làm bùa hộ mệnh cho mình, nhưng ngay cả Vũ Cát Minh và Lục Nhan cũng không tìm được, tôi… Haha!"
Trương Ngọc Dung dập tắt mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.


"Chị, chị đừng nghĩ nhiều, tôi có thể khống chế Vũ Bích Phượng, Lục Tiểu Nham và Lục Nhan, cũng đã có an toàn đầy đủ, nhiều thêm một tấm bùa hộ mệnh này cũng không sao cả."
Trương Ngọc Dung ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt chứa chân tình, "Chị chỉ muốn cậu an toàn hơn."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.