Ngày 7 tháng 7 năm 1937, biến cố cầu Lư Câu nổ ra, mở đầu cho cuộc kháng chiến toàn diện của dân tộc Trung Hoa.
Văn minh cổ đại ngàn năm, trăm triệu đất đai, từng tấc đều bị chiến hỏa quét qua. Lịch sử dân tộc Trung Hoa gần trăm năm bị cường quốc ức hiếp đạt tới cao trào trong chiến tranh bảo vệ đất nước. Đứng trước chiến tranh, buồn vui yêu hận của mỗi người, tựa hồ đều đã ẩn chứa trong ý chí dân tộc cuồn cuộn, khó mà tách rời.
Đầu năm 1938.
Học viện nữ y tại Philadelphia, Mỹ.
Nữ sinh viên Trung Quốc nộp đề tài tốt nghiệp, đang xử lý thủ tục về nước. Mới vừa rồi, giáo sư Prof. Graham cố gắng khuyên cô ở lại tiếp tục cố gắng học lên tiến sĩ. Nhưng nữ sinh viên trẻ vẫn kiên trì từ chối lời mời: "Tổ quốc của em đang trải qua chiến tranh. May mắn là những kiến thức em học vừa khéo là thứ mà hiện tại đất nước đang rất cần. Em nghĩ mình muốn về nước nghiên cứu thực tế hơn là ở lại đây lấy bằng tiến sĩ."
Giáo sư khá thích cô sinh viên cần mẫn thông minh này, nhưng cũng hiểu ước muốn gấp gáp về nước của cô, ký tên lên tài liệu, thở dài: "Hy vọng đất nước của em mau chóng thoát khỏi chiến hỏa. Đến lúc đó, hoan nghênh em trở về."
Liêu Tinh Ý dọn dẹp ký túc xá đã ở ba năm, chỉ xách một chiếc vali đơn giản tựa như lúc tới, lặng lẽ rời khỏi trường.
Hiện giờ nước ngoài có rất nhiều sinh viên giống cô, sau khi hoàn thành việc học liền gấp gáp về nước, dự định dùng tri thức đền đáp tổ quốc đang hãm sâu vào vũng bùn chiến tranh. Bọn họ chia sẻ các tin tức cho nhau, Tinh Ý cũng liên hệ với bệnh viện thông qua Tổ chức y học quốc tế và Tổ chức cứu nước kháng Nhật trong nước. Cô không hề do dự, chọn làm việc tại một bệnh viện thời chiến ở Tây Nam.
Lúc đến Tây Nam đã là ba tháng sau. Cô lênh đênh trên tàu hai tháng, lại từ Hong Kong đến Quảng Châu. Trung Quốc lúc này chiến hỏa lan rộng, rất nhiều tuyết đường bị cắt, cuối cùng trải qua trăm ngàn cay đắng mới đến được bệnh viện thời chiến Tây Nam.
Gần như ngày đầu tiên Tinh Ý đến đã bắt đầu làm việc. Thương binh được vận chuyển liên tục từ tiền tuyến về đây bằng tàu hỏa. Mỗi khi toa tàu vận chuyển binh lính đến trạm, sân ga đều nhuốm đầy máu. Các bác sĩ khám sơ thương thế, đưa binh lính bị thương cô vào phòng phẫu thuật. Trong đó có rất nhiều người còn rất trẻ, sau khi phẫu thuật tỉnh lại, phát hiện mình đã mất đi một cái chân hoặc cánh tay. Phòng bệnh tràn ngập tiếng khóc gào. Nhưng bác sĩ đã quen tình cảnh thế này, bọn họ đưa từng bệnh nhân ra phòng bệnh giống như một cái máy, thậm chí không lộ ra chút xúc động cảm khái dư thừa.
Từ xuân đến hạ, do sự chênh lệch sức mạnh quân sự, đất nước bị chiếm đóng, mặt trận không ngừng thu hẹp, không khí ở bệnh viện thời chiến Tây Nam cũng dần căng thẳng. Hôm nay rời khỏi bàn mổ, Tinh Ý chạy đến nhà ăn, khoảng thời gian này không đủ vật tư, chỉ có thể cháo, bánh bao và một ít rau. Cô tới trễ nên bánh bao đã hết, đành phải múc một ít cháo, lúc đang muốn tìm một chỗ ngồi xuống, chủ nhiệm bộ phận hậu cần của bệnh viện vọt vào: "Bác sĩ Liêu! Mau lên! Trở về phòng phẫu thuật!"
Cô đứng lên theo phản xạ có điều kiện: "Chủ nhiệm, xảy ra chuyện gì sao?"
"Sắp có bệnh nhân đến, là nhiệm vụ khẩn cấp! Cô và bác sĩ Trần sẽ cùng phẫu thuật." Chủ nhiệm dẫn cô ra ngoài, "Một trưởng quan bị trúng đạn ở tiền tuyến. Vừa đưa đến bệnh viện!"
Tinh Ý rất ít khi thấy chủ nhiệm nóng như lửa đốt như vậy, không khỏi hỏi thêm: "Trưởng quan nào thế?"
Chủ nhiệm liếc cô một cái: "Đừng hỏi nhiều, lo phẫu thuật cho tốt."
Bác sĩ Trần cũng vội vàng chạy tới, anh lớn hơn Tinh Ý hai tuổi, là một bác sĩ gây tê. Ở trẻ tuổi trung, bọn họ hai người là phối hợp cực kỳ ăn ý cộng sự, cũng pha chịu coi trọng cùng bồi dưỡng.
"Nếu là nhiệm vụ quan trọng, sao không tìm bác sĩ Từ?" Bác sĩ Trần do dự hỏi, "Tôi và Tiểu Liêu rất ít kinh nghiệm."
"Buổi sáng bác sĩ Từ đã đến Vũ Anh tham dự hội chẩn rồi." Chủ nhiệm thở dài nói, "Hết cách rồi, hai người mau đi thôi."
Chỉ đến một chuyến nhà ăn, bệnh viện đã đầy rẫy binh lính trang bị vũ khí, cảnh vệ nghiêm ngặt. Tinh Ý và bác sĩ Trần nhìn nhau, đến nay vẫn không có ai tiết lộ thân phận người bị thương với bọn họ, có thể thấy người được đưa tới thực sự là quan quân cấp cao.
Tinh Ý đọc tóm tắt bệnh tình, người bị thương đến từ Từ Châu, đã trúng đạn hai ngày, liên tục sốt cao, không biết tại sao không lập tức phẫu thuật ở tiền tuyến mà kéo dài tới nơi này. Cô hỏi y tá tiền tuyến tiền sử dị ứng của bệnh nhân ở cửa phòng bệnh, sau đó kiểm tra vết thương.
Bệnh nhân nằm sấp, phần lưng đang quấn băng vải và hôn mê. Hai cảnh vệ nét mặt cảnh giác đứng cạnh giường. Cô đeo khẩu trang bước vào, nhẹ nhàng đến bên cạnh bệnh nhân, lấy kéo chậm rãi cắt băng vải.
Từng lớp băng vải được cắt ra, lộ ra vết thương ghê rợn phía dưới, Tinh Ý không nhịn được nói: "Vết trúng đạn này đã hơn hai ngày, vì sao sau khi rút lui không sớm phẫu thuật đi?"
Cảnh vệ cười khổ: "Trưởng quan từ trước đến nay xung phong đi đầu, kiên trì không chịu rút lui, chúng tôi cũng hết cách."
Cô nhíu mày, cắt toàn bộ băng vải trên vai anh, đột nhiên nhìn thấy vết sẹo trên vai phải bệnh nhân, ở vị trí quen thuộc như vậy... Cô dừng chiếc kéo trên vai anh, tầm mắt di chuyển xuống, dừng trên nửa khuôn mặt lộ ra của người đàn ông đang nằm sấp.
Sống mũi cao thẳng, mày kiếm sắc nhọn, có lẽ bởi vì bận rộn chiến sự, hàng râu đã lâu không cạo, gần như che mất cằm —— nhưng mặc dù như vậy, sao cô có thể không nhận ra anh chứ?
Tư lệnh chiến khu thứ sáu, Diệp Giai Chính.
Trái tim cô chợt hẫng vài nhịp, cô là bác sĩ chuyên nghiệp, chỉ cần là vì mạng sống của bệnh nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đi tứ chi bị thương, không có thời gian cảm nhận cái gọi là tâm tình của bệnh nhân. Nhưng vết thương mưng mủ sau lưng anh tựa như phù chú lóa mắt, cô gần như có thể cảm nhận được cơn đau giống anh.
Anh... tại sao lại hành hạ bản thân thành thế này?
Trong khoảnh khác, Tinh Ý đã quên mình là bác sĩ, trái tim đau đớn đến mức sắp rơi nước mắt.
"Bác sĩ, bác sĩ?" Cảnh vệ trông rất lo lắng, "Vết thương của tư lệnh thế nào?"
Cô bừng tỉnh lại, hít sâu một hơi, buộc bản thân che giấu hết thảy cảm xúc mềm yếu, cắn mạnh môi dưới, để đau đớn nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại: "Lập tức phẫu thuật."
Bởi vì thương thế quá nặng, ca phẫu thuật này sau 3 tiếng mới kết thúc, Tinh Ý khâu vết mổ lại, mới ra hiệu y tá đưa anh ra khỏi phòng.
Bác sĩ Trần bước ra cùng cô, thuận miệng nói: "Tiểu Liêu, lần này hình như cô rất căng thẳng."
Tinh Ý vẫn đeo khẩu trang, hơi rũ mắt xuống, gượng cười nói: "Sao không căng thẳng chứ? Anh ấy là Diệp Giai Chính. Phẫu thuật sai sót, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?"
Bác sĩ Trần than thở một tiếng: "Đúng vậy. Trước kia chỉ nghe nói, hiện tại thấy vết thương của anh ta mới biết là thật."
"Cô trở về từ nước ngoài, có lẽ không biết." Bác sĩ Trần thương tiếc nói, "Diệp đốc quân là Tư lệnh trẻ nhất trong chiến khu, cũng là người liều mạng nhất. Năm đó ở Lưỡng Giang, anh ta mới cầm quyền không lâu đã dám khai chiến với quân địch, chỉ tiếc Ngõa Tử Loan thất bại trong gang tấc. Nếu các quan quân của chúng ta đều giống như anh ta, chiến sự có gì mà sợ nữa?"
Tinh Ý cúi đầu im lặng nghe, đến cửa phòng thay đồ chào tạm biệt bác sĩ Trần, thay đồ và đến phòng bệnh.
Toàn bộ tầng 3 bệnh viện dùng để làm phòng bệnh riêng, cảnh vệ sẽ kiểm tra ra vào. Tinh Ý tới cửa, y tá chào cô, nhỏ giọng nói: "Vẫn chưa tỉnh."
Trong phòng bệnh không có người, Diệp Giai Chính nằm trên giường vẫn chỉ lộ ra phân nửa khuôn mặt.
Y ta đã rửa sạch người, cạo râu và lau mặt cho anh, đường nét trở nên rõ ràng.
Cô đứng bên giường nhìn anh, hơn ba năm qua, do tôi luyện từ chiến hỏa, màu da anh đen hơn trước, cũng gầy hơn, khuôn mặt anh tuấn cho dù đang ngủ say cũng toát lên vẻ kiên nghị. Bờ môi anh bởi vì mất máu và thiếu nước, khô nứt và kết vảy máu. Cô đến bên giường cầm tăm bông chấm chút nước, nhẹ nhàng chấm lên. Bông nhanh chóng chuyển sang màu phấn do hút nước, cô dừng động tác, hốc mắt ửng đỏ, đây tựa hồ không phải là Đốc quân trẻ tuổi tuấn tú cao quý trong ấn tượng của cô.
Mấy năm nay cô không ở bên cạnh anh nhưng vẫn biết, dù cho mưa bom bão đạn, vào sinh ra tử, anh cũng chưa bao giờ lùi bước.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy vết thương khắp người anh, cô lại cảm thấy đau buồn, tưởng chừng như cảm thấy bản thân cũng bị.
Tinh Ý buộc bản thân xóa đi tất cả suy nghĩ thương cảm, viết xong ghi chép, đang định lặng lẽ rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy quân trang của Diệp Giai Chính được gấp gọn bên giường bệnh, phía trên là vài vật linh tinh, có lẽ được lấy ra từ trong túi anh trước khi phẫu thuật.
Đồng hồ, bút máy... tờ báo gấp lại và một tấm ảnh.
Cô quét mắt qua, cảm thấy hơi quen thuộc, không khỏi cúi xuống cầm lên.
Mấy chữ "Triệu Thanh Vũ, Liêu Tinh Ý" trên báo hiện lên rõ ràng, còn trên tấm ảnh là mình thắt hai bím tóc, hồn nhiên mỉm cười, dưới góc trái còn dính vết máu đã được lau sạch, chỉ còn lại màu đỏ giống như rỉ sắt.
Bốn năm qua đi, cô gần như sắp quên mình đã kết hôn, còn anh vẫn giữ nguyên vẹn lời tuyên bố này bên người... Ký ức ngày xưa ùa về, cô tựa như bị mê hoặc, cúi xuống tới gần môi của anh và hôn lên.
Chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, mùi máu tươi nhàn nhạt tỏa khắp nơi. Nước mắt cô lăn xuống môi của anh, có lẽ mang chút vị mặn nên lúc chạm đến vết thương trên môi của Diệp Giai Chính, anh bất giác cử động, mút lấy môi cô theo bản năng.
Tinh Ý lập tức bừng tỉnh, hoảng loạn lùi về sau hai bước, trái tim như sắp nhảy ra khỏi miệng. Vội vã chạy ra ngoài, thậm chí không kịp xác nhận có phải anh đã tỉnh hay không.
Diệp Giai Chính chậm rãi mở mắt.
Trên môi vẫn vương vấn vị ngọt mát chỉ gặp trong giấc mộng đêm khuya, nhưng cửa phòng đã đóng lại.
Anh nhếch khóe môi lên, nếu không phải cô quá hoảng loạn... Chắc sẽ nghe thấy tiếng tim đập của mình còn kịch liệt hơn cô.
Chủ nhiệm vẫn chưa đi, đứng đợi cô xuống lầu, quan tâm hỏi: "Tình hình thế nào?"
"Khá tốt." Gương mặt Tinh Ý vẫn nóng hổi, may mắn trên hành lang hơi tối, không nhìn ra được gì. Lúc này cô mới nhớ ra mình đã thuận tay lấy tờ báo và tấm ảnh ra ngoài, vội vàng nhét vào túi áo.
"Vậy được, cô trở về nghỉ chút đi." Chủ nhiệm nhẹ nhàng thở ra, "Ngài ấy sẽ nghỉ ngơi ở bệnh viện một thời gian, vất vả cho cô rồi."
Đêm nay trở về ký túc xá, Tinh Ý trằn trọc, chỉ ngủ nông khoảng hai ba tiếng.
Bốn năm qua đi, Trung Quốc rộng như vậy, chiến trường lớn như vậy... Cô lựa chọn trở về, nhưng gặp anh bằng cách này là điều mà cô chưa từng nghĩ tới.
Năm đó cô để lại thư cho anh, nói rằng cô không hận anh.
Nhưng đôi khi, yêu so với hận... càng khó bên nhau hơn.
Sự dũng cảm thời trẻ dần mài mòn theo thời gian, càng khó mà tìm lại được.