Đêm Đêm Kinh Hồn

Quyển 1 - Chương 15



Đột nhiên….

“Anh định làm gì Tiểu bất điểm?” Thanh âm tức giận vang lên.

Mộ Dung nhìn chăm chú: Là một cô nhóc, tuổi còn nhỏ, dáng vẻ gầy nhỏ rất đáng yêu, bất quá giờ chống nạnh hệt như một cái bình trà nhỏ giương cung bạt kiếm trừng mình.

Đúng, là trừng….

Mình.

“Nhóc đang nói với anh?” Mộ Dung tò mò chỉ chỉ mặt mình. Người thường hẳn là không thấy mình?

“Anh muốn làm gì Tiểu bất điểm của em?” Bé gái ác bá trừng gã, nhưng kích động trong mắt lại tiết lộ tâm tư của chủ nhân.

“Vậy phải nhìn xem Tiểu bất điểm của nhóc đã làm gì với bọn anh.” Cư nhiên bị người sống nhìn thấy, Mộ Dung cảm thấy rất mới mẻ, nhịn không được đùa giỡn với trẻ con mà bình thường mình vốn siêu ghét.

“Nó….Là người vô dụng kia tự doạ mình ngất! Không liên quan đến Tiểu bất điểm! Anh đem trả nó cho em.” Giọng cô nhóc hơi run rẩy, nhưng cô nhóc vẫn kiên định lập trường, ánh mắt trợn to nhìn rắn hoa nhỏ trong tay Mộ Dung.

“Hắc hắc, nó từ trong phòng bệnh đi ra, người ở đó cũng không quen nhóc, bệnh nhân trong phòng bệnh vô cùng suy yếu, dù nhóc là vô tình hay cố ý, con rắn này bị người ta bắt được cũng chỉ có đường chết, chẳng bằng….” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ sợ hãi, Mộ Dung nhếch môi âm trầm cười.

“Chẳng bằng để anh nấu thành một nồi lẩu, để Tiểu bất điểm của nhóc phát huy được sức lực cuối cùng, ở trong bụng chúng ta mãi mãi lưu truyền.”

“Oa!!!!!!!!” Giây tiếp theo, tiếng khóc nhức óc dội thẳng vào tai Mộ Dung.

Đúng là bị doạ giật cả mình! Mộ Dung nhàm chán đang định trả rắn cho cô nhóc, đột nhiên sau gáy bị phang một cú!

“Cậu cái tên này, sao lại không biết xấu hổ như thế? Bắt nạt trẻ con.” Trên khuôn mặt tái nhợt của Tả La đầy vẻ không hờn giận.

“Này! Tôi là có ý tốt giúp anh báo thù mà!!!” Mộ Dung xoa đầu không phục kêu to.

“Tôi không cần cậu giúp tôi tìm một cô bé báo thù”

Ôm lấy sủng vật mình yêu quý, cô nhóc khóc thút thít nghẹn lời, “Đây là ba tặng Tư Tư…Ba không trở về được nữa… Tư Tư chỉ còn mỗi Tiểu bất điểm… Bệnh viện nóng quá, hơn nữa bọn họ còn không cho tiểu bất điểm vào… Phòng bệnh kia có nhiệt độ phù hợp với Tiểu bất điểm nhất….Nóng hơn…Tiểu bất điểm sẽ chết…”

Dù có đứt quãng, song Tả La vẫn nhẫn nại nghe từng lời của cô bé.

Mí mắt và chân của cô bé đều sưng phù rõ ràng, hơn nữa chưa kể màu da…Đứa bé này tám phần là có bệnh về thận, hơn nữa bệnh còn không nhẹ, phỏng chừng đang nằm viện. Phòng bệnh nhi tuyệt đối không được phép nuôi thú cưng, Mộ Dung ở phòng đơn thì không như vậy, có mỗi một người gần chết nằm lăn cu đơ, có điều hoà, chỗ lại rộng, có lẽ là bé gái này thừa dịp không ai chú ý thả rắn vào phòng Mộ Dung.

Vỗ vỗ đầu cô bé, Tả La thở dài.

“Bệnh viện không cho nuôi thú cưng là có lý do, bệnh nhân trong bệnh viện đều là người sức đề kháng kém, động vật nhỏ dù có tắm rửa sạch sẽ cũng không thể loại bỏ hết những vi khuẩn gây bệnh không rõ, người thường còn chưa chắc đã an toàn, nếu là bệnh nhân suy yếu…Nói không chừng sẽ hại chết người ta, hiểu không?”

Cô nhóc chảy nước mắt, khẽ gật đầu, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói,

“Nhưng mà…Tư Tư không có người nhà, không có ai nuôi Tiểu bất điểm….Tiểu bất điểm sẽ chết mất….Nó đã lâu không được ăn gì rồi…”

Nhìn sinh vật thuôn dài vô tội trừng đôi mắt đỏ lòm, cái lưỡi đỏ tươi không ngừng phun ra nuốt vào, lại nghĩ đến lời cô bé nói [đã lâu không được ăn gì]….mí mắt Tả La giật điên cuồng.

“Ba cháu đâu?”

“Ba lên trời rồi.” Cô nhóc chớp chớp đôi mắt đen láy.

“Còn mẹ?”

“Tư Tư chưa gặp mẹ bao giờ.”

Thở dài, Tả La nhất thời không biết nên nói gì: Hình như đứa bé này là trẻ mồ côi…

Bỗng nhiên,

“Tư Tư! Sao cháu lại chạy đến đây!” Một y tá mặc đồng phục màu hồng nhạt thở hổn hển chạy tới.

“Bác sĩ Tả cũng ở đây sao? A!!!!!!! Cháu cái đứa bé này sao còn chưa ném con rắn này đi!!!” Y tá lập tức hoa dung thất sắc.

“Không phải đã bảo cháu phải mau chóng ném con rắn này đi sao, thứ này không thể nuôi ở bệnh viện được đâu!” Y tá nổi giận đùng đùng đoạt đi con rắn trong tay cô bé, “Tư Tư, bệnh của cháu không thể lại gần mấy thứ này, nếu chẳng may có vi khuẩn gì…”

“Oa ” Bị cướp mất bạn, cô nhóc liền khóc oà lên.

Nhất thời, lời dạy dỗ của y tá, tiếng khóc nháo của đứa bé hoà trộn…

Mộ Dung chịu không nổi bịt tai, trộm nhìn sang bên cạnh: Không hổ là Mặt người chết, hệt như núi Thái Sơn quyết không đổi sắc, ầm ĩ như vầy mà y vẫn trưng ra khuôn mặt người chết đặc trưng.

“Đừng nhìn Tiểu Ngô ầm ĩ với đứa bé kia mà hiểu lầm, thực ra cô ấy là người hiểu rõ cô bé nhất.” Một giọng nữ khác truyền tới, Tả La nhìn lại: Là y tá của Mộ Dung.

“Đó chính là đứa bé đáng thương tôi vừa nói với anh, là con gái của tình nhân Mộ tiên sinh trong phòng bệnh kia. Haiz, mẹ của cô bé đòi nhà họ Mộ bồi thường, mà lại chưa từng đến thăm cô bé một lần. Con rắn hoa kia hình như là quà sinh nhật của ba cô bé tặng cho, muốn để cô bé nuôi. Nhưng mà….”

Lặng yên một lúc sau, nhìn đứa bé khóc đến rối tinh rối mù, Tả La thản nhiên nói,

“Chú giúp cháu nuôi, lúc xuất viện đừng quên mang về.”

Lập tức, thế giới im lặng.



Mặt không thay đổi trợn mắt nhìn bình thuỷ tinh trong phòng khách nhà mình, tai Tả La rung rung.

Không ngờ mình lại đem cái thứ mình sợ nhất về nhà.

Nhớ tới trước khi đi cô bé khẽ kéo áo mình, tưởng cô bé muốn nhắc nhở giao phó rắn nhỏ, nào ngờ cô bé thần bí nói thầm vào tai mình rằng, “Anh kia là quỷ đúng không? Cháu sẽ giữ bí mật, nhưng chú phải chăm sóc Tiểu bất điểm cho tốt, nếu không cháu sẽ nói cho mọi người biết hết đó ” Cô bé đắc ý làm mặt quỷ chạy đi, bỏ lại Tả La mặt cứng nhắc nhìn ***g sắt… có con rắn mình đang cầm trong tay.

Mình cư nhiên bị uy hiếp? Bị một đứa bé 5 tuổi uy hiếp?

“Chậc chậc Mặt người chết à Với lá gan của anh mà còn dám nuôi rắn?” Mộ Dung lập tức hộ nguyên hình, nhịn không được trêu chọc Tả La.

“Đương nhiên là không” Tả La lạnh lùng ném vào ngực Mộ Dung, cởi áo khoác đi thẳng vào phòng tắm, “Thú cưng của con của tình nhân của cậu, cậu nuôi”

Cửa vô tình đóng lại.

Mộ Dung ngơ ngác nhìn cánh cửa khép chặt, chợt có ảo giác: Mình với tình nhân trộm sinh một đứa bé, đối phương ném đứa bé tới cho bà xã của mình, bà xã nổi giận ném đứa bé cho mình, nói [con riêng của anh, anh nuôi]

Hãn

Mẹ nó!!!! Đây là suy nghĩ quái dị gì chứ?! Vội vàng ném suy nghĩ khác thường trong đầu ra, đột nhiên cảm nhận được thứ gì đang trườn lên người, Mộ Dung mới phát hiện rắn hoa nhỏ trong ***g sắt không biết từ khi nào đã ra khỏi ***g bò lên người mình, mắt đối mắt với đôi mắt đỏ rực của tiểu bất điểm vô tội, bỗng…

“Này này!!!! Tôi với anh phải nói rõ chuyện này! Tôi khi nào thì thích đàn ông hả?! Này!”

Mộ Dung vội vàng vọt vào phòng tắm, đây là vấn đề danh dự! Nhất định mình phải nói rõ ràng, miễn cho Mặt người chết hiểu lầm.

Hiểu lầm cái gì, Mộ Dung cũng không thể tự mình nói rõ, chỉ là cảm thấy, không thể để đối phương hiểu lầm….

Mẹ nó! Mình từ khi nào lại để ý đến suy nghĩ của một người như thế? Lúc Mộ Dung đạp cửa vào buồn thương nghĩ.

—————————-

Chả hiểu sao truyện nào mình chọn cũng có ít nhất 1 nhóc con, hợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.