Đêm Đêm Kinh Hồn

Quyển 1 - Chương 20



Nhìn nụ cười không tốt lành gì của gã, cánh tay đang lấy báo của Tả La theo bản năng rụt lại.

“Để làm chi? Cậu cũng đã chết đâu, đi nhiều vậy để thắp hương hả?” Không phải hôm trước vừa đi xem rồi à? Sao lại muốn đi xem nữa?!

Tả La vẻ mặt hắc tuyến hỏi.

“…” Tươi cười trên mặt Mộ Dung cứng đơ một tẹo, xong lại lập tức thay bằng nụ cười sáng láng, “Ừm, tôi muốn tắm rửa ấy mà ”

“Hôm trước vừa lau người rồi còn gì?” Hắc tuyến trên mặt Tả La càng thêm nhiều.

“Nhưng giờ là mùa hè mà Hở, anh bảo trong phòng có điều hoà? Điều hoà cũng không được! Thổi lâu trên người sẽ có mùi lạ! Tôi người gọn gàng mỹ lệ như thế sao có thể có mùi lạ được? Hơn nữa anh đừng quên lúc anh gẫy tay tôi còn…” Mộ Dung nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác.

“….” Tả La lẳng lặng nhìn thoáng qua bát cơm của mình, không hé răng.

Cái này gọi là, cắn người miệng mềm phải không?

Thực ra cũng coi như công việc của mình, từ khi lập khế ước buộc y và cái linh hồn xúi quẩy này với nhau, viện trưởng đã ám chỉ hy vọng mình có thể chăm sóc để ý tới tên này nhiều nhiều một chút.

Y chậm rãi cởi quần áo trên người đối phương, quần áo vốn vừa vặn với thân thể gã giờ rộng thùng thình, thân thể này thực sự đã gầy đi quá nhiều.

Nhẹ nhàng ghé mũi ngửi, Tả La theo thói quen cau mày.

“Không có mùi gì lạ cả.”

Động tác đơn giản, lại làm Mộ Dung bất giác đỏ mặt.

Tự nhiên cảm thấy hành động tựa như cún con ghé vào người mình ngửi ngửi của Mặt người chết cực kì…

Hút hồn?!

Lúc nghĩ như vậy Mộ Dung cho rằng não mình nhất định đã bị nước tràn vào rồi!

Ngón tay Mặt người chết thon dài hữu lực, móng tay được cắt tỉa chỉnh tề, ánh lên màu hồng nhạt khoẻ mạnh, một bàn tay hết sức mộc mạc, nhưng Mộ Dung lại thấy bàn tay này so với mười đầu ngón tay sơn đỏ mình vốn ưa thích còn gợi cảm hơn nhiều…

Gã cảm thấy đôi tay của Mặt người chết rất quyến rũ.

Bàn tay màu lúa mạch khoẻ mạnh của đối phương nhẹ nhàng lui tới di chuyển trên người gã, làm cho gã nháy mắt có cảm giác tim đập thình thịch.

Mộ Dung muốn trở lại cơ thể của mình, như vậy là có thể chạm tới đôi tay kia.

Giờ đụng chạm chỉ là đụng chạm, lại không cảm nhận được bàn tay y.

“Cậu rất gầy, tình trạng không được lạc quan lắm. Tốt nhất nên trở về sớm một chút. Nếu không chết, cho dù trở về cũng cần một thời gian để hồi phục.” Tả La thoải mái nâng đùi nam tử trẻ tuổi trên giường, vừa sờ sờ vừa bảo.

“Cơ đùi cơ chân đã lỏng lẻo lắm rồi, phải hồi phục chức năng mới đi lại được.”

Nhìn động tác của Tả La, mặt Mộ Dung lại nóng lên, gã bật thốt, “Đến lúc đó anh giúp tôi hồi phục chức năng đi.”

Thật không ngờ mình có thể nói như vậy, Mộ Dung theo bản năng cảm thấy làm hồi phục chức năng là có thể ở bệnh viện, ở bệnh viện là có thể nhìn thấy Mặt người chết…

Mộ Dung đột nhiên cho rằng phục hồi chức năng có thể là một chuyện rất thú vị, dù có làm bao nhiêu tháng cũng thành không vấn đề.

Tả La nâng mặt, “Tôi không phải là bác sĩ đảm nhận việc này, đến lúc đó sẽ có bác sĩ chuyên môn chỉ dẫn, cậu yên tâm.”

Tâm tình Mộ Dung liền trở nên không tốt.

“Tôi không thích người xa lạ chạm linh tinh vào mình.”

“Sẽ không chạm linh tinh vào người cậu, nhưng dìu đỡ cơ bản sẽ không thể thiếu được, hiểu không? Có nữ bác sĩ…” Tả La nghĩ có lẽ tên này lại bị chứng ghét đàn ông quấy phá, tuy nhiên Tả La chợt nhớ ra: mình lúc đó không phải cũng là người xa lạ sao?

Đại khái là quen xài chung một thân thể rồi đi….

Tả La cũng không truy cứu đến cùng.

Đối với việc tên nhóc này ngày càng thay đổi quái dị, kì thực Tả La cũng không nghĩ nhiều lắm.

“Tôi không quen bọn họ…” Một lúc lâu sau, Mộ Dung lại tìm được cho mình một lý do.

Tả La thản nhiên nở nụ cười.

“Đến lúc đó tôi với cậu cũng không quen đâu.”

Ngây ngốc nhìn nụ cười nhàn nhạt của nam nhân, Mộ Dung nhất thời không hiểu ý của Tả La.

“?”

“Đến khi cậu trở về thân thể, hẳn là sẽ quên những chuyện trong khoảng thời gian này.”

“Cái gì?!!!!!” Trong tiếng hô kinh ngạc của Mộ Dung hàm chứa biết bao hoảng sợ, song Tả La lại không nhận ra.

“Rất nhiều người đã trải qua ranh giới sống chết, có người thì rời đi, cũng có khá nhiều người quay trở về, nếu người nào cũng nhớ những ngày này, thế giới không phải sẽ hỏng bét hay sao?” Tả La thản nhiên nói, nhẹ nhàng mặc quần áo cho thân thể không nhúc nhích dưới tay.

“Cho nên, điều kiện để có thể hoàn hồn là phải quên đi, cậu sẽ không nhớ gì cả.” Ngữ khí Tả La vô cùng bình thản, bình thản như thể thảo luận thời tiết hôm nay thế nào.

“Tôi sẽ quên đi?!!!” Sắc mặt Mộ Dung đột nhiên tái nhợt cổ quái.

Quên…Những ngày mới bắt đầu không nói thành lời đầy trái ngược của mình và Mặt người chết?

Quên…Gần một tháng mình ngày ngày nấu cơm lau nhà cho Mặt người chết?

Quên…Lúc này Mặt người chết nhẹ nhàng mát xa giúp mình?

Quên….

Trong lòng Mộ Dung dường như bị mất đi một miếng.

Đau đớn nhức nhối, lại không hiểu vì sao đau…

“Có thể không quên được không?” Sau một lúc lâu, Mộ Dung nhỏ giọng hỏi.

“Đương nhiên không thể.” Tả La tiếp tục động tác trong tay, đối với linh thể từ trường bỗng nhiên bất ổn phía sau cũng không thực để ý.

Từ khi nhìn được nhiều hơn vài thứ, Tả La chậm rãi nhận ra: Người với người chính là như vậy.

Duyên phận đến, gặp nhau

Duyên phận hết, chia tay.

Tả La cũng không cưỡng cầu điều gì, có rất nhiều thứ không phải mình cứ cố gắng là có thể khống chế được, sống sống chết chết, duyên đến duyên đi… Đơn giản chỉ là một cái chớp mắt trong hàng tỉ luân hồi mà thôi.

Tả La sớm đã thông suốt.

“Quên mấy ngày này cũng tốt lắm. Chỉ tiếc cậu có thể dễ dàng tôi luyện ra tay nghề nấu nướng như vậy, tiếc thật đấy.” Tả La thản nhiên cười, xem như an ủi.

“Không tốt một chút nào cả!!!!” Mộ Dung rống xong, liền lạnh lùng ngồi trên bàn phía sau Tả La, khoanh chân ngồi xuống, tức giận rồi.

Đáng tiếc, Tả La không thể hiểu được lý do cảm xúc của gã lên xuống thất thường như thế.

Cho nên Tả La tiếp tục làm việc của mình, coi như từ trường dập dìu lên xuống phía sau mình không tồn tại.

“Con quỷ kia tức giận.” Bỗng nhiên một thanh âm nho nhỏ từ phía sau vang lên, Tả La kinh ngạc quay đầu lại.

Là Tư Tư.

Đúng rồi, đứa nhỏ này cũng nhìn thấy quỷ hồn.

Nghe nói, một đứa nhỏ có cảm nhận sâu sắc và trái tim trong trẻo, không chút vấy bẩn sẽ có thể nhìn thấy linh hồn.

Có lẽ Tư Tư chính là một đứa nhỏ như thế.

Vậy nên cô nhóc là một đứa nhỏ rất trong trẻo rất thuần khiết, tuy rằng lời cô nhóc nói ra sẽ khiến nhiều người nghe không vui.

“Anh trên giường sắp chết chưa ạ?” Cô nhóc tò mò kiễng mũi chân nhìn người trên giường, ánh mắt trong vắt hồn nhiên. Không nhìn linh hồn phía sau ngày càng tức giận, Tả La thản nhiên nói.

“Tạm thời còn chưa chết.”

Tư Tư nghiêng đầu, “Nhưng nhìn anh ấy như sắp chết rồi ấy, linh hồn anh ấy bên kia cũng tối hẳn đi.”

Tim trầm xuống, cô bé đã nói đúng lo lắng của Tả La hiện giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.