Tim trầm xuống, cô nhóc đã nói đúng lo lắng hiện giờ của Tả La.
Khí tràng vây quanh Mộ Dung đang thu dần, trước kia mỗi ngày gã chỉ cần ở trong thân thể y một giờ là ổn, giờ thời gian ở trong thân thể y cơ hồ suốt cả đêm, nhưng tới ban ngày gã lại vẫn cảm thấy mệt mỏi. (Biết là ko có ý gì đâu cơ mà đoạn này đọc vẫn thấy mờ ám quá trời)
Nói không chừng là bởi tên kia dùng lá bùa có thể khiến gã chạm được đồ vật quá nhiều.
Nghĩ đến việc tên kia bị tiêu hao cạn kiệt năng lượng vì phục vụ cho mình…Tả La ngẫm nghĩ sau này phải giảm bớt công việc cho gã mới được.
“Tiểu bất điểm thế nào rồi ạ?” Một lúc sau, cô nhóc sợ hãi ngửa đầu hỏi.
“Tốt lắm, thịt rắn vị tinh tế, mật rắn đem bán rồi, da rắn cũng được giá lắm.” Mộ Dung tức giận nói.
“!!!” Cô nhóc con mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.
“Cậu ấy lừa cháu đấy, gia khoả kia không sao, còn to hơn một vòng.” Tả La thản nhiên nói, cơ mà lúc tưởng tượng đến hình thể của Tiểu bất điểm bây giờ….Y không cẩn thận run một cái.
Mộ Dung như đạt được mưu kế cười gian.
Bổn thiếu gia cố tình đó
Cố ý nuôi Tiểu bất điểm thật to thật dài, chính là vì muốn nhìn Mặt người chết có những biểu tình khác nhau, ví dụ như sợ hãi này, vậy sẽ khiến Mộ Dung cảm thấy Mặt người chết vẫn cần gã.
Dựa vào một con rắn để chứng minh cảm giác tồn tại của bản thân…Mộ Dung bất đắc dĩ phất tay.
Mặt người chết không hổ là mặt người chết, từ khi hai người sống chung tới giờ, số câu y nói với gã mỗi ngày có thể đếm trên đầu ngón tay. Gã đã làm cho đối phương rất nhiều chuyện, thế nhưng biểu tình bình thản của y luôn khiến gã thấy dù mình có làm gì thì y cũng chẳng quan tâm.
Chẳng quan tâm chết tiệt!
“Đi chơi không?” Tả La bỗng nhiên nói.
Mộ Dung và Tư Tư đều không hẹn mà cùng kinh ngạc ngẩng đầu.
“Chú sẽ nói với bác sĩ chủ trì của cháu, nếu chú ấy đồng ý, cháu có thể được đi xem Tiểu bất điểm.”
Nháy mắt, trên mặt Tư Tư lướt qua vẻ kinh hỉ.
Hôm sau, mặt trời toả nắng rực rỡ, vì không phải ngày nghỉ cho nên đường phố không có nhiều người, đúng là một ngày thích hợp để đi du lịch.
Tả La lái xe đưa một cô nhóc và một con quỷ cộng thêm một con rắn ra ngoại ô chơi.
Lấy tay che bớt ánh nắng chói mắt, Tả La nhìn về phía bờ sông.
Ánh nắng ngập tràn, gió khe khẽ thổi, nước chảy róc rách, cô nhóc đáng yêu hưng phấn chơi đùa cùng thú cưng của mình.
Vốn hẳn là một hình ảnh ấm áp mơ màng, cơ mà….
Nhìn con rắn bự cỡ cổ tay uốn quanh thân mình mảnh khảnh của Tư Tư.
Tả La lạnh ngắt.
Đúng là một tình cảnh đáng sợ!
Chưa nói đến Tư Tư, ngay cả tên kia cũng chơi điên cuồng. Lúc trước rõ ràng ai kia còn khinh bỉ nói, “Bờ sông thì có gì mà chơi? Anh định lừa trẻ con à?”
Kết quả thì sao?
Nhìn Mộ Dung ngồi xổm ở bờ sông như đứa trẻ to xác, Tả La chợt thấy mình giống như dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài chơi.
Tả La không chú ý khoé môi mình đang hơi cong lên.
Bỗng nhiên cảm giác được cần câu trong tay khẽ run, Tả La vội vàng thu hồi tầm mắt.
“A Có cá!!!” Hai tên đang ngồi ở bờ sông chơi ếch vui vẻ chạy tới. Mộ Dung chân dài chạy nhanh hơn, chỉ chốc sau đã vẻ mặt phấn chấn chạy tới.
“Để tôi Tôi kéo lên giúp anh ”
“Không được Cháu muốn kéo ”
Tả La buồn cười nhìn Mộ Dung cư nhiên có thể ầm ĩ tranh với một cô nhóc kém gã nhiều tuổi như vậy, dù sao cá cũng đá mắc câu, y đơn giản thuận tay chuyển cần câu cho họ.
“Kéo lên giúp tôi.” Vừa giao cần câu, liền có gì đó rơi vào ngực, Tả La thuận tay tiếp.
Sờ thấy con này không nhỏ, lát nữa câu thêm vài con, hẳn là đủ để nướng.
Tả La quyết định đi nhóm lửa.
Đang lẳng lặng nghĩ, bỗng nhiên thứ trong tay ngọ nguậy, y mặt nhăn mày nhíu cúi xuống nhìn.
Sau đó, Tả La ngây dại.
Cặp mắt đỏ rực, làn da đầy vảy vàng lóng lánh, đây là…
“…”
Mắt nhìn vào đôi mắt đỏ rực như lửa kia hai giây, cảm giác được thân mình lạnh lẽo của thứ này uốn éo trên người mình vừa quỷ dị vừa sởn tóc gáy, thế là, cả người Tả La mềm nhũn.
Ùm
Tiếng rơi xuống nước thật lớn khiến hai người đang tranh nhau cần câu chú ý, nhìn Tả La ngã thẳng xuống nước, Mộ Dung cuống quýt ném cần câu vào tay Tư Tư, còn mình thì nhảy xuống túm Tả La lên.
Ôm Tả La hôn mê cả người ướt đẫm, lại nhìn thấy Tiểu bất điểm đang uốn éo đến là vô tội trên mặt đất, Mộ Dung tức giận chỉ muốn oánh nó một phát.
Bất quá giờ không phải là lúc, vội vàng buông Tả La, Mộ Dung không biết phải làm sao.
“Nhất định là chú ấy uống nhiều nước quá nên ngất đi đó!” Tư Tư nhìn Tả La nói như đinh đóng cột.
“Phải hô hấp nhân tạo!”
Trong TV toàn diễn thế không à.
Một câu của Tư Tư, khiến khuôn mặt vốn vì hoảng hốt mà trắng bệch của Mộ Dung….