Đêm Đêm Kinh Hồn

Quyển 1 - Chương 30



“Ừm, anh tiếp tục đi?” Cứ ngây người duy trì động tác cầm phân thân của nam tử nhét vào mặt sau của mình một lúc lâu, Tả La mới nghe được Mộ Dung lúng ta lúng túng phun ra một câu.

Tả La —

Sắc mặt chớp mắt đen đến không thể đen hơn!

“Tôi…Bị đạo trưởng tìm được, ông ấy nói anh vì tôi mà….mà làm chuyện nguy hiểm. Tôi sợ anh….” Mộ Dung ngốc nghếch giải thích, ánh mắt lại nhịn không được trộm nhìn về phía bên dưới trống trơn của Tả La.

Dáng vẻ Mặt người chết nắm lấy nơi đó của mình..Gợi cảm quá đi Mộ Dung tự dưng thấy mũi ngưa ngứa.

Nhìn chính chủ thân thể đang nhìn chằm chằm mình, Tả La có cảm giác xấu hổ vì bị bắt quả tang tại giường. Rất muốn chạy đi, song khi nghe được quỷ hồn nói là vì nghe mình gặp nguy hiểm nên mới chạy về…Trong lòng y bỗng thấy là lạ, Tả La thấp giọng nói.

“Cậu quay người đi, cậu cứ nhìn như vậy, tôi, tôi ngồi không được.”

Mộ Dung mặt càng thêm đỏ.

Tuy nghe lời Tả La quay người đi, nhưng chỉ một chốc, nghe được tiếng thở gấp của nam nhân gã lại nhịn không được quay đầu lại.

Mặt người chết nắm chặt tên nhóc kia của mình nhét vào mặt sau y, hiển nhiên nam nhân không hiểu phương pháp nên lại thất bại lần nữa. Nhìn đầu em giai của chính mình *** loạn cọ vào nơi đó của nam nhân, tim Mộ Dung đập bình bịch.

Thật sự rất muốn, rất muốn tiến vào.

Tả La hai má đỏ bừng, nhắm chặt mắt, vì cái thứ kia lại tiếp tục trượt ra mà cơ hồ muốn khóc, bỗng nhiên…

“Không thể cứng rắn tiến vào được. Anh không sợ làm bị thương chính mình sao?” Có người từ phía sau ôm lấy y, rất ôn nhu, sờ phía trước của y.

Cổ tay nam tử thanh mảnh hơn y nhiều, lực đạo an ủi vừa đúng…Tả La nheo mắt.

Thân thể trở nên nhẹ bẫng, dục vọng bị khơi lên rất nhanh đã tới đỉnh, thân mình khẽ cong, Tả La run rẩy bắn trong tay nam tử. Thân thể mềm nhũn cơ hồ quỳ không nổi, chỉ có thể yếu ớt tựa vào u linh phía sau.

Thân thể đối phương hơi lạnh, rất thoải mái, có thể tạm thời giải phóng nóng bức cực hạn trong thân thể y.

Bỗng nhiên, cảm giác nổi da gà quỷ dị từ bên ngoài thấm vào da Tả La. Thân mình cứng đờ, y ý thức được có thứ gì đang tìm tòi trong động khẩu phía sau của mình. Y vươn tay sờ, là ngón tay của Mộ Dung!

“Cậu!” Vặn vẹo cơ thể, Tả La muốn kéo mình ra khỏi ngón tay đem đến cho y cảm giác quỷ dị kia, nhưng lại bị ngăn cản.

“Thả lỏng, thả lỏng, nếu không nới lỏng ra một chút…Của tôi…Sẽ không vào được…” Mộ Dung nhỏ giọng nói, thanh âm phả vào tai y, nội dung đáng xấu hổ khiến thanh âm không có độ ấm của gã thêm chút vẻ xuân tình.

Thân mình vốn cứng đờ lập tức mềm xuống.

Chẳng phải đây là mục đích của mình sao? Hết hy vọng, Tả La giao chính mình cho Mộ Dung.

Ngón tay mang chất nhày gian nan xâm nhập cúc hoa chống cự, cúc huyệt vốn không có chức năng tiếp nhận mãnh liệt co rút, dưới sự kiên trì nỗ lực không nghỉ của nam tử rốt cuộc cũng lơi lỏng, thừa dịp, Mộ Dung đỡ Tả La ngồi xuống nuốt vào thứ của chính gã.

Phần đỉnh mới chậm rãi tiến vào, Tả La đã đau đến một thân đầy mồ hôi lạnh, Mộ Dung đau lòng dùng ngón tay mát sa xung quanh cúc huyệt muốn để y thả lỏng hơn một chút, cơ mà khi ngẫu nhiên đụng đến nơi tiếp hợp của hai người…

Đó là mình và Mặt người chết!

Nhận ra điều này khiến Mộ Dung hô hấp dồn dập.

Tả La cố gắng thở đều, dưới sự giúp đỡ của nam tử chậm rãi hạ người, vách thịt bị mở rộng từng chút từng chút, khi bị cọ đến một điểm kì lạ, một cơn khoái cảm như tia điện loé lên trong cơ thể, Tả La lập từng mềm nhũn trên người nam tử.

Mộ Dung nhìn nam nhân tựa vào ngực mình trượt một đường ngồi phịch lên thân mình, cơ hồ có thể nghe được tiếng vang khi khí cụ tiến nhập, cực kì mờ ám.

Tạ La không dám thở mạnh, chân tay luống cuống ngồi trên người nam tử.

Khoé mắt ửng hồng của nam nhân loang loáng nước.

Mộ Dung nhìn thấy nam nhân như vậy thì rất đau lòng, nhưng lại cũng cảm thấy…Người mặt chết như vậy…

Quá đáng yêu

Thật muốn ăn luôn y…

Nhẹ nhàng di chuyển thân mình Tả La, “A Tả, đừng ngẩn người, nhổm lên, nhổm lên. Mau một chút, nếu không…” Lời nói ra ngay cả gã cũng cảm thấy thẹn, huống chi người da mặt mỏng như Tả La.

Quả nhiên, Tả La vẻ mặt ngại ngùng chậm rãi ngồi dậy.

Đôi mắt ửng hồng, con ngươi đen láy phủ sương mờ, nam nhân vô thức cắn môi, cặp mày nhíu chặt cùng làn da lộ ra bên ngoài sởn gai ốc đã lộ rõ sự căng thẳng và đau đớn của y.

“Còn đau lắm sao?” Mộ Dung kích động vuốt ve nơi tiếp hợp của hai người, phân thân hoàn toàn sáp nhập chôn sâu trong hoa động, vách thịt ăn no cắn chặt vật xâm lấn, nếp uốn xung quanh vì bị nới rộng mà căng ra, cảm giác rất kỳ lạ…Mộ Dung nuốt nước miếng một cái.

“Mau…Mau lên! Thời gian…Thời gian…” Nam nhân lại nhìn xuyên qua gã để xem đồng hồ trên tường.

Lúc nam nhân quay đầu lại mặt hướng về phía mình, cánh môi vốn nhàn nhạt giờ đỏ bừng trơn bóng, Mộ Dung thoáng nghĩ, dường như mình có thể cảm nhận được hơi nóng ẩn trong nó…

Mộ Dung vô thức hôn lên.

Nam nhân kinh ngạc trừng lớn mắt, lại bị động tác nắm chặt thắt lưng làm cho sợ tới mức quên cả phản kháng.

Bị người phía sau hung hăng hôn đến quên cả hô hấp, thắt lưng cũng bị nắm chặt bắt lên xuống trên thân nam tử, tần suất ma sát giữa khí cụ và vách tường làm người ta mê man, mất đi khống chế…Tả La nắm chặt cánh tay vòng qua trước ngực mình, mặc cho đối phương nâng lên rồi lại thả mình xuống.

Cảm giác bất khả tư nghị từ nơi tiếp hợp truyền tới, làm toàn thân y run rẩy. Độ ấm nơi gắn bó thật thoải mái…Bàn tay an ủi phía trước của y thật thoải mái…Thậm chí thứ đang hung hăng đâm thủng y kia…Ma sát là thoải mái nhất…

Tả La cảm thấy mình *** đãng một cách kì lạ, hoàn toàn không giống chính mình, cứ thế theo bản năng truy đuổi khoái cảm, thậm chí còn đón ý hùa theo động tác của nam tử, đầu lưỡi cũng khe khẽ cuốn vòng truy đuổi trong miệng.

Bức tường thuỷ tinh vốn sáng rõ giờ cũng như phủ kín sương mù. Nhìn hình ảnh mờ mịt ánh trên đó, Tả La xấu hổ nhắm chặt hai mắt.

Mộ Dung hung hăng hôn nam nhân mà bản thân vẫn hằng mơ ước, thời điểm cảm nhận được sự đáp lại ngây ngô của đối phương, có cảm động, lại càng nhiều hơn phần…

Bi ai.

Vì cớ gì mình lại không ở trong thân thể của chính mình? Vì cớ gì mình không thể tự mình xỏ xuyên qua y? Thực sự rất muốn dùng thân thể của chính mình, linh hồn của chính mình đi nhấm nháp tỉ mỉ nam nhân ngượng ngùng chủ động, nhưng mà hiện tại mình chỉ có thể…

Nam nhân trong lòng ngực cứng người, điên cuồng vũ động ngừng lại, ngơ ngác rời khỏi môi mình, rồi nhìn mình một cái thật sâu, hai tay y nắm chặt hai bàn tay vô lực không thể động đậy trên giường của mình, liền cứ giữ tư thế như vậy, khẽ đưa môi y lên.

[Thời điểm hồi tinh, là có thể trở về.]

Trong đầu nhớ lời nói của đạo trưởng, thân thể y run rẩy, Tả La chậm rãi hôn lên cánh môi lạnh như băng kia.

Lạnh hơn cánh môi của linh hồn phía sau rất nhiều…

Từ nay về sau.

Người tên Mộ Dung sẽ trở thành xa lạ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.