Mộ Dung kinh ngạc, gã bỗng cảm nhận được một lực hút cường đại kéo mình vào cơ thể trên giường, trong lòng gã kích động, lại không ngăn cản được.
“Tôi không quay về!!! Mặt người chết! Tôi không quay về!!! Tôi không muốn quên! Van xin anh…” Gã liều mạng giữ chặt cánh tay nam nhân, lại giật mình nhìn linh thể của mình từ từ yếu đi, dù có chống cự thế nào cũng vẫn bị bắt tiến vào thân thể đã bỏ quên từ lâu.
Tiến vào một nơi tối đen như mực, linh hồn còn chưa kịp thích ứng với thân thể của chính mình, ngay cả việc đơn giản nhất như mở mắt cũng không làm được, trong lòng vẫn cứ kêu gào muốn mở mắt.
Muốn nhìn Mặt người chết, nhìn Mặt người chết hôn mình.
Đầu lưỡi của Mặt người chết trong miệng mình run rẩy, định lùi đi…Không biết lấy khí lực từ đâu, Mộ Dung hung hăng cắn nó.
Đầu lưỡi bị đau định rời khỏi lại bị mút lấy! Tả La mở mắt, nhìn thấy nam tử dưới thân mình nguyên bản đang nhắm chặt mắt giờ nhìn thẳng mình.
Nam tử hung hăng trừng y, nước mắt từng giọt từng giọt từ hốc mắt khô khốc tí tách chảy xuống.
Cuối cùng…
Thân mình y cứng đờ, một cỗ nhiệt lưu bắn vào vách thịt, thân thể co rút, Tả La nhắm chặt mắt.
Sau đó…
Tất cả đều ngừng lại.
côn th*t vốn hung hăng chà đạp y giờ mềm nhũn trượt ra khỏi cơ thể y, chất lỏng mờ ám bên trong chảy ra, vốn nóng dính gặp không khí chậm rãi biến lạnh, mờ ám cực độ.
Đầu lưỡi cố chấp hôn y dần dần bất động, chậm rãi thả ra, Tả La chờ đợi thân thể bình tĩnh mới từ từ mở mắt, ánh mắt u oán dưới thân không biết từ khi nào đã nhắm kín, lưu lại trên khuôn mặt gã, là hai hàng nước mắt thật dài.
Lẳng lặng ngồi trên khuôn bụng dính đầy dịch thể của nam tử, Tả La ngơ ngác.
Khoé mắt đẫm nước của nam tử dưới ánh trăng… Thật bi thương.
Chầm chậm, Tả La vươn tay lau đi nước mắt của nam tử.
Chậm rãi trèo xuống khỏi người nam tử, khi mũi chân chạm đất, Tả La mềm nhũn ngã xuống đất, rồi mới từ từ vịn giường đứng lên. Giữa hai chân không ngừng chảy ra chất lỏng mờ ám, Tả La ngây ngốc cầm khăn tay lau đi chất lỏng trắng sệt kia đi. Thu dọn qua loa cho mình xong, tiếp theo là đến cái tên trên giường. Đỡ thắt lưng đau nhức, Tả La lau sạch dấu vết của hai người.
Tả La làm rất chậm, rất cẩn thận. Không bao lâu sau, trong phòng đã sạch sẽ, y mở cửa sổ để không khí trong lành tràn vào, ánh trăng chiếu trên người nam tử, nam tử hô hấp vững vàng, nhìn qua tựa như đang say ngủ.
Hết thảy, đều đã xong.
Cuối cùng nhìn ‘Mộ Dung’ một cái thật sâu, y nhẹ nhàng thốt lên hai từ ‘Tạm biệt’.
Tả La khẽ đóng cửa lại.
Trong lòng không hiểu vì cớ gì, bỗng thấy âm ỉ đau.
Rốt cuộc…không được ăn cơm ngon như vậy nữa rồi. Tả La chợt phát hiện ra mình chưa từng nói với Mộ Dung rằng, ‘Cơm cậu nấu rất ngon.’
Thôi quên đi, tỉnh lại gã cũng sẽ không để ý.
Khi gặp lại, Mộ Dung không còn là Mộ Dung mà y biết nữa.
Đó chỉ là ‘một người xa lạ’ có khuôn mặt của Mộ Dung, có cái tên của Mộ Dung mà thôi.
Khi gặp lại, tất cả đều chỉ là những người xa lạ.
Trên mặt y hiện lên ý cười nhàn nhạt, chỉ là…
Cảm giác trống rỗng trong lòng lúc này…Là sao?
Người đứng đầu Mộ thị sống lại!!!!
Mộ Dung tỉnh lại được một giờ, giới truyền thông đã đua nhau phi tới bệnh viện.
Mẹ nó! So với mẹ mình còn biết tin nhanh hơn! Mộ Dung mềm yếu nằm trên giường, tuỳ ý bác sĩ kiểm tra các chỉ số cho mình. Vừa thấy bác sĩ gã đã tức giận.
Mẹ nó! Sao lại là một ông già?! Đổi bác sĩ nữ đi!
Đáng tiếc gã chỉ có thể nghĩ, một thời gian dài không sử dụng, các bộ phận trên cơ thể đều lười biếng bãi công.
Cho dù phòng cách âm rất tốt, nhưng tiếng động lớn tiếng động nhỏ bên ngoài vẫn khiến người ta phiền lòng.
Đến khi bác sĩ tuyên bố có thể tiếp khách, lao vào đầu tiên trước cả mẹ già của gã, là [nhóm bạn gái] đông đảo của gã. Mẹ nó! Ông đây quen nhiều cô như thế lúc nào vậy? Oanh thanh yến ngữ nghe một thì hay, nhưng cả đống người đồng loạt [oanh thanh] đồng loạt [yến ngữ], cái âm thanh này lập tức —
Chuyển thành tiếng quạ đen bị chọc tiết!
Mộ Dung bực bội muốn xỉu, gã nhắm mắt, trong lòng lại cảm thấy nôn nóng, bất an lạ kì.
Theo bản năng, Mộ Dung biết mình đang đợi một người.
Một người mà gã rất muốn rất muốn gặp…
Mộ Dung biết người kia đã tới, vài giây trước khi tỉnh táo lại, mùi hương quen thuộc còn quẩn quanh chóp mũi, cái đụng chạm dịu dàng khiến người khác an tâm. Khi gã cố gắng liều mạng mở mắt —
Thì gã lại nhìn thấy thứ mình ghét phải nhìn thấy nhất, chính là đàn ông, thậm chí còn là một ông già. Ông ta nở nụ cười ngu ngốc nói với gã, “Cậu tỉnh rồi?”
Trong nháy mắt, Mộ Dung thực sự muốn khóc.
Cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng, ngoại trừ thất vọng…vẫn là thất vọng.
“Bà Mộ đến.” Bỗng nhiên có tiếng mở cửa, nghe được giọng nói vang lên cùng lúc ấy, tim Mộ Dung bộp một tiếng, gã vội vàng mở mắt.
Dáng người cao cao, áo blouse trắng nghiêm túc, ngũ quan lạnh lùng vô cảm tương xứng với gọng kính cứng nhắc lạnh như băng.
Mộ Dung chợt thấy mắt mình nóng lên.
“Tiểu Dung!! Sao vừa thấy mẹ liền khóc rồi?! 5555 Mẹ cũng rất muốn khóc ” Quý bà đứng sau nam nhân vừa thấy đứa con nằm trên giường chảy nước mắt, liền đẩy nam nhân một phen rồi vọt tới trước giường bệnh.
Thân mình nam nhân hơi lảo đảo, đứng vững xong lập tức không chút hoang mang đẩy kính.
“Người nhà người bệnh đến thăm, mời những người không liên quan ngày khác lại đến.” Nam nhân lạnh băng lại không mất lễ độ hạ lệnh đuổi khách. Đám phụ nữ hiển nhiên bất mãn với cách gọi ‘những người không liên quan’ trong miệng y, nhưng vì không để mất phong độ trước mặt Mộ Dung và mẹ Mộ, tuy rằng không cam lòng, cũng đều nhu thuận lui ra ngoài.
Phòng bệnh cuối cùng cũng im lặng.
Nam nhân gật đầu với bà Mộ.
“Thời gian tiếp khách là nửa giờ, mong bà nắm chắc.”