Trong tình cảnh như vậy mà thốt ra lời này, thật sự khiến người ta sợ hãi.
Khiến chân tay người ta luống cuống đến nỗi phản ứng đầu tiên là cảm thấy có phải đầu cô bị tông hư rồi không.
“Vậy nên! Cậu đã quyết định kết hôn với Cố Dữ Thâm rồi!?” Phượng Giai không thể tin nổi.
Chỉ là một tai nạn xe nhỏ, Nam Tri vốn dĩ không muốn đến bệnh viện kiểm tra, nhưng Cố Dữ Thâm lại không nói lời nào, trực tiếp bé cô lên, lái xe đưa cô đến bệnh viện, Phượng Giai đang ăn được một nữa cũng lật đật chạy tới.
Mấy năm nay, ngoài trừ lúc múa Nam Tri phải tiếp xúc với vũ công nam, những lúc khác cô chưa từng tiếp xúc với người khác phái.
Vữa nãy, cô Cố Dữ Thâm thô bạo bế lên xe, bây giờ cô cảm thấy những chỗ bị anh chạm vào vẫn còn nóng.
Cô ngồi ngoài hành lang của bệnh viện, xoa bắp chân, cô gật đầu: “Ừ.”
Phượng Giai vẫn không dám tin, cô chống nạnh đi qua đi lại bốn năm vòng, sau đó chỉ vào mũi cô hỏi tội: “Cục cưng, mấy ngày trước, người mà mỗi tối cùng mắng Cố Dữ Thâm là tên khốn kiếp với tớ vẫn là cậu đúng không?”
Nam Tri không biết phải làm sao, cô tiếp tục gật đầu.
“Vậy bây giờ cậu sao đây, bỗng nhiên lại quyết định kết hôn với tên khốn kiếp?!”
Nam Tri nhất thời không nói được lý do.
Phượng Giai thấy cô như vậy, muốn trách móc nhưng lại không thể, cuối cùng lại nói: “Được rồi, hai cậu cũng xứng đôi lắm, đều bị thần kinh.”
Nam Tri im lặng một lúc lâu, sau đó cô ngước mắt lên: “Phượng Giai.”
Cô dựa lưng vào tường, nhẹ nhàng nói, “Vì lúc gặp tai nạn, người đầu tiên và người cuối cùng tớ nghĩ đến là anh ấy.”
Phượng Giai ngẩn người.
“Chẳng qua là tớ cảm thấy, vì anh ấy là Cố Dữ Thâm, tớ và anh ấy phải có kết quả, cho dù là tốt hay xấu.”
Phượng Giai nhìn vào đôi mắt cô, bình tĩnh và kiên định.
Cô bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Quyết định này tưởng chừng như vô lý và bốc đồng nhất, nhưng thật ra lại tuân theo trái tim mình là chọn lựa.
“Đúng rồi.” Nam Tri đổi chủ đề, “Cậu biết chuyện ba mẹ của Cố Dữ Thâm không?”
“Gì chứ?”
Phượng Giai trông rất bối rối, Nam Tri nhớ lại lời Châu Việt đã nói, cuối cùng lại lắc đầu: “Không có gì.”
Vừa dứt lời, Cố Dữ Thâm cầm tấm ảnh X-quang từ bên trong đi ra.
Nam Tri không nhúc nhích, cô ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn anh.
Bây giờ quan hệ đã thay đổi, khi người yêu cũ bất ngờ trở thành chồng tương lai của mình là cảm giác thế nào? Nam Tri cũng đã biết rồi, là một cảm giác rất rất không thoải mái.
Phượng Giai hỏi: “Sao rồi?”
Cố Dữ Thâm: “Không sao, không nghiêm trọng.”
Nam Tri lẩm bẩm nói: “Em đã nói trước là không cần phải đi khám mà.”
Cố Dữ Thâm liếc nhìn cô.
Phượng Giai rất thông minh, cô không làm phiền hai bệnh nhân tâm thần này nữa, thấy Nam Tri không sao thì cô đi trước.
Hành lang bệnh viện trống rỗng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Dữ Thâm đứng trước mặt Nam Tri, anh hỏi: “Đi được không?”
“Được.”
Hai người đi ra bệnh viện, lên xe Cố Dữ Thâm, trên đường đi cũng không nói gì.
Dưới bầu không khí thế này, cô cũng không thể hỏi những chuyện mà cô bận tâm được, dù sao thì kết quả cũng xác định rồi, những chuyện khác sau này hẵng nói, không vội.
Nam Tri nghĩ trong đầu, đột ngột quá, sao cô lại có thể đề nghị kết hôn trong tình trạng như vậy chứ, quá đột ngột rồi.
Lúc đó, cô nói xong câu kia, Cố Dữ Thâm đứng trước mặt cô ngây người rất lâu, anh không nói gì, giống như mặt nước êm đềm, cũng giống như dòng nước ngầm đang mãnh liệt trào lên.
Anh vẫn luôn đợi cho đến khi xe đến nhà Nam Tri.
Cô đang chuẩn bị xuống xe, Cố Dữ Thâm nói: “Ngày mai anh đến đón em.”
“Hả?” Cô không hiểu lắm.
Cố Dữ Thâm nghiêng đầu nhìn cô, anh bình tĩnh nhắc nhở: “Đăng ký kết hôn.”
Nam Tri ngây người một chút: “À.”
Ánh mắt người đàn ông quét trên mặt cô, anh gằn từng chữ, lặp lại một lần nữa: “Đăng ký kết hôn.”
Trên mặt có viết một hàng chữ lớn —— Nếu bây giờ em dám đổi ý thì anh sẽ giết chết em.
Nam Tri gật đầu như gà con mổ thóc: “Được được được.”
Nói xong cô trực tiếp xuống xe, đóng cửa xe rồi rời đi.
Mặc dù cô biết rõ nguyên nhân cô đưa ra lựa chọn như vậy, nhưng lúc thật sự ngồi cùng một chỗ với Cố Dữ Thâm, cô vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
Khi đó, Trần Phong Du nói với cô, cô là người theo chủ nghĩa không kết hôn.
Thật ra thì câu nói này đã thức tỉnh cô, cô thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc bước vào cuộc sống hôn nhân với bất kỳ người đàn ông nào, dù cho ba mẹ luôn thúc giục cô hẹn hò, từ đầu đến cuối Nam Tri không hề thay đổi.
Cô cũng không thần thánh hóa hôn nhân, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng hôn nhân là thứ cần thiết trong cuộc đời mình.
Vậy nên, nếu như không phải là Cố Dữ Thâm, rất có thể cuối cùng cô sẽ giống như những gì mà Trần Phong Du nói, trở thành một người theo chủ nghĩa không kết hôn.
Nếu không thể với người khác, vậy thì thử với Cố Dữ Thâm xem sao.
Tính đến địa vị của cô trong giới ba lê, nếu không biết xấu hổ mà nói, cũng xem như là một nghệ sĩ.
Nghệ sĩ mà, đều tự do điên cuồng.
Kết hôn chớp nhoáng —— không có gì lạ cả!
Coi như là cống hiến cho nghệ thuật! Có gì mà ghê gớm… đâu!
–
Nam Tri tự xây dựng tâm lý cho mình, nhưng vẫn thấy mọi thứ rất đột ngột, đến mức… cô không thể phân tích được tâm trạng hiện tại của mình là gì.
Rõ ràng lúc đầu nghe Cố Dữ Thâm nói đến chuyện kết hôn, quả thật cô rất tức giận, nhưng bây giờ cô không còn thấy vậy nữa.
Có một số chuyện, tự mình nghĩ thông rồi, tự mình buông bỏ, dường như cũng không có gì lớn lao, thậm chí còn mang đến một cảm giác như được làm sạch tâm hồn.
Không! Đơn! Giản! Là! Kết! Hôn!
Chuyện nhỏ thôi mà!
Nam Tri nằm trên giường, trong lòng gào thét một trận, sau đó quyết định đi đắp mặt nạ —— dù sao thì ngày mai phải chụp ảnh đăng ký kết hôn.
Sao đột nhiên lại sắp kết hôn rồi…
Phải, lại là một vòng luẩn quẩn.
Nam Tri dứt khoát thôi miên mình, cô nằm trên giường đắp mặt nạ, không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa.
Cùng lúc đó, điện thoại reo lên.
Cô lăn một vòng cầm điện thoại lên, mẹ gọi tới.
“Alo?”
Mẹ Nam hơi ngạc nhiên, bà cười nói: “Hôm nay tâm trạng con tốt vậy?”
“Hả?” Nam Tri không muốn thừa nhận lắm, “Cũng vậy thôi mẹ.”
“Về nhà chưa?”
“Con về rồi, mẹ gọi cho con có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi cho con gái mẹ à.”
Nam Tri bật cười: “Được thì được, nhưng mà mẹ thường gửi tin nhắn, gọi điện thì chắc chắn là có việc.”
Mẹ Nam ấp úng, Nam Kiêm Trạch đứng ngay bên cạnh bà, hai người còn đấu võ mồm mấy câu.
Nam Tri: “Mẹ có chuyện gì thì nói luôn đi?”
Lúc này mẹ Nam mới dè dặt hỏi: “Con và tổng giám đốc Cố… Sau đó còn liên lạc không?”
“…”
Thấy cô không trả lời, mẹ Nam còn tưởng là chọc con gái nhà mình không vui, lập tức mắng Nam Kiêm Trạch ở bên cạnh: “Đã nói với ông rồi, chuyện này không thể ép Tư Tư được! Tôi đã nói với ông rồi, nếu ông dám ép con bé thì không xong với tôi đâu!”
Nam Tri: “…”
Mẹ Nam lại nói với cô, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành: “Tư Tư, không có chuyện gì đâu, mẹ cũng không yêu cầu con đời này phải lấy một người quyền thế, chỉ cần con sống vui vẻ cả đời là được, nếu con không muốn lấy chồng thì đừng lấy, mẹ thấy tổng giám đốc Cố kia cũng không phải là người cưới không được thì cố tình cản trở ba con đâu.”
Nam Tri: “…”
Sự thật trước mắt và những gì mẹ nói thật sự rất khác.
Nam Tri không biết nên mở miệng nói chuyện mình đã quyết định kết hôn với Cố Dữ Thâm thế nào, nghẹn ở trong họng cả nửa ngày, cuối cùng cúp điện thoại rồi vẫn chưa nói ra.
Thôi vậy, đi bước nào chắc bước đó.
Họa bắt đầu từ Cố Dữ Thâm, sau này để anh tự giải quyết đi.
–
Cô ngủ một giấc rất sau, ngày hôm sau bị cuộc gọi của Cố Dữ Thâm đánh thức.
Nam Tri thức dậy hay nóng nảy, cô bực bội nghe máy: “Chuyện gì.”
Đầu bên kia là một giọng nói trầm khàn: “Đăng ký kết hôn.”
Nghe có chút giống “Người dẫn chương trình lúc nửa đêm”, an ủi trái tim của tất cả các cô gái độc thân, mà tình cờ là, “Người dẫn chương trình lúc nửa đêm” cũng nhắc đến “đăng ký kết hôn”.
Nam Tri tỉnh lại, cô ngồi trên giường, mái tóc đen xõa xuống vai, cô ngây người chừng hai phút.
Nhưng giọng nói của “Người dẫn chương trình lúc nửa đêm” không hay như vậy: “Thế nào, định bỏ chạy à?”
Nam Tri tức giận trả lời: “Đã đến sân bay rồi.”
Cố Dữ Thâm không để ý đến cô: “Ba phút, mang theo giấy tờ xuống.”
Ngay sau đó, cuộc gọi bị ngắt.
Nam Tri tức một bụng nhưng không thể phát tiết ra được.
Được lắm, còn chưa kết hôn mà đã thái độ vậy rồi.
Cố Dữ Thâm bảo cô ba phút nữa xuống, nhưng cô lại nằm trên giường thêm ba phút rồi mới đi rửa mặt.
Cô không muốn để Cố Dữ Thâm nghĩ cô quá coi trọng chuyện này, chỉ trang điểm nhạt, thay một chiếc áo sơ mi trắng, dáng vẻ thật sự giống như sắp kết hôn.
Xuống dưới lầu, chiếc Bentley màu đen đã đậu bên ngoài tòa chung cư.
Nam Tri đi qua đó rồi lên xe, nhưng cô phát hiện ra Cố Dữ Thâm không hề thay quần áo, anh vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua.
Cũng may bên trong áo vest là áo sơ mi trắng, trên người anh còn có mùi hương mát lạnh, không nồng, rất thoải mái.
“Sao anh không thay quần áo?” Nam Tri hỏi.
“Ừ.”
“Cho dù hai chúng ta liên hôn thương mại.” Nam Tri cố gắng nhấn mạnh bốn chữ cuối, “Nhưng anh cũng không nên xem nhẹ như thế được.”
Cố Dữ Thâm nhướng mày, anh thản nhiên bật cười.
Dường như anh cũng nhận ra mình sắp hôn rồi, không còn đỡ đẫn giống ngày hôm qua, ngay cả vẻ khốn kiếp cũng quay lại rồi.
Nam Tri nhớ ra vừa rồi lúc mới lên xe cô nhìn thấy tàn thuốc trong góc, cô bỗng nhận ra gì đó: “Tối hôm qua anh không về?”
“Ừ.”
… Thừa nhận rồi?
“Tại sao?”
Anh lại thù dai: “Sợ sáng mai anh đến có người đã ra sân bay rồi.”
“… Vậy anh ngủ ở trong xe à?”
“Ừ.”
Nam Tri không biết tại sao, khóe miệng cô lại muốn nhếch lên, cô muốn kiềm chế lại nhưng không được.
Nhưng cô vẫn nói: “Em cảm thấy anh vẫn không quá coi trọng chuyện này.”
Cố Dữ Thâm đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả ra, giờ này ngoài đường rất ít người và xe qua lại.
Dường như tất cả mọi thứ đều được quay lại từ đầu.
Anh búng tàn thuốc, để cổ tay trái lên cửa xe, lười biếng nói: “Không coi trọng thì em cũng nhịn một chút đi, em có tiền án, phải canh thật kỹ.”
Nam Tri biết anh đang nói đến chuyện gì: “…”
–
Toàn bộ quá trình đăng ký kết hôn đều rất mơ hồ, cả quá trình đều mơ hồ.
Cô được Cố Dữ Thâm dắt từ phòng này sang phòng khác, cuối cùng, “Tách” một tiếng, bọn họ đã chụp xong ảnh cưới.
Nam Tri cầm quyển sổ màu đỏ ra ngoài, cô mới tỉnh táo lại, cảm giác như thất bại, nhưng cũng cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống đất.
Lúc ngồi lên xe, cô lại nhớ ra: “Ờ, đúng rồi, chuyện chúng ta kết hôn tạm thời đừng nói với mọi người.”
Cố Dữ Thâm đặt tay lên cửa xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Hử?”
“Em vẫn chưa nghĩ ra nên nói với ba mẹ thế nào, hơn nữa quá đột ngột, sẽ bị mẹ mắng chết đấy.”
“Được.” Lúc này, Cố Dữ Thâm rất dễ thương lượng, anh lại hỏi, “Bây giờ em đi đâu, anh đưa em đi?”
“Đến vũ đoàn.”
Anh khởi động xe, đưa điếu thuốc lên miệng, anh lấy điện thoại ra đưa cho cô: “Thêm thông tin liên lạc đi.”
“…”
Câu này dành cho đôi vợ chồng mới cưới thì đúng là không phù hợp.
Nam Tri: “Chẳng phải anh có số điện thoại của em sao?”
Cố Dữ Thâm không nói gì.
Nam Tri cho là anh đã quên chuyện nửa đêm gọi điện thoại cho cô, cô kiểm tra lịch sử cuộc gọi rồi gọi lại dãy số kia, điện thoại Cố Dữ Thâm lập tức sáng lên, cũng là một dãy số không có tên.
Nam Tri cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong, cô bình tĩnh nói: “Sếp Cố, đêm đầu tiên gặp lại em anh đã tra ra được số điện thoại của em đúng không, sao còn phải thêm thông tin liên lạc?”
Cố Dữ Thâm dừng lại một lúc, sau đó khóe miệng anh nhếch lên, không hề bối rối chút nào.
Dường như bọn họ đã bỏ qua những chuyện từng xảy ra.
Anh nói: “Anh nói là, WeChat.”
“… Ờ.”
Lúc đó, Nam Tri đăng ký WeChat bằng số điện thoại nước ngoài
Cô cầm hai cái điện thoại, kết bạn WeChat.
Tên WeChat của Cố Dữ Thâm là tên anh, còn không thêm ghi chú.
Vũ đoàn cách cục dân chính không xa, Cố Dữ Thâm dừng xe ở bên ngoài vũ đoàn, sau đó anh hỏi: “Buổi chiều mấy giờ tan làm, anh đến đón em nhé?”
Vì chuyện đăng ký kết hôn quá bất ngờ, nhưng cuộc so tài “ai không quan tâm đối phương hơn” giữa họ vẫn chưa kết thúc, ít nhất là phía Nam Tri vẫn chưa kết thúc.
Cô cố ý bắt lỗi: “Làm gì, anh định cùng nhau ăn một bữa tối tân hôn à?”
Cố Dữ Thâm nhướng mày.
Nam Tri nhắc nhở: “Sếp Cố, hai chúng ta là liên hôn thương mại, cái này không thích hợp đâu nhỉ?”
Cố Dữ Thâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi qua mặt anh, anh khẽ cười, dập đầu thuốc lá, anh quay lại nhìn cô, ánh mắt nghiền ngẫm.
“Nếu em cảm thấy không thích hợp thì không cần ăn cũng được.”
“?”
Bình tĩnh nhận thua như vậy?
Cố Dữ Thâm còn nói: “Anh chỉ là muốn đến đón em, nếu không thì em không biết anh đang ở đâu.”
“?”
Ở?
Ở cái gì mà ở?!
Cố Dữ Thâm nhìn chằm chằm cô, anh từ từ nói: “Nam Tri, ngày đầu tiên kết hôn, anh không định ở riêng đâu.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Tri: Sao không ai nhắc tôi kết hôn thì phải ngủ cùng nhau vậy?!