Câu nói đó, thật ra thì Cố Dữ Thâm nói rất bình tĩnh.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, mối quan hệ giữa họ rất khó xử, anh lại biết cô uống thuốc, khó tránh khỏi việc người khác sẽ nghĩ nhiều, anh mắt của mọi người xung quanh ngay lập tức khác đi.
Sự lúng túng vừa rồi dần dần trở nên sinh động hơn, như thể thật sự phát hiện ra mối quan hệ mơ hồ giữa hai người.
Ngay cả Nam Tri cũng không biết rốt cuộc vì sao anh biết cô uống thuốc hạ sốt.
Cô cầm ly rượu, tay để yên tại chỗ.
Sự tò mò bị đè nén cả buổi tối cuối cùng cũng có chỗ giải phóng, có người không nhịn được mà nói: “Chuyện gì vậy, anh hùng cứu mỹ nhân à, nếu Nam Tri không uống được, vậy sếp Cố uống thay Nam Tri nhé?”
Anh không từ chối, cầm lấy ly rượu trong tay Nam Tri, ngẩng đầu lên đổ vào họng.
Uống liên tục bảy ly, từ góc nhìn của Nam Tri, cô chỉ có thể nhìn thấy được yết hầu anh trượt lên trượt xuống.
Sau đó, cô nhìn ra sau Cố Dữ Thâm, thấy được Châu Việt.
Châu Việt đang cười hả hê trên ghế sofa, giống như một con cáo.
Châu Việt cảm thấy rất buồn cười, mấy người trong phòng này bình thường nào dám ép Cố Dữ Thâm uống rượu, ở trong giới kinh doanh cũng không tìm được ai dám làm vậy.
Hôm nay có Nam Tri đến, lá gan của mọi người cũng lớn hơn.
Nhìn thấy ánh mắt của Nam Tri, Châu Việt còn mỉm cười với cô.
“…”
Cáo già.
Cô nhìn đi chỗ khác rồi ngả người ra sau.
Cô lại không ngờ rằng Cố Dữ Thâm cũng đồng thời ngả người, vai hai người họ chạm vào nhau, cũng chỉ một giây, Nam Tri lập tức dừng lại, chỉ dừng ở đó không tiến không lùi.
Còn Cố Dữ Thâm, giống như không cảm nhận được, anh lười biếng tiếp tục ngả người ra sau.
Nam Tri không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, hai người bọn họ giống như là đang so tài với nhau, không ai muốn tỏ ra mình vẫn chưa buông bỏ được đoạn tình cảm với người kia trong quá khứ.
Có người không thèm để ý mà tiếp tục trêu: “Còn tưởng rằng sau khi Nam Tri về nước sẽ gặp bạn cũ như bọn tớ trước, hóa ra đã gặp sếp Cố trước rồi.”
Anh đoán ra từ chuyện Cố Dữ Thâm biết chuyện Nam Tri uống thuốc.
Nhưng hai người đúng là đã từng gặp nhau, không thể nào phản bác được.
Nam Tri bình tĩnh nói: “Ừ, trước đó có gặp.”
Lúc này, Cố Dữ Thâm bật cười.
Tiếng cười trầm thấp, ngay bên tai cô.
Nam Tri ngay lập tức nổi giận, đồng thời tiếng cười kia cũng xác nhận một chuyện, Cố Dữ Thâm thật sự đang so tài với cô!
Nam Tri trợn mắt nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Anh nhướng mày, không nghiêm túc nói: “Thế nào, tôi cười cái gì cũng phải giải thích với em à?”
Giọng mũi, giọng nói bị chất cồn thấm qua, vừa trầm vừa khàn, nghe có chút thân mật.
Nam Tri không nói lại anh, thật ra thì từ trước đến giờ cô đều không nói lại anh.
Cái miệng này của Cố Dữ Thâm khá khó đối phó, tính tình cũng khá khó chịu, trước kia là do anh sẵn lòng chiều chuộng cô, Nam Tri thật sự không phải đối thủ của anh.
Cuối cùng, cô cũng chỉ trợn mắt nhìn anh một cái rồi tựa lên ghế sofa.
Tình huống thế này, không thể hèn được.
Đây là một màn so tài thầm lặng, ai hèn trước thì người đó thua.
Vậy nên, cho dù vai của hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Nam Tri cũng không nhúc nhích.
Phượng Giai ngồi ở đối diện, miệng mở to đến nỗi có thể nhét một nắm đấm vào.
Nam Tri nhìn cô, cô mới im lặng, ngay sau đó tay lại mở điện thoại, gửi tin nhắn cho cô.
“Phượng Giai: Các cậu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén rồi à???”
“Nam Tri: Văn minh một chút, cậu biết ‘Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’ là ý gì không mà lại dùng vậy.”
“Phượng Giai: Vậy sao Cố Dữ Thâm lại biết cậu uống thuốc, TỚ! CÒN! KHÔNG! BIẾT! ĐẤY!”
“…”
“Nam Tri: Tớ cũng không biết tại sao anh ấy lại biết, vết thương ở thắt lưng của tớ nhiễm trùng rồi nên mới uống.”
Gửi xong tin nhắn này, cô chợt nhớ ra.
Hôm nay cô hoàn toàn không uống thuốc kháng sinh có cephalosporin, sáng nay cô nghĩ là lúc họp lớp có thể sẽ uống rượu, cô chỉ uống một viên thuốc hạ sốt.
“Phượng Giai: Vậy nên vừa rồi hai cậu biểu diễn cái gì vậy, thể hiện tình cảm à???”
“Nam Tri:?”
“Nam Tri: Mắt vô dụng rồi thì cho người cần đi.”
Phượng Giai trực tiếp gửi một tấm ảnh qua, là ảnh vừa mới chụp của cô và Cố Dữ Thâm.
Hai người cách nhau rất gần, mái tóc dài của cô xõa trước ngực, ánh sáng điện thoại hắt lên mặt, Cố Dữ Thâm ở bên cạnh có bờ vai rộng, càng khiến cô trông nhỏ nhắn, thoạt nhìn thì quả thật rất gần gũi.
“Phượng Giai: Rốt cuộc là mắt của ai vô dụng?”
“Phượng Giai: Cậu thấy ai ngồi với người yêu cũ mà dính sát nhau như này chưa?”
Nam Tri: …
Cô cũng không biết nên giải thích tư thế ngồi này với Phượng Giai thế nào.
Một người như Phượng Giai, nữ chiến binh có thể nhanh chóng hồi phục sau khi chia tay với bạn trai quen nhiều năm mà nói, cậu ấy sẽ khó mà hiểu được những lý luận “ai không quan tâm ai hơn” trong lòng Nam Tri.
Nhưng cô nhìn mình và Cố Dữ Thâm trong hình.
Bầu không khí vừa thân mật vừa ngượng ngùng đang phơi bày trước mắt cô, cô vẫn cảm thấy rất, rất không được tự nhiên.
–
Mặc dù nhớ ra mình hoàn toàn không uống thuốc kháng sinh, nhưng Nam Tri cũng lười nói thêm, cứ thế mà thoát khỏi trò chơi.
Qua mấy lượt, cô cũng không chịu được nữa, rời khỏi phòng bao.
Vừa mới ra ngoài, điện thoại lại reo lên, vũ đoàn trưởng gọi đến.
Không có chuyện gì khác, chỉ là trang phục biểu diễn của《 Nàng vũ công 》 đã đến, vũ đoàn trưởng hỏi size của Nam Tri là bao nhiêu, Nam Tri cũng cũng cấp thông tin.
Vũ đoàn trưởng lại hỏi: “Sao bên chỗ em ồn vậy?”
“Họp lớp với bạn cấp ba, ở karaoke.”
Vũ đoàn trưởng bật cười, hỏi: “Gặp bạn cùng bàn của em không?”
“…”
Trước đây cô không phát hiện ra vũ đoàn trưởng lại nhiều chuyện như vậy.
Mà lúc này, cửa phòng 518 mở ra, Cố Dữ Thâm đi ra.
Từng bước, từng bước, đi về phía cô.
Dáng người anh rất đẹp, mỗi bước đi đều rất vững vàng.
Cuối cùng, anh dừng lại bên cạnh Nam Tri, thấy cô đang gọi điện thoại, anh cũng không quấy rầy, anh tựa vào bức tường đối diện cô, châm một điếu thuốc.
Nếu như bảy ly rượu vừa rồi là bia, cô cũng nghi ngờ rằng có phải Cố Dữ Thâm đã uống nhiều rồi không.
Bạn trai cũ đứng ở đó, nhưng lại đang nói chuyện về anh, trong lòng Nam Tri cảm thấy chột dạ, cô chỉ “ừ”.
“Sao rồi, sao rồi?”
“Sao là sao ạ?”
“Em nói xem.”
Nam Tri bật cười: “Không sao cả, đã kết thúc từ lâu rồi.”
Người đàn ông phía đối diện hôm nay không chăm chút cho mái tóc, mái tóc đen rũ xuống, che mất ánh sáng đang chiếu xuống trán.
Nghe được câu này của Nam Tri, anh mới ngước mắt lên.
Vũ đoàn trưởng ở đầu bên kia còn giật giây khích lệ vài câu, cuối cùng cũng cúp điện thoại.
Kể ra, từ sau khi về nước, đây là lần thứ ba gặp Cố Dữ Thâm, cô không vạch rõ giới hạn giữa hai người như hai lần trước nữa.
Nam Tri nhìn anh, hỏi: “Sao anh biết gần đây tôi đang uống thuốc?”
“Chút da thịt trên người em dễ hỏng như thế nào, tôi có thể không biết à?” Anh thản nhiên hỏi ngược lại.
“…”
Nam Tri nhớ lại, lúc ấy, trong bữa tiệc rượu gặp được Cố Dữ Thâm, lần đó là lần thắt lưng cô đau nhất, đoán là lúc đó anh đã nhìn ra rồi.
Vì tập múa mà lúc còn học cấp ba, chân và thắt lưng cô đã bị chấn thương, đôi khi dây chằng căng lên đau tận mấy ngày, từ trước đến giờ đã uống không ít thuốc.
Sao vào miệng anh thì giống như cô yếu ớt lắm vậy.
Cô trả lời: “Đó là tôi vì múa.”
Cố Dữ Thâm hất cằm, chỉ vào tóc cô: “Cắt tóc à?”
Cũng không trách được anh đã đặc biệt hỏi một câu, từ nhỏ Nam Tri đã xem mái tóc đen của mình như báu vật, mái tóc luôn dài đến thắt lưng, chưa bao giờ cắt quá ngắn.
Chẳng qua là đa số cô đều buộc tóc lên, không ngờ rằng Cố Dữ Thâm còn có thể phát hiện ra được tóc đã ngắn đi một chút, cô gật đầu: “Bị người trong vũ đòn quấy rối.”
Cô kể sơ qua, Cố Dữ Thâm cũng không hỏi thêm, giống như là tùy tiện hỏi rồi tùy tiện nghe.
Sau đó anh hỏi: “Trả lại chưa?”
Nam Tri cảm nhận được cuộc trò chuyện bây giờ của họ có gì đó không đúng, thật sự là quá hòa hợp, còn có chút ăn ý và thần giao cách cảm khó nói nên lời.
Hơn nữa, buổi chiều cô vừa nhắc đến chuyện trước đây cô từng cắt tóc ngắn với trưởng vũ đoàn, cô lại càng cảm thấy không được tự nhiên.
Nam Tri cúi đầu, nhẹ nhàng đá chân, cô nhếch miệng nói: ” Ừ.”
Anh bật cười, vẩy bớt tàn thuốc lá: “Được.”
Anh để lại một chữ này rồi xoay người rời đi, không về lại phòng bao.
Nam Tri nhìn bóng lưng của anh, sinh ra một loại ảo giác.
Chính là Cố Dữ Thâm nhìn thấy cô ở bên ngoài phòng vệ sinh, anh đồng ý đến tham dự buổi họp lớp, chỉ vì tìm cơ hội để hỏi cô một câu ——