Tô Vụ từ trong phòng khám bệnh viện phụ khoa đi ra, cả một thân bịt kín chặt chẽ không một kẽ hở, trên người nồng đậm mùi nước hoa, chỉ là mùi hôi thối vẫn như cũ không có bao nhiêu át đi được.
Hạ thân ả lở loét kinh người, bên khóe miệng xinh đẹp từng trận da bị bong tróc, từng cái vảy tanh ngòm dính kê đặc.
Bệnh này của ả không nguy hiểm đến tính mạng nhưng căn bản không thể cách nào chữa trị.
Cả cuộc đời còn lại Tô Vụ phải sống cùng với cơ thể tanh tưởi lở loét này.
Gương mặt xinh đẹp đầy những vết bong tróc bẩn thỉu giờ nhìn đã không còn ra hình dạng ban đầu, hiện tại bị cáu giận vặn vẹo đến méo mó, hai hàm răng trắng trẻo nghiến vào nhau ken két, đời này ả đã không còn gì để mất, đứa con gái đã hại đời ả ra nông nỗi này nhất định ả sẽ trả thù.
.........
Dạo gần đây Bạch Mị rất thường xuyên ngủ, thân thể vốn dĩ đã gầy gò lại càng gầy gò hơn, lại còn có dấu hiệu lười ăn.
Hai anh em hắn đã trên dưới đổi trăm món ăn nhưng bảo bối đều giống như không chút nào hợp khẩu vị.
Đem vẻ mặt phụng phịu mệt mỏi liếc bữa cơm trên bàn, bỗng nhiên mặt nhỏ nhanh chóng tái đi, ruột thắt lên từng cơn, hết sức lực vùng khỏi vòng ôm của Trương Cẩn, chân nọ đá chân kia chạy vội vào nhà tắm, từ bên trong vọng ra từng đợt nôn khan, Bạch Mị vốn không có gì trong bụng, nôn ra toàn là nước, Trương Nghiêu cùng Trương Cẩn chạy vào, đem tay lớn vuốt vuốt tấm lưng căng cứng.
Liền cho cô một cốc nước súc miệng.
Hai người đem mặt cùng lúc liếc nhìn nhau, phấn khích đến rực rỡ, ánh mắt không giấu nổi vẻ vui mừng. Có khi nào bảo bối, có tiểu Mị Mị đi?
Trương Cẩn từ trong túi lấy ra điện thoại.
"Mang xe tới đấy"
15 phút sau Bạch Mị trên tay đã được cầm kết quả xét nghiệm.
Hiện tái cô đang mơ sao?
Cô hiện tại quả thực có em bé, có chút ngốc nghếch cười xinh đẹp. Tay nhỏ gầy vuốt vuốt phần bụng mềm của mình.
Nơi này có một mầm mống bé nhỏ, bỗng nhiện Bạch Mị cảm thấy thật ấm áp, tay lớn thêm vài phần ôn nhu, con của mẹ! Bạch Mị cảm thấy mình thật người lớn, thật trưởng thành.
Bên kia anh em họ Trương trên tay cầm kết quả xét nghiệm mà có chút thẫn thờ, rồi lại giống như cực kỳ ghen ghét nhìn đối phương.
"Tiểu Mị Mị của anh"
"Tiểu Mị Mị của em"
Hai người đồng thanh tuyên bố cướp đoạt, người nọ nhíu mày nhìn người kia.
"Được rồi chúng ta chia đôi, bảo bối của em, tiểu bảo bối của anh, hòa" Trương Cẩn gẩy gẩy vài lọn tóc ngắn của mình ra sau, tưng tửng chia chác.
"Đừng hòng" lạnh lùng phun ra hai chữ Trương Nghiêu xông lên cướp người, đem Bạch Mị đã vui tới ngốc nghếch kia ôm vào lòng, từng bước lớn sải đi ra ngoài.
Cả bảo bối lẫn tiểu bảo bối đều là của hắn, không ai có quyền tranh đoạn, hừ.
Trương Cẩn chậm chân vừa chạy theo sau vừa ra sức gầm gừ.
"Anh là đồ khốn, đem bảo bối thả xuống mau"
Bác sĩ sợ hãi rụt rè từ trong phòng ngó ra, quên chưa có nói qua với hai vị thiếu gia kia, đứa nhỏ là... con trai.
.........
Thành phố T hôm ấy có một sự kiện đầy độc đáo.
Hai vị nam chủ kim cương trong truyền thuyết là hoa đã có chủ.
Lẽ cưới long trọng diễn ra, ách chỉ là con bà nó tại sao lại là hai anh em cùng lấy một vợ?
Hơn nữa cô gái nhỏ kia giống như đã có thai, bụng có hơi nhô lên, chỉ là vẫn như cũ đầy vẻ xinh đẹp ngốc nghếch cùng rạng rỡ, tà váy trắng dài tinh khiết, tóc vấn cao lộ ra cần cổ trắng nõn.
Quả thật, một nhà cực phẩm.
.......
Bụng Bạch Mị hiện tại bây giờ đã nhô to chông thấy, cũng sắp sinh em bé được rồi.
Đi lại bất tiện khó khăn, lại còn rất kén ăn. Cô qua thời kỳ nghén, cơ thể vì mang thai mà có da có thịt, hết sức đầy đặn, trên mũi nổi vài cái mụn nho nhỏ xinh đẹp. Chỉ là Trương Nghiêu cùng Trương Cẩn hết sức chiều chuộng cô, vốn đã xem bảo bối thành trẻ nhỏ, mỗi lúc đi đứng, di chuyển đều được bế ẵm, thức ăn hàng ngày đều là đồ ăn dinh dưỡng, tốt nhất cho mẹ cùng thai nhi.
Hôm nay Bạch Mị có chút cao hứng muốn đi mua trang phục cho trẻ sơ sinh.
Hai người vui vẻ đồng ý cùng cô ra ngoài, chỉ là mới đi được nửa đường, bỗng nhiên có một ô tô lớn từ đâu tông thẳng vào bên xe Bạch Mị đang ngồi, tốc độ nhanh tới kinh hồn.
Chỉ nghe một tiếng két cực lớn, lốp ô tô kéo ra một vệt đen trên đường nhựa. Hai cái ô tô ma sát mạnh mẽ, thành xe móp vào, kính vỡ vụn.
Túi an toàn lập tức bật phồng ra, nhưng xe ô tô bị lật mấy vòng trên đất, va đập khá mạnh, Trương Cẩn cùng Trương Nghiêu đem hết sức lực bò tới bên Bạch Mị dùng sức gầm lên, đem Bạch Mị từ trong xe ôm vội ra ngoài.
Thính giác của hai người vô cùng bén, hồi nãy đã ngửi được mùi lạ. Bình xăng đã bị rỉ ra.
Rất nhanh ô tô sẽ nổ, hai thân nam nhân cao lớn ôm chặt lấy cô gái đang mang thai trong lòng hết sức nhanh chóng lồm cồm bò vội ra khỏi xe, sau đó dùng hết sức mà chạy, mới chỉ cách một đoạn, từ đằng sau một tiếng nổ cực lớn váng cả màng nhĩ tung một tiếng.
Từng mảnh kim loại bắn điên cuồng tới bốn phía, áp lực mạnh đến nỗi Trương Nghiêu đang bế Bạch Mị trong lòng phải khuỵ xuống, nhưng Bạch Mị may mắn vẫn là được hai nam nhân hết sức bao bọc, những mảnh nổ không có chạm vào người cô.
Trương Cẩn lao về phía anh trai, đem bảo bối từ trong lòng Trương Nghiêu nâng lên.
Chỉ là Trương Cẩn nhìn theo áo bầu màu hồng nhạt của Bạch Mị, gương mắt cậu tái nhợt, máu đã thấm ướt đầy lên váy.
Cô bị vỡ ối.
........
Bệnh viện phụ sản.
Hai người đàn ông quần áo xốc xếch cùng rối tơi bời, từng mảnh ô tô vụn vẫn còn y nguyên găm vào da thịt, máu trên cánh tay sớm đông lại cũng không buồn xử lí.
Trương Cẩn ngồi trên băng ghế sắt ôm lấy đầu, tay cậu hiện tại vẫn còn đầy những máu của bảo bối.
Trương Nghiêu bất chấp lệnh cấm hút thuốc, cơ thể lạnh lùng, hiện tại gục xuống bên bậu cửa sổ, đem hút lá trong tay từng ngụm rít mạnh, khói trắng u ám, áo hắn đều tỏa ra một mùi máu tanh nồng.
Cũng không có ai có can đảm tới chọc điên sư tử.
Giống như vừa nghĩ tới cái gì đó hắn đem tàn thuốc dập tắt, rút điện thoại trong túi ra.
Lạnh lùng nói vài câu chỉ thị.
Sự việc hôm nay, hắn dám chắc, không phải tai nạn.