Sau khi thi xong, cậu vội vàng đi đổi lại thư. Mọi thứ đều ổn, nhưng phong bì thư bị xé rách.
Cậu đổi một cái phong thư mới, có chút mất mát. Cậu cảm thấy phong bì này không đủ hoàn mỹ để bày tỏ thứ tình cảm kia.
Cậu cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, bây giờ còn có một chuyện rất quan trọng phải làm.
Đây là lần đầu tiên cậu mua quà tặng cho người khác, không biết nên chọn lựa như thế nào.
Cậu và Ngũ Gia Nhất đi theo đường đua, leo tường chui ra ngoài, chuẩn bị đi lên phố đi bộ.
Trước thời điểm nghỉ cuối tuần, Ngũ Gia Nhất đã cân nhắc tới trái táo “bình an”*
*Trong tiếng Trung Quốc, "táo" được phát âm gần với "bình an". Vì vậy, nó đã trở thành loại quả may mắn người Trung Quốc thường tặng nhau dịp Giáng sinh. Trong trường hợp này, họ không gọi đây là táo nữa, mà là "quả bình an".
Bọn họ nhân thời gian được nghỉ dạo qua các cửa hàng.
Lặng lẽ chọn một hộp quà màu hồng và một trái táo xanh.
Chỉ vì trái táo này, cậu đã đứng trước cửa hàng bán táo đủ một giờ đồng hồ. Cậu lục lọi tất cả táo trong quán, kết quả chính là chọn quả đầu tiên ưng ý.
Làm cho những chủ quán khác có phần coi thường…
“Này, bây giờ hãy để tớ cùng cậu đi mua quà. Nói đi, cậu muốn mua thứ gì?” Ngũ Gia Nhất nói.
“Chị ấy đã có khăn quàng cổ, găng tay, li tách cũng có rồi. Cậu thấy tớ nên mua gì cho chị ấy?”
Cậu đã quan sát rất tỉ mỉ, biết rằng cô ấy cơ bản là cái gì cũng không thiếu, trong một lúc nhất thời không biết mua gì tặng cô.
“Tớ thấy, có thể mua khăn quàng cổ, nếu chị ấy không nhận, cậu còn có thể dùng tiếp.” Ngũ Gia Nhất lại nói.
Hôm nay, bọn họ trở về lại đến muộn giờ tự học. Cậu mua rất nhiều đồ này nọ, một cái khăn quàng cổ, một cặp cốc tình nhân, một cây bút, một chiếc hộp đựng bút còn có một cuốn sổ.
Cậu tiêu hết 150 tệ.
Ngũ Gia Nhất cười cậu ngu ngốc, cậu lại cảm thấy rất đáng giá.
Xuất phát trước giờ Ngọ, trở về đã hơn hai giờ. Ngũ Gia Nhất cảm thấy chân mình đã đứt rời ra, còn kẻ kia lại vui vẻ, cảm thấy thời gian không đủ, nếu không còn có thể mua nhiều hơn chút…
Buổi tối hôm nay là đêm Giáng sinh.
Trong tiết học thứ hai của giờ tự học buổi tối, người của đài phát thanh lại đến. Lần này không phải để nhận thư, mà là chuyển thư.
Cậu cảm thấy rất bất ngờ, may mắn là buổi chiều đã tự đổi thư được rồi, nếu không thật đúng là gửi cũng như không.
Ngũ Gia Nhất thích một cô gái cùng lớp, hắn lập tức đợi nghe tên của cô ấy.
Tổng cộng có chín bức thư.
Hắn có chút tức giận, hắn thấy rằng ngoài bản thân hắn còn có gã trai khác gửi thư cho cô gái mà hắn thích.
Đây là lúc trông Ngũ Gia Nhất đáng sợ nhất.
Hắn nổi cáu, trực tiếp ra khỏi lớp học.
Liền thấy có một người ở bên ngoài.
Mà cậu, còn đang nhìn cửa sổ.
Đối diện là cô gái Bạch Y Tuyết ở trong phòng học. Không biết cô có nhận được bức thư của cậu hay không.
Cậu có chút thấp thỏm không yên, nhưng nhìn tới món quà nằm trong bàn của chính mình, nhất thời sự tự tin tăng lên gấp bội.
Biết đâu chị ấy sẽ đồng ý gặp mình?
Đương nhiên, đây chỉ là cậu tự mình suy đoán.
Cậu biết rõ là không có khả năng, người ta còn bận rộn thi vào trường đại học, làm sao có thể có thời gian cùng cậu vui đùa.