Chung Độ ở khách sạn nghỉ ngơi hai ngày. Mỗi sáng khi đến quán trà Trì Viễn Sơn đều sẽ gọi điện thoại cho anh, gọi anh xuống lầu lấy lê chưng đường phèn lên, anh cũng nhân mấy ngày nghỉ ngơi này chỉnh sửa ảnh chụp hôm rồi xong xuôi.
Mùng sáu, Tạ Tư Vĩ và ekip đến Trường Nam sớm. Chung Độ dự định sẽ quay hết các phân cảnh ở quán bar trước khi kỳ nghỉ kết thúc, cố gắng không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Trì Viễn Sơn, một phần ekip đến sớm để làm công tác chuẩn bị đạo cụ và bố trí bối cảnh.
Lúc Tạ Tư Vĩ đến khách sạn cậu ta ôm theo cả đống đặc sản tới, thứ nhất là chia cho ekip đoàn, thứ hai là muốn tặng cho Trì Viễn Sơn cảm ơn y đã chăm sóc Chung Độ.
Nghỉ ngơi hai hôm bệnh Chung Độ cũng khỏi hẳn, ekip chuẩn bị xong xuôi đến quán bar, Trì Viễn Sơn và Nghiêm Tùng Thanh đang ở sẵn đó chờ họ.
Sau khi giới thiệu đôi bên sơ lược, Chung Độ để nhóm bố trí làm việc trước. Tạ Tư Vĩ đang rảnh rỗi tạm thời đi dạo từ lầu trên xuống dưới một lượt, chậc lưỡi cảm thán: “Ông chủ Trì có gu thật.”
Số lần Trì Viễn Sơn được người ta gọi là ông chủ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhân viên trong quán đều gọi y là anh Trì. Vậy nên y thấy hơi lạ lẫm, bèn nói: “Thế này đi, cậu nhỏ tuổi hơn tôi tôi cũng không gọi cậu là đạo diễn Tạ, chi bằng gọi tên nhau đi.”
“Không không không được, vậy em gọi là anh Trì nhé.” Tạ Tư Vĩ đáp: “Phải rồi anh Trì, em có mang ít đặc sản đến. Chẳng phải gì quý giá đâu anh, là để cảm ơn anh giúp bọn em có được bối cảnh này, với cả chăm sóc thầy Chung nữa.”
Trì Viễn Sơn nhận món quà nhưng không nhận lời cảm ơn của Tạ Tư Vĩ: “Cảm ơn thì thôi vậy, nhờ vào sức quyến rũ của thầy Chung cả đấy.”
Nghe thế, Chung Độ cười, không phản bác mà mặc y đùa, thậm chí còn cười rất nuông chiều.
Tận mắt chứng kiến cách hai người qua lại với nhau, bảo Tạ Tư Vĩ không ngạc nhiên thì là nói dối. Bởi dẫu sao trong mắt cậu ta Chung Độ là bậc thần tiên không dính khói bụi trần gian. Mới mấy bữa không gặp mà thần tiên đã đi kết bạn kết bè rồi, thậm chí còn biết nói đùa nữa chứ. Không tưởng tượng nổi. Cơ mà thật may mắn là cậu ta có ấn tượng rất tốt về Trì Viễn Sơn.
Miễn Trì Viễn Sơn là người tốt, với Tạ Tư Vĩ Chung Độ kết bạn là chuyện tốt to đùng, mừng còn không kịp.
Nói chuyện một lúc cả Chung Độ và Tạ Tư Vĩ cũng đi làm việc. Trì Viễn Sơn tạm thời không giúp gì được, tìm một góc đằng xa xa ngồi, thỉnh thoảng ngẩng lên ngắm Chung Độ từ bên trong nhóm người.
Khi làm việc Chung Độ trở nên rất khác. Nếu miêu tả Chung Độ ở bên Trì Viễn Sơn như tuyết tan chảy dưới nắng ấm, vậy Chung Độ trong trạng thái làm việc sẽ giống băng tuyết trên đỉnh núi cao ngàn năm không tan.
Một Chung Độ với sức hấp dẫn không thể phủ nhận. Mới đầu Trì Viễn Sơn còn chốc chốc cúi xuống trả lời vài tin nhắn, nhưng càng về sau đôi mắt hoàn toàn dính chặt không cách nào dời khỏi anh được nữa.
Hôm nay Chung Độ mặc đồ tông màu sáng sủa, tóc chải chuốt không quá kỹ lưỡng, không có phụ kiện trang sức gì, thoạt trông dễ chịu thoải mái. Nếu không đi cùng khí chất ấy, khéo bảo là sinh viên cũng có người tin.
Khí chất là một thứ diệu kỳ, rất khó hình dung song chỉ cần một cái nhìn thoáng qua là đủ nhận thấy. Nó tàng ẩn từ trong biểu cảm nét mặt, lẩn lút trong từng cử chỉ nhỏ từ cái giơ tay nhấc chân, giấu mình giữa giọng điệu câu nói hay cách ngắt nghỉ. Những điều nhỏ nhặt ấy trở nên nét quyến rũ độc nhất của một cá thể.
Nhìn một Chung Độ này, Trì Viễn Sơn cảm giác khoảng cách giữa cả hai như xa xôi cả khoảng trời, nhưng lúc này y đã không còn bất kỳ suy tưởng chùn bước nào.
Riêng con người y không có ưu điểm gì mấy, nhưng chất ngạo nghễ không sợ trời sợ đất ngấm từ trong xương. Điều đã ấn định, y tuyệt nhiên không từ bỏ.
Cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của người nọ, Chung Độ thình lình quay sang. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, nét sắc bén góc cạnh kia bị anh rút đi mất, đôi mày nhuốm ý cười.
Trì Viễn Sơn cũng không hề bối rối khi bị tóm đuôi, thậm chí còn cười tươi rói vẫy tay chào Chung Độ.
Trông cứ ngơ ngơ ngốc ngốc kiểu gì. Bình thường dây thần kinh trong não Nghiêm Tùng Thanh hay đi chơi xa, nhưng hai ngày rồi chí ít cũng nhận ra cái gì đó. Nhìn Trì Viễn Sơn cười ngơ ngáo, Nghiêm Tùng Thanh mò tới tần ngần hỏi: “Anh nè, hai hôm rồi anh cứ như này, chắc không phải em nghĩ nhiều đâu ha? Anh có ý như kia hả?”
Nắng hơi chói mắt, Trì Viễn Sơn nhíu mày, nheo mắt bắt đầu trêu con nít: “Ý gì?”
“Ơ kìa, thì… ý như kia đấy.” Nghiêm Tùng Thanh vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với đám sau lưng, sống chết không đề cập tới tên Chung Độ cứ như sợ ai nghe thấy.
“Anh cậu chưa học ngôn ngữ biểu cảm đâu nha em trai, không hiểu cái kiểu biểu cảm bảy sắc cầu vồng của cậu.”
Rõ là đang trêu mình đây mà, Nghiêm Tùng Thanh lập tức nhướng mày: “Ài anh đừng ngó lơ nữa. Em đang lo chuyện chung thân đại sự cho anh đấy còn gì? Mãi mới được một người, nếu anh có ý như kia thật thì để em giúp.”
Con trẻ hiếu thuận, Trì Viễn Sơn lại không nhận, giễu cợt: “Ai không biết chứ anh lại chẳng rành quá cơ? Hơn hai chục tuổi đầu chưa yêu đương bao giờ, tự lo cho mình trước đi nhóc xử nam.”
Nghiêm Tùng Thanh bị thọc trúng chỗ đau không phục, ngoái lại đi tới chỗ Tạ Tư Vĩ. Cậu ta suy nghĩ đơn giản, nói chung trước hết cứ đánh vào nội bộ “kẻ địch”, nhỉ?
Không biết hai người nói với nhau cái gì, mà buổi tối lúc Chung Độ kêu Tạ Tư Vĩ đưa ekip đi ăn, Nghiêm Tùng Thanh được mời theo cùng. Trước khi đi thằng nhóc còn liếc mắt sang Trì Viễn Sơn, nghểnh cổ ưỡn ngực nhác y hệt con gà trống kiêu ngạo.
Trì Viễn Sơn không buồn nhìn trả, bởi vì người ta đang sửa soạn đi ăn riêng với thầy Chung của người ta đây này.
Chung Độ không muốn tụ tập đông đúc, anh định dẫn Trì Viễn Sơn đi ăn mì một mình.
Trì Viễn Sơn không có ý kiến: “Ăn mì ổn lắm, anh vừa cảm dậy ăn mì cho dễ tiêu hóa.”
Chung Độ “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm. Thật ra chiều nay anh nghe Nghiêm Tùng Thanh quở trách Trì Viễn Sơn: “Đau dạ dày còn uống cà phê, anh cứ vậy riết đi.”
Bệnh dạ dày của Trì Viễn Sơn có từ xưa rồi. Lúc trẻ ỷ mình khỏe mạnh ăn uống bữa đực bữa cái, cộng thêm hai năm đầu mở bar buộc phải uống liên miên, dằn vặt dạ dày ra hỏng. Cơ mà tỉnh thoảng có tái lại y cũng không để tâm lắm, sống mà kiêng khem khổ sở thì kém vui nhiều.
Hiện tại y đang trong trạng thái thỏa mãn trong mọi tình cảnh, chỉ cầu mong bản thân thong dong an nhàn, cũng không mơ ước sống lâu trăm tuổi xa vời gì.
Chỉ là… bây giờ suy nghĩ này đã thay đổi thế nào. Nếu được sống lâu trăm tuổi cùng người trước mắt đây, y cảm thấy, dẫu mình có từ bỏ bớt vui thú cuộc đời hay thậm chí chịu khổ một tí cũng không thành vấn đề.
Trì Viễn Sơn phát hiện, chắc chắn Chung Độ cố tình dẫn y đi ăn mì. Bởi vì lúc y định thêm miếng ớt vào bát mì như thường lệ, Chung Độ cản lại.
Cản mà chẳng nói năng gì, im lặng mãi mới nhận thua lên tiếng: “Đau dạ dày đừng ăn ớt.”
Chung Độ hoàn toàn không nghĩ tới trường hợp Trì Viễn Sơn ăn ớt, bây giờ lại xấu hổ. Anh kiếm quán mì rồi lại quá phận lựa mấy loại không cay cho Trì Viễn Sơn chọn, ai ngờ vòng vèo một hồi cuối cùng vẫn phải nói thẳng câu quan tâm ra miệng.
Anh không quen biểu đạt thế này, nói xong còn hơi hơi thiếu tự nhiên.
Bộ dạng tự đặt bản thân vào thế khó của anh làm Trì Viễn Sơn cười thành tiếng. Cảm giác được ai đó quan tâm cũng tốt thật, y cam tâm tình nguyện trả muỗng ớt về.
Trì Viễn Sơn là loại đồ ăn không cay thì không chịu được, vậy mà y lại khoan khoái ăn bát mì không bỏ miếng ớt nào này từ trong ra ngoài. Điều này khiến y nhận thức rõ một sự thật, đó là khi đối diện với Chung Độ Trì Viễn Sơn chỉ có duy một nước tước vũ khí đầu hàng.
Không có lựa chọn nào khác, thế thì buộc phải tiến về trước.
Xử bát mì mau lẹ, Trì Viễn Sơn đặt đũa rồi lau miệng, vờ như hờ hững hỏi: “Thầy Chung đã yêu ai bao giờ chưa?”
Chung Độ nghe vậy ngoài mặt không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, anh vốn không nghĩ sâu xa. Anh lắc đầu rồi lại gật đầu: “Nếu có tính hồi bé chơi đóng vai gia đình gọi là yêu.”
“Vậy sao tính được.”
“Vậy thì chưa, sao thế?”
Trì Viễn Sơn hết cách thôi, mới đầu y muốn dùng câu hỏi này để bóng gió đào bới thông tin. Y có thể chắc chắn rằng trước mắt Chung Độ đang độc thân, lỡ đâu người ta là trai thẳng thật thì y càng phải cân đo đong đếm thêm. Nhưng vị này đúng là núi tuyết vạn năm vẫn trơ trơ, không cho y lấy cả cơ hội hỏi tiếp.
Thật ra hồi nhỏ đến cả chơi đóng vai gia đình chắc Chung Độ cũng chưa từng chơi bao giờ. Anh trả lời như thế chỉ để khiến mình bớt kì quặc phần nào thôi. Ba mươi bốn tuổi đầu mà chưa từng yêu ai, đoán chừng nhiều người sẽ thấy là một điều kỳ khôi hiếm có.
“Anh muốn yêu chưa?” Trì Viễn Sơn lại hỏi.
Chung Độ lắc đầu gần như không do dự, trên gương mặt là nụ cười tự giễu: “Bản thân sống còn không ra hồn, gây họa cho người ta làm gì.”
Một câu trả lời rất thẳng thật, anh nghĩ, đêm giao thừa ấy Trì Viễn Sơn đã biết tỏng con người anh rồi. Che giấu có còn nghĩa lý gì, huống hồ anh cũng không muốn làm vậy.
Trì Viễn Sơn ngẩn người. Mấy ngày qua quan hệ giữa cả hai vẫn luôn dễ chịu, thậm chí ý còn cảm giác thấy thái độ buông lỏng và nuông chiều Chung Độ dành cho mình, đến mức y đã sắp quên mất Chung Độ lần đầu mình gặp gỡ.
Y sực tỉnh, bất giác nghĩ: Hôm ấy rốt cuộc tâm trạng anh tệ hại, hay đó mới đúng nghĩa là một phần con người thật bên trong anh?
Khả năng cao là vế sau. Trì Viễn Sơn chìm vào dòng hồi tưởng, Chung Độ ở bờ sông đêm ấy thật đáng sợ, đôi mắt anh vô hồn, xám xịt. Chúng chất chứa những bộ phim của anh, cả thế giới quan lẫn cách anh giải quyết những thứ nhỏ vụn, đâu đâu cũng là nỗi tuyệt vọng và đớn đau.
Tất thảy đều in hằn dấu vết, Trì Viễn Sơn bỗng sợ sệt.
Quên béng cả câu hỏi bóng gió ban nãy, y do dự mãi, hiếm khi vụng về mở lời: “Anh ơi, sau này… sau này nếu có chuyện buồn hay đau hãy cứ nói cho em biết được không anh?”
Chung Độ nghe xưng hô y gọi, biểu cảm trở nên kinh ngạc. Thỉnh thoảng Tạ Tư Vĩ cũng gọi mình là “anh”, nhưng tiếng “anh ơi” của Trì Viễn Sơn lúc này rất khác.
Y gọi cẩn trọng đến từng li từng chút, khiến nó nhẹ hẫng, như là khẩn thiết tìm được chút gì thừa nhận và thân mật, để câu đề nghị vừa thốt lên chẳng hề đường đột.
Một Trì Viễn Sơn thế ấy khiến người ta mềm lòng.
Vài giây tiếp theo, Chung Độ bỗng nghe y bổ sung: “Nếu như anh sẵn sàng nói. Không muốn nói thì cũng không sao, miễn là anh vui vẻ.”
Chung Độ nhìn y, thoáng lặng tiếng.
Anh hiểu Trì Viễn Sơn muốn nói gì, nhưng không biết làm thế nào cho xứng. Nhiều thứ với anh là quá khó để nói ra, vui vẻ cũng nào phải thứ anh muốn là có được.
Anh không biết làm sao cho phải. Đối diện với sự chân thành của Trì Viễn Sơn, anh luôn thấy bản thân luôn thiếu thành thật đáng khinh đến cực độ.
Khoảng lặng hơi dài dặc, Trì Viễn Sơn không dời mắt. Chung Độ nhìn đôi mắt y, thở dài, rốt cuộc vẫn không thể nói ra câu xin lỗi mà bất đắc dĩ mỉm cười: “Viễn Sơn, cậu thật…”
Thấy vẻ khó xử và khó nói vô cùng của anh, Trì Viễn Sơn lập tức nhận ra có lẽ mình đi quá giới hạn rồi. Vừa định bỏ qua chuyển chủ đề, y chợt nghe Chung Độ nói: “Nếu tôi muốn tâm sự, người duy nhất chỉ có thể là cậu. Tôi sẽ cố gắng, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa phải một người bạn đạt chuẩn, cậu cho tôi thêm một chút xíu thời gian được không?”
Câu trả lời của anh đầy chân thành, ánh mắt rất nghiêm túc. Trì Viễn Sơn nhanh chóng trả lời: “Là em nghĩ nhiều, anh cứ làm những gì bản thân thấy dễ chịu là được.”
“Không sao đâu. Sau này cũng vậy, muốn nói gì cứ nói đó, đừng lăn tăn nhiều vậy.”
Giọng anh nghe đầy nuông chiều, khiến Trì Viễn Sơn đã cảm giác rằng mình muốn gì anh đều sẽ cho trong cơn hoảng hốt.
Chung Độ tỏ ra dung túng đến vô cùng, anh lập tức chìa điện thoại ra: “Lại đây, tôi sẽ ghim Wechat cậu lên đầu tiên, lại lưu số vào, bảo đảm lúc muốn nói gì tôi sẽ tức khắp tìm được cậu.”
Trì Viễn Sơn bị anh trêu buột miệng đáp: “Thầy Chung đừng nghịch quá, có phải thanh niên yêu đương đâu mà.”
Lỡ lời suýt cắn phải lưỡi.
Chung Độ nghe thế nhướng mày, cười hỏi: “Vậy là thầy Trì từng yêu cô bé nào rồi?”
Giọng anh rõ vẻ đùa giỡn như muốn làm bầu không khí sôi nổi hơn. Thế là Trì Viễn Sơn cũng giả bộ như mình đáp đùa: “Phải là cô bé à, cậu trai không được hả anh?”