Xế chiều hôm sau, mọi người tập trung đông đủ, bên Chung Độ khai máy thuận lợi.
Anh không dùng chiếc đèn nọ nữa, để bên đạo cụ thay một loại tương tự.
Giữa giờ nghỉ, biên kịch Bạch Kinh Nguyên hỏi Chung Độ: “Quay xong bộ ba Hải, Lục, Không này cậu tính làm gì tiếp theo?”
Bộ ba “Hải Lục Không” là cách mọi người gọi vui ba bộ phim của Chung Độ. Bộ đầu tiên là Tảo Biển, bộ thứ hai là Đám Mây, bộ thứ ba là Cỏ Dại.
Nghe anh ta hỏi, Chung Độ nhất thời không đáp. Thật ra anh không hề nghĩ đến chuyện sau ba bộ phim này mình sẽ đi đâu hay làm gì.
Bản chất ba bộ phim này là lời từ biệt của Chung Độ với thế giới.
Hồi xưa nếu có ai hỏi câu này, anh sẽ đáp qua loa “Vẫn chưa tính”. Nhưng bây giờ anh lại do dự, tiếp đó nở nụ cười: “Chắc là quay thể loại khác, nếu tôi có khả năng.”
Bạch Kinh Nguyên hơi ngạc nhiên nhướng mày.
Sau kỳ nghỉ này, anh ta phát hiện Chung Độ rõ là khang khác. Hình như tên này ăn xong cái Tết bỗng bắt đầu hồi sinh. Biết cười, biết nói, bị hỏi cũng không lẩn tránh trả lời nữa.
Là một trong số bạn bè ít ỏi của Chung Độ, Bạch Kinh Nguyên hứng thú nhìn gương mặt tươi cười của Chung Độ, nói bóng nói gió: “Dạo này sao rồi?”
“Tốt, Tết ăn sủi cảo, quen bạn mới.” Chung Độ dựa lưng vào ghế, thoải mái trả lời.
Không biết nghĩ đến điều gì, anh thoáng ngừng lại, sau đó bổ sung: “Khi nào về Thành Bắc cậu hẹn nhà tâm lý kia giúp tôi đi, tôi muốn thử xem.”
Cảm xúc của Bạch Kinh Nguyên lúc bấy giờ hình dung bằng từ kinh hoàng còn chưa đủ đô.
Hai người học chung với nhau bảy năm, tốt nghiệp xong hợp tác với nhau ba bộ phim. Mười mấy năm ròng anh ta không chỉ đề nghị Chung Độ đi thăm khám tâm lý không chỉ một lần, nhưng anh từ chối tất cả.
Mấy năm gần đây họ có độ nổi tiếng nhất định nên Chung Độ không còn tiện nữa. Bạch Kinh Nguyên nhờ cả bạn bè giới thiệu cho một nhà tâm lý vừa cực kỳ có uy tín lại vừa bảo mật tốt, nhưng anh vẫn từ chối.
Lúc này nghe Chung Độ bảo “muốn thử xem”, Bạch Kinh Nguyên tức khắc đáp: “Ok, quay xong tôi sẽ gọi điện xếp lịch liền, bên đó không dễ đặt lịch đâu, phải đặt càng sớm càng tốt.”
Anh ta thật sự rất mừng rỡ, không quan tâm là Chung Độ thay đổi do dâu, anh ta vẫn mừng thay Chung Độ từ đáy lòng.
Bao nhiêu năm qua chứng kiến Chung Độ giật mình tỉnh dậy từ ác mộng, chứng kiến Chung Độ vô thức để lộ những vết thương mới và cũ chồng chéo, hay tình cờ biết được đôi chút quá khứ gia đình Chung Độ qua nhiều câu chuyện.
Bấy giờ Chung Độ chập nhận thử, Bạch Kinh Nguyên vui mừng cứ như người cha già.
Vài ngày tiếp theo tiến trình quay phim vẫn diễn ra thuận lợi, dù Trì Viễn Sơn không góp mặt nhưng vẫn gửi tin nhắn Wechat cho Chung Độ, kể với anh vài chuyện nào đó thú vị, hỏi han anh đã ăn cơm chưa.
Mấy ngày nay Bạch Kinh Nguyên thấy Chung Độ cầm điện thoại cười cười rất nhiều lần rồi. Một, hai lần còn coi như trùng hợp đi, đây nhiều tới mức anh ta tưởng giống đang thấy quỷ.
Quen bạn mới đây à? Rõ là bạn gái thì có?
Hôm nay, Bạch Kinh Nguyên không nhịn nổi nữa hỏi Tạ Tư Vĩ: “Rốt cuộc thầy Chung của cậu quen bạn mới nào đấy, cậu gặp chưa?”
“Em gặp rồi, là chủ quán bar này chứ đâu.”
Bạch Kinh Nguyên giục cậu ta kể nhiều lên, Tạ Tư Vĩ đành phải vắt óc miêu tả: “Đẹp trai, tốt tính, mà nhiệt tình lắm, hồi hôm thầy Chung bị sốt ảnh còn giúp em đưa thầy đi bệnh viện nữa. Anh muốn hỏi cái gì vậy?”
Bạch Kinh Nguyên nghe tới khúc đẹp trai, cuối cùng cũng phản ứng: “Đàn ông à?”
“À dạ, đàn ông mà anh.” Tạ Tư Vĩ mặt mày khó hiểu: “Ủa đâu, anh nghĩ tới chỗ nào rồi?”
Bạch Kinh Nguyên không buồn để ý cậu ta, đảo mắt một lượt rồi nhìn Tạ Tư Vĩ cứ như nhìn đứa con nít bị thiểu năng: “Cái thằng nhóc ngáo ngơ này, chả hiểu cái sự gì. Đàn ông thì làm sao? Cậu kỳ thị đồng tính à? Để anh xem cậu dám không.”
Tạ Tư Vĩ có cả đống dấu hỏi trên đầu, vẫn chưa hiểu kịp sao mới đây mình bị quy chụp là kỳ thị đồng tính cơ? Mà ai là đồng tính? Anh Trì với thầy Chung? Ủa hồi nào? Sao mình không biết!
Nhìn Bạch Kinh Nguyên quay lưng thản nhiên đi mất, lần đầu tiên trong đời Tạ Tư Vĩ bắt đầu hoài nghi trí thông minh của mình.
Để chứng minh mình không phải thằng đần, cậu ta rảnh rang kiếm chuyện theo dõi Chung Độ sát sao với ý đồ tìm ra bằng chứng phản pháo Bạch Kinh Nguyên.
Mới đầu Chung Độ còn ngó lơ, sau này bị nhìn mãi thành phiền, không nhịn được hỏi: “Mặt anh có cái gì mà cậu cứ săm soi suốt vậy?”
Tạ Tư Vĩ cười cười xấu hổ, xua tay liên tục.
Cái kiểu ngáo ngáo ngơ ngơ của cậu ta làm Bạch Kinh Nguyên cười thành tiếng: “Có gì đâu, chắc thế giới quan của thằng nhỏ tan nát rồi, hai hôm nữa là lại như thường.”
Cười xong thì thả lại một câu như tiện thể nói: “Chung Độ, quay thêm hôm nữa là hết cảnh ở quán bar rồi. Trước khi đi có phải cậu nên mời ông chủ Trì bữa cơm cảm ơn người ta không? Tôi nghe Tư Vĩ bảo tiền thuê không mất bao nhiêu.”
“Được.” Chung Độ không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
Đúng thật, mấy hôm rồi không thấy Trì Viễn Sơn Chung Độ có hơi lạ lẫm. Bây giờ anh cứ vô thức nhìn về phòng nghỉ, tiếp đó nhớ về đủ thứ cảm xúc không sao nói rõ cũng không sao tả hết về hôm sửa đèn ấy.
Cơ mà cũng không phải tự nhiên mà anh độc thân mấy chục năm qua. Cho dù nhận ra tâm trạng bản thân có gì đó không ổn lắm nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, quy hết nó thành sản phẩm của sự xoắn xuýt.
Vừa muốn kết bạn với Trì Viễn Sơn lại vừa cảm thấy bất an tội lỗi, sự xoắn xuýt này làm nảy sinh cảm xúc từa tựa như yêu.
Bình thường thôi, anh nghĩ.
Mấy ngày qua anh đã suy nghĩ cẩn thận, dường như ngay từ khi bắt đầu anh đã không còn đường lui. Đối diện với Trì Viễn Sơn, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài từng chút hạ thấp phòng tuyến an toàn của mình.
Đã vậy, anh chỉ có thể bắt đầu thử thay đổi bản thân. Đó cũng là lý do anh quyết định đi gặp nhà tâm lý.
Lúc này Bạch Kinh Nguyên ra gợi ý mời Trì Viễn Sơn ăn cơm, anh không ý kiến, lập tức nhắn với Trì Viễn Sơn trong Wechat.
Hẹn ăn cơm vào tối mai, nhưng không ngờ đến hôm sau vẫn chưa quay xong. Trì Viễn Sơn tất nhiên phải đến, nguyên nhân là diễn viên vào vai ông chủ quán bar bị thương ngay mặt.
Lúc đến anh trai diễn viên quần chúng mặt mày bê bết, lòng vòng bên ngoài kiếm Tạ Tư Vĩ.
Thấy anh ta Tạ Tư Vĩ giật mình: “Đệt, anh bị làm sao vậy? Mặt mũi máu không ra thế kia.”
“Tìm được cậu rồi.” Anh diễn viên quần chúng hết sức lo lắng: “Mặt anh vừa bị mèo cào, phải làm sao bây giờ? Đã sắp tới cảnh quay rồi.”
Máu trên mặt anh ta vẫn chưa ngừng hẳn, Tạ Tư Vĩ nhìn mà đau hộ: “Anh ơi là anh mau mau đi sơ cứu đi, nhìn hãi quá.”
“Cậu đừng quan tâm ba cái vết thương nhỏ xíu, cái này trang điểm cũng không che hết được phải không? Không được nữa thì kiếm anh em nào trong nhóm quần chúng giúp anh một lát? Cũng chỉ hai câu thoại thôi.”
“Không được. Mấy ngày trước mấy diễn viên này đã quay thấy mặt cả, làm sao vừa vai khách vừa vai chủ được?” Tạ Tư Vĩ xua tay: “Tôi anh đừng bận tâm, đến bệnh viện mau đi, lát nữa em tới chỗ anh sau.”
Cậu ta nói năng nhẹ nhàng, nhưng trong bụng thì rối rắm phát hoảng. Sắp vào giờ quay tới nơi rồi, nhìn mãi không thấy ai thế được thật, đành phải tìm Chung Độ trước.
Chung Độ hay tin vẫn rất bình tĩnh: “Không sao, anh đi gọi điện thoại.”
Vừa nghe Tạ Tư Vĩ báo cái tên Trì Viễn Sơn lập tức nảy ra trong đầu anh, và cũng chỉ có một mình Trì Viễn Sơn, không có lấy một lựa chọn thay thế nào.
Anh ra góc vắng người, không suy nghĩ gọi điện cho Trì Viễn Sơn.
“Viễn Sơn, là tôi đây, cậu đang bận à?”
“Cũng đang rảnh, sao vậy anh?”
“Diễn viên quần chúng bên tôi có chuyện, muốn mời cậu tới đóng vai ông chủ quán bar. Chỉ hai câu thoại thôi, có được không?”
Trì Viễn Sơn hơi bất ngờ. Nhưng Chung Độ đã mở lời, y cũng không hoài nghi chuyện mình có diễn được không, vừa đứng dậy vừa cười: “Không được rồi.”
“Ừ?” Mới đầu Chung Độ định đáp không sao, nhưng nghe tiếng Trì Viễn Sơn cười, anh bán tín bán nghi hỏi lại.
“Đất diễn ít quá, không mời được diễn viên xuất sắc tên tuổi như em đâu. Anh ra thêm điều kiện gì thuyết phục em thử đi, vậy em còn suy nghĩ lại.”
“À.” Chung Độ cũng vô thức cười: “Vậy quay xong mời cậu đi ăn nhé?”
“Được, em ra ngay.”
Cuộc gọi bị cúp ngang, trước khi cúp anh còn nghe thấy tiếng Trì Viễn Sơn mặc áo khoác nghe sột soạt, Chung Độ đứng đó lắc đầu mỉm cười.
Nhoáng cái Trì Viễn Sơn đã đến, đưa mắt là trông thấy Chung Độ đang chờ mình ở đầu cầu thang.
Còn chưa lên đến nơi, y đã gọi trước: “Anh.”
“Chạy cái gì? Đừng vội.” Chung Độ tự nhiên ôm lấy vai y, nhẹ nhàng vỗ lưng cho y thở.
Trì Viễn Sơn cười xòa: “Tới nhanh chứ, không lại bị người ta đồn bệnh ngôi sao thì khổ.”
Chung Độ trông đến là chịu thua nhưng vẫn hùa theo y: “Ai dám? Đạo diễn về phe cậu.”
Vừa nói anh vừa đưa Trì Viễn Sơn vào trong. Tạ Tư Vĩ nhìn sang, thấy Trì Viễn Sơn xuất hiện cũng không quá ngạc nhiên: “Anh Trì, thật ra em cũng thấy anh hợp lắm đó, mà không dám mời anh thôi.”
“Vậy ra tôi cũng có tố chất làm ảnh đế ấy chứ hả. Cả hai vị đạo diễn đều đánh giá cao thế này.”
“Biên kịch tôi cũng thấy ông chủ Trì cực kỳ ổn.” Bạch Kinh Nguyên bước lại đưa tay: “Xin chào, Bạch Kinh Nguyên.”
“Chào anh, Trì Viễn Sơn.”
“Nghe danh đã lâu, tối nay quay xong đi làm một ly chứ.” Mặt mày Bạch Kinh Nguyên đứng đắn lạ thường, lòng âm thầm suy xét hai người trước mắt đây.
Hành vi thân mật, mắt giấu ánh sáng, quả thật là nhìn kiểu gì cũng thấy bất thường.
Cơ mà… rất xứng.
Bất kể là ngoại hình hay khí chất, hai người đứng sánh vai đều rất xứng đôi, thậm chí khiến người ta có cảm giác khó lòng chen chân một cách khó hiểu.
Đưa ra nhận định trong bụng rồi, Bạch Kinh Nguyên cười cười, không nhiều lời thêm, ủ mưu tối nay ăn cơm đi tìm tòi thực hư sau.
Chung Độ vừa tạm dừng quay, cố ý ra cầu thang chờ Trì Viễn Sơn, mới nói được vài câu anh lại phải đi làm việc.
Bạch Kinh Nguyên chào hỏi rồi cũng đi mất, chỉ Tạ Tư Vĩ ở lại nói sơ cảnh chuẩn bị quay cho Trì Viễn Sơn.
“Bộ phim kể về một đám trẻ không nhà không nơi nương tựa. Trong cảnh quay này đứa trẻ làm việc trong bar muốn ứng lương trước. Nó đến gặp anh, anh cười hừ bảo: ‘Mấy thanh niên như chú em thì anh đây gặp thừa, chú em tính than mẹ bệnh nặng hay bố tai nạn? Không xài được đâu, tích miếng đức cho gia đình đi’. Sau đó nó trả lời: ‘Bố mẹ tôi chết lâu rồi’, nó quay người đi mất, anh biểu cảm khúc đó là xong.”
“Có hai câu này thôi anh Trì, đơn giản lắm.”
Trì Viễn Sơn nghe thế trêu: “Ra là gọi tôi tới diễn vai người xấu.”
“Xấu à?” Tạ Tư Vĩ ngẫm nghĩ: “Có lẽ chỉ là một người bình thường thôi, chắc hẳn anh ta đã gặp phải rất nhiều trẻ vị thành niên không tốt.”
Vốn chỉ là câu đùa, câu trả lời của Tạ Tư Vĩ lại khiến Trì Viễn Sơn thoáng ngạc nhiên.
Thật dễ dàng để đánh giá một người cách phiến diện thông qua một lời nói, nhưng thật khó để thoát khỏi sự chi phối của cảm xúc và nghĩ sâu sắc hơn đại đa số mọi người.
Từ góc độ điện ảnh, mỗi vai diễn là trang giấy hay là một con người bằng xương bằng thịt nằm ở suy nghĩ nơi bề sâu của biên kịch và người đạo diễn.
Bây giờ y đã hiểu rõ vì sao Tạ Tư Vĩ có thể trở thành phó đạo diễn của Chung Độ, thế là cười vỗ vai cậu ta, đáp: “Đạo diễn Tạ quả xứng chức! Rất có chiều sâu.”
Tạ Tư Vĩ ngượng nghịu cười cười: “Bấy nhiêu chiều sâu đó được thể hiện ra bằng cách nào phải nhờ cậy ảnh đế Trì đây rồi.”