Nước chanh đổ ướt thảm, đóa hồng trên cổ áo sơ mi bị lòng bàn tay vò dúm. Trì Viễn Sơn ngơ ngác hồi lâu rốt cuộc cũng chịu tỉnh táo, não bộ bị choán lấy bởi niềm vui cực độ nhưng vẫn không quên tận dụng đặc quyền buông thả vừa được ban cho.
Hai tay y đặt lên cổ Chung Độ với ý đồ lấy thế chủ động. Anh lại vồ siết eo y, thoáng mạnh tay ép cơ thể y nhấc bổng lên người mình, bế y quẳng lên sô pha phía sau lưng.
Trì Viễn Sơn lờ mờ trong phút chốc, lúc tỉnh thần lại đã ngồi rạp trên sô pha, thoáng cụp mắt là trông thấy gương mặt tươi cười của Chung Độ.
Không trầm tĩnh như thường ngày, đôi mắt ánh những đốm sáng, thậm chí khóe môi còn nhếch nụ cười xấu xa chẳng dễ phát giác: “Bé chó săn dương oai à?”
Trì Viễn Sơn nghiêng đầu cười hừ, ghì vai Chung Độ cúi xuống gặm cắn cái miệng trước đây chỉ toàn thích xin lỗi.
Sau khi cắn một cái thật dữ, cơn giận trong lòng cũng tan sạch sẽ, rồi liền sau đó bắt đầu ba phần buồn bã đau lòng bảy phần nhộn nhạo ngứa ngáy, thế là cẩn thận từng li từng tí lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp vết thương mình gây ra.
Bàn tay trên lưng siết lấy, hô hấp quyện hòa, nhiệt độ cơ thể dâng cao, hormone đàn ông làm nóng bầu không khí ngột ngạt, đường phèn dưới đáy ly bỗng tan ra, hương ngọt lấp kín không gian, ùa vào xoang mũi cả hai giữa nhịp thở dốc.
Không khí căn phòng như một chiều oi nồng sắp sửa đổ trận mưa to, nhưng tiếng đi lại thỉnh thoảng vang lên ngoài cửa nhắc nhở họ đây không phải thời cơ đúng lúc.
Cuối cùng, khi bé chó săn với y đồ chồm đến dương oai, Chung Độ khẽ mạnh tay bấu eo y, hơi nghiêng đầu: “Đừng nghịch, lỡ đâu lát nữa có người mở cửa vào tìm em. Hai ta làm vậy còn ra thể thống gì?”
Trì Viễn Sơn cười phì, ngồi phịch lên đùi anh, tựa đầu vào hõm vai anh thở hổn hển: “Anh khỏi nói luôn, nhiều khi thật. Nghiêm Tùng Thanh tưởng em lùa trai đẹp vào phòng, mới nãy còn định cản em đây.”
Y ngẩng lên, mỉm cười nhìn Chung Độ: “Ài, anh nói cho em biết anh rót bùa mê thuốc lú gì cho em trai em vậy. Nhóc con này cứ một lòng một dạ với anh mãi thôi.”
Chung Độ ôm y, cười khẽ: “Yêu ai yêu cả đường đi.”
“Em không cần nhóc ấy yêu, em có anh yêu em là đủ rồi.” Trì Viễn Sơn hôn lên khóe môi Chung Độ, nghịch ngợm giở trò cho đã rồi lại vờ đau đầu: “Em thật sự nghi ngờ thằng nhóc vẫn chưa hết tuổi dậy thì, chẳng biết hôm nào cũng nghĩ ba bốn thứ kỳ quặc gì trong đầu.”
Chung Độ nhìn y dịu dàng vô cùng, đưa tay vén sợi lọn tóc mái xõa ra sau để lộ đôi mắt đẹp: “Tốt mà, quan tâm em đấy thôi.”
Trì Viễn Sơn lộn nửa vòng xuống khỏi người Chung Độ, ngã vào sô pha, duỗi hai tay đặt lên lưng ghế thở thật dài: “Thằng nhóc ngày nào cũng ở chỗ này báo ơn đó.”
“Báo ơn?”
“À, lúc mới mở bar thằng nhóc ấy chơi bời trốn nhà. Hồi đó vừa trưởng thành, vào bar chơi cho biết mùi đời thì xung đột với người ta, vừa ra thì bị chặn đầu. Mà nhóc ấy có dữ dằn mấy cũng đâu đánh lại cả đám, cuối cùng bị một hội giang hồ hội đồng ngay ngõ hẻm đằng sau kia.” Trì Viễn Sơn vừa kể vừa chỉ ra ngoài cửa sổ: “Hồi đó em cũng đang trẻ con lông bông, thấy vậy mới giúp ngay.”
Nghiêm Tùng Thanh và Nghiêm Tùng Đình không có quan hệ máu mủ, bởi vì mẹ Nghiêm Tùng Thanh lấy ba Nghiêm Tùng Đình nên hai người mới ở chung nhà, Nghiêm Tùng Thanh cũng đổi tên.
Có một câu hay ho thế này: “Nồi nào úp vung nấy”, hai cha mẹ đều không phải hạng tốt lành, chứ nói gì đến làm người cha người mẹ tốt.
Lúc hai người họ kết hôn Nghiêm Tùng Đình đã lớn, anh ta sống riêng nên không mấy quan tâm họ, thỉnh thoảng về nhà thấy Nghiêm Tùng Thanh cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.
Cho đến khi Nghiêm Tùng Thanh trốn nhà đi năm mười tám tuổi.
Năm ấy, Nghiêm Tùng Đình tự mở công ty bận rộn tối mặt tối mày, đôi cha mẹ vô tư sống “rộn ràng màu sắc” không ai để tâm quản lý cậu nhóc ngỗ ngược tuổi dậy thì, thậm chí còn không biết Nghiêm Tùng Thanh bỏ đi mất. Chỉ đến khi Nghiêm Tùng Đình về nhà hỏi một câu, họ mới nhớ ra hình như đã vài ngày không thấy bóng dáng con đâu.
Gọi điện thoại không nghe, cha mẹ, bạn bè thân thiết cũng không ai biết. Nghiêm Tùng Đình nén giận lập tức báo cảnh sát, bỏ công việc một mình lái xe tìm mấy ngày trời, cuối cùng tìm ra được vì Trì Viễn Sơn đưa Nghiêm Tùng Thanh bị thương vào viện.
Không biết trong thời gian nằm viện đó hai anh em trải qua những gì. Chung quy sau khi thương tật của Nghiêm Tùng Thanh khá hơn, Nghiêm Tùng Đình dứt khoát đưa em trai về nhà mình, cả hai đều ra khỏi cái nhà kia thật xa, ở chung với nhau trở thành đôi anh em thân thiết.
Vậy nên đâu phải khi không đã bao nhiêu năm mà Nghiêm Tùng Thanh vẫn nằng nặc bám Trì Viễn Sơn. Cậu ta sống mười tám năm, cha không thương mẹ không yêu, đó là lần đầu tiên có người giúp mình vô điều kiện. Thanh niên dậy thì ngỗ ngược với trí tưởng tượng phong phú ngày qua ngày tái diễn cảnh tượng kia, não tự động thêm mắm dặm muối khắc Trì Viễn Sơn hóa thành siêu anh hùng cứu thế.
Mặc dù câu chuyện còn lâu mới kinh thiên động địa như Nghiêm Tùng Thanh ảo tưởng, nhưng nó cũng không hời hợt như trong lời kể của Trì Viễn Sơn. Y nói mình chỉ “giúp một tay”, thật ra hôm đó tay cũng bị dao rạch, phải khâu mười mấy mũi liền.
Nghiêm Tùng Thanh không biết phải cảm ơn thế nào, vừa khỏe là hôm nào cũng chạy vào bar giúp việc. Trì Viễn Sơn đuổi, nói đủ thứ làm đủ trò rồi vẫn hết cách: “Cậu có biết cái gì đâu, toàn làm phiền chứ không được việc gì hiểu không? Về đi học đi cậu em.”
Thanh niên lửa nhiệt huyết hừng hực phát cáu, về trường lập tức đổi ngành học, chỉ vì một quán bar cỏn con mà chạy đi học quản trị. Cậu ngày ngày đi học, hôm không có tiết vẫn chui vào bar bấu víu làm trò học pha chế từ Đông Tử, rồi học cả trà đạo từ Trì Viễn Sơn.
Thời gian trôi đi, Nghiêm Tùng Thanh vẫn say mê như ngày đầu. Trì Viễn Sơn phục lăn, chờ cậu nhóc tốt nghiệp là vứt luôn quán cho quản lý.
Trì Viễn Sơn kể Chung Độ nghe câu chuyện nhóc Nghiêm Tùng Thanh tuổi dậy thì báo ơn, lược bớt phần gia đình. Thứ nhất là chuyện nhà người ta không tiện bàn tán lung tung, thứ hai là cũng sợ Chung Độ liên tưởng đến những chuyện kém vui.
Chung Độ nghe xong im lặng, anh thoáng nghiêng người, ngón tay lạnh buốt áp lên gò má Trì Viễn Sơn, ngón tay mơn trớn đuôi mắt hơi xếch lên, trầm giọng: “Vì em chừa đèn sáng, nên xung quanh em mới có nhiều người ấm áp như vậy.”
Trì Viễn Sơn nghe thế cười khẽ, đưa tay giữ cằm anh về phía bàn làm việc: “Anh ơi, anh nhìn đi, anh cũng cho em đèn đấy thôi, vậy nên sau này xung quanh anh cũng sẽ có thật nhiều thật nhiều người ấm áp.”
Chung Độ thoáng nheo mắt, ánh đèn trên bàn làm việc màu ngả vàng, mơ màng, thinh lặng, giấy tuyên cản lại phần lớn nên không quá sáng, hắt lên tường như mặt trời mọc bị lớp sương mù vây kín.
Anh muốn nói: “Đèn của tôi làm sao sưởi ấm được ai.” Nhưng nghĩ rồi anh lại nuốt lời ấy xuống, không đành lòng phá hỏng bầu không khí vừa ấm lên này.
Cái bụng bị bỏ quên cả đêm như là ấm ức lắm, kêu ùng ục lên.
Tiếng réo vừa dài vừa rõ.
Trì Viễn Sơn tức khắc ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu: “Đừng nói anh vẫn chưa ăn cơm nha?”
Chung Độ xấu hổ cười cười: “Hình như vậy, vừa xong việc là tôi đi ngay.”
Trì Viễn Sơn nhìn thì quan tâm nhưng thực chất lưu manh sờ soạng cơ bụng Chung Độ, kéo anh đứng dậy: “Đi thôi, về nhà em nấu gì đó cho anh.”
Hai người theo liền nhau ra khỏi phòng, Nghiêm Tùng Thanh theo dõi nãy giờ đứng phắt dậy.
Lúc này Chung Độ đã kheo khẩu trang, cộng thêm Nghiêm Tùng Thanh đứng xa không thấy rõ, chỉ biết hai người thân mật thái quá, vậy là hung tợn sấn sổ tới.
Đến gần mới thấy hóa ra là Chung Độ, nhóc đầu lởm chởm mới vừa nhăn nhíu mày mặt mũi sầm sì toe toét cười ngay: “Thầy Chung! Thầy tới hồi nào thế ạ? Không thấy thầy tới làm em hết hồn.”
Cậu ta tưởng anh Trì đưa anh đẹp trai khác vào phòng nghỉ thật.
Trì Viễn Sơn nhức đầu thật sự: “Anh ruột của em ơi, làm ơn làm phước kiếm thầy nào uy tín tí bốc cho mấy viên tăng IQ được không? Yên tâm anh chi tiền, anh cho cậu nghỉ luôn, chỉ cần cậu đi vô nép vào một bên hộ anh cái là anh cảm ơn trời đất rồi, tụi anh đang về nhà ăn cơm.”
Nói xong thì đi thẳng, cơ mà vừa đi được mấy bước Trì Viễn Sơn đã ngoái về, cười cười như không vỗ vai Nghiêm Tùng Thanh: “Mai mốt đừng thầy Chung thầy Chung nữa, nghe xa cách, gọi anh đi.”
Nụ cười trên mặt y thiếu điều cong tít đến tận chân mày, cái đuôi sau lưng vểnh tận lên trời, khắp người toát vẻ đắc ý vô cùng tận, Chung Độ đứng bên lại chỉ cười đầy yêu chiều.
Nghiêm Tùng Thanh díp mắt săm soi bóng lưng của hai người “cấu kết gây họa”, “Ù ôi” một tiếng, khựng mất một lát hình như thấy chưa đủ hả giận, đổi điệu “Quào” lên, lắc đầu lầm bầm: “Vạn tuế ra hoa rồi, hoa rụng đầy đất, hoa khắp cả cõi! Đâu cho vừa cái kiểu đắc ý của anh.”
Mặc dù bar khá gần nhà Trì Viễn Sơn nhưng Chung Độ vẫn lái xe, trên đường nói với y: “Sáng mai tôi đi, chắc sẽ hơi sớm nên em cứ ngủ nhé, đừng để ý tôi.”
Trì Viễn Sơn ngồi ở ghế phụ lái im thít, nghe vậy nhướng mày nhìn anh, cười lưu manh: “Sao anh không bảo lát cơm nước xong về luôn cho rồi?”
Chung Độ đánh lái cười: “Hình như tôi không có địa vị gì, không được ở lại luôn à?”
“Đúng thế.” Trì Viễn Sơn quả quyết gật gật: “Thân phận hiện tại của thầy Trì đã khác, không chiều anh nữa.”
“Thế bây giờ thân phận của thầy Trì là gì nhỉ?” Chung Độ quay sang hỏi.