Phim sắp công chiếu, khoảng thời gian này toàn thể công ty trong trạng thái cực kỳ bận rộn. Chung Độ lên lịch công việc dày đặc, không chỉ lo cho bộ phim mà còn muốn giải quyết chuyện Chung Miện, loay hoay sứt đầu mẻ trán.
Sau lần đàm phán không thành công trước, anh ý thức Chung Miện là một quả bom hẹn giờ. Nếu muốn từ giờ không còn bất kỳ nỗi lo nào, anh buộc phải xé lớp mặt nạ của lão cáo già này ra. Gần đây anh đang cẩn thận đi từng bước.
Chung Miện cũng không chịu ngồi yên, mấy ngày trước ông ta đã liên lạc với Trì Viễn Sơn thông qua Trịnh Bằng, muốn được gặp mặt nói chuyện. Lời mời rất khách sáo nhưng Trì Viễn Sơn không đi. Y không nghĩ ra bất kỳ lý do gì để mình gặp mặt Chung Miện, trừ việc đập cho ông ta một trận.
Thế là y sỗ sàng từ chối Trịnh Bằng: “Nếu muốn chơi trò lấy uy dọa nạt thì thôi, không làm gì được tôi đâu. Còn nếu muốn chơi trò nhẹ nhàng thì cũng nên dừng lúc còn kịp, Chung Độ không cần, tôi cũng không nói chuyện nổi với ông tổng Chung của các người.”
Trình Bằng rất hứng thú, khẩu phật tâm xà luôn theo bên người, nghe vậy còn khuyên Trì Viễn Sơn tốt hơn hết nên suy nghĩ lại, kẻo loạn lên lại bị người đời chê cười.
Lúc ấy Trì Viễn Sơn cười xùy cúp thẳng máy, sau đó kể chuyện này với Chung Độ. Thoạt nhìn Chung Độ bị hai lão cáo già làm cho tởm lợm, anh rất kiên quyết, không gặp, không nói chuyện, mọi việc cứ để anh giải quyết.
Trì Viễn Sơn tin tưởng anh hoàn toàn đủ khả năng giải quyết. Huống gì Chung Độ cứ khư khư tự trách bản thân, nếu y lại bị liên lụy sẽ chỉ càng làm anh thêm bất an, nên y không hỏi han cũng không can dự, dạo này cũng hiếm khi đến công ty. Ngày ngày chỉ bận tâm hai chuyện, một là sức khỏe Chung Độ và hai là nhà anh.
Gần đây Chung Độ rất không hài lòng với căn nhà mình ở. Trước kia lúc chỉ ở một mình anh không cảm giác thấy, nhưng sống chung với Trì Viễn Sơn một thời gian mới nhận ra thiếu thốn rất nhiều thứ. Hai người ngồi coi phim với nhau mà không có cả cái gối ôm, mua bó hoa về nhà mà tìm không ra một chiếc bình hoa vừa ý, theo cách nói của anh là: “Cái nhà này thiếu hơi người quá, phải cải thiện.”
Thế là, sau khi nhờ Nghiêm Tùng Đình xem qua, Trì Viễn Sơn bắt tay vào cải tạo nhà Chung Độ. Thực tế thì chẳng phải thay đổi gì quá nhiều đâu, chỉ là mua thêm chút đèn đóm, cây xanh và đồ trang trí.
Ngày kia, Chung Độ hiếm khi tan làm sớm về nhà lúc nắng chiều ngả về phía Tây. Anh mở cửa, thứ chào đón anh mà cả gian phòng đầy ắp ánh hoàng hôn và Trì Viễn Sơm người ngợm đầy đất cát.
Hôm qua Trì Viễn Sơn vừa làm xong dàn trồng hoa xong, hôm nay đã chờ hết nổi mua cả đống cây cảnh về. Bây giờ xung quanh y toàn chậu với đất, đang thay chậu cho cây nha đam mới.
Vừa thấy Chung Độ về, y cười dang tay trông hết sức ngốc nghếch, khoe Chung Độ “kiệt tác” mình làm. Hai tay y dính đầy đất, mặt cũng lấm lem bụi, ban công bị bừa thành cả bãi chiến trường. Đây vốn là cảnh tượng giúp người ta lên tăng xông, vậy mà Chung Độ cứ đứng trơ ở cửa không nhúc nhích.
Thật khó để hình dung rung cảm trong Chung Độ khi hình ảnh ấy nhào vào mắt dưới trạng thái không phòng bị. Nắng chiều len lỏi qua khung cửa sổ sát đất vương vãi khắp nhà, lấp đầy sắc vàng óng nơi đáy mắt. Trên bàn trà là bình hoa vừa độ bung nở, dưới sô pha có thêm một chiếc thảm bông mịn, Trì Viễn Sơn cười tươi rói vây phủ giữa tầng sáng vụn, rực rỡ mà chói mắt.
Hình ảnh này với người khác có chăng chỉ là mảnh ghép vụn vặt rất đỗi đương nhiên giữa cuộc sống thường nhật. Nhưng với Chung Độ, hình ảnh này dội đến mang lại cảm xúc mãnh liệt hơn bất kỳ cảnh quay tuyệt đẹp nào anh từng chứng kiến, như thể bất thình lình lạc vào thế giới cổ tích rồi được ánh sáng khắp cõi đất và mây trời ôm vào lòng. Đôi mắt cong nét cười rực màu nắng mai của Trì Viễn Sơn chạy thẳng vào tim anh, giữa quầng sáng mơ màng, anh như nhìn thấy màn khói bếp qua những năm tháng bạc đầu xa xôi.
Thời khắc ấy, anh biết rõ Trì Viễn Sơn sẽ trồng những chậu cây nọ thật tươi tốt, chúc câu ngày mới tốt lành với anh mỗi sớm mai, trời ngả chiều tà sẽ tự tay thắp đèn, tặng anh những bông hoa đẹp nhất và sẽ mãi luôn chờ đợi anh về nhà.
Vậy nên anh bước đến thật mau chóng, ôm chặt người dính đầy bùn đất kia vào lòng, chịu mệt chịu khó giúp y dọn dẹp mớ hỗn độn kia.
Ban công trở nên xinh đẹp hơn nhiều, ngọn đèn nhỏ tô điểm mấy chậu cây tràn đầy sức sống và mơn mởn xanh tươi. Chung Độ ngắm nghĩa một chốc lát, nói: “Hôm nào mình đi chơi nhé em, đến đây lâu rồi mà vẫn chưa dẫn em ra ngoài bao giờ.”
Hai người đến một ngọn núi ít người biết đến để tận hưởng không khí yên bình tĩnh lặng. Chầm chậm leo đến đỉnh cũng chỉ mất chưa đầy hai tiếng, vậy mà hai người võ trang hết sức đầy đủ, nào là đi giày leo núi vác ba lô leo núi, suýt đã mua cả gậy leo núi theo. Ai không biết còn tưởng hai người đi chinh phục ngọn núi cao chót vót nào chứ.
Chung Độ vừa đi vừa cười, bắt chước câu thoại trong bộ phim hoạt hình của Trì Viễn Sơn: “Hình như tụi mình hơi ngốc.”
Trì Viễn Sơn cười phì, tiếp tục “kế hoạch xây dựng tuổi thơ” của mình: “Tụi mình ngốc từ nhỏ tới giờ, thêm lần nữa cũng có sao đâu.”
“Cũng may là hôm nay không có ai, không thì mất mặt quá.” Chung Độ cười đáp.
Trì Viễn Sơn không phục: “Ai quy định leo núi nhỏ thì không được đi giày leo núi chứ?”
Chung Độ vui: “Ừ, em bé Sơn đi được, em bé Độ cũng đi được.”
*Tiểu Sơn = núi nhỏ (Sơn trong tên Trì Viễn Sơn là núi)
Trì Viễn Sơn xử lý mất một giây mới hiểu được người này đang nói gì, lắc đầu chịu thua.
Cây trái phương bắc vào mùa đâm chồi nên cảnh cũng không có gì đẹp để ngắm, nhưng không khí rất thoáng đãng trong lành, hít sâu một hơi là cả cơ thể được thư giãn.
Ôn Hòa Ngọc nói đúng, con người sẽ lắng lòng lại giữa quang cảnh này. Chung Độ ngày qua ngày đắm mình trong dòng xe cộ tấp nập và những con chữ kịch bản, sống như mẫu tiêu bản được ngâm trong formalin suốt cả ngàn năm, thoạt trông hoàn hảo đẹp đẽ nhưng sâu bên trong lại rã mục không chút sức sống.
Trì Viễn Sơn thì trái lại, dường như trời sinh đã đem lòng yêu thiên nhiên, lúc leo núi cũng chẳng chịu yên. Chốc chốc nhặt cành cây, chốc chốc ném cục đá, lúc đi ngang dòng suối còn ghé lại nghịch nước.
Chung Độ chơi với y cả đường đi, Trì Viễn Sơn giúp anh tìm tuổi thơ, anh cũng làm như thể đã quên mình năm nay bao nhiêu tuổi.
Hai người cười đùa không ngớt đến tận đỉnh núi, Chung Độ ngồi xuống mái đình, đưa mắt ngắm bầu trời xanh trong, chợt hỏi: “Em bé Sơn nhà mình còn muốn bắc thang hái bàn đào không nhỉ?”
Trì Viễn Sơn vui vẻ, bất đắc dĩ đáp: “Anh à, giờ em cũng lớn đầu rồi ấy.”
“Ồ.” Chung Độ cười cười: “Vậy làm sao đây? Anh hái cả cho em rồi này.”
Anh vừa nói vừa tháo ba lô, cầm một cái túi đựng đồ tươi đưa cho Trì Viễn Sơn, bên trong là mấy trái đào đã được rửa sạch sẽ.
Trì Viễn Sơn nhìn bịch đào dở khóc dở cười. Hai người ra khỏi nhà cùng lúc mà y không hề phát hiện Chung Độ xách đào theo từ bao giờ. Hồi nhỏ đúng là y thấy bàn đào của Tôn Ngộ Không thật quá hấp dẫn, nhưng bây giờ đã ăn không biết bao nhiêu trái đào ngon, y đã quên cái thời nhỏ tí chảy nước dãi rồi.
Chung Độ lấy khăn khử trùng lau tay cho Trì Viễn Sơn rồi lại lấy một trái đào nhét vào tay y: “Bây giờ chưa đúng mùa chắc là không ngon lắm, đợi hè anh mua nữa cho em.”
Đỉnh núi gió mạnh, chỗ ướt át khăn vừa lau bị gió thổi qua, cào khẽ như vuốt mèo.
Y biết ý đồ của Chung Độ. Giống như anh đã từng nói, dù chuyện nhỏ nhặt đến mấy anh cũng sẽ làm.
Vì yêu và cũng vì áy náy.
Thế là y cắn một miếng to, vừa ăn vừa mặc sức tưởng tượng tương lai: “Hè em muốn ăn đào với dưa hấu, thu em muốn ăn lựu với lê tuyết, đông muốn ăn dâu với hồng, xuân muốn ăn măng cụt với vải, anh mua cho em hết cơ.”
Chung Độ cười, hơi nghiêng về trước hôn lên khóe môi y, đóng dấu: “Chốt nhé.”
Trì Viễn Sơn cười xấu xa, cắn trái đào trong miệng, tháo ba lô móc ra một chiếc hộp nhỏ rồi tức khắc dúi vào tay Chung Độ bịt kín.
Một chiếc hộp gỗ chạm rỗng, các nét khắc được làm rất tỉ mỉ mang nét hoài cổ. Chung Độ sững người trong giây lát, nhẹ nhàng mở móc cài ra, bên trong là một khối ngọc đỏ, trong suốt và ấm nồng.
Trì Viễn Sơn ngậm trái đào ậm ừ: “Khấu bình an, em đặt hồi trước, mãi mới làm xong.”
Chung Độ đặt viên ngọc vào lòng bàn tay, vuốt ve ngắm nghía thật lâu. Viên ngọc khắc một ngọn núi và một chiếc chuông, núi ôm lấy chuông, chuông tựa vào núi, chạm khắc đơn giản mà có hồn đến lạ kỳ, khiến người ta như nhìn thấy làn sương mù bồng bềnh trên núi và nghe thấy tiếng chuông ngân thiêng liêng vang mãi.
Anh nhìn Trì Viễn Sơn, hỏi: “Em đặt vào lúc nào?”
“Tính ra thì là vào ngày mình bắt đầu yêu nhau.” Trì Viễn Sơn cười: “Cơ mà lúc đặt em vẫn chưa biết hôm đó chúng mình sẽ đến với nhau đâu.”
Chung Độ nhướng mày: “Chưa biết mà còn dám khắc như thế à? Xem ra thầy Trì tính sẵn cả rồi.”
“Đương nhiên.”
Khấu bình an tặng vào giờ này không có cảm giác nghi thức, suốt từ nãy đến giờ Trì Viễn Sơn cứ tỏ vẻ cà lơ phất phơ. Sau khi Chung Độ đeo lên, y bỗng ngẩng đầu: “Đỉnh núi sát trời.”
Đỉnh núi sát trời, nếu thần linh thật sự tồn tại trên đời chắc hẳn các đấng ấy sẽ tuôn đổ phúc lành chúc phúc viên ngọc này, để nó phù hộ cho anh bình an. Vì anh đã đau khổ như thế, và vì em đã thành tâm đến nhường này.
Trì Viễn Sơn biết suy nghĩ này thật ngây thơ. Nhưng cảm giác bất lực khoét sâu hoắm thời gian qua chỉ biết ký thác vào đây. Y có người muốn bảo vệ đến lúc đầu bạc, vậy nên y đã không thể phanh Chung Miện thành từng mảnh cũng chẳng thế so đo với một người điên. Huống hồ dẫu trả thù thì sẽ thế nào? Với Chung Độ, quá khứ đã qua vẫn cứ tồn tại nguyên vẹn.
Y còn chưa dứt câu, Chung Độ đã biết suy nghĩ trong y, thế là nắm tay Trì Viễn Sơn xoa nắn, đáp: “Không cần. Thần tiên trên trời cứ đi giúp những ai cần hơn anh là được, anh có ngôi sao nhỏ may mắn là đã đủ rồi.”
Buổi tối về đến nhà, Chung Độ gửi tin nhắn Wechat cho Nghiêm Tùng Thanh: “Khấu bình anh cậu đặt ở đâu vậy? Có cách gì liên lạc không? Anh muốn đặt một cái.”
Nghiêm Tùng Thanh trả lời mau lẹ: “Hờ! Em biết ngay anh sẽ phải tìm em mà. Em chuẩn bị sẵn sàng rồi, lát nữa gửi anh liền. Anh thấy sao? Em có khả năng tiên đoán tương lai phết chứ nhờ?”
“Cực kỳ [ngón cái]”
Nghiêm Tùng Thanh lại hỏi: “Bao giờ hai anh về thế?”
“Bọn anh sắp, cậu muốn mua quà gì không?”
Chung Độ yêu ai yêu cả đường đi lối về, cộng thêm mình níu Trì Viễn Sơn ở lại nên thời gian rồi Nghiêm Tùng Thanh phải lo liệu mọi việc, về tình lẫn về lý đều phải tặng y món quà thật hậu hĩnh.
Nhóc đầu lởm chởm quá dễ thỏa mãn: “Anh! Em muốn có Transformers! Có mẫu kia mới ra mà Trường Nam không có chỉ ở Thành Bắc mới có. Em tìm hiểu hết rồi, keke.”
Chung Độ cười, hai anh em này chỉ có hài hước hơn chứ không có nhất, anh trả lời: “Được, gửi địa chỉ đi, anh mua cho.”
Trì Viễn Sơn đang gối lên đùi Chung Độ xem ti vi, lúc này giơ tay vỗ bộp bộp trước mặt anh, giả bộ giận: “Chung Độ em cảnh cáo anh đó, anh cứ vừa nhắn tin vừa cười cười kiểu thế em có cơ sở nghi ngờ anh có chó ở ngoài.”
Chung Độ cười tắt màn hình, vân vê vành tai y đáp: “Ngoài đó không có chó đâu, nhưng bé chó săn nhà mình có thể đi buổi công chiếu đầu với anh được không?”
Trì Viễn Sơn trả lời: “Được chứ, em sẽ đột nhập làm khán giả.”