Lúc này mọi người trên bàn tản đi khắp nơi, pha rượu, hát ca, tụ tập chuyện trò, có người đã bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Trì Viễn Sơn xuống sân khấu ngồi về bên cạnh Chung Độ, rót rượu cho cả hai: “Thầy Chung, hai ta uống với nhau một ly đi.”
Chung Độ cầm ly của mình cụng với y, nói: “Cậu hát hay lắm.”
“Cảm ơn.” Thái độ của Trì Viễn Sơn có vẻ buông thả, nhưng lời nói lại hết sức chân thành: “Tôi thích phim của đạo diễn lắm. Chỉ là không hay coi tin tức giới giải trí với đúng thật có hơi mù mặt nữa nên mới không nhận ra anh. Hôm nay gặp được nhau cũng coi như có duyên có phận. Được góp phần vào bộ phim của đạo diễn như thế này rất vinh hạnh cho tôi.”
Có lẽ vì rượu tự ủ quá mạnh, men say khiến anh không thể suy nghĩ như bình thường. Chung Độ nhìn Trì Viễn Sơn, bỗng không biết phải nói gì. Sự chân thành và thiện chí người này biểu lộ lớn lao đến độ khiến Chung Độ có đôi phần luống cuống.
Trì Viễn Sơn cũng uống nhiều, tuy còn lâu mới tới ngưỡng say nhưng đầu óc cũng bắt đầu bay bổng rồi.
Thấy Chung Độ thoáng cau mày, y bất giác thốt ra một câu không hợp thời điểm cho lắm: “Đừng căng thẳng quá thầy Chung. Anh xem bọn họ đấy, có phải chuyện gì ghê gớm đâu. Cái tôi vừa nói ban nãy đương nhiên cũng gồm cả anh, nếu sang năm anh vẫn muốn đến đây ăn Tết, chắc chắn tôi sẽ ở đây đợi anh.”
Nếu là bình thường Trì Viễn Sơn có đoán ra đến đâu cũng sẽ tuyệt đối không nói ra lời. Dù Chung Độ thật sự rất dễ đoán, biểu hiện cũng quá rõ ràng.
Nhất là, tối thiểu anh đã phải gọi điện thoại về nhà báo trước nếu có việc không thể về, kẻo người nhà lại lo. Nhưng anh không gọi, không mượn điện thoại báo bình an, cũng không hề về khách sạn lấy sạc pin trong khi khách sạn anh ở chỉ cách đây chưa đầy một trăm mét.
Trì Viễn Sơn có quan tâm mấy nữa cũng không khiến người ta khó xử, nói ra như hôm nay thật sự là ngoài ý muốn.
Nói ra rồi mới nhận thức được, không cách nào rút lại.
Cũng may Chung Độ không cho y cơ hội lúng túng. Sau vài giây ngạc nhiên, anh mau chóng nâng ly cụng với Trì Viễn Sơn: “Tôi nhớ rồi, cảm ơn cậu.”
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Trì Viễn Sơn.
Quan hệ trước mắt của hai người nhiều lắm cũng chỉ thân thiết hơn người lạ một đôi chút, hai câu đối thoại vừa rồi lẽ ra không nên xảy ra giữa cả hai.
Một lời đề nghị không nên nói ra đổi lấy một câu trả lời bất ngờ. Nhất thời hai người im lặng không nói gì.
Giọng nói oang oang của Nghiêm Tùng Thanh phá tan bầu không khí lúng túng nọ: “Anh, anh vào nấu sủi cảo đi? Anh Lý về nhà với chị dâu rồi, em sợ cái đám này làm bếp nổ banh mất.”
“Tới đây.” Trì Viễn Sơn lên tiếng đáp, dời mắt khỏi gương mặt Chung Độ: “Thầy Chung ngồi chơi nhé, chút nữa ăn thử sủi cảo nhà làm, tôi với nhân viên gói cả đấy.”
Trì Viễn Sơn vừa đi, Tần Tang lập tức trườn qua như con cá chạch, luồn lách chiếm chỗ y êm ru.
Tần Tang săm soi hết đêm rồi. Đủ loại biểu hiện của Trì Viễn Sơn đúng là có gì đó thật sự.
Anh em tốt là gì? Là giúp bạn không tiếc mạng sống, không từ gian nan. Huống gì người Trì Viễn Sơn nhớ thương lại là thần tượng mình, dao có đâm Tần Tang cũng cam tâm tình nguyện.
Tần Tang tính toán tiếp cận từng bước: “Đạo diễn Chung, nói ra thì đạo diễn là đàn anh của em đấy. Em học sau anh hai khóa.”
Khoa Chung Độ học chương trình đào tạo chính quy và thạc sĩ không ở cùng một trường. Thế là anh hỏi: “Ồ? Cậu học ở trường nào?”
“Đại học C.” Tần Tang đáp: “Cũng sau này em mới biết đạo diễn Chung Độ và “đàn anh Chung Độ của các em” các thầy cô hay nhắc đấy là cùng một người.”
Chung Độ cười.
“Tính theo tuổi nhập học thì qua năm đạo diễn ba mươi tư rồi phải không?” Tần Tang lẳng lặng quẹo chủ đề về với Trì Viễn Sơn.
Chung Độ gật đầu.
“Trì Viễn Sơn lớn hơn em hai tuổi, qua năm đã ba hai rồi. Em quen ảnh năm, sáu năm nay mà chưa bao giờ thấy có ai bên cạnh. Hôm nay nghe bảo dẫn ai đó về em còn tưởng ảnh có người yêu rồi chứ.”
Chung Độ bị Tần Tang lôi sang trò chuyện về đời sống tình cảm của Trì Viễn Sơn một cách khó hiểu. Anh không biết đáp gì, đành phải “lục tung” lên khô khan phụ họa: “Cậu ấy… có cảm giác là người biết cách sống, cho dù một mình chắc hẳn cậu ấy vẫn sẽ sống rất tốt.”
Tần Tang đau đớn trong lòng y hệt cha già lo chuyện hôn sự: “Đúng là biết sống lắm, còn là người tốt nữa, tiếc là cây vạn thụ ngàn năm không ra hoa.”
Thật ra Tần Tang muốn diễn đạt tới Chung Độ hai ý sau: Trì Viễn Sơn độc thân và Trì Viễn Sơn là người tốt. Tần Tang muốn xây dựng “nền móng” cho mối quan hệ này, còn chuyện xu hướng tính dục các thứ mình không tiện thay Trì Viễn Sơn kể ra với Chung Độ được.
Tần Tang không biết rằng, ngay từ lúc lên xe Chung Độ đã biết Trì Viễn Sơn độc thân, cũng không hay đêm nay Chung Độ đã cảm nhận được Trì Viễn Sơn tốt đến ngần nào.
Hướng đi của Chung Độ không ăn nhập gì với tưởng tượng của Tần Tang. Anh không nhạy bén trong chuyện tình cảm, hoàn toàn không hiểu được tiếng lòng ông mối của Tần Tang.
Tông Dã và Lâm Thu Huyền ngồi bên nhìn Tần Tang thu xếp, nhìn một hồi cả hai đều nhận ra sự bất đắc dĩ của Chung Độ.
“Lôi cậu ta ra đi.” Tông Dã lên tiếng.
Lâm Thu Huyền vỗ tay thu hút sự chú ý của Tần Tang: “Nhiếp ảnh gia đại tài Tần Tang, phiền anh vào bếp có núi bát đĩa đang chờ anh rửa.”
Tần Tang đang liệt kê cho Chung Độ nghe bao nhiêu việc thiện Trì Viễn Sơn làm mấy năm qua, bị Lâm Thu Huyền thình lình cắt ngang thì cáu lắm: “Còn chưa ăn sủi cảo nữa mà bắt người ta rửa bát rồi? Thắng oắt đầu trọc kia gan lại phình lên nữa rồi chứ gì?”
Tần Tang vừa nói vừa đứng dậy vọt vào bếp, định túm Nghiêm Tùng Thanh lại tính sổ.
Lúc đi ngang Nghiêm Tùng Đình chọc cho một câu: “Đừng bắt nạt em trai anh.”
“Ô hay.” Tần Tang dừng lại nhìn Nghiêm Tùng Đình, hơn hớn: “Lão Nghiêm, chiếm hời nhiêu đó còn chưa vừa nữa hả.”
Chung Độ nhìn họ đấu võ miệng, còn chưa hiểu tại sao câu kia lại thành chiếm lợi gì đó Trì Viễn Sơn đã quay lại với hai dĩa sủi cảo đầy ăm ắp.
Một dĩa đặt bên Tông Dã Lâm Thu Huyền, dĩa còn lại bưng đến trước mặt anh: “Tôi đoán chắc anh không ăn không vô, ít nhiều gì cũng làm mấy miếng đi. Tết mà, ăn vài ba miếng sủi cảo mới trọn vẹn.”
Vậy à? Đúng là Chung Độ đã trải qua bao nhiêu năm vô nghĩa vô định. Hồi bé mình đã từng ăn sủi cảo bao giờ chưa nhỉ? Cũng không nhớ rõ.
Dù sao đi nữa thì, anh vẫn nói cảm ơn rồi gắp sủi cảo lên.
Nhân thịt lợn hành tây. Tấp đại vào một quán lề được là ăn được, thế nhưng hương vị của miếng sủi cảo này lại có chút gì đó khang khác.
Chẳng phải là bùng nổ vị giác gì cho cam, chỉ là đặc biệt vô cùng.
Có lần, thầy của Chung Độ từng giao cho anh bài tập quay ảo ảnh trong hư không. Tráng lệ và rất đẹp đẽ, nhưng không chạm được đến, không thể trở thành hiện thực.
Mà theo cách diễn giải của thầy là: “Thiếu một chút khói lửa.”
Ngày xưa ấy anh không biết thứ khói lửa mịt mờ ấy rốt cuộc là gì. Nhưng anh biết vì sao mình không có được.
Đêm nay, dường như anh lại hiểu thêm chút gì. Từ con người Trì Viễn Sơn, từ những người bạn của y, từ những miếng sủi cảo này, anh đều nhấm nháp được đâu đó hương khói lửa.
Mà chuyện này không lún sâu vào được. Hiển nhiên, một người đã ba mươi tư tuổi mới lần đầu tiên cảm nhận được hương vị khói lửa từ nhóm người xa lạ lần đầu chạm mặt, nghe thật đáng thương và đáng buồn.
Anh khẽ cúi đầu, đôi mắt nóng lên vì hơi nước.
Trì Viễn Sơn cũng gắp sủi cảo ăn, vờ như đang lướt điện thoại chừa không gian cho Chung Độ bình tĩnh. Thật ra Trì Viễn Sơn đã no lắm rồi, nhưng y không nói gì, chỉ lặng yên cùng ăn với Chung Độ.
Hai người ăn hết dĩa sủi cảo trong im lặng. Trì Viễn Sơn tần ngần một lúc, hỏi: “Tôi đưa anh về khách sạn nhé? Bây giờ bọn họ còn quậy lâu lắm. Hôm nay anh nhiễm lạnh, về tắm rửa nghỉ ngơi sớm thì hơn.”
Chung Độ không nói gì, hồi lâu sau mới ngẩng lên nhìn Trì Viễn Sơn, thình lình nói: “Sủi cảo ngon lắm.”
Lúc này Chung Độ không còn giống cái giếng sâu hút bất khả xâm phạm. Đôi mắt anh sáng, tiếng nói ngấm giọng mũi.
Trì Viễn Sơn sửng sốt, chợt cười: “Ngon thì để lần sau tôi lại gói cho anh.”
Hai người bèo nước gặp nhau, quen biết quá lắm vài tiếng đồng hồ. Một người sẵn sàng bộc lộ sự chân thật, một người sẵn sàng hứa hẹn lần tiếp theo. Câu chuyện mà cả hai khó lòng tưởng tượng nổi, song lúc bấy giờ không ai nhận ra sự khác thường bên trong mình.
Theo lý thuyết, chỉ với khoảng cách chừng trăm mét Chung Độ hoàn toàn tự về được. Nhưng anh không từ chối lời đề nghị của Trì Viễn Sơn, cũng không định đáp lại bằng một câu khách sáo. Anh tự nhận thấy từ chối và khách sáo không xứng với lòng tốt và sự dịu dàng Trì Viễn Sơn trao.
Bên ngoài tuyết còn đang rơi. Chung Độ chào tạm biệt mọi người trong quán, cùng Trì Viễn Sơn ra cửa.
Đêm dài, cửa hàng hai bên đường đóng cửa gần hết, tĩnh lặng đến mức nghe tiếng giày giẫm trên nền tuyết, chẳng hiểu sao thấy xoa dịu.
“Cho tôi số liên lạc đi, hôm sau tôi nói phó đạo diễn liên lạc với cậu.” Chung Độ nói: “Bên tôi chắc sẽ quay tầm ba đến năm ngày, có quá hẹn cũng không hơn một tuần. Cậu cứ tính giá theo thời gian đông khách nhất và chi phí thuê, có yêu cầu gì cũng cứ nói với cậu ta.”
Trì Viễn Sơn uống rượu nên hơi đau dầu, đội mũ áo lông lên. Nghe Chung Độ muốn tính tiền thuê rạch ròi với mình, y giẫm trên tuyết đùa: “Thầy Chung này, anh sợ thiếu tôi nhiều ân tình quá à? Không cần đâu, tôi có đóng cửa mấy hôm cũng không việc gì, quán tôi cũng toàn khách quen hả, báo một tiếng là được.”
Chung Độ lắc đầu không đáp, nhìn Trì Viễn Sơn với biểu cảm rất cố chấp, như thể anh không đưa tiền thì không được.
Trì Viễn Sơn không nói nữa, chuyển sang chuyện khác: “Điện thoại anh hết pin mà đúng không? Để tôi lưu của anh trước vậy, lát nữa gửi tin nhắn sang để khi nào anh sạc rồi lưu sau.”
Chung Độ đọc số điện thoại, lúc nói chuyện còn thở ra hơi sương trắng xóa.
Đêm tuyết rơi lạnh lẽo, anh hơi hối hận khi để Trì Viễn Sơn đưa mình về.
Uống nhiều lại còn hong gió lạnh, không biết có cảm hay không nữa.
Bước chân nhanh dần, Chung Độ vừa đi vừa nói: “Lúc về cậu cũng phải uống trà gừng.”
Trì Viễn Sơn không để tâm mấy. Y cẩu thả quen rồi, không tới mức gió lùa tí là cảm liền, nhưng vẫn đáp lời.
Đi vài bước là tới khách sạn. Nhân viên tiếp tân đã thay ca. Nếu cô bé suốt ngày nghĩ ngợi kia mà thấy cảnh tượng này ngoài cửa chắc phải ngạc nhiên lắm, ngạc nhiên khi Chung Độ luôn một mình hôm nay lại có bạn đưa về.
“Về thôi thầy Chung, nghỉ ngơi sớm đấy.”
Chung Độ nhẹ gật đầu, nhìn Trì Viễn Sơn đội mũ, thấy y giống con nhím thật.
Gương mặt vô thức nhuốm ý cười: “Đêm nay rất vui, có dịp tôi lại mời mọi người một bữa.”
“Được, chờ anh có dịp.”
Chung Độ gật đầu: “Cậu về đi, nhớ uống trà gừng.”
“Ừm.” Trì Viễn Sơn phẩy tay áo chào tạm biệt anh. Đang khi quay đi móc điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn cho Chung Độ, y vô tình nhìn thấy bây giờ đã là 23 giờ 59 phút.
Không chần chừ thêm, y dừng bước, quay lại gọi Chung Độ: “Thầy Chung, gượm đã.”
Chung Độ ngoái đầu, sau lưng anh là sảnh khách sạn rộng rãi lộng lẫy, ánh đèn sáng choang giữa đêm tuyết tĩnh mịch hệt như vở kịch dung tục nát tươm vừa cho ra lò. Mà Chung Độ là chú nai nhỏ bị lạc vào vở kịch như trò cười ấy.
Cảnh tượng này khiến Trì Viễn Sơn ngẩn ngơ, giật mình trông thấy chàng hoàng tử bé chỉ tồn tại trong sách truyện.
Trông anh luống cuống mà cô độc.
Còn Chung Độ ngoái lại nhìn thấy Trì Viễn Sơn đang bàng hoàng.
Vài giây đồng hồ trôi đi, nơi chân trời rất xa xôi phía chếch chéo Trì Viễn Sơn, đợt pháo hoa đầu tiên nở rộ trên bầu trời khi không giờ điểm.
Ngay sau đó, từng đợt pháo hoa nối tiếp nhau phóng vút lên không trung, nở rộ thành những vòng cung rực rỡ, hằng hà những tia lửa giăng đầy trời trong mắt Chung Độ hệt như đang vương vãi trên mái tóc Trì Viễn Sơn.
Y cười rạng rỡ, gò má hây đỏ: “Quên nói, chúc mừng năm mới thầy Chung, năm mới bình an.”
Vốn dĩ nên là kết thúc bằng câu năm mới vui vẻ. Nhưng Trì Viễn Sơn cảm thấy từ “vui vẻ” dành để chúc phúc đến Chung Độ hình như mơ hồ quá, chỉ bình an mới có được cảm giác chân thật.
Chung Độ nhìn y hồi lâu không nói gì.
Pháo hoa quá đẹp, Trì Viễn Sơn quá đỗi dịu dàng.
Một đợt pháo hoa khác lại nở rộ, Chung Độ đáp lời: “Chúc mừng năm mới! Tuyết lớn, cậu về mau đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phần quay phim mọi người đừng soi kỹ quá nhé, phục vụ cho cốt truyện cả thôi.