Khương Hoa đi rồi, nói mình muốn về quê lập nghiệp.
Chiều hôm ấy Chung Độ đến công ty, hai người bàn giao công việc xong xuôi, ngồi với nhau uống một tách trà.
Trời âm u sầm sì, ngoài kia mưa phùn lất phất, hạt mưa rơi nghiêng đập vào cửa sổ sát đất không thành tiếng, uổng công vồ vập đến rồi lại trượt dài xuống mặt kính.
Trà và mưa rất hợp nhau, Chung Độ pha trà cho cả hai theo cách Trì Viễn Sơn thường làm, đầy bảy phần, nhưng không giữ được người ở lại.
Khương Hoa không muốn bộc bạch, Chung Độ cũng làm như mình không biết. Anh nâng tách trà mỉm cười: “Lấy trà thay rượu, chúc tương lai của anh Khương thuận lợi tất thảy.”
Tách trà cụng khẽ, Khương Hoa đáp: “Cảm ơn, cậu cũng vậy, mỗi ngày một tốt hơn, tất thảy.”
Trên gương mặt Khương Hoa không thấy đâu vẻ đau thương, trái lại nhuốm ý cười nhạt nhòa, có lẽ đã hiểu thấu mọi sự.
Đáng ra Chung Độ nên hỏi vì sao anh ta lại đi, hỏi anh ta có dự định gì ở quê nhà, có vậy mới đúng logic thường tình. Nhưng Chung Độ nghĩ ngợi một lát rồi thôi, anh không muốn duy trì sự bình yên hời hợt của mối quan hệ đã bao nhiêu năm này bằng lời nói dối.
Tách trà uống một hơi cạn sạch, trở về trên bàn trà nghe cạch một tiếng lanh lảnh. Chung Độ nói: “Cảm ơn anh Khương đã quan tâm chăm sóc những năm qua. Trước kia có chỗ nào không phải anh đừng để trong lòng, sau này nếu có vấn đề gì, mọi người sẽ luôn ở đây.”
Khương Hoa cười gật đầu, không nói gì thêm. Hai người ngồi đối diện nhau, thinh lặng nghe tiếng mưa rơi.
Đời người dài dặc quá, cứ hoài cất bước hoài chia ly, mỗi sáng thức giấc chào đón mặt trời dẫu phải lãng quên.
Tối về đến nhà Chung Độ mới nhớ đến chiếc USB Tống Dương đưa mình hôm qua, dung lượng 32GB mà chỉ chứa duy nhất một tấm hình, một bức tranh sơn dầu được phục chế.
Phong cách vẽ toát lên cảm giác quen thuộc xa xôi. Chung Độ giật mình, anh phóng to bức hình chụp, nhìn thấy dòng chữ màu trắng dưới góc phải màn hình “Buổi Chiều”, tác phẩm của Lâm Tố Thái, ngày sáng tác không rõ.
Lâm Tố Thái là mẹ Chung Độ. Bức tranh vẽ một cậu bé và một chú chó, cả hai ngồi tựa vào nhau trên nằm nghỉ trên sô pha dưới nắng chiếu ấm áp.
Bức tranh với gam màu trong sáng cùng đường nét mềm mại dịu dàng lột tả trọn vẹn khung cảnh phẳng lặng bình yên ngược dòng quá khứ đã xa vời vợi, khác hoàn toàn với phong cách vẽ của Lâm Tố Thái sau này.
Trong lòng Chung Độ, đây mới chính là tác phẩm của Lâm Tố Thái, nhưng chắc có lẽ không mấy ai hay biết bà đã từng là nữ họa sĩ nhẹ nhàng như vậy.
Anh gọi Trì Viễn Sơn đến, nắm lấy cổ tay y để y nhìn bức tranh trên màn hình: “Đây là anh và An Vui.”
Ngày bé anh không chụp nhiều ảnh, sau ngần ấy năm xa nhà anh đã chẳng còn tấm ảnh nào thời thơ ấu. Vậy nên lúc nhìn thấy bức tranh này, so với mọi thứ cảm xúc khác, anh muốn nắm tay Trì Viễn Sơn cho y nhìn thấy mình ngày bé phần hơn.
Trì Viễn Sơn ngắm thật lâu, trước hết cười nói em bé Chung Độ đáng yêu quá, tóc xoăn xoăn và lông mi đẹp giống hệt búp bê vậy. Chỉ một loáng sau y đã nhíu mày, nghiêng đầu hỏi anh: “Mẹ anh vẽ à?”
“Ừ.” Chung Độ nhìn đăm đăm bức tranh không biết đang suy tư gì: “Tối hôm qua Tống Dương đưa cho anh, anh trai cậu ấy gửi. Anh Tống Dương là người theo sát Chung Miện giúp anh cũng khá lâu rồi, hẳn là kiếm được từ bên Chung Miện.”
Lượng thông tin từ câu trả lời trên rất lớn, Trì Viễn Sơn tiện đà ngả người vào tay vịn ghế, ngắt lời anh: “Khoan khoan khoan khoan, sao lại còn có anh trai Tống Dương ở đây nữa?”
“Kể ra thì dài dòng.” Chuyên mục khai báo đêm qua không diễn ra được, Chung Độ dứt khoát nói tiếp: “Hồi quay Tảo Biển, anh có cơ duyên giúp đỡ anh em nhà họ.”
Ngày xưa mẹ Tống Dương hạ sinh không được bao lâu bị gã say xỉn tông phải, không giữ được đôi chân. Gia cảnh vốn đã khó khăn, cha Tống Dương lại là tên cặn bã chỉ biết uống rượu đánh vợ, người phụ nữ tội nghiệp kia cảm thấy mình không thể nào cho con cái một cuộc sống tốt, nay lại tàn phế không thể chăm sóc lũ trẻ. Bà trăn trở mãi, đành nhẫn tâm đưa hai đứa con đi.
Lúc đó anh trai Tống Dương cũng đã lớn, ít nhiều đã có ký ức. Sau khi đi làm, anh trai Tống Dương tìm được căn nhà cũ, rồi đi tìm Tống Dương theo lời mẹ kể. Hai anh em đều sống khổ sở, Tống Dương bị đưa vào chùa từ hồi nhỏ xíu, bảo là theo sư thầy học võ nhưng thực chất là gia đình nhận nuôi chỉ nhiệt tình được lúc đầu rồi bỏ mặc. Anh trai Tống Dương cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, gia đình nọ ít lâu sau chạy chữa khắp nơi sinh được con, rồi đứa con nuôi chỉ xem như không khí.
“Anh trai tìm được Tống Dương vào lúc bọn anh đang quay Tảo Biển. Anh cho cậu ấy nghỉ vài ngày, lúc về đoàn thì bỗng rất khó chịu, bảo mình phải quay phim cho thật giỏi để sau này kiếm tiền lắp chân giả cho mẹ.”
Trì Viễn Sơn hỏi: “Anh cho hai anh em họ phải không?”
“Ừ, tiền đã trả từ lâu rồi, hai anh em không nhất thiết phải giúp anh.” Chung Độ cười khổ: “Nhiều lúc anh nghĩ mình có khác Chung Miện là bao? Khéo nỗi anh trai Tống Dương làm việc trong công ty Chung Miện, sau khi vỡ lở với ông ta anh đã liên lạc cho cậu ấy.”
Chung Miện không cho anh tự do, anh sẽ tự tay nắm lấy, và sau thời gian cân đong đo đếm rất lâu anh trai Tống Dương là sự lựa chọn tốt nhất. Ngoài mặt Chung Độ và anh ta không liên quan gì đến nhau thậm chí không có quan hệ trên mặt pháp lý với Tống Dương, đồng thời làm việc ở đó đã nhiều năm, Chung Miện sẽ không nghi ngờ được đến.
“Em biết không? Anh trai Tống Dương biết rõ mỗi đứa trẻ Chung Miện giúp đỡ sau đó đều bị ông ta lợi dụng, chỉ khác nhau ở cách thức mà thôi. Những thứ được gọi là từ thiện giúp đỡ của ông ta cũng chỉ để bồi dưỡng từng “quân cờ” tôi trung một. Vậy còn anh? Năm đó biết anh trai Tống Dương làm việc ở công ty Chung Miện vì sao anh không nói gì? Không nhắc nhở Chung Miện là lão cáo già lõi đời, cũng không cảnh báo khả năng đằng sau công ty Chung Miện có vấn đề. Có phải trong tiềm thức anh đang chờ đợi lợi dụng cậu ấy, thi ân cầu báo đáp?
Trì Viễn Sơn chau mày nhìn Chung Độ. Thấy vậy, anh thản nhiên cười xòa: “Xin lỗi em.”
Trì Viễn Sơn nhăn nhíu mày nói: “Anh không giống ông ta, anh không nói ra là vì không biết bản thân phải giải thích thế nào về mối quan hệ không giống cha con với Chung Miện. Anh vẫn ôm lòng cầu may, nghĩ Chung Miện có lẽ sẽ không xấu xí đến ngần ấy, ông ta làm từ thiện và cho nhiều người cơ hội làm nghề, người không biết căn cơ mọi sự bên trong làm sao chắc chắn kết luận đấy là hang sói cơ chứ?”
Y nói nhanh đến độ tưởng như nổi giận. Nói đoạn, y bỗng thở một hơi thật dài, nói chậm lại: “Có lẽ anh không nói thẳng, nhưng em không tin anh chưa một lần bóng gió. Anh không thể so sánh bản thân với cái loại đó được, em ngại bẩn.”
Chung Độ dựa lưng vào ghế nhìn y, sau một hồi im lặng, anh khẽ khàng xoa lưng y, cụp mắt đáp: “Em nói đúng. Ngày đó anh là đứa đần độn, thậm chí đã tin Chung Miện còn có lương tri. Tận mắt chứng kiến mới phát hiện đám người này đúng thật cái gì cũng dám làm.”
Chỉ Chung Độ và anh trai Tống Dương làm sao khiến Chung Miện và ổ rắn rết cáo già kia bị điều tra nhanh được. Sự việc tiến triển thuận lợi như hôm nay là vì trước họ đã có một nhóm lên kế hoạch hàng nhiều năm.
“Cái giới của Chung Miện đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Không có một kẻ nào đáng mặt làm cha làm mẹ, lũ trẻ bị áp bức nay đã đủ lông đủ cánh bay thành đàn, suy tính cánh tống mấy ông lớn đi. Họ điều tra được rất nhiều, trốn thuế chỉ là chuyện cỏn con khi những người cản đường chúng đều biến mất bí ẩn, người cùng chiến tuyến với chúng cũng bị còng tay uy hiếp. Những chuyện thế này đã xảy ra quá nhiều trong bao nhiêu năm qua.”
Nghe đến đây, Trì Viễn Sơn nhướng mày: “Nên anh sẽ đưa chúng cứ Tống Dương gửi cho họ? Không phải cảnh sát?”
“Em khoan vội.” Chung Độ cười vỗ về lưng y: “Anh chỉ góp cho họ một chút chứng cứ thôi, không nhúng tay vào thứ khác. Họ không gây động tĩnh cảnh sát cũng nào biết đường nào mà điều tra? Gốc đại thụ chiếm cứ lâu dần đã thành cánh rừng, chằng chịt khó nhổ bỏ.”
“Anh ơi.” Mặt mày Trì Viễn Sơn vẫn chau chặt: “Anh nói em ích kỷ hay vô tình cũng được, nhưng em buộc phải nói câu này ra ở đây. Anh không đưa mình vào đó được, nếu có thể không nhúng tay thì đứng nhúng tay, hoặc phải trên cơ sở hợp pháp và đủ khả năng bảo vệ bản thân.”
“Em nói gì thế?” Chung Độ cười: “Em yên tâm, anh có muốn tham gia người ta còn không tin anh ấy chứ. Đừng lo, anh của em là công dân tuân thủ pháp luật, không ngốc nghếch thế đâu. Huống gì đám người đó đến mình cũng khó lòng giữ được, còn đâu sức mà kiếm chuyện. Anh trai Tống Dương về nhà cũ chỉ là đề phòng mọi tình huống, đến lúc cần nhân chứng cậu ấy sẽ quay lại. Đường đường chính chính tố cáo tội phạm, không có gì phải tránh né cả.”
Trì Viễn Sơn choàng tay lên vai Chung Độ, cười thở dài: “Chắc tại em già rồi nên chẳng còn miếng nghĩa khí anh hùng gì. Em chỉ muốn chuyện này kết thúc mau thật mau và chúng ta sẽ sống cuộc sống êm đẹp của chúng ta, tư tưởng điển hình của dân mọn đó.”
“Dân mọn thì dân mọn, anh cũng là dân mọn với em.” Chung Độ nắm bàn tay Trì Viễn Sơn khoác lên vai mình, hạ giọng: “Dạo này anh muốn về Trường Nam lắm, muốn sống những ngày bình yên. Sáng sớm nựng nhóc mèo mập, đến quán nhâm nhi một tách trà, tối về lên quán bar nhấm nháp ly rượu nghe vài bài hát.”
“Về thôi anh.” Trì Viễn Sơn cười: “Chỉ cần anh xong xuôi mọi chuyện, hai ta có thể về bất cứ lúc nào.”
Trì Viễn Sơn biến phòng làm việc thành không gian ấm áp vô cùng, trong góc là chiếc đèn chiếu đang hắt vầng mặt trời đỏ rực lên bức tường đối diện, tỏa ánh sáng màu vàng cam ra khắp.
Chung Độ dựa vào người Trì Viễn Sơn, nhìn màn hình máy tính thật lâu không đáp.
Anh không có chút ấn tượng nào về bức tranh, thậm chí không hề biết đến sự tồn tại của nó. Thứ cảm xúc không cách nào tả rõ thành lời như làn sương mù khiến lòng đâm mê man hoảng hốt. Sau khắc do dự rất lâu, anh đáp: “Trước khi đi, anh muốn đưa em đến gặp mẹ.”
Trì Viễn Sơn nhìn anh rồi lại nhìn bức tranh nọ, muốn từ chối lại chẳng đành lòng, thở dài đáp: “Được, em đi với anh.”
“Ừ.” Chung Độ dựa vào người Trì Viễn Sơn, nắn nắn mặt y: “Sao thầy Trì lại tốt với anh thế?”
Anh biết Trì Viễn Sơn lo gặp Lâm Tố Thái sẽ ảnh hưởng đến đến cảm xúc anh, chỉ biết nửa đùa nửa thật dỗ dành y. Thời gian qua vẫn thế, bằng những lời đường mật thẳng thật nhất, bằng những cử chỉ thân mật nhỏ vụn, bằng mọi cách thức mình có thể nghĩ ra để xoa dịu Trì Viễn Sơn vì mình mà lắng lo.
Và Trì Viễn Sơn cũng vậy, ngày qua ngày thực hiện kế hoạch “xây dựng tuổi thơ”, ngày qua ngày rủ rỉ muôn chuyện với Chung Độ trước giờ ngủ, ngày qua ngày chờ anh ngủ rồi mới vào giấc.
Trước giờ đi ngủ đêm nay, y hỏi: “An Vui là cún anh nuôi ngày bé à?”
“Ừ, anh nhặt về vào một hôm trời mưa.” Giọng Chung Độ trong bóng tối vẫn bình thản, thậm chí nhuốm ý cười: “Ngồi nhỏ khờ quá, cứ nghĩ An Vui an bình yên vui là cái tên hay biết chừng nào.”
Anh không nói cuối cùng An Vui cuối cùng vẫn chẳng được yên vui. Nó trở thành “công cụ” sáng tác của Lâm Tố Thái, trở thành một trong số những oan hồn chết tức tưởi dưới tầng hầm, cuối cùng được anh chôn cất dưới cây táo gần bức tường rào nhất ngoài sân.
Trì Viễn Sơn như nhận ra điều gì, không hỏi tiếp nữa mà chuyển đề tài: “Hai ngày trước anh bạn em kể Nhị Mao làm em chó cái hoang to bụng. Ảnh đành rước cô vợ hoang của Nhị Mao về hầu hạ, chừng nào sinh xong tụi mình đón một đứa về nuôi nhé anh.”
“Ừ em.”
“Đặt tên là gì đây anh nhỉ?”
“Con của Nhị Mao, tên Tam Giác đi, Sủi Cảo Tam Giác.”