Chung Độ và Trì Viễn Sơn bắt đầu sống những ngày dưỡng lão. Lịch trình hằng ngày rất đơn giản, lo chuyện trong quán, mua đồ nấu cơm, thỉnh thoáng ghé quán ông anh vong niên thăm nom vợ Nhị Mao sắp sinh.
Hai người đã chuẩn bị mọi đồ cần thiết để nuôi cún, chỉ chờ đến lúc đón bé cún nhỏ xíu về nhà thôi.
Bên này thuận lời êm đềm, bên Chung Miện lại không được yên lành như thế. Vài ngày trước Trần Mặc gọi sang kể tình hình Chung Miện gần đây. Quá trình điều tra đã diễn tiến đến bước nào rồi không rõ, chỉ biết mấy lão cáo già phe Chung Miện đã bỏ xe giữ tướng, vứt vài quân tốt thí nhỏ nhoi đánh lừa dư luận, đồng thời có hiệu di dời tài sản, chắc hẳn ải này không an ổn.
Chuyện khác Trì Viễn Sơn không bận tâm, dẫu sao những năm qua mối liên hệ giữa Chung Độ và Chung Miện gần như là con số không tròn trĩnh, càng không qua lại về mặt tài chính nên không thể nào dính dáng đến anh, nhưng về phía dư luận thì không chắc chắn được.
Xưa nay trước mặt truyền thông Chung Miện luôn đắp nặn hình tượng cha hiền con thảo giả tạo, mà Chung Độ chưa bao giờ trả lời những câu hỏi tương tự. Nếu có người quan tâm cho rằng đây là một cách ngầm thừa nhận, đem ra xào nấu tất nhiên hình tượng của Chung Độ sẽ chịu ảnh hưởng.
“Em yên tâm, bên PR đã chuẩn bị kỹ lưỡng.” Chung Độ an ủi Trì Viễn Sơn như thế. Sự thật là, dù PR có chuẩn bị ra sao, kết quả xảy ra thế nào không ai dám kết luận. Đây cũng là lý do khiến mấy hôm nay Chung Độ cứ âu sầu mãi.
Chắc chắn một điều các bên truyền thông đã có ảnh của hai người trong tay, trước đó kiêng dè Chung Miện nên mới không tung lên. Bây giờ không ít bên đã nghe ngóng được tin bên lề, sở dĩ vẫn có động thái là vị đại thụ vẫn chưa bị nhổ tận gốc. Một khi Chung Miện vào tù, sẽ không còn gì cầm chân được họ.
Ban đầu Chung Độ dự định sau khi phim ra rạp sẽ đăng bài trên Weibo, đóng dấu cái kịch cho câu chuyện trước khi truyền thông kịp trở tay, tránh rơi vào thế bị động, cũng tránh nghe phải những lời bình phẩm “Chung Độ cũng có muốn thừa nhận đâu, chẳng qua bị chụp nên đành phải nhận thôi, biết đâu chừng là chơi qua đường.” những câu như vậy.
Nhưng mà dư luận phức tạp trong tưởng tượng của anh rất nhiều. Chung Miện vẫn chưa bị cảnh sát xác nhận trên mạng đã lũ lượt xuất hiện đủ thứ tin đồn, nếu ngay lúc này công khai người yêu, chắc chắn sẽ kéo theo Trì Viễn Sơn vào tâm bão.
Tình thế khó xử.
Những ngày qua anh cũng đã thông qua với Phương Bình và phòng PR. Đề xuất của họ là nên sớm công khai, thừa dịp dư luận chưa sôi sục đồng thời tạo thảo luận đánh đòn phủ đầu tách bạch Chung Miện và Chung Độ ra.
Mặc dù Chung Độ là đạo diễn, nhưng bao năm ngụp lặn trong ngành giải đã thừa quen thuộc với những thủ đoạn truyền thông này. Anh thừa nhận đây là giải pháp tối ưu nhất, nhưng không có nghĩa anh sẽ chấp nhận. Trì Viễn Sơn vẫn luôn đơn thuần nay lại lợi dụng công khai để tạo độ hot tránh khả năng anh phải đối diện với áp lực dư luận trong tương lai? Trong mắt Chung Độ chính là làm dơ bẩn tình cảm của hai người, làm dơ bẩn Trì Viễn Sơn, anh sẽ không chấp nhận.
Thế là anh nói thẳng với Phương Bình: “Đừng cân nhắc phương án này.”
Phương Bình hoàn toàn không ngờ kết quả lại thành ra thế này, anh ta nghĩ nó không làm tổn thương ai. Nên Phương Bình vẫn nấn ná: “Sếp suy xét lại thử xem ạ? Chúng ta vẫn còn thời gian.”
Chung Độ dứt khoát: “Không suy xét, đề xuất phương án khác.”
Chuyện này lan tới Tạ Tư Vĩ rồi đến tai Bạch Kinh Nguyên. Bạch Kinh Nguyên cân nhắc một hồi, vẫn quyết định khuyên nhủ.
Đêm nay anh ta và Lâm Thu Huyền đến bar nghe nhạc, Trì Viễn Sơn và Chung Độ cũng đang ngồi một góc. Lâm Thu Huyền kiếm cớ bắt cóc Trì Viễn Sơn, để Bạch Kinh Nguyên ngồi lại nói chuyện với Chung Độ.
Chung Độ thấy điệu bộ nọ mà bật cười, vào thẳng vấn đề: “Đến khuyên à?”
Bạch Kinh Nguyên nhún vai, thản nhiên đáp: “Đúng vậy, sao?”
Anh ta nhấp một ngụm rượu, thở dài: “Tôi biết cậu nghĩ gì, nhưng chuyện này thật không có phương án giải quyết nào tốt hơn. Làm rõ mối quan hệ của cậu với Chung Miện theo kiểu khô khan hay là công khai chính thức sau trong khi kể lể một câu chuyện thoát khỏi bể khổ nửa thật nửa giả cái nào hiệu quả hơn? Đâu cần tôi phải lắm lời? Cái trước đương nhiên sẽ khiến người ta nghĩ vì sao lại rạch ròi vào thời điểm này? Mấy người lắm thuyết âm mưu có hàng tá thứ để khai thác. Cái sau mặc dù không nói toạc hẳn ra nhưng cư dân mạng đông đảo sẽ phát huy trí tưởng tượng đắp thêm da thịt vào, ra được hiệu quả đòn bẩy.”
Bạch Kinh Nguyên nói hồi lâu mà Chung Độ không hề có phản ứng. Bạch Kinh Nguyên trợn mắt: “Tôi tốn cả đống chữ nghĩa thế mà cậu còn không biết cái gì? Cậu cứng đầu thì có. Rốt cuộc chưa thông ở đâu, chúng ta không lừa gạt ai cũng không lừa gạt công chúng, chỉ là rẽ hướng bảo vệ bản thân không bị người ta lợi dụng thôi. Phương Bình đâu có ý muốn lôi kéo Trì Viễn Sơn gian dối gì vì cậu, vì sao cậu cứ một hai không chấp nhận?”
Chung Độ thở dài: “Viễn Sơn ở bên tôi đã đủ thiệt thòi rồi, nếu đến công khai còn lẫn lộn với chuyện khác mà phải dùng em ấy đổi chác vì quá khứ tôi, vậy tôi có lỗi với em ấy quá.”
Ánh mắt anh nhìn về phòng nghỉ, hạ giọng nói thêm: “Chưa kể tôi là người vô tội ư? Bất kể dư luận chê bai thế nào không phải cũng là thứ tôi phải nhận sao? Nói trắng ra, tôi là căn nguyên tội ác của Chung Miện. Nếu không có tôi, không có mẹ, ông ta không có vốn để làm tội ác. Tôi đã làm gì? Im lặng! Tôi biết rõ công ty của ông ta khả năng cao có vấn đề nhưng vì căm ghét mà lựa chọn lùi ra xa. Nếu tôi đã sớm thu thập chứng cứ, đã sớm vạch trần bộ mặt thật của Chung Miện trước công chúng rất nhiều chuyện sẽ không phát sinh, vậy nên nếu kết quả có là gì cũng là điều tôi phải nhận.”
Chung Độ đã giấu những câu chữ này trong lòng suốt nhiều ngày qua. Trì Viễn Sơn không thích nghe những lời thế này anh sẽ không nói, nhưng lòng anh thật sự nghĩ thế ấy, đặc biệt khi biết được mọi việc ác Chung Miện gây ra trong những năm qua, anh không làm được chuyện chỉ lo thân mình.
Bạch Kinh Nguyên nghe vậy nhăn mày. Tính tình anh ta không đẹp đẽ được như Trì Viễn Sơn, nói thẳng: “Sao cậu cứ để tâm vào chuyện vặt vãnh thế? Không ai phong cho cậu danh hiệu tấm gương đạo đức danh dự thì tiếc thật đấy. Cậu là người bị hại, chính cậu bị tra tấn bao nhiêu năm ròng, không ai có quyền yêu cầu cậu phải làm điều gì. Cậu cũng không phải trả giá vì chuyện ác của Chung Miện, tôi có cần phải giảng đạo đức cho cậu nữa không?”
Chung Độ cười cười, nhấp hồng trà trong tách, thở dài. Đôi mắt luôn khiến người ta có cảm giác sâu không thấy đáy kia lúc này đây mềm mại mà kiên định, anh nói: “Tôi hiểu cả. Nhưng đằng sau nó là máu và nước mắt của bao nhiêu gia đình, sao tôi có thể làm ra hành động như thể mọi việc không liên quan đến bản thân? Nhưng Viễn Sơn thì vô tội.”
Anh nhìn Bạch Kinh Nguyên: “Kinh Nguyên, cuộc đời tôi không ngóc ngách nào là sạch sẽ, duy chỉ có tình cảm này tinh khiết. Nên cậu cứ xem như tôi cứng đầu đi.”
Chủ đề quán bar đêm nay là “Thanh mai trúc mã”, ca sĩ trên sân khấu dường như có câu chuyện buồn, cả đêm chỉ toàn hát những bài thương đau nẫu ruột.
Trước mắt là kẻ si tình, trên sân khấu là ca sĩ yêu mà không có được. Tình cảnh này khiến Bạch Kinh Nguyên thấy mình mà không rơi vài ba giọt nước mắt thì có khác gì báng bổ không.
Anh ta im lặng suy tư, gần như cả cuộc đời Chung Độ phải tuân nghe sự sắp đặt, chỉ duy một chuyện anh cứng rắn muốn kiên định, vậy cứ để Chung Độ làm đi. Anh ta không khuyên nhủ thêm mà hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ cậu định đè chuyện sớm? Chờ vụ Chung Miện xong xuôi mới tiếp tục?”
“Ừ, kiểm soát trước, không kìm được thì tính tiếp.”
“Được thôi.” Bạch Kinh Nguyên ngửa cổ uống một hớp rượu: “Quan hệ bên truyền thông nào mà dùng được thì tận dụng cả đi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với Phương Bình cho.”
“Không cần, lo yêu đương đi, để tôi.” Chung Độ nói: “Đừng nói chuyện này cho Viễn Sơn, tôi sẽ suy nghĩ kỹ nên giải quyết thế nào rồi nói với em ấy sau.”
Bạch Kinh Nguyên gối đầu lên tay nằm dài ra bàn, trở về trạng thái lông bông mọi thường, cười: “Nghe Thu Huyền kể trước đây Viễn Sơn cũng điên lắm. Tôi không dám kể cho cậu ấy biết đâu, tôi sợ cậu ta tự nói toạc ra, thật đấy.”
Chung Độ cười cười, hỏi anh ta: “Hai cậu thế nào?”
“Lại còn quan tâm tôi cơ?” Bạch Kinh Nguyên vui không chịu được: “Cần cậu quan tâm chắc? Bọn tôi đang êm đẹp lắm.”
“Tốt là được.” Chung Độ đáp: “Êm đẹp thì về nghĩ kịch bản đi, hai cậu thử nghiên cứu với nhau xem thế nào?”
“Tôi yêu đương hay là kiếm việc cho cậu? Huyền Nhi nhà tôi hơi bị nổi tiếng, lo mà chuẩn bị tiền bạc trước đi.”
Chung Độ cười: “Được chứ, có gì đưa nấy.”
Bên nọ hai người cứ tưởng giấu Trì Viễn Sơn trót lọt rồi, bên này Lâm Thu Huyền đã phun hết ra.
Hai người vừa vào phòng nghỉ Lâm Thu Huyền đã nói luôn: “Tôi kiếm cậu chả có gì đâu. Bạch Kinh Nguyên bảo tôi kéo cậu ra, muốn tâm sự với Chung Độ.”
“Thầy Chung của cậu cứng đầu ấy mà.” Lâm Thu Huyền ngồi trên bệ cửa sổ, vừa nhai mía vừa kể.
Lâm Thu Huyền vừa gặm vừa kể đầu đuôi câu chuyện một lượt, lúc Tạ Tư Vĩ gọi điện tới anh ta cũng ở kế bên, nghe rõ ràng tiền căn hậu quả, Bạch Kinh Nguyên cũng không né tránh gì.
Trì Viễn Sơn nghe xong còn cười cười, y thấy đây chẳng phải chuyện gì to tát, giờ này vẫn còn tâm trạng đùa Lâm Thu Huyền: “Ok, tới khúc quan trọng thì cậu vẫn hữu dụng. Xin mời tiếp tục bán nhan sắc lấy tin tình báo, có biến nhớ báo cáo ngay cho tôi đấy.”
“Lấy oán báo ơn chứ gì Trì Viễn Sơn?” Lâm Thu Huyền nheo mắt liếc xéo: “Với cái thái độ của cậu thì mơ tiếp đi, không có lần sau đâu.”
“Thôi có nữa đi. Thầy Bạch tốt mà, muốn sắc có sắc muốn tài có tài, lại là người nhà nữa, biết nhau quá rõ rồi. Thấy được thì xuất giá thôi, để anh chuẩn bị đồ cưới cho cậu.”
Trì Viễn Sơn tuy nói đùa nhưng cũng là những lời chân thật từ đáy lòng. Giữa họ hễ nghiêm túc nói với nhau cái gì cũng thành nổi da gà, cho nên y nói điều này bằng cách đùa giỡn, đơn giản vì sợ Lâm Thu Huyền tính tình bất định bỏ lỡ người đàn ông tốt.
Chẳng biết Lâm Thu Huyền nghe có hiểu gì không, nghe xong giơ cây mía hết chỉ mình đến chỉ Trì Viễn Sơn, khua khoắng mấy vòng: “Tôi với cậu không giống nhau, biết chưa? Có xuất giá thì cũng là anh ta.”
Trì Viễn Sơn kệ Lâm Thu Huyền giãy chết. Lâm Thu Huyền hiểu cả đấy, chỉ có điều nhổ răng nuốt nhẹm vào bụng. Cơ mà lời anh ta nói khiến y rất ngạc nhiên.
Y cứ ngỡ chiếu theo tính cách vốn có, Lâm Thu Huyền nhất quyết không bị tình yêu trói buộc. Bây giờ xem ra kết thúc cả rồi, thế là y cười: “Ok, mấy cậu êm xuôi thì tôi yên tâm rồi.”
“Chậc, nghe gớm quá.” Lâm Thu Huyền giả bộ xoa da gà nổi đầy người: “Đừng bàn chuyện của tôi nữa, cậu định làm sao với thầy Chung nhà cậu?”
“Bỏ qua đi! Khỏi cần quan tâm, cam đoan với cậu tôi sẽ xử lý ảnh ra ngoan ngoãn.”