Hình ảnh Chung Độ dùng để liên tưởng đến Trì Viễn Sơn rất phù hợp, y thật sự giống con nhím.
Trì Viễn Sơn luôn tạo cho người khác cảm giác dễ chịu, lúc nào cũng giữ nét tươi cười trên khuôn mặt và chưa bao giờ khiến người khác phải khó xử. Y là một người giỏi lắng nghe, mọi người có thể mặc sức kể lể chuyện trò với y, nhưng thường cũng sẽ chỉ dừng lại ở bước này.
Khi người ta tưởng rằng mình có thể bày tỏ tình cảm với Trì Viễn Sơn, muốn tìm tòi con người thực chất bên trong y, y sẽ dựng thẳng gai góc bọc khắp thân mình, trưng bộ giáp sắt của mình ra.
Người không thân thiết cảm nhận được sự lịch thiệp của y, nhưng tuyệt nhiên không cảm nhận được sự dịu dàng y có.
Chung Độ là ngoại lệ.
Trên cơ sở ấy, trong mắt người hiểu rõ con người Trì Viễn Sơn mà nói, đêm nay của y rất đáng mổ xẻ.
Thế là, Trì Viễn Sơn vừa về quán đã bị cả đám vây lại, ép y thành khẩn khai báo.
Trì Viễn Sơn cũng rất khó hiểu: “Khai báo cái gì? Ở đâu ra? Đêm nay anh cũng vừa mới quen đây. Người ta xa nhà nên anh mới mời đến ăn bữa cơm tất niên vậy thôi. Sao nữa? Bộ mấy người cao quý vậy luôn hả? Không phải nửa kia tương lai thì không được ngồi chung mâm với mấy người à?”
Y giỏi phản pháo nhất, nhưng lại không ai buồn để tâm.
Lâm Thu Huyền nhạt nhẽo lên tiếng: “Ờ đúng đấy, trông hai người có mỗi vậy thôi mà bọn tôi thẩm vấn năm lần bảy lượt làm gì nhỉ? Mỗi dẫn người ta về ăn cơm tất niên đấy? Mỗi cản rượu cho người ta đấy? Mỗi nấu trà gừng cho người ta đấy? Mỗi cơm nước xong xuôi đưa đón người ta về đấy? Có làm sao? Cuối năm rồi mấy người làm ơn để ông chủ Trì yên thân đi được không?”
Nghe Lâm Thu Huyền đâm thọc móc xỉa với bộ mặt thản nhiên, thấy mà giận điên lên được.
Tần Tang lập tức xen vào: “Anh coi đó. Mà ảnh cũng xem như người ít thân nhất ở đây rồi đó. Bây giờ tính về mức độ thân thiết thì em với anh là nhất rồi đúng chưa, anh không nói với bọn họ thì anh nói với thằng em anh này, tiết lộ chút xíu thôi, anh có ý định phát triển thử với thần tượng em không?”
Trì Viễn Sơn còn chưa kịp đáp, Nghiêm Tùng Thanh đã bất mãn trước: “Tần Tang ông có bị nhảm không? Anh tôi thân với ông nhất cơ á? Ông cụp cái pha xuống, ở đây còn người sống sờ sờ nha.”
Một đám nhao nhao ầm ĩ lên, Trì Viễn Sơn bất đắc dĩ day day thái dương.
Thật ra y không nghĩ sâu xa đến vậy. Vốn ban đầu chỉ muốn giúp một tay, lời mời sau đó cũng chỉ xuất phát từ sự đồng cảm, chỉ là vì hôm nay là một ngày quá đặc biệt, mà Chung Độ lại trông có vẻ cô độc quá mà thôi.
Về chuyện cản rượu, nấu trà gừng. Không phải chỉ là hành vi quan tâm phổ biến và hết sức bình thường sao?
Vụ mượn quán bé xíu thì càng không đáng đề cập. Một cái nhấc tay thôi, chưa kể người ta còn là đạo diễn mình thích.
Chấp nhận xích gần hơn, ý định kết bạn là có thật, nhưng hoàn toàn không sâu xa đen tối như bọn họ nghĩ. Trì Viễn Sơn tự hạ kết luận cho bản thân.
Cả đám nháo nhào lên dọn dẹp, lúc xong xuôi cũng đã khá trễ rồi.
“Mọi người tính về làm sao? Cuối năm mà tuyết lớn nữa, chắc kiếm chở thuê cũng khó? Quán còn thừa vài chỗ, còn lại ở khách sạn vậy?” Trì Viễn Sơn vừa nói vừa thiếu kiên nhẫn xua tay: “Thôi thôi, lười dọn phòng khách cho mấy cậu lắm, ở khách sạn hết lượt cho rồi.”
“Ok, bọn em ở khách sạn bên kia luôn. Lỡ đâu bắt gặp thầy Chung còn tiện quảng cáo giùm anh mấy phát.” Tần Tang cười xấu xa.
Trì Viễn Sơn vừa định kiếm gì đó quăng vào người thanh niên này thì bị Nghiêm Tùng Đình cản lại, đẩy ra ngoài: “Cậu lo về đi, anh không uống nhiều, để anh đưa bọn họ sang. Phòng đặt cả rồi.”
Nghe vậy, Trì Viễn Sơn không buồn quay đầu đi thẳng. Nhà trong thành phố của y khá gần quán, đi bộ cũng chỉ tầm chục phút là tới.
Tông Dã ngủ trong phòng nghỉ của quán. Anh ta hơi có bệnh sạch sẽ, không chịu ở khách sạn.
Nhân viên thì ở khu nhà chung cho nhân viên. Yến Tiếu Ngữ không thuyết phục nổi mấy chị em trong quán nên bị lôi về nhà chung ngủ.
Chỉ còn lác đác vài người sang khách sạn, có khoảng trăm bước mà lãng đãng mất hai chục phút đồng hồ.
Mấy thanh niên này con nít quá thể, ông ném bóng tuyết vào người tôi tôi nhét tuyết vào quần áo ông, bắt đầu một trận đại chiến ném tuyết mà chẳng mảy may thấy xấu hổ.
Lúc đến khách sạn đầu ai nấy trắng xóa, đến cả Nghiêm Tùng Đình tránh xa cuộc hỗn chiến nhất cũng xui xẻo dính vạ.
Nhìn không giống khách đến ở mà giống trộm cướp hơn.
Lúc này Chung Độ đã tắm xong, đang nghe điện thoại Tạ Tư Vĩ: “Lát nữa anh gửi số điện thoại cho cậu. Trả giá thuê cao nhất, vượt ngân sách thì tính phần riêng cho anh.”
Đêm nay Tạ Tư Vĩ bị Chung Độ đùa cợt cứ như là chơi tàu lượn siêu tốc.
Tạ Tư Vĩ biết Chung Độ dở hơi, nên thường dịp lễ Tết sẽ không tùy tiện liên lạc với anh. Hôm nay có công việc gấp cần anh xác nhận thì gọi hoài gọi mãi không thấy bắt máy làm Tạ Tư Vĩ lo sốt vó đến độ suýt thì báo cảnh sát.
Lần này cuối cùng cũng chịu trả lời, ai đâu ngờ còn đem cả niềm vui bất ngờ về. Người này thế mà tẩm ngẩm tầm ngầm giải quyết vụ thuê chỗ quay.
Cảm giác từ vực sâu bay thẳng lên trời phải nói là sung sướng tột độ. Tạ Tư Vĩ thích ý đáp: “Vâng, thầy cứ yên chí. Có nhét em cũng phải đút bằng được tiền cho anh ấy.”
Bàn chuyện công việc xong rồi, Tạ Tư Vĩ cẩn trọng hỏi han: “Thầy Chung ăn cơm chưa? Hay em gọi ship cho thầy?”
Cậu nhóc này cũng vất vả lắm, kiếm một đầu lương mà phải làm tận hai đầu việc. Không chỉ chịu trách nhiệm công việc mà còn phải bận tâm chuyện cuộc sống của Chung Độ.
Lúc ở công ty còn có trợ lý rót cho ly trà hay mua cơm cho. Hễ cứ vừa bước vào đoàn quay một cái là Chung Độ thiếu điều sống như thần tiên, ăn uống áo quần giữ ấm không để ý một cái sự gì.
Tạ Tư Vĩ biết đôi chút hoàn cảnh gia đình Chung Độ, cái giờ nhà nhà đoàn tụ vui vầy này mà anh nhớ ăn cơm mới là lạ.
Nhưng mà, câu trả lời của Chung Độ đi chệch mọi dự đoán của Tạ Tư Vĩ: “Ăn rồi, ăn sủi cảo. Mua cho cô chú đi, cúp máy.”
Đúng là gặp quỷ tới nơi mất. Thần tiên hạ phàm lúc nào vậy? Tạ Tư Vĩ nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
Sáng sớm hôm sau thần tiên hạ phàm nhận được đề xuất thiện chí của Trì Viễn Sơn. Nguyên nhân là Tạ Tư Vĩ hết sức phấn khởi với cái bánh từ trên trời rơi xuống này, vừa bảnh mắt ra đã gọi điện cho Trì Viễn Sơn, đồng thời một hai tỏ ý nhất định phải trả tiền thuê.
Trì Viễn Sơn bị dựng dậy đến thua, đành phải xin nhờ Chung Độ thu phục yêu quái.
Ảnh đại điện Wechat của Trì Viễn Sơn là một bức tranh phong cảnh, màu xanh trong của trời pha trộn với màu xanh mướt của dãy núi mây mù bao phủ khắp. So ra, ảnh đại diện của Chung Độ đơn điệu vô cùng, chỉ là một tấm hình đen sì.
Có điều tên Wechat cả hai lại rất thú vị, giống nhau y hệt, mỗi người một dấu chấm tròn.
Trì Viễn Sơn thì đơn giản là bởi không biết đặt tên gì cho hay nên tiện tay đặt luôn dấu chấm. Còn Chung Độ thì không rõ vì sao.
Sau khi kết bạn, Trì Viễn Sơn lập tức gửi tin nhắn: “Thầy Chung à, thật sự không cần trả chi phí thuê cho tôi đâu.”
Chung Độ trả lời: “Chắc phải cần thôi, còn nhờ nhóm Tùng Thanh chỉnh trang nữa.”
Trì Viễn Sơn hết sức bất đắc dĩ. Y nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ tí, nhưng qua đêm rồi cũng ít nhiều hiểu được lối cư xử của Chung Độ. Dương như người này luôn trong trạng thái kéo căng dây cót, tự vạch ranh giới cho bản thân, cho người khác tiếp cận đã là khó khăn lắm rồi, nếu từ chối thêm nữa sẽ chỉ càng khiến anh thiếu thoải mái.
Thế là y đáp: “Đành vậy, tính theo giá bình thường nhé.”
Dù Trì Viễn Sơn chưa từng tiếp xúc mảng này, nhưng qua lời Tạ Tư Vĩ cũng rõ nhất định Chung Độ đã đôn thêm.
Trong từ điển của Trì Viễn Sơn bạn bè không chơi với nhau như thế. Tôi cứu bạn một lần, bạn áy náy thì mời tôi bữa cơm, đưa tiền thì thật chẳng có tí tình cảm nào. Cơ mà lòng y cũng rõ Chung Độ không có ý gì, chỉ là nóng lòng muốn biểu đạt lời cảm ơn mà dùng sai cách thức, nên là để y lùi một bước vậy.
Giọng điệu của Trì Viễn Sơn không cho phép bàn cãi gì thêm, Chung Độ hết cách, đành đồng ý.
Thật ra anh không biết mình nên làm gì để bù lại lòng tốt của Trì Viễn Sơn được đây. Tiếc rằng anh không biết kết bạn, không biết biểu đạt lời cảm ơn bằng cách thức dễ chịu hơn.
Trì Viễn Sơn nhắn tiếp: “Nếu vẫn chưa chọn địa điểm quay xong xuôi, mấy ngày sắp tới tôi có thể đi quanh đây với anh. Khu Trường Nam này thì tôi rành lắm.”
Chung Độ không muốn làm phiền Trì Viễn Sơn thêm nhưng ngẫm nghĩ một hồi vẫn đồng ý. Một là anh đến đây chưa lâu, đúng thật không quen nơi này; hai là dù thế này cũng phải nhân cơ hội này mời Trì Viễn Sơn một bữa cơm, rồi xem có dịp được thì tặng y một món quà.
Hai người đã hẹn trưa này sẽ ăn cơm với nhau, xế chiều đi loanh quanh xem có chỗ nào hợp quay cảnh phố cũ không. Chung Độ cần tìm con đường như thế để quay một cảnh dài và cực kỳ quan trọng.
Hẹn nhau lúc mười một giờ ba mươi, Chung Độ xuống lầu sớm mười lăm phút.
Hôm nay tâm trạng anh từ âm u bỗng thành quang đãng, chẳng những không quên đến quầy tiếp tân chào cô gái nọ mà còn nhận lời chụp ảnh chung.
Vừa chụp xong, anh chuẩn bị quay người ra cửa thì nghe có tiếng ai đó gọi: “Thầy Chung!”
Ra là nhóm Nghiêm Tùng Thanh, anh thoáng ngạc nhiên: “Sao mọi người lại ở đây?”
“Đêm qua bọn em ngủ lại đây mà anh.” Nghiêm Tùng Thành đáp: “Muộn mà tuyết lớn nữa nên bọn em không kiếm chở thuê được, anh em ở gần thế mà còn chẳng chịu chứa chấp bọn em cơ.”
Tần Tang cũng tiếp lời: “Giờ tụi em ra kiếm chỗ ăn cơm, đàn anh đi chung với tụi em luôn không?”
Chung Độ hơi ngại ngùng, rõ ràng Trì Viễn Sơn biết rõ họ ở đây, muốn sang mà không nói với họ một tiếng.
Anh không giỏi nói dối, đành thật thà: “Lát nữa tôi có hẹn Viễn Sơn nhờ cậu ấy giúp tôi. Hay là chờ cậu ấy đến chúng ta cùng đi ăn?”
Nghiêm Tùng Thanh vừa định đồng ý, Nghiêm Tùng Đình đã kẹp cổ em trai bắt cậu ta nín chữ “Được” quành ngược vào trong, trả lời Chung Độ: “Không được rồi đạo diễn Chung. Anh cứ đợi cậu ấy vậy, bọn tôi đi ăn cơm trước để chiều còn có công chuyện. Hôm nào lại hẹn nhau sau đi.”
Cả đám ùa khỏi cửa như gió trong chớp mắt.
Trì Viễn Sơn đúng lúc đến nơi, đỗ xe ngoài khách sạn, thấy họ đi ra thì hạ cửa xe xuống, còn chưa kịp mở miệng đã nhận liền ba câu: “Bye bye”, “Mốt gặp”, “Đi đây”.
Lần lượt đến từ Lâm Thu Huyền, Tần Tang và Nghiêm Tùng Đình. Chữ “Anh” của Nghiêm Tùng Thanh nhốt trong bàn tay Nghiêm Tùng Đình, chỉ kịp phát ra âm tiết nhỏ xíu.
Sau đó Chung Độ bước ra, hơi khó hiểu, lên xe hỏi: “Họ làm sao vậy?”
Trì Viễn Sơn nghĩ bằng ngón chân cũng đủ biết cái đám lại nghĩ tầm bậy tầm bạ không đâu, thế là đáp: “Kệ họ đi, anh muốn ăn gì?”
Thật ra, Chung Độ hồi tưởng suốt từ nãy, cứ mải nhớ lại xem tối qua Trì Viễn Sơn gắp những món nào nhiều nhất để quyết định nên ăn gì. Ngặt nỗi tối qua anh cứ thẫn thờ ngẩn ngơ, không nhớ nổi, đành dịu giọng nói: “Hôm nay tôi mời nhé? Ăn món cậu thích.”
Trì Viễn Sơn cười khẽ, bỗng cảm giác giọng điệu thương lượng của Chung Độ thú vị thật, thế là thoải mái đáp: “Được, mùng một Tết cũng ít quán mở, đến quán tôi hay ghé đi.”