Đêm Không Thể Tẩm

Chương 2



Nên hình dung thế nào về duyên phận của họ nhỉ?

Từ tiểu học đến đại học, cư nhiên có thể luôn trở thành đồng học, từ lúc ban đầu xa lạ, đến bây giờ thân mật, một đường cũng cứ như vậy đi tới. Mười tám năm, lúc quan trọng nhất, hay khi xán lạn nhất, bọn họ cũng cùng nhau vượt qua.

Hiện tại ôm cô vào trong ngực, một nữ nhân thích hắn, cư nhiên sẽ cảm thấy thực không sai.

“Anh rất nặng, đứng lên.” Y Thu Thủy đưa tay đẩy hắn, một đại nam nhân vừa cao vừa tráng nằm trên người cô như vậy, quả thực khiến cô sắp không thở nổi.

Xem bộ dáng đôi mi thanh tú hơi nhíu, hắn cảm thấy thật đáng yêu. Trong mắt mọi người, khuôn mặt cô rất thanh tú, nhưng trong mắt hắn, lại như thế yêu thích.

“Làm sao bây giờ, anh rất đói.” Bờ môi hắn ở cổ cô dao động, mê man không ngừng hôn, kéo tay cô ám chỉ đi xuống dưới, “Đều… đói bụng.”

“Xứng đáng! Ai cho anh ném cặp lồng cơm đi.” Cô không để ý tới chỗ hắn vô lại chỉ rõ, trực tiếp rút tay.

Tính tình người này vĩnh viễn hỏa bạo làm người ta đau đầu, thật tức chết đi được. Chẳng biết vì sao cô còn muốn đứng dưới ánh mặt trời chói chang đi bộ 10 phút giúp hắn mua đồ ăn thích nhất, để kết quả vất trắng một hồi.

“Ai kêu em giữa trưa bắt anh chờ lâu như vậy?”

“Anh có tay có chân, sao không tự mình ra ngoài ăn. Sao cứ nhất định phải em mang, mà mang về còn bị phát giận oan.” Thanh âm của cô trời sinh mềm mại, cho dù oán giận, nhưng lại nghe tựa như làm nũng, đặc biệt dụ hoặc.

“Anh bận đến mức không có thời gian đi ăn cơm, em còn bắt anh bụng đói, em cái nữ nhân này thực không lương tâm.” Tính tình cô đối ngoại cho tới bây giờ đều rất tốt, ôn ôn nhu nhu, nhưng đối với hắn lại vĩnh viễn vừa xấu vừa hư!

Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Tả Nghiêm nhanh chóng đứng lên, cúi đầu nhìn những mảnh nhỏ trên đất, lập tức đau lòng gầm nhẹ: “Chặn giấy này anh phải tìm mất rất nhiều tâm tư mới mang được về làm bảo bối! Vừa mới tới tay xong đấy! Em cái cô gái hư này!” Ngẩng đầu, hung hăng trừng cô một cái, “Em muốn ném thì nên chọn cái khác nha.”

Y Thu Thủy ngồi dậy, chậm rãi sửa sang lại tóc cùng quần áo,“Nga, ai bảo nó vừa khéo ở trong tay.”

Chậc, thật sự đáng tiếc con hổ bạch uy phong lẫm lẫm ngồi trong chặn giấy ngọc. Nghe nói là đại đồ cổ, người nào đó tìm được thì mừng rỡ như điên mang về, nhất định phải đặt trước mắt, mỗi ngày nhìn mới vừa lòng, kết quả hôm nay ~ Ai, cô vì sao một chút cũng không áy náy? Thật sự là, rất không phải.

“Em cố ý!” Hắn căm giận chỉ trích, biểu cảm của nữ nhân này rất rõ ràng.

Phi thường thuần thục trong hai phút chuẩn bị xong, Y Thu Thủy chậm rãi đi qua, thuận tay vì hắn sửa cổ áo, “Em đi làm đây.” Thời gian nghỉ trưa đã kết thúc rất lâu.

“Uy!” Nữ nhân này lại dám ở lúc này bỏ đi! Sao lại không dỗ hắn a!

Cô thực đương nhiên không nghe đến, nhàn nhã xoay người bước đi, sau khi đóng cửa lại, quả nhiên nghe được tiếng vật phẩm rơi trên cửa.

Ai, lại tức giận, khí thế như vậy cũng không lo lắng tuổi trẻ đã bạo mạch máu.

Vừa ra tới liền nhìn đến khuôn mặt Viên Ấu Ấu thất kinh, cô không khỏi mỉm cười nâng tay, nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, “10 phút sau kêu dì vệ sinh đi vào quét dọn.” Phỏng chừng lúc quét dọn cũng sẽ vô cùng thê thảm.

“Học tỷ ~” Ô ô ô, học tỷ chọc lão đại phát hỏa rồi phủi mông đi, lưu lại một mình cô ở trong này chịu trận, thật sự đáng sợ nha ~~

Quả nhiên biết nhiều sẽ luôn bị làm vật hi sinh, năm đó là nhờ học tỷ giới thiệu mới được công tác này, nhưng ai biết sau khi đi vào, làm trợ lý của lão đại hai năm, mỗi ngày nhìn lão đại cùng học tỷ dây dưa xong đều vô cùng gian nan. Nhưng học tỷ là người duy nhất trong công ty khiến cô cảm kích a ~ loại áp lực này thật sự … quá lớn!!

Y Thu Thủy nhìn cô sợ muốn khóc mà không khỏi bật cười,“Không khoa trương như vậy đi, hắn không phải hổ, không cắn người.”

“Lão đại so với hổ còn đáng sợ hơn!”

Được rồi, giữ hình tượng thất bại, Y Thu Thủy trấn an vỗ vỗ bờ vai cô gái nhỏ, hướng bên ngoài văn phòng đi đến, mới vài bước lại đột nhiên nhớ ra chuyện, “Đúng rồi, nhớ mua chút gì ăn cho anh ấy, phải vị trai nhé.” Ai, nam nhân kiêng ăn này rất tùy hứng, thực không có biện pháp.

A a a, lão đại cư nhiên còn chưa ăn cơm? Kia chẳng phải đang nói tính tình hắn so với bình thường hư gấp bội?

Chỉnh gian công ty đều biết nếu lão đại đói bụng, tính tình sẽ kém đến cảnh giới thái quá ~ học tỷ, cứu mạng a!

Mười lăm phút sau, Y Thu Thủy nhận được điện thoại khóc lóc kể lể của tiểu học muội, “Ô ~ học tỷ, chị không phúc hậu, lão đại rõ ràng có ăn cơm, chị còn sai em đi mua đồ ăn, hại em bị lão bản mắng, anh ấy nói anh ấy không thừa tiền a!”

Ăn cơm? Chẳng lẽ … người nào đó lại đem cơm chính mình ném vào thùng rác ra tiếp tục ăn? Thật sự là …

Khóe miệng của cô không tự chủ được cong lên, tâm tình đột nhiên vô cùng sung sướng, “Ngoan, đến hẹn lại lên ý mà, yên tâm đi.” ( Ý chị là anh ấy đến giờ lại điên :v )

Ôn nhu trấn an tiểu học muội xong, cô lấy điện thoại ra, ngón tay trên thân máy trơn nhẵn nhẹ nhàng lướt, thật sự không nhịn được…

“Làm sao?” Điện thoại nhất nhanh truyền đến thanh âm người nào đó đang khó chịu, thực rõ ràng còn phát hỏa.

“Cơm ngon không?”

Trong di động quả nhiên có tiếng hít thở, “Không cho phép em nói!”

Nghe giọng nói thanh thúy, Y Thu Thủy tươi cười hết sức xinh đẹp.

~

Bận rộn công tác qua đi, hai ngày nghỉ trong tuần là đáng chờ đợi nhất.

Thời tiết 35 độ cực nóng, cho nên có thể ở trong không khí mát lạnh, thoải mái nằm trên sofa, uống một ly hoa quả chua ngọt, lại ôm laptop chơi trò chơi, thì thật sự là … phi thường đáng đánh đòn.

Y Thu Thủy vi mị đôi mắt, nhìn nhìn nam tử phía trước, ngay lúc này cho uống đồ ngọt mà hắn chán ghét cũng không bị dị nghị, thì có thể thấy được hắn có bao nhiêu đáng bị đánh!

Rất khó chịu! Thắt lưng của cô bởi vì người nào đó tối hôm qua cùng sáng hôm nay lằng xằng làm bậy mà đến độ không đứng dậy được, đã thế còn phải làm việc nhà! Hắn thì sướng rồi, có thể thoải mái ở trong này hưởng thụ, dựa vào cái gì?!

“Tả Nghiêm, đi mua bột giặt đi, trong nhà dùng hết rồi.”

Người nào đó đang trầm mê trong trò chơi, mặt mày cũng không nâng, “Phòng tắm bên trái, giá thứ ba, có gói mới.”

Đáng giận!

“Thức ăn nấu cơm trưa?”

“Buổi sáng đã mua.”

“Hoa quả?”

“Táo, xoài, dưa lưới.”

Cô lạnh lạnh từng chữ từng chữ nói: “Em, muốn, ăn, nho! Ngay, lập, tức!”

Đây là cố ý gây sự! Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu lên từ laptop, đôi mắt tối đen nhìn từ giỏ đựng quần áo trên tay cô, đến sàn mới dọn một nửa, lại đến mặt bàn hỗn độn, sau đó trở lại khuôn mặt nhỏ nhắn, “Y Thu Thủy, chúng ta đã nói thế nào?”

Cô không chịu chuyển tới chỗ hắn, cũng không đồng ý hắn chuyển vào, vô số lần tranh cãi qua đi, hai người rốt cục cũng thỏa thuận, hai bên sẽ thay phiên, ở địa bàn ai thì do người phụ trách mọi việc.

“Mệt mỏi quá.” Đem giỏ quần áo vứt lên đất, cô trực tiếp nằm trên sofa, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau nhức làm mặt mày nhăn lại, hơn nữa phần eo vẫn không khoẻ, trong nháy mắt, cảm xúc khó chịu thẳng hướng mà lên, “Uy, anh đi dọn sàn đi.”

Nữ nhân này nói rõ xấu, “Y thu … “

Cô xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Trừng mắt nhìn bóng lưng cô, Tả Nghiêm nghiến răng nghiến lợi lại không biết làm thế nào, sau một lúc lâu, laptop nặng nề bị vứt lên mặt bàn, người nào đó đứng dậy vang lên động tĩnh rất lớn.

Thanh âm máy hút bụi có quy luật truyền đến, khóe môi Y Thu Thủy lén lút nhướn, tâm tình sung sướng lần nữa trở lại. Bàn tay vươn ra lấy điều khiển từ xa mở tivi, bưng lên ly nước hoa quả chỉ mới uống một chút, thoải mái nhấp một ngụm, lại thấy người nào đó để laptop lại, liền mở ra tiếp tục chơi.

Như vậy mới tốt, cao lớn như vậy, cường tráng như vậy, không làm việc nhà thật sự rất không phải.

Ách, là loại trò chơi khó khăn siêu cao, nam nhân này thực nhàm chán.

Cô thoát khỏi trò chơi của hắn, muốn tìm một trò thoải mái đơn giản khác, nhưng đôi mắt cũng không tự chủ được liếc nhìn nam nhân thuần thục làm việc nhà.

Toàn công ty khẳng định đều không tưởng tượng được, lão đại bọn họ ngay cả nhìn bóng lưng cũng đều sợ cư nhiên có thể hiền tuệ như vậy. Thật sự là …

Y Thu Thủy đóng laptop, nhìn nam tử cường tráng, nhìn hắn nghiêm túc mà cấp tốc, nhìn hắn đem căn phòng hỗn độn thu dọn sạch sẽ, động tác nhanh nhẹn, làm việc sảng khoái, không chút tổn hao tới khí thái nam tử.

Tả Nghiêm nguyên bản không phải như thế, ít nhất ở lúc cô lần đầu tiên nhận thức hắn, cô ngay cả tưởng đều không nghĩ tới, có một ngày sẽ nhìn thấy hắn ở trong nhà cô, vì cô làm việc nhà. Cho nên nói nhân sinh và duyên phận thật sự quá kỳ diệu.

Bọn họ như vậy là duyên gì? Nghiệt duyên?

Từ ngày hắn chuyển tới trường tiểu học của cô, bọn họ đã liền dây dưa không dứt, quốc trung, trung học, thậm chí là đại học, bọn họ cư nhiên có thể luôn cùng một trường, hắn rõ ràng chán ghét nữ nhân, cho tới bây giờ cũng không liếc một cái, nhưng lại có thể cùng cô từ quan hệ bằng hữu phát triển thành quan hệ thân mật. Nghĩ đến cũng thật sự không hiểu nổi.

“Uy, rèm cửa sổ phải lấy xuống giặt nha.”

Cô thật xấu tâm, sai làm nốt việc còn chưa đủ, lại còn thêm việc cho ai đó. Lòng cô trong nháy mắt tràn ngập tư vị vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.

Cô khi dễ hắn, được rồi, cô thừa nhận. Nhưng cô thích nhìn hắn lúc này, đối với toàn thế giới hắn có thể không để ý, tính tình táo bạo, nhưng duy độc với cô hoàn toàn trái ngược.

Ai bảo người nhiều năm như vậy ở bên cô, duy nhất chỉ có hắn.

Tiếng chuông di động du dương đánh gãy suy nghĩ của cô, hắn từ phòng ngủ lấy điện thoại mang ra.

“Phục vụ thật tốt.” Cô cười meo meo tiếp nhận di động.

Hắn hung hăng trừng một cái, “Em chờ đấy!”

Cô ấn xuống phím call, biểu cảm tuyệt đối sung sướng, “Uy?”

“Thực vui vẻ nha?” Điện thoại đầu kia là lão đại nhà cô, mẫu thân đại nhân!

“Không có.”

“Hừ, con thì vui rồi, nhưng lão mẹ ta tuyệt đối không vui.”

“Ai lại chọc mẹ?” Đối với tính tình của mẹ, Y Thu Thủy thật sự bất đắc dĩ, mười phần mười hỏa bạo cùng cương liệt, khó trách cô cùng người nào đó ở chung tốt như vậy, đôi mắt quét đến nam tử ôm rèm đi vào phòng tắm.

“Trừ con ra còn có thể là ai?” Trung khí mười phần bắt đầu mắng, “Tiểu thư, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Qua sáu tháng nữa chính là hai mươi chín, hai mươi chín a! Không phải mười chín đâu! Con đừng tưởng trốn tới Đài Nam, ta sẽ niệm không đến con, quản không nổi con! Bây giờ ta nói cho con nghe, chuyện kết hôn này ta sẽ quản.”

Quả nhiên lại vì chuyện kết hôn, từ lúc cô hai mươi lăm tuổi, lão mẹ đã liền sợ cô gả đi không được, liên tục ở tai cô tụng kinh, thật sự làm đầu cô rất đau.

“Mẹ …”

“Kêu a ma cũng không được! Ta mặc kệ, con ở Đài Nam công tác bề bộn nhiều việc không trở về cũng không sao, tốt a, ta nhân nhượng cho con, lần này ta giới thiệu người ở ngay Đài Nam công tác, như vậy không còn lý do để đưa đẩy rồi chứ? Ta cùng người ta đã hẹn xong, thứ bảy tuần sau gặp mặt, cứ như vậy đi, đến lúc đó ta báo con biết thời gian địa điểm.”

“Mẹ …”

Người bên kia hoàn toàn không để ý tiếng cô kêu gọi, nắm di động, mày nhăn thật chặt, tính cách nữ sĩ Y Ôn Ôn quả nhiên vài thập niên như một ngày, cũng thật “ôn nhu” nha.

“Cô gái, tránh ra một chút.” Một đạo tiếng nói trầm thấp đánh gãy sự ngây ngốc của cô, hai bàn tay vươn ra ôm cô chuyển tới chỗ trống khác, sau đó ngồi vào chỗ của mình, rồi lại đem đầu cô nhét vào lồng ngực mãnh liệt nam tính.

Không suy nghĩ, thân thể cô vô thức thuận theo nằm vào, đầu gối gác lên đùi hắn, nhìn hắn đem laptop tới, giây tiếp theo quả nhiên nghe được bài ca rống giận: “Y Thu Thủy, em cái nữ nhân này, không biết chơi tiếp thì thôi lại còn thoát của anh! Em có biết anh chơi bao lâu mới đến mức kia không?”

“Không biết.” Cô thực rõ ràng trả lời, sau đó thân thủ chụp đùi hắn, “Anh không cần lớn tiếng như vậy, làm em không thoải mái.”

Nữ nhân này! Tả Nghiêm tuy rằng buồn bực, nhưng vẫn hạ âm lượng: “Em xem em lãng phí bao nhiêu thời gian của anh.” Hại hắn phải chơi từ đầu.

“Chính là nếu lúc ấy anh đi giặt quần áo, em cũng sẽ không cần mệt mỏi như vậy.” Ai bảo tính cách hắn phiền toái, mỗi một quan cần phải mất 3 phút thông quan mới bằng lòng tiến hành quan tiếp theo, thế này mới kêu lãng phí thời gian được không? Chơi nghiêm túc như vậy sẽ có thưởng sao?

“Sao em không đem quần áo quăng vào máy giặt, chờ nó giặt xong thì mang lên ban công phơi, như vậy sẽ mệt? Dây dưa kéo dài, một chút việc nhỏ cũng làm rất lâu, em thật phiền toái.”

Cô hoàn toàn không để ý hắn nói, dù sao cuối cùng vẫn là hắn làm xong, hơn nữa nam nhân này trời sinh có hiệu suất, xem, nửa giờ đã xong hết, không hổ là lão đại “mau lẹ”.

Đôi mắt từ dưới hướng lên trên, nhìn nam nhân lâm vào trò chơi, kỳ thực bộ dạng hắn phi thường không sai, mày rậm hơi dương, đại biểu tính cách bá đạo, đôi mắt ngăm đen mà lợi hại, cái mũi thẳng cùng bờ môi kiên nghị, nhất là hắn còn có cái cằm mười phần nam nhân, đường cong dương cương, trung gian có lỗ nhỏ lõm xuống, rõ ràng và chính xác nói cho người khác biết hắn không phải nam nhân dễ thỏa hiệp.

Trên thực tế, hắn xác thực như vậy, có kiên trì, có nguyên tắc, có nghị lực, còn có … tính tình.

Nhưng đối với cô, lại hết thảy không có.

“Y Thu Thủy, em cố ý, đúng không?”

Trong tiếng thấp giọng của hắn, cô phục hồi tinh thần, hiện tại mới phát hiện nguyên lai tay của mình cư nhiên bất tri bất giác ở trên đùi hắn từ từ vuốt ve…

Cho dù vô thức, nhưng cô thừa nhận, động tác này tuyệt đối trần trụi khiêu khích! Ai, rõ ràng cô chỉ nhìn hắn thôi mà, sao…

Cô mềm mại cười, đôi mắt như nước, rõ ràng thừa nhận, “Là cố ý, như thế nào?”

Laptop đáng thương rất nhanh bị ném đi, thân thể nam tính cường tráng như núi lập tức ép xuống.

Hắn không phải nam nhân có tính nhẫn nại hôn môi, nhưng nếu hắn hôn cô, thì mười phần đều nghiêm túc cùng trực tiếp, đầu lưỡi với vào quấn lấy lưỡi cô, nặng nề mà hút, vừa lôi vừa ma sát, khẩu dịch tướng đổi.

Trừ bỏ hắn, cô chưa bị người khác hôn qua. Cô hiểu được trên đời này chỉ có hắn mới có năng lực dùng một cái hôn hút bay hồn phách của cô, để cô mặc hắn làm gì thì làm.

Thân mình mềm yếu triền miên mất đi khí lực, rồi trong mê mang lấy lại tinh thần mới phát hiện quần áo đã sớm bị hắn cởi sạch, da thịt quang lỏa nóng nóng vuốt phẳng cùng nhau, làm người ta nổi da gà.

Hắn luôn gấp gáp, cúi mặt nặng nề mút trước ngực cô, bàn tay to đã đụng đến giữa đùi, ý đồ xâm lược rõ ràng.

“Ngô … không cần … ” Cô không thuận theo khép chặt hai chân, ở dưới thân hắn giãy dụa.

“Ngoan, rất nhanh.”

“Không … đau … ”

Động tác của hắn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô, “Nơi nào đau?”

“Nơi đó …” Trên thực tế, không phải đau, là trướng!

Tối hôm qua bọn họ làm rất tận tình, buổi sáng lại tới một lần nữa, đã vậy còn đáng giận kéo dài hung mãnh, làm cô có chút không khoẻ, loại cảm giác này vài giờ sau càng rõ ràng.

“Anh nhìn xem.” Thần sắc hắn đột biến, khẩn trương kéo đùi cô.

Cô cho hắn xem mới là lạ!

“Không!” Không phải làm tình, không ở phòng ngủ, mà là trong phòng khách ánh sáng sáng ngời, cứ như vậy rộng mở chân cho hắn xem, thì …

“Cô gái, anh không có tính nhẫn nại.” Mặt hắn lạnh xuống, không để ý cô biệt xoay cùng tùy hứng, dù sao cũng là thói quen, chỉ hơi dùng sức cô đã không phải là đối thủ mà khuất phục.

A, cứ coi như cô đã chết! Y Thu Thủy ôm gối bịt kín khuôn mặt, cảm giác được hơi thở nóng rực phả lên chỗ đó, cô sắp bốc cháy rồi ~

“Xấu hổ cái gì mà xấu hổ, đều đã nhìn mười năm.” Hắn tinh tế đánh giá chỗ mảnh mai kia, nhan sắc phấn nộn, cánh hoa cùng nhụy hoa điềm đạm đáng yêu, bởi vì hắn kéo đùi cô mà bị bắt mở lớn, chỗ thần bí mất hồn triển lộ rõ ràng.

Nơi đó, từng vô số lần bao lấy hắn, vừa chặt vừa nóng, lại vừa nhuyễn vừa nộn, thấm ướt mẫn cảm, tạo cho hắn khoái cảm vô hạn cùng thỏa mãn vô cùng.

Cmn! Lãnh khí có phải hay không bị hư? Hô hấp của hắn trở nên phi thường phi thường không thông thuận, khoang miệng không ngừng nuốt nước bọt, đôi mắt không tự chủ được gắt gao nhìn chăm chú nơi đó, không nỡ dời xa.

“Rốt cuộc muốn xem bao lâu a!” Tiếng nói kều kiều oán giận rõ ràng mang theo xấu hổ.

Hắn dùng lực nuốt nước miếng, ý đồ nói chuyện, lại phát hiện yết hầu thực khàn khàn, “Có chút sưng, anh đi lấy thuốc.”

Hắn cứng ngắc rời sofa, cấp tốc tìm thuốc mỡ, sau đó chỉ dùng một ánh mắt liền chế trụ nữ nhân muốn phản kháng, bắt cô ngoan ngoãn nằm, vì cô bôi thuốc.

Thuốc mỡ dễ chịu mát mẻ theo ngón tay hắn một chút lại một chúp thâm nhập vào cơ thể cô, động tác rất quen thuộc, việc này từ lúc bọn họ phát sinh quan hệ liền làm không thiếu.

Bởi vì thân thể bọn họ không sai biệt, hơn nữa mỗi lần cô đều làm ma lực hắn phát cuồng, cho nên chẳng sợ tận lực ôn nhu, cũng khó miễn … Ách……

Y Thu Thủy nhẹ nhàng thở hắt, hơi nhíu mày nhìn hắn chăm chú quan sát nơi đó, lại cảm thấy không được thoải mái, nhưng không nhịn được tò mò, “Nơi đó có phải hay không … rất kỳ quái?”

“Không kỳ quái.” Hắn tinh tế miêu tả, chậm rãi vuốt phẳng, tính nhẫn nại thần kỳ mười phần, quả thực muốn yêu thích không buông.

“Có hay không … đổi … ” Hơi nóng vọt lên mặt, xấu hổ… nhưng muốn hỏi.

“Cái gì?” Hắn nhất thời không hiểu, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô.

“Chính là … so với lần đầu tiên … hình dáng … ” Cô thật sự không nói được nữa, mặt đỏ như máu, xem trên tạp chí nói nơi đó bởi vì ma sát mà hình dáng sẽ từ từ đọng lại, kia cô …

Hắn nở nụ cười, khóe miệng gợi lên đến bộ dáng hết sức tà khí,“Anh nghiêm túc nhìn, rồi nói cho em biết, ân?”

Được rồi, cô óc đậu mới có thể hỏi hắn vấn đề như vậy. Nhưng không kịp kháng nghị, đã bị miệng lưỡi của hắn hôn đến cứng đờ.

“Không … Tả Nghiêm … ”

Kháng nghị đương nhiên không hiệu quả, hắn ở giữa đùi cô tinh tế phẩm thường, một chút một chút lại dùng môi chậm rãi thưởng thức, trong ngoài không tha, hôn đến khi cả người cô đều sợ run đứng lên, chất lỏng đầm đìa, mới lả lướt dần buông, sau đó ở môi cô vang dội hôn một cái, “Rất xinh đẹp, bảo bối.”

Cô run rẩy thật sự lợi hại, cao trào khoái cảm đánh sâu vào trong cơ thể, ôm sát cổ hắn, ngẩng đầu tìm được bờ môi quen thuộc, ở trong môi hắn tìm hương vị của chính mình, hỗn độn cùng thuốc mỡ là vị bạc hà, rõ ràng quái dị, nhưng lại ngoài ý muốn liêu nhân.

Vừa hôn, hắn vừa hồng hộc nắm tay cô hướng vào dưới thân mình, ý đồ rõ ràng. Cô kiều kiều nở nụ cười, thỏa mãn hắn.

Vừa mới chạm vào, còn chưa kịp làm gì, thì điện thoại đặt bên bàn đột nhiên dồn dập vang lên, đánh gãy động tác của cô.

“Mặc kệ nó.” Lưỡi hắn ở bên tai cô nóng rực liếm liếm, bàn tay hơi dùng sức ý bảo cô tiếp tục. Vậy thì tiếp tục đi.

Nhưng tiếng chuông như cố tình đối nghịch với hắn, vang lên liên hồi không dứt. Hắn phát hỏa cầm điện thoại ném ra xa.

Tiếc rằng chiếc di động này rất tốt, chẳng những không bị đập hư, ngược lại khi đụng xuống, một chuỗi âm thanh lưu loát trung khí mười phần lại từ bên trong bùm bùm truyền ra.

“Con, thế nào lâu như vậy không tiếp điện thoại? Có phải đang bận công tác? Ta đã nói với con rồi, cái công ty nhỏ kia mở hay không cũng không sao cả, trong nhà không thiếu chút tiền ấy … ” Tiếng nói Tả mẫu sáng ngời rõ ràng vô cùng.

Cmn!

Nam nhân trực tiếp vô lực ngồi phịch trên thân thể cô, Y Thu Thủy nghe được người nào đó mắng thô tục, không nhịn được giật giật khóe miệng, này thật sự là … có đủ khôi hài.

Cô vỗ nhẹ cơ bắp rắn chắc trên lưng hắn, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói: “Đứng lên, ân?”

Bàn tay hắn nắm vú cô, rõ ràng không tình nguyện nhu lộng, làm như không nghe được.

“Ngoan, đi tiếp điện thoại.” Được rồi, nam nhân chính là tiểu hài tử, muốn dỗ thì phải dỗ.

“Tả Nghiêm, con có nghe mẹ nói chuyện không?” Niệm nửa ngày, Tả mẫu đột nhiên hoài nghi không có ai tiếp chuyện, ở đầu kia rống to hỏi.

“Đi thôi.” Cô kéo tay hắn.

“Tả Nghiêm! Tả Nghiêm! Con!” Âm thanh liên tiếp dồn dập, tính cách mười phần Tả gia. Quả nhiên di truyền là một thứ đáng sợ.

Tả Nghiêm thấp rủa một tiếng, tâm không cam tình không nguyện rời khỏi Y Thu Thủy, nhặt lên di động trên đất, cả tiếng đáp: “Nghe được a, con không điếc!”

“Ha ha, chỉ biết con ngoan nhất, sẽ không có chuyện không để ý lão mẹ ta.” Tả mẫu đắc ý cười.

“Nói trọng điểm.”

“Tâm tình không tốt?” Đối với cá tính của con trai mình, Tả mẫu phi thường hiểu biết, vừa nghe liền rõ cảm xúc, người mẹ luôn yêu con đến không thể yêu hơn lập tức thuận ý, “Con đã lâu chưa về Đài Bắc, tuần sau trở về cho mẹ nhìn được không, vừa khéo các chị con cũng sẽ về.”

“Nhìn gì mà nhìn, cũng sẽ không nhiều một miếng thịt.” Không nói đến các chị thì có thể xem như miễn cưỡng hoàn hảo, nhưng nói rồi lại khiến hắn càng thêm quyết tâm không muốn về! Vừa nghĩ đến trong nhà có một đống nữ nhân líu ríu, đầu hắn liền phát đau.

“Không được như vậy a, con có biết chúng ta đều muốn gặp con không?! Trở lại một chuyến thì sao, dù sao con không có bạn gái, cũng không phải không có thời gian, con, con ngẫm lại xem … ”

“Đã biết, không cần nói thêm gì nữa.” Tính nhẫn nại của Tả Nghiêm luôn hữu hạn.

“Con đáp ứng?”

“Ân.”

“Thật tốt quá, con, mẹ thật cao hứng, mẹ sẽ nấu món con thích ăn nhất ăn … “

“Được rồi, mẹ mau gọi cho các chị đi.”

“Đúng a, các chị con nói nếu con đáp ứng nhất định phải nói cho chúng biết, con xem trí nhớ ta này, ta hiện tại lập tức đi gọi điện thoại, nói cho … ”

“Vậy đi gọi đi.” Thực lưu loát cúp điện của Tả mẫu, Tả Nghiêm nhíu mày, xoay người nhìn nữ nhân đã mặc xong quần áo, nằm trên sofa xem tivi, mày nhăn càng chặt.

Y Thu Thủy liếc hắn, lập tức bật cười, “Anh thế nào còn … kích động a.”

Hắn trần truồng đứng nơi đó tiếp điện thoại, điện thoại nói xong dục vọng cư nhiên còn chưa biến mất, luôn như vậy … ách … thẳng thắn mà nói, này cũng quá khoa trương đi, có mệt không nha?

“Nhìn cái gì, đều do em!” Hắn hung hăng trừng cô, đi tới kéo vào lòng, “Lại đây cho anh làm.”

“Không.” Hứng trí của cô đã giảm.

“Em dám không!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, một phen ôm cô vào phòng ngủ, “Em còn chưa thỏa mãn anh mà đã muốn phủi mông đi? Xem anh làm thế nào thu thập em.”

Về phần phản kháng, nếu cô phản kháng hữu dụng, vậy thì nam nhân này có tác dụng gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.