Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 121: Di vật? nữ tử bị thiêu chết?



Ông lão khóc như đứa trẻ, ông còn vừa khóc vừa che miệng, con mắt tối tăm mờ mịt, thỉnh thoảng hai mắt hướng phía sau lườm cánh cửa đóng chặt, môi khô khốc không ngừng mà run rẩy.

Ông thất thần, thậm chí bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ:” Đừng bảo là…… Đừng nói nữa, lão bà tử không thể biết, không thể biết chuyện này.”

Tay của ông một phát bắt được cổ tay của tôi, không biết sức mạnh từ đâu mà đến, đem cổ tay của ta đều bóp đỏ lên.

Ông lão đem tôi ra khỏi nhà, sắc quỷ nhìn thấy ông ấy đem tôi làm đau, mắt thấy sắc mặt thay đổi, tay tôi kéo lấy áo choàng của anh, vụng trộm nhìn anh lắc đầu.

Nhìn ông lão bệnh và gù trước mắt, tôi lần đầu tiên cảm thấy, chính mình nói thật là một loại sai lầm.

Lúc đến tôi đã do dự, mình nên như thế nào đối lão nhân gia kia mở miệng, người một nhà này đã là rất bi thảm, vì cái gì trong nhà một cái hi vọng duy nhất cũng bị thượng thiên cướp đi.

Chính như lão gia gia vừa rồi khóc lóc kể lể nói một câu.

Còn có thể lấy cái gì đến mà cứu vớt gia đình của hắn, huyết mạch của hắn?

Ông đem tôi đưa đến bên ngoài viện rách nát dưới một cây đại thụ, xanh biếc um tùm trên đại thụ mọc đầy lá cây, chỉ có cái cây đại thụ này là tràn ngập sức sống, tôi không cách nào rõ ràng buông lỏng một hơi.

Có lẽ, tất cả những điều mà gia đình Xu Công gặp phải, tất cả sự tuyệt vọng và bi kịch mà gia đình trải qua bên cạnh cái cây này, đã nuốt chửng sức sống này.

Khi ông lão kéo tôi rời khỏi phòng ốc, bảo đảm bạn già nhà mình sẽ không nghe được âm thanh ông khóc rống, ông ngồi xổm xuống, thân thể gầy yếu như phảng phất gió thổi qua liền sẽ bay đi được,ông run rẩy hai vai lớn tiếng khóc.

Tôi đứng bên cạnh ông, không biết nên làm sao để an ủi, không phải tôi không hiểu chuyện, mà là tôi thật sự là không biết dùng cái gì nói đến trấn an trái tim tan nát của ông lúc này.

Đột nhiên, tôi nghĩ đến khi ở cùng sắc quỷ, một vài câu mà tôi từng nói, trong mắt sáng lên ánh sáng hi vọng, tôi vội vàng đối với ông nói:” Lão gia gia, ngươi trước hết đừng khổ sở, có thể cứu vớt, ta có thể cứu vớt nhà của ngươi!”

“Ngươi, tiểu cô nương này cũng đừng nói lung tung mê sảng, ta biết ngươi muốn an ủi ta.”

Ông Xu mang theo tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào trả lời, tôi vội vàng đến bên người của ông ngồi xuống, trấn an ông nói: “Ta nói đều là thật! Ta có thể trợ giúp ông!”

Ai ngờ, lão nhân này sớm đã bị bi thương ăn mòn hầu như hoàn toàn không còn nghe vô lời tôi nói, ông vẫn ở đó khóc nức nở, tôi không thể làm gì khác hơn là hít vào một hơi thật sâu, cất cao giọng đối ông mà nói: “Gia gia, xin ông bớt đau buồn “.

“Người chết không thể phục sinh, gia gia, nhưng là ngài cùng nãi nãi còn sống, không phải sao?”

Tôi xích lại gần ông, cũng mặc kệ ông có hay không đem đầu óc tiếp thu những lời tôi nói, tôi vẫn nghiêm túc: “Gia gia, các ngươi căn bản cũng không có đến bệnh di truyền gì”.

“Ta lần này đến, một là vì thay Vu thúc thúc tới, hai chính là đến giúp đỡ các ngươi thoát khỏi cái gọi là bệnh di truyền.”

Ông Xu tiếng khóc im bặt mà dừng, ông ngây ngốc ngẩng đầu, lăng lặng nhìn qua chúng tôi, trong hai con ngươi già nua mang theo ngứ khí khó có thể tin.

“Ngươi…… Ngươi nói cái gì……”

“Ta biết, trong lúc nhất thời ngài không thể tiếp nhận những lời này, nhưng ta mặc kệ ngài có tin hay không, xin ngài nhất định phải nghe ta nói những lời tiếp theo, ta tên là Dung Hoa, hiện tại ta nói tới hết thảy, tất cả đều là lời nói thật, tuyệt không nửa điểm giả dối.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, lại hít sâu khẩu khí, chậm rãi từ miệng bên trong nói ra một câu.

“Xu gia gia, những gì đã làm khổ gia đình ông hàng chục thế hệ không phải là một căn bệnh di truyền, mà là một lời nguyền “.

Ông Xu hiển nhiên là bị tôi dọa sợ, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, khơi dậy một tầng bụi đất.

ông nâng lên bàn tay khô gầy như là chân gà, run lấy chỉ vào người của tôi, miệng khép khép mở mở, quả thực là không nói được câu nào.

Tôi không có để ông có cơ hội nói, tiếp tục đem tất cả những điều mình muốn nói đều nói thẳng ra.

“Ta không phải tại hồ ngôn loạn ngữ, mỗi câu là thật, các ngài đích thật là bởi vì nguyên nhân bị nguyền rủa, mới khiến cho hậu nhân đều nhiễm lên cái ‘ Quái bệnh’ này, nhưng nếu như bây giờ đem lời nguyền rủa này khu trừ, ngươi cùng gia gia, còn có những người cùng ngài có quan hệ máu mủ kia, trên thân’ Bệnh’ Đều sẽ biến mất.”

Tôi nói được tới đây, ai ngờ Vu gia gia bất chấp tất cả, hai tay trên mặt đất khẽ chống, đứng lên, run lấy chân hướng trong sân đi đến, một mặt oán giận chỉ vào người của tôi, bên cạnh ho khan quát:” ngươi, tuổi còn nhỏ liền biết gạt người, cái gì nguyền rủa, ngươi bịa chuyện thứ gì? Không đã nghĩ muốn gạt lấy tiền lão già ta sao!”

Quả nhiên, hắn không tin……

Hoàn toàn chính xác, loại chuyện này vô luận đặt ở trên thân ai, đều tình nguyện tin tưởng là bệnh di truyền quấy phá.

Nguyền rủa…… Cái từ này quá làm cho người ta rùng mình, tràn ngập sắc thái huyền học hư giả.

Rôi ông đẩy tôi ra, thời điểm cũng nhanh muốn đi xa, tôi lớn tiếng hướng phía sau lưng của ông hô: “Xu gia gia! Không cần tiền! Ta chưa từng nói qua đòi tiền!”

Đột nhiên, thân thể của hắn ngừng lại.

Lòng tôi không khỏi có chút xúc động, thật lâu, tôi nhìn qua bóng lưng thân thể thấp bé suy yếu, thanh âm cũng thấp xuống, phảng phất còn mang theo chút cầu khẩn ở bên trong.

“Ta từ đầu đến cuối đều không có nói qua muốn ngài trả tiền, không dối gạt ngài, ta cùng người của gia đình trử quỷ có một chút quan hệ, bọn họ có dạy qua ta kiến thức có liên quan với phương diện này, không chỉ có như thế, ta có thể nhìn thấy hồn phách Xu thúc thúc, hắn hiện tại còn lưu lại trên công trường, không muốn đi âm phủ.”

“Ta đã đi tìm đồng sự của thúc ấy, giúp hắn tìm đầu lâu bị mất của hắn, nhưng ta nghĩ, hắn càng không bỏ xuống mà đi được, chính là người cùng nãi nãi.”

Rõ ràng tôi cùng người nhà này không thân cũng chẳng quen, lão nhân gia người ta đều không muốn tin tưởng, đổi lại là người khác đã sớm quay đầu rời bỏ đi.

Nhưng không biết từ chỗ nào đến một cỗ sức mạnh quật cường khiến cho tôi một mực lưu tại nơi đây, không ngừng muốn đem cái gia đình lâm vào vũng bùn này giải cứu ra.

Tôi chưa từng nghĩ muốn qua hồi báo, tiền tài hay bất cứ thứ gì không phải là thứ tôi muốn,trợ giúp bọn họ mới là mục đích sau cùng.

tôi đem tất cả những gì mình biết đến sự thật báo cho ông Xu.

“ thúc ấy biết, thúc ấy bởi vì tai nạn nngoài ý muốn đánh mất tính mệnh, thúc ấy không muốn chết đi nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là không thể buông bỏ lại các người, nếu như ta không giúp các ngươi đem căn nguyên vấn đề giải quyết, không nhanh để cho thúc thúc đi âm phủ, thúc ấy sẽ trở thành ác quỷ.”

Lão Xu nghe đến đó, đột nhiên quay người, hướng phía bên này đi tới, vừa đi đến trước mặt của tôi, hai tay thô ráp lập tức bắt lấy cánh tay của tôi, mặt mũi tràn đầy nước mắt.

Ông kích động nói: “Thật có thể giúp chúng ta không?”

Tôi cũng không có lập tức gật đầu, tìm khối bậc thang coi như sạch sẽ ngồi xuống, sắc quỷ thì là một mực lẳng lặng đợi ở bên cạnh tôi.

“Có thể trợ giúp ngài hay không, còn chờ quyết định bởi Xu gia gia ngài phối hợp”.

Tôi nhíu mày, nếu là muốn biết căn nguyên nguyền rủa, nhất định phải hỏi ông ấy một ít chuyện có quan hệ với tổ tiên.

Cũng không biết, tổ tông củaông ấy qua đời trước đó, có đem trong lịch sử gia tộc phát sinh qua tai nạn nói cho ông ấy hay không.

Xu gia gia, ngài tổ tiên, có lưu lại tin tức gì không? Lời nguyền rủa này là ấn khắc trên linh hồn, nói cách khác, sẽ theo di truyền không ngừng mà kéo dài tiếp.”

Nói xong câu đó, tôi bồi thêm một câu: “Mặc dù ta không biết vì cái gì Xu thúc thúc không có nhận ảnh hưởng của lời nguyền rủa.”

Đột nhiên, lão Xu giống như là nghĩ đến cái gì, tay bối rối xoa xoa nước mắt, nhìn tôi nói:” Tại thời điểm tiểu Phúc còn tuổi nhỏ, bởi vì ta cùng mẹ nó mỗi ngày dựa vào vài mẫu ruộng mà cày cuốc, căn bản không có thời gian đi chiếu cố, quan tâm đến nó”.

Gần đó vừa vặn có một cái chùa miếu, chúng ta đi làm ruộng, liền đem nó giao lại ở trong chùa miếu đó nuôi dưỡng.”

Cặp mắt của tôi bỗng nhiên trợn to, mắt nhìn sắc quỷ

Thấy anh khẽ gật đầu, tôi lập tức hiểu rõ.

Xem ra là bởi vì Xu thúc thúc lúc nhỏ, nguyên nhân vì một đoạn thời gian rất dài tại trong chùa miếu sinh hoạt, mới may mắn thoát khỏi chuyện dữ.

Mặc dù bây giờ dương gian rất nhiều chùa miếu đều thương nghiệp hóa, nhưng không thể không nói, một chút kinh văn cùng siêu độ vẫn có tác dụng, nếu như trong chùa miếu hương hỏa coi như vượng, dần dà, ảnh hưởng lời nguyền rủa mang đến liền sẽ biến mất.

Tôi vội vàng đem giải thích nói cho ông Xu nghe, ông giống như là nghĩ ngợi thứ gì, qua một hồi lâu, ông mới vỗ đầu, có chút cố hết sức đứng dậy, hướng phía trong sân đi đến.

“Thế nào?”

Tôi kinh ngạc nhìn qua cử động của ông, cũng đứng dậy đuổi theo.

Lão nhân vừa đi vào sân, đột nhiên dừng lại bước chân, đầu chuyển động không linh hoạt lắm, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, thỉnh thoảng vò đầu bứt tai một chút, giống như là đang nhớ lại cái gì.

Đột nhiên, ông vỗ đùi một cái, cong lưng, kích động mở rộng bước chân, hướng phía một cây đại thụ duy nhất trong đình viện đi đến, trên mặt lộ ra vẻ mặt kích động.

Vẻ mặt này khiến cho mặt của ông cũng hơi bóp méo, tôi hoàn toàn không thể dựa theo nét mặt của ông mà phán định, mình sắp nghênh đón sự tình là tốt hay xấu.

Ông Xu đi tới dưới cây trụi lủi kia, cái cây này quả thực liền cùng cái cây vừa rồi kia khác biệt như ngày với đêm, bây giờ không phải là mùa đông, cây này tàn lụi thành bộ dáng như vậy, thật sự là thê lương tiêu điều.

“Nhanh, cô gái, mau tới nơi này, nếu như ta nhớ không lầm, cha ta lúc qua đời có đưa cho ta một cái hộp gỗ không lớn không nhỏ, còn dặn ta tuyệt đối đừng mở ra, chỉ cần bảo tồn tốt đừng ném đi là được.”

Tôi nghe được câu này, tranh thủ thời gian ngồi xổm người xuống, nhìn xem chỗ ông vừa chỉ vào, không có công cụ đào đất, tay không không dễ làm?

Lão Xu dường như nhìn ra ý nghĩ của tôi, bên trong miệng một bên lẩm bẩm mình già hồ đồ, đi một bên tìm một cái thuổng sắt tới, một lượt vừa đi vừa về, thở dốc thanh âm ho khan khiến cho tôi cảm giác phổi của ông bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung được.

Tôi nhận thuổng sắt trong tay, nói:”Xu gia gia, để ta, ngài suy nghĩ lại một chút, có sự tình gì liên quan với vật này, ngài còn biết thứ gì không?”

Tôi, người chưa bao giờ làm công việc nặng nhọc, vẫn bắt chước những cảnh khai hoang mà tôi thấy ở quê nhà một cách đàng hoàng.

Lão Xu đứng ở một bên, trầm mặc, qua một thời gian thật dài, ngay khi cái thuổng sắt trên tay tôi đụng phải một cái đồ vật thô sáp, ông giống như là rộng mở trong sáng, bỗng nhiên mở miệng.

“Có! Thật là có một việc!”

Tôi không để ý tới bẩn, phủi đi bụi đất, ông Xu ở một bên, đứt quãng nói: “cha ta nói, tổ tông có một nữ nhân cô phụ …… Nói lúc ấy nếu như không phải tổ tông sơ sẩy, nữ tử kia cũng sẽ không bị thiêu chết……”

“Khoan đã “!

ông gãi gãi gương mặt, trong nháy mắt, ông giống như nghĩ đến cái gì đó, nói bổ sung thêm: “ Giống như nữ nhân kia là một Thánh nữ của giáo phái gì đó, về sau lại bị người ta nói thành ma nữ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.