Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 22: Quá khứ khiến người rơi lệ (Hạ)



Thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy bà ấy, bà ấy cũng không hành động giống như vậy, vì sao hiện tại vừa gặp mặt, lập tức đã ngộ nhận ta thành cháu gái của bà?

"Chuyện gì thế này? Lúc trước bà ấy không giống như thế này."

Sắc quỷ hơi nghiêng người, bắt đầu giải thích: "Ký ức của Địa Phược Linh giống như những mảnh ghép nhỏ, đứt quãng, có khả năng lúc trước chào hỏi nàng là vì cảm thấy nàng rất quen thuộc. Thời gian bà ấy trở thành Địa Phược Linh càng lâu, ký ức lúc còn sống của bà ấy sẽ trở nên nối liền, trở nên càng rõ ràng hơn."

Hắn vừa giải thích như thế, ta lập tức đã hiểu vì sao hai lần trước mình nhìn thấy bà bác này, bà ấy liền chào hỏi ta, thậm chí còn cười với ta.

Nếu nói như vậy, hiện tại ký ức của bà bác này đã được nối ghép lại với nhau lần nữa, vì thế đã ngộ nhận ta thành cháu gái của bà.

Chẳng lẽ, cháu gái của bà ấy cũng gọi là Tiểu Hoa?

"Bà ơi, cháu không phải cháu gái của bà."

Sau khi bà ấy nghe được những lời ta nói, trên mặt ngay lập tức lộ ra biểu tình thương cảm, vẻ mặt đưa đám, đáng thương nói: "Là bà ngoại đã sai. Bà biết, cháu đang trách cứ bà."

Ta không thể không nhìn về phía đường cái trống trải, vừa rồi bà ấy vẫn luôn nhìn về hướng bên kia. Chẳng lẽ, cháu gái bà ấy đã chết ở nơi này hay sao?

Lý do khiến bà ấy không muốn rời đi, chỉ có thể là vì bà ấy đã qua đời ở khu vực quanh đây, muốn giúp bà ấy đi tới nơi bà ấy nên đi, cần phải biết rõ nguyên nhân vì sao bà ấy vẫn luôn lưu lại nơi này.

"Ngày đó, là bà đã sai, nếu như bà không kéo cháu tới chỗ đèn đỏ, cháu sẽ không phải chết, đều là lỗi của bà! Là lỗi của bà!"

Chỉ với những lời này, ta đã biết chuyện gì đã xảy ra.

Trên đường cái chỗ cửa khu dân cư nhỏ, vừa lúc có một cái vạch vằn, dùng để người đi bộ đi từ đường bên kia tới bên này, thuận tiện tiến vào khu dân cư nhỏ.

Có thể thấy được, ngày đó xảy ra chuyện, bà bác này đã kéo cháu gái mình vượt đèn đỏ và đi qua đường cái, vì thế mới gây ra bi kịch, hai người đều chết.

Tiểu Hoa trong miệng bà ấy có lẽ đã về tới âm phủ, trong khi bà ấy có thể bởi vì áy náy và hối hận nên đã biến thành Địa Phược Linh.

Ta nhìn qua ánh mắt sắc quỷ, nếu hắn thật sự cũng nghĩ giống như ta, muốn linh hồn bà ấy được giải thoát, chỉ có cách là giải trừ áy náy của bà ấy, mới có thể khiến bà ấy an tâm trở lại âm phủ.

Sắc quỷ nhìn thấy ánh mắt ta, nhướng mày, nói: "Nàng muốn ta đi tới âm phủ dẫn hồn phách cháu gái bà ấy lên đây, để cho bọn họ gặp nhau?"

Ánh mắt ta nháy mắt sáng bừng! Hắn hiểu ý của ta!

Trong mắt hắn lộ ra biểu tình không tình nguyện, ta có thể nhìn ra. Ngẫm lại cũng đúng, sắc quỷ tốt xấu cũng là Diêm Vương, quỷ hồn phải về đến âm phủ, hắn không thể vì ta mà dẫn quỷ ra ngoài, thân phận hắn hoàn toàn không hợp với hành vi này.

Thật sự phải làm sao bây giờ?

Ta nhíu mày lại, tay sờ cằm, suy tư. Bà bác kia vẫn luôn hai mắt đẫm lệ nhìn ta, khiến lòng ta không thể không sinh ra một chút thương hại. Nhìn qua trang phục bà ấy mặc, ngày thường phần lớn thời gian chính là dọn dẹp đường phố ở bên này, sau khi qua đời, hồn phách bà ấy vẫn luôn dùng hình thái này bồi hồi ở đây, lâm vào bên trong hối hận vô tận đối với cháu gái của mình.

Đột nhiên, ta dường như có một ý tưởng, nhìn về phía bên người bà ấy, trong lòng do dự một lúc, sau đó cõi lòng đầy tình cảm mở miệng lên tiếng: "Bà ngoại......"

Bà ấy lập tức nước mắt chảy ròng ròng, đứng nơi đó vừa khóc vừa cười, cũng bắt đầu lẩm bẩm: "Ai! Tiểu Hoa của bà! Cháu quả nhiên là Tiểu Hoa của bà, vừa rồi cháu không chịu nhận bà, nhất định là đang trách bà, trách bà đã hại cháu......"

Nếu như sắc quỷ không thể ra tay giúp đỡ, vậy chuyện này, ta phải dựa vào chính mình. Nhìn thấy biểu hiện của bà ấy, ta lập tức biết được, mình đóng vai trò nhân vật đã rất thành công! Ta đã thành công vào vai nhân vật.

Trong lòng ta không thể không lặng lẽ nói câu xin lỗi với cháu gái bà ấy, có khả năng ta phải mượn thân phận của cô một hồi.

Vì để bà ngoại của cô về tới âm phủ, đoàn tụ với cô, điều đó chỉ được thực hiện khi bà ấy sẵn sàng đi tới âm phủ.

Sau khi nghe được lời bà ấy nói, ta vội vàng xua tay, thoáng một cái đã đến gần bà ấy hơn một chút, mắt không thể không nhìn về phía sắc quỷ.

Hắn gật gật đầu với ta từ trong bóng tối, đồng ý với hành động của ta. Ta không để sót ánh mắt cẩn thận của hắn, tăng cường nhìn chằm chằm vào ta rất chặt chẽ, phòng ngừa ta xảy ra sự tình gì.

Ta cũng cẩn thận hơn, kéo tay bà ấy lại, vỗ nhẹ nhẹ lên đó, giọng điệu nhẹ nhàng từ từ nói: "Cháu chưa từng trách bà. Bà ngoại, cháu thật sự không trách bà. Chuyện đời khó liệu, phát sinh chuyện thế này, chỉ có thể đều do số mệnh, không phải là lỗi của bà."

Sau khi bà bác vừa nghe được những lời này của ta, ta rõ ràng cảm giác được một tầng không khí màu xám mờ nhạt xung quanh thân thể bà ấy dần dần tiêu tán, cả người bà ấy cũng bắt đầu trở nên trong suốt.

"Tiểu Hoa, cháu thật sự không trách bà sao?"

Ta cười lắc đầu, không biết vì sao, trong lòng lập tức rung động một trận, ma xui quỷ khiến mở miệng nói: "Bà sẽ mãi là của bà ngoại của cháu, cháu là cháu gái của bà. Bất luận phát sinh chuyện gì, cháu đều sẽ không trách bà, bà đừng tiếp tục tự trách mình nữa."

Thân mình bà ấy càng ngày càng trở nên trong suốt, ban đầu ta còn có thể chạm được vào tay bà ấy, giờ phút này, tay của ta chỉ có thể xuyên qua thân mình nửa trong suốt của bà.

"Bà......"

"Cảm ơn cháu đã tha thứ cho bà, Tiểu Hoa." Giọng nói của bà ấy càng ngày càng xa xôi, càng ngày càng nhẹ.

Ta nhìn thân ảnh của bà ấy dần dần biến mất ở trước mắt mình, trước tượng tám con ngựa bằng đồng, chỉ còn lại ta đang đứng cùng với sắc quỷ.

"Hoa nhi, may mà nàng đã phát hiện bà ấy đúng lúc, đưa bà ấy đi tới âm phủ. Nếu không chẳng bao lâu nữa, bà ấy sẽ biến thành ác quỷ."

Sắc quỷ mở miệng tán dương ta, đi đến bên người và ôm eo ta, khen ngợi nói: "Không hổ là nữ nhân mà ta nhìn trúng."

Khi hắn nói những lời này, ánh mắt hơi loé lên một chút, hiển nhiên, hắn chắc hẳn đang giấu diếm ta điều gì đó. Biểu tình này chỉ dừng lại ở trên mặt hắn một giây đồng hồ, trong nháy mắt biến mất ở trước mắt ta.

Ta thậm chí hoài nghi, bản thân mình có phải đã hoa mắt hay không.

Ta không thể không nghĩ, lúc ta đang tới gần bên người bà bác kia, xung quanh thân thể bà ấy dường như có một tầng không khí màu xám bao vây, có khả năng đó chính là biểu hiện của vong linh biến thành ác linh.

Có phải nếu biến thành màu đen, bà ấy sẽ biến thành ác linh hay không?

Ta không thể không hít một hơi thật sâu, trong lòng sinh ra một chút kiêu ngạo và vui sướng.

Ta vừa mới trợ giúp linh hồn một bà lão đi tới nơi bà ấy nên đi, để bà ấy chân chính đoàn tụ cùng với cháu gái của bà. Ta nghĩ, Tiểu Hoa của bà ấy nhất định cũng sẽ không trách bà ấy.

"Rất nhiều người có thành kiến rất nặng đối với âm phủ."

Sắc quỷ kéo tay ta, chuẩn bị mang ta trở về, bởi vì hắn đã nhận ra, ở trong khu dân cư nhỏ phía sau bức tượng tám con ngựa đồng này, dường như truyền tới từng đợt khí âm tà.

"Thật ra dương gian là để cho người sống, âm phủ là nơi của quỷ hồn. Không kinh khủng giống như trong tưởng tượng của mọi người như vậy."

Ta vừa nghe, vừa gật gật đầu. Vừa rồi ta mới làm một chuyện tốt, tâm tình cũng vui vẻ hơn. Nhưng nghĩ tới khi hai bà cháu kia gặp nhau, trong lòng ta không thể không có chút tiếc hận và cảm thán.

Nghĩ tới cô gái kia cùng tên với mình, có khả năng cũng bằng tuổi ta. Tuổi trẻ thanh xuân như thế mà đã chết sớm, thật sự rất đáng tiếc.

Khi ta sắp về đến nhà, ta nghe được giọng nói truyền ra từ trong ngưỡng cửa, điều này khiến ta ngay lập tức hoảng sợ!

Ba mẹ đã trở lại!

Ta vội vàng xô đẩy người đàn ông bên người, hạ giọng nói: "Ba mẹ ta đã quay lại, ngươi đi mau!"

Sắc quỷ khẽ cười một tiếng, dùng một bàn tay ôm ta lên, môi dán ở trên trán ta, khẽ hôn xuống, dịu dàng nói: "Vậy ta sẽ đi trước, nàng sớm nghỉ ngơi một chút, nhớ kỹ lời ta đã nói gần đây. Trong khoảng thời gian này ta không có khả năng tới bên cạnh nàng, nhưng hãy nhớ về ta."

Thật tuyệt nếu ngươi không tới! Ta đỡ bị ngươi ăn đậu hủ mỗi ngày! Nghĩ đến những chuyện mình và hắn lúc ở trên giường, trên mặt ta lại bắt đầu nóng lên.

Ta đang định gõ cửa, đột nhiên! Ta giống như ý thức được điều gì đó, tay lập tức cứng đờ ở giữa không trung.

Hiện tại đang là rạng sáng, ba mẹ vì sao lại trở về vào thời điểm này, hơn nửa đêm hai ba giờ sáng mới về đến nhà......

Mặc dù ta là sinh viên, nhưng đối với tiểu cô nương mà nói, vẫn phải có giờ giới nghiêm. Lúc này ta mới về nhà, không phải là đang muốn tìm đánh hay sao?!

Nhưng, hiện tại ta đang đứng ở cửa, ta cũng không thể xoay người rời đi. Ra ngoài và thuê phòng để ở?

Sắc quỷ đã rời đi, tin tức một cô gái ban đêm đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì, ta đã xem mãi quen mắt. Vì sự an toàn cho bản thân, cộng thêm tiểu gia hỏa trong bụng, ta cần phải có trách nhiệm với nó. Vì vậy, ta đành phải kiếm một lý do chính đáng ở trong lòng, sau đó lấy chìa khoá ra, mở cửa.

Ba mẹ vừa nhìn thấy ta trở về, mẹ lập tức lao tới, ôm ta vào trong ngực, kích động nói: "Con đã đi đâu vậy?! Khiến mẹ lo lắng gần chết. Ba mẹ vội vội vàng vàng trở về, chính là lo sợ con lại gặp điều gì......"

Lý do chính đáng lúc đầu ta nghĩ ra đã lập tức biến sạch, ta ôm lấy mẹ ta, vỗ vào lưng mẹ, an ủi nói: "Con không sao, nhưng đã ra ngoài với An Ninh nên về hơi muộn. Mẹ yên tâm, bọn họ đã đưa con về đến cửa mới rời đi."

Ba đang ngồi xổm ở trên sàn nhà, lấy đồ từ trong hành lý ra ngoài, động tác rất chậm, rõ ràng là đang đặt lực chú ý ở trên người chúng ta.

Ta có thể rõ ràng nhìn thấy tấm lưng ông ấy đang căng chặt lập tức thả lỏng xuống.

"Không có lần sau, lần này đã quá muộn rồi."

Giọng điệu của ông ấy rất nghiêm túc, tràn ngập nghiêm khắc, hơi có chút tức giận.

Ta thè lưỡi, ngầm làm mặt quỷ, vội vàng thề nói: "Vâng, vâng, không có lần sau. Sau này con nhất định sẽ không về muộn như thế này nữa."

Ba mẹ dường như còn muốn nói gì đó với ta, nhưng họ đều phất phất tay về phía ta, nói: "Con mau đi ngủ đi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói."

Sau khi ta tắm rửa, trở lại phòng mình, nằm ở trên giường.

Kim đồng hồ đã sắp chỉ về phía 3 giờ rưỡi, chỉ còn hơn nửa tiếng nữa, trời sẽ nhanh sáng.

Ta cũng không có tâm tư suy nghĩ về chuyện nào khác, mắt nhắm lại, mệt nhọc khiến cho đầu ta vừa mới dính vào gối, ta đã chìm vào trong giấc ngủ.

Trước khi ta lâm vào giấc ngủ say, trong đầu ta vẫn hiện lên nụ cười nhẹ nhõm cuối cùng của bà bác quét dọn vệ sinh kia, chậm rãi biến mất trong tầm mắt ta.

Trong mông lung, ta có thể cảm giác được ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt ta, âm thanh phát ra từ máy điều hòa rất nhỏ, trong bụng ta, dường như có một chút chuyển động.

Nhưng bởi vì động tĩnh thật sự quá nhỏ, ta không biết nó thật sự đang chuyển động, hay chỉ là ảo giác của ta.

........

Chờ lúc ta tỉnh lại, ba mẹ sớm đã đi làm rồi. Ta đã ngủ một giấc trực tiếp đến giữa trưa, vì thế ta đành phải đứng dậy tự mình kiếm cơm ăn.

Hơn nửa thời gian của kỳ nghỉ hè đã trôi qua, chỉ cần nghỉ ngơi thêm mấy tuần nữa sẽ bắt đầu đi học. Khi ta nghĩ tới đây lập tức không thể không cảm thấy có chút uể oải.

Thời gian nghỉ ngơi vẫn luôn trôi qua nhanh như vậy.

Ta không thể không nghĩ tới An gia gia đã cầm rất nhiều đồ cổ đi từ nhà của người buôn đồ cổ kia như vậy, không biết ông ấy đã xử lý chúng như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.