Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 63: Bi Kịch Lần Nữa Được Dàn Dựng



Nam sinh do dự một hồi lâu, cuối cùng nhẹ gật đầu, cắn răng, từ trên ghế dài đứng lên, hướng phía cư xá đi đến.

“Trở về xem một chút đi, có lẽ bọn họ đã sám hối.”

Lời nói của tôi cứ lọt vào tai cậu ta, cậu nghe, đồng thời thỏa hiệp.

Tôi nhìn thấy cậu ấy dự định về nhà, mắt nhìn sắc trời, cũng không sớm, liền chuẩn bị trở về, cha mẹ gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại, tôi đều không có đi nghe, xác định chắc đang thúc giục tôi về nhà.

Nếu tôi không gọi lại cho họ, có lẽ họ sẽ chạy ra khỏi nhà để tìm tôi.

“Tôi hy vọng cậu có thể nhận được câu trả lời cậu muốn, hãy đi về và làm ơn buông bỏ những oán niệm của cậu và nhanh chóng rời đi.”

Trước khi tôi đi, không quên nói cho cậu ta câu nói này.

Thế gian hết thảy mọi chuyện, không phải tất cả đều là tốt đẹp, cậu bởi vì bệnh trầm cảm nhảy lầu tự sát, tôi hi vọng cậu ấy có thể sống tốt trong trong âm giới..

Không có cừu hận, không có oán niệm, có lẽ có một ngày, sẽ giống như sắc quỷ nói tới, cậu có thể đầu thai chuyển thế.

Đến lúc đó, cậu lại là một chàng trai tốt.

Trên đường về nhà, tôi cảm thấy những bước chân của mình thật nhẹ và chiếc vòng tay đỏ trên cổ tay tôi lóe lên, để lộ một ánh sáng đỏ khác thường, tiểu gia hỏa nhất định cũng rất tán thành cách làm của tôi.

Kể từ lần cuối cùng tiểu gia hỏa phàn nàn mạnh mẽ, tôi thường có thể cảm nhận được những phản ứng khác nhau của nó với tôi.

Cũng cho tôi thấy lúc sắc quỷ k có ở đây, tôi không cảm thấy cô độc.

Tôi điện thoại trở cho cha mẹ về, bọn họ quả thực sắp điên, khi biết được tôi trên đường cùng người quen hàn huyên nên không có chú ý điện thoại, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi về nhà, cha mẹ đã ăn xong bữa, chính tôi phải dùng lò vi sóng hâm nóng lại và qua loa giải quyết bữa tối hôm nay.

Sau đó liền về phòng của mình, trong đầu đầu tiên là nghĩ tình cảnh ở nhà An Bình, cô ấy chưa bao giờ nói cho tôi biết bối cảnh gia đình.

Hôm nay ông nội An nói với tôi nhiều như vậy, theo tình huống lúc đó, ông tuyệt đối là giấu an bình, nói cho tôi những chuyện này, với tôi mà nói, những bí mật này quá ư là nặng nề.

Nó tượng trưng cho sự công nhận và tin tưởng của ông An đối với tôi. Ông ấy biết rằng tôi là người bạn xứng đáng thân thiết nhất của An Bình, vì vậy ông đã tiết lộ rất nhiều thông tin cho tôi.

Thế nhưng, những thứ này lại dễ dàng khiến cho tôi tay chân luống cuống.

Tôi không biết lần sau nhìn thấy An Bình, làm như thế nào tôi đối mặt cô ấy?

Trước kia tôi có thể không chút kiêng kỵ cùng cô ấy giao tiếp, cùng cô ấy chơi đùa trò chuyện, thế nhưng khi biết những chuyện này, trong tim tôi liền không cách nào thoải mái như những ngày trước.

Trong trường hợp, tôi đã chú ý và để lộ chân tướng của mình để cho cô ấy biết rằng ông Ann nói với tôi về hoàn cảnh gia đình của cô ấy, liệu điều đó có làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy không?

Nghiêm trọng hơn, thậm chí sẽ ảnh hưởng tình cảm giữa chúng tôi!

Tôi bắt đầu điên cuồng suy nghĩ miên man, phải nói tình cảm càng sâu, lo lắng cũng càng nhiều, câu nói này thật đúng là không sai đâu.

Tôi không lo lắng về vấn đề của cô ấy, và tôi bắt đầu lo lắng về tình hình của cậu nam sinh.

Chỉ có thể hi vọng kết quả là tốt, tôi lại không cách nào đến nhà của cậu ấy, như vậy rất thất lễ, mà lại rất lỗ mãng.

Tôi tin tưởng cha mẹ cậu ấy đều yêu cậu ấy, bọn họ đã mất đi đứa con độc nhất của mình, nhất định sẽ vô cùng thương tâm!

Nhưng lòng tôi bắt đầu rối lên, nó đã mất đi cái quy luật đập đều,nhịp nhàng,nhịp đập,rung động vốn có, lại nhanh chóng nhảy lung tung lên.

Bất an…… Loại cảm giác bất an quen thuộc này lần nữa tìm tới.

Chẳng lẽ, thật xảy ra chuyện sao?

Tôi lắc đầu, mở ra Laptop, chuẩn bị xem một bộ phim truyền hình, lơ đi sự chú ý.

Không có sắc quỷ ở bên người

, tôi như không có đèn chỉ đường, tôi không biết mình khi nào ỷ lại lên tên sắc quỷ kia như thế, trước kia những lúc mình mơ hồ, sắc quỷ luôn luôn có thể có một câu trấn an tôi, hoặc là cho tôi lời chỉ dẫn.

Nhưng anh hiện tại, không ở bên cạnh tôi.

Tôi nghĩ anh ấy……

Tôi đỏ mặt, hai tay ôm đầu gối ngồi tại **, mặt vùi vào ở giữa đầu gối của mình, mái tóc màu đen từ đầu hai bên trút xuống, tựa như một tấm vải màu đen rất lớn, đem phủ lên tôi.

Một loại cảm giác tên là cô độc bao phủ trong lòng của tôi, trong máy vi tính hiện tại phát hình bộ phim truyền hình sốt dẻo nhất, lấy đi lực chú ý của tôi.

Tôi lập tức nằm ra, thành hình chữ đại đổ xuống giường **, Tôi nghe thấy giọng nói của diễn viên và tiếng máy điều hòa chạy bên tai, những suy nghĩ của tôi cứ vậy trôi đi.

Nếu là bình thường, tôi còn có thể cùng An Bình trò chuyện một hồi, thế nhưng trải qua chuyện sáng nay, tôi làm sao có thể coi như không có việc gì đi tìm cô ấy?

Mọi chuyện toàn bộ đều phát sinh ở cùng một ngày, ngay ngày đầu tiên sắc quỷ rời đi, tôi bắt đầu chịu không được cuộc sống không có anh ấy.

Tư tâm của tôi bắt đầu quấy phá, tôi rất muốn đem anh gọi trở lại bên cạnh mình, hoặc là…… Mình đi đến bên anh.

Tôi hiện tại rất buồn rầu, buồn rầu mình không biết nên làm như thế nào cho phải.

Đêm đó, tôi đã ngủ rất sớm, Trong kỳ nghỉ hè hiếm hoi này, đi ngủ sớm như có chút xa xỉ, rất nhiều người trẻ tuổi đều thích trắng đêm không ngủ, dù sao khai giảng về sau, sinh hoạt không cách nào không có quy luật được như thế.

Trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, tôi mở điện thoại xem Weibo, Vương Hồng Duệ năm phút trước phát một tin tức.

‘Đêm nay tôi nhất định có thể ngủ!’’

Tôi nhìn thấy tin tức này, khóe miệng cong lên.

Ngủ đi, ngủ đi, mọi người cùng nhau ngủ, ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt, không phải sao.

Tôi ôm chăn lông, rất nhanh đi vào mộng đẹp, lúc đêm khuya vắng người, vòng tay trên cổ tay ta phát ra hồng quang chói mắt, đương nhiên, tôi hoàn toàn không biết.

Khi ánh sáng đỏ tắt dần, một người đứng cạnh giường, bên cạnh tôi.

Hắn lẳng lặng nhìn tôi chăm chú ngủ, bàn tay băng lãnh vuốt ve lấy gương mặt của tôi, trong mắt nổi lên ánh dìu dịu.

Ngón tay dài nhỏ đem mặt nạ trên đầu đẩy ra, một dung nhan tuấn mỹ dần dần xích lại gần tôi, đôi môi thật mỏng đặt ở trên bờ môi tôi.

“Hoa nhi, gần đây ta không cách nào làm bạn bên cạnh nàng, ngủ ngon cùng nụ hôn chúc ngủ ngon không thể thiếu cho nàng”.

Tay của hắn dao động lưu luyến tại trên mặt của tôi, cuối cùng vuốt vuốt mái tóc tôi.

“Còn con, tiểu gia hỏa, phụ vương biết, con có thể nghe được thanh âm của chúng ta, phụ vương lúc không có tại đây, mẫu hậu liền giao cho con đến bảo vệ, đừng cho nàng thêm phiền nha”.

Sắc quỷ bàn tay đặt trên bụng của tôi, vuốt ve một hồi lâu, mới buông ra. Hắn tỉ mỉ kéo chăn lông tôi ôm, đưa nó trùm lên trên bụng của tôi.

Hồng quang lại là lóe lên! Thân ảnh của hắn biến mất bên trong bóng đêm tăm tối.

Hết thảy mọi chuyện tôi đều không biết được.

Ngày kế tiếp tôi thức dậy rất sớm, hơn năm giờ đã tỉnh, điều này khiến tôi cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Dù sao tối hôm qua ngủ hơi sớm.

Tôi ngồi dậy, đi đến bên bàn đọc sách, lật Laptop ra, chuẩn bị lên mạng. Nằm lại Cũng không chuyện làm, hôm qua phim truyền hình cũng không xem, ngủ một giấc, phiền não vơi đi không ít, thừa dịp thời gian này đem mấy tập mới ra xem.

Ai ngờ, tôi mới mở công cụ tìm kiếm ra, ta liền bị đầu đề tin tức trước mắt dọa sợ, sợ ngây người, ngồi tại vị trí trước, thật lâu không cách nào bình tĩnh lại!

Ta cảm giác được máu huyết toàn thân mình đều đọng lại, hô hấp đều trở nên có chút khó khăn.

Từ trong đáy lòng dâng lên xúc động, thúc đẩy tôi tắt điều hoà không khí, vọt thẳng ra ngoài phòng.

Cùng lúc đó, cửa gian phòng cha mẹ cũng mở, mẹ hẳn là rời giường, chuẩn bị làm điểm tâm cho cả nhà, bà nhìn thấy tôi dậy sớm như vậy, kinh ngạc nói: “Tiểu Hoa, sớm như vậy? không ngủ thêm sao?”

Tôi tóm lấy giỏ xách nhỏ liền hướng phía ngoài chạy ra, mẹ cảm giác rất là kỳ quái, hỏi vội: “Sáng sớm, con vội vã như vậy là muốn đi đâu? cửa hàng Áo liệm cũng không có mở cửa sớm như vậy đâu.

Tôi quay đầu, hướng mẹ vẫy vẫy tay:” Mẹ, con đi xử lý một việc! để cho con chút điểm tâm! Con cảm ơn!”

Tiếng nói mới rơi, tôi liền đóng cửa lại, người nhanh chóng chạy xuống cầu thang!

Mọi chuyện tại sao lại phát triển như vậy? Vì cái gì?

Vừa rồi, trên máy vi tính tôi nhìn thấy đầu đề tin tức, xảy ra ở phố chúng tôi vào hôm qua, chỗ cư xá của nam sinh kia.

Tiêu đề viết: “con trai lớp mười hai nhảy lầu tự sát, cha mẹ không chịu nổi bi thương, cả hai đều chết.”

Tôi không tin! Không tin tin tức kia là cha mẹ của nam sinh đó.

Nhưng tôi lại không thể không tin, tại cái cư xá kia, trong cùng một lúc, có thể xuất hiện mấy người nhảy lầu, đây tuyệt đối là không thể nào!

Dù cho thật sự có, cũng không có khả năng tất cả đều là học sinh lớp mười hai! Cũng không có khả năng tất cả đều là con trai!

Hơn nữa, cư xá đó cũng đã tồn tại được một vài năm. Đó là khu cư xá đã cũ, khác với khu dân cư mới được xây dựng.

Tôi nhanh chóng chạy trên đường, đỉnh đầu mây đen cuồn cuộn, luôn cảm thấy trời lập tức sẽ mưa.

Nhưng tôi ra đi rất gấp, cho nên quên mang dù, trong lòng đành phải cầu nguyện trời sẽ không cho mưa xuống.

Trong tim tôi, kỳ thật đã xác định, hai vợ chồng chết, chính là cha mẹ của cậu nam sinh kia.

Điều này khiến tôi vô cùng lo lắng!

Họ chết khi nào? Họ đã mất như thế nào? Là trước khi hay sau khi nam sinh kia đi về nhà?

Một đứa trẻ sẽ không bao giờ ghét cha mẹ mình như ghét bỏ người dưng, thấy được cha mẹ ruột mình chết, cậu ta tuyệt đối sẽ điên!

Đây tuyệt đối không phải kết quả cậu ta muốn! Không phải!

Cậu ta có lẽ chỉ cần cha mẹ thật lòng xin lỗi một tiếng, một tiếng là chúng ta sai, chứ không phải hai cái xác lạnh như băng!

Nhưng nếu như là lúc hắn về nhà, có được đáp án mình muốn sau đó phát sinh sự tính, thì chuyện này……

Tôi còn không dám nhớ lại, mặc kệ là khả năng nào, tất cả đều là bi kịch!

Thời điểm tôi đuổi tới cái cư xá kia, cửa tiểu khu đầy những người đứng quanh hóng chuyện, tôi trực tiếp đi vào trong, cũng không cần hỏi sự tình phát sinh ở lầu nào.

Xe cảnh sát còn có xe đài truyền hình dừng ở chỗ nào, nơi đó chính là chỗ muốn tới.

Thời điểm tôi vào cư xá, ngoại trừ nhìn thấy xe cảnh sát cùng đài truyền hình đến phỏng vấn, tôi còn thấy một cái xe cứu thương.

Mấy dải cách ly màu vàng đem quần chúng ngăn ra, tôi còn chưa đi gần, liền nghe được mấy người phụ nữ ai thán nói:

“Quá đáng thương, con trai nhảy lầu, cha mẹ cũng chịu không được, cũng đi theo nhảy lầu, quá thảm rồi “.

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi và một bà lão đều nhìn thấy, kinh khủng quá.”

Tôi cảm giác trong tai của mình ông một tiếng, ù đi.

Bọn hắn…… cha mẹ nam sinh đó, nhảy lầu tự sát……

Làm sao như vậy! Không có khả năng, không thể như vậy được!

Trong tim tôi lớn tiếng gầm thét, tôi cấp tốc xông về đám đông, gạt mở đám người vây xem, tôi nhìn thấy cách đó không xa một đàn ông, một phụ nữ nằm trong vũng máu, lòng tôi bàng hoàng tan nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.