Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 81: Tin tưởng nơi trái tim



Sắc quỷ đem tôi đặt ở giường, ký túc xá giường chiếu rất hẹp, một người ngủ vừa đủ, hiện tại anh lại cùng tôi phá lệ chen chúc trên một cái giường.

Mấu chốt không phải cái này.

Thân thể của tôi bị anh ngăn chặn, trên mặt nóng lên, không biết anh muốn đối với mình làm cái gì.

Tiềm thức, tôi cho là anh lại muốn hóa thân thành sói, đem tôi ăn xong lau sạch. Ai ngờ lần này, anh lại không có.

Anh nhìn tôi chăm chú, thấy tôi toàn thân không thoải mái, Tôi cảm thấy trong lòng mình rằng nếu anh phải làm điều đó, anh sẽ nhanh lên, và rồi nhìn chằm chằm vào chính mình sẽ thực sự kiểm tra khả năng chịu đựng của tôi.

“Đồ ngốc, nàng vì cái gì luôn luôn tự coi nhẹ mình như thế”.

Sắc quỷ thở dài, bất đắc dĩ nói, tôi bị lời của anh kinh đến, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng ý tứ của những lời này, anh tiếp theo nói mấy câu để cho nhịp tim đập mạnh.

“Luôn luôn cảm thấy mình rất vô dụng, nàng một mực nghĩ như vậy.”

Câu nói này vừa ra, tôi liền biết tâm tư mình bị sắc quỷ nghe được, đầu không tự giác mở ra cái khác, không muốn nhìn về phía anh, nhẹ giọng trả lời:” anh lại nhìn trộm ý nghĩ của em”.

“Vi phu không dò xét một chút, làm sao biết nàng nghĩ cái gì bên trong cái đầu nhỏ bé này.

Tay của anh vuốt ve mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi tha thiết.

“Không nên nghĩ nhiều như vậy, Hoa nhi, chỉ cần duy trì trạng thái tốt là được”.

Sắc quỷ cúi đầu, cái trán chạm đến tôi, chóp mũi cọ xát cái mũi của tôi, ôn nhu nói: “Bảo về nàng là trách nhiệm của ta, nàng chỉ cần duy trì bàn tầm của nàng cho tốt”.

Bản tâm?

Cái từ này, trong tim tôi dậy lên sóng gió rất lớn.

Bản tâm trong miệng Sắc quỷ là cái gì? Tôi thõng con mắt xuống, anh giống như là nhìn ra ý nghĩ của tôi, chóp mũi lại cọ xát, khẽ cười nói: “Nàng một mực không để ý đến nó, cần ta nói cho nàng sao?”

Tôi đang muốn mở miệng, trong đầu bỗng xẹt qua mấy bóng người.

Tiểu Bình thỏa mãn trước khi biến mất, không có chút nào tiếc nuối, Lâm Mẫn Mẫn cùng Mao Mao cáo biệt với chúng tôi, còn có thiếu nữ váy trắng, người một nhà Tiểu Chương, Tiểu Hoàng……

Mình gặp nhiều linh hồn như vậy, trợ giúp bọn họ, hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, để bọn họ không hối tiếc rời dương gian đi, nhìn thấy bọn họ cảm kích trước khi đi lại không hối hận, tôi giống như là hiểu được điều gì, con mắt lập tức mở to.

Kỳ thật, tôi mới phát hiện, phương thức của mình giúp bọn họ cùng thầy trừ quỷ không có chút nào giống nhau.

Tôi sẽ không dùng trận pháp gì, cũng sẽ không dùng phù chú, nhưng mỗi lần tôi đều có thể dùng phương thức của mình đến tận khả năng giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện.

Có thể một nhà An gia gia đối tôi ảnh hưởng tương đối lớn, để cho tôi vô ý thức cho rằng, mình sẽ không trừ quỷ được, chính là người vô dụng, bây giờ suy nghĩ một chút, không khỏi có thêm chút lòng tin.

“Xem ra không cần ta nhắc nhở”.

Sắc quỷ thỏa mãn ôm lấy tôi, xoay người nằm xuống, khóe miệng nhếch lên, nói: “Rất muộn rồi, nhanh ngủ đi.”

Tôi cảm giác đáy lòng ấm áp, trước đó rất nhiều lo lắng cùng phiền não biến mất hầu như không còn, Diệp Dao cùng An Bình có An gia gia bọn họ lo cho, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chỉ là các cô ấy đêm nay chỉ sợ là không có cách nào trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

thời điểm Chúng tôi trở về, sắc trời đã rất muộn, thời gian đã là rạng sáng, ngày kế tiếp tỉnh lại, trời đã sáng rõ, thời gian tới gần giữa trưa.

Sau đó rất may mắn chính là, tôi tránh đi một bài giảng ban ngày, cái này trở thành một lần trốn học duy nhất ta học đại học đến nay,.

Tỉnh lại thời điểm này, sắc quỷ như cũ không ở bên người, tôi ngồi dậy, nhìn về phía không gian phòng, nhìn nhìn lại đối diện trên giường chồng giường chiếu chỉnh tề, không khỏi có chút lo lắng.

Diệp Dao cùng An Bình thế nào rồi?

Tôi đang muốn gọi điện thoại cho An Bình, nghe được ngoài cửa có người cầm chìa khoá, sau đó khóa cửa liền bị người xoáy mở.

An bình tựa như là toàn thân tan rã, lê hai chân ung dung chậm đi đến.

“An bình “!

Tôi kích động từ giường trên leo xuống, hận không thể trực tiếp nhảy xuống, hai chân vừa chạm mặt đất, liền nhào về phía cô ấy!

Có trời mới biết vừa rồi không thấy được cô ấy, An gia gia cũng không cho mình gọi điện thoại, báo gì về Bình An, khiến cho tôi lo lắng muốn chết.

Bây giờ nhìn cô ấy bình phục trở về, tâm tôi mới nhẹ buông xuống.

An bình ôm tôi, suy yếu cười nói: “mình không sao đâu, nhìn cậu kích động kìa”.

“Diệp Dao đâu”? Tôi tiện thể hỏi một chút, An Bình đã trở về, Diệp Dao kia cũng hẳn là trở lại phòng ngủ sát vách rồi chứ?

“Cô ấy trở về phòng ngủ, vừa cùng mình về tới “.

Lòng tôi hoàn toàn buông xuống, nhẹ nhàng thở ra, không muốn xa rời ôm cô ấy một hồi, giật mình mình làm như vậy có vẻ như không ổn, lập tức kéo qua cái ghế một bên, để cô ấy ngồi xuống:” Nhanh ngồi đi, cậu mới từ trong hôn mê tỉnh lại”.

“Tiểu Hoa.”

Cô ấy ỉu xìu ỉu xìu mở miệng, con mắt buông thõng, trong mắt có hỗn độn quang mang, thấy không rõ nàng tâm tư giờ phút này.

“uhm “?

Tôi đem cái ghế của mình tới, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nghĩ An Bình tự nhủ cái gì?

Cô ấy ngẩng đầu, hai đầu lông mày nhíu chung một chỗ, giống như là suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, nói: “ mình dự định kế thừa gia nghiệp, trở thành một thấy trừ quỷ”.

Giờ phút này cô ấy quyết định, hoàn toàn ở dự liệu của tôi.

Lúc trước mấy tuần cô ấy có chút biểu hiện quỷ dị, tôi liền đã nhìn ra,cô ấy có ý nghĩ này.

Có lẽ, chuyện tối hôm qua tại tòa thí nghiệm hóa học, nhanh chóng khiến cô ấy suy nghĩ muốn trở thành khu quỷ sư.

“Mình không nghĩ lại để cho người nhà của mình mạo hiểm’’. An Bình cười khổ, tôi nhìn thấy dáng dấp của cô ấy, liền biết An gia gia khẳng định đem chuyện tối ngày hôm qua kể lại cho cô ấy nghe rồi.

“Nếu như mình đã sớm kế thừa gia nghiệp, hôm qua sẽ không có nhiều phá sự như vậy”!

Trong giọng nói của cô ấy mang theo một nét buồn bã cùng hối hận: “ mình còn có thể đến giúp gia gia cùng các ca ca, bọn họ cũng sẽ không tổn hao nhiều nguyên khí”.

Tôi nghe được câu này sợ ngây người, làm sao lại nghiêm trọng như vậy? Hôm qua lúc cáo biệt, xem dáng vẻ bọn họ, không giống như là bị thương.

An Bình mặt càng đen hơn, toàn bộ gục xuống:” Trận pháp kia kỳ thật không cách nào trấn áp Từ Kiện, cho nên gia gia lúc ấy gia tăng năng lượng trận pháp, bao quát các ca ca, điều này khiến cho bọn họ dùng vượt qua mấy lần năng lượng nguyên bản đi thi triển trận pháp.”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi một chút, trong mắt u ám:” Cũng không thể ỷ lại Diêm Vương chồng cậu”.

Vả lại, mình biết ác quỷ sẽ để mắt tới tiểu gia hỏa bên trong bụng của cậu, về sau nói không chừng sẽ gặp phải ngày càng nhiều ác quỷ, nếu là Diêm Vương không ở bên người cậu, gia gia không kịp đuổi tới, mình cũng liền có thể bảo vệ cho cậu”.

An bình để trong lòng tôi không khỏi run rẩy lên, con mắt có chút cay ẩm.

Tôi cùng cô ấy trở thành bạn thân nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối cũng không nghĩ tới, quan hệ giữa chúng tôi có thể đạt tới loại trình độ sinh tử chi giao này, nhưng giờ phút này mấy lời cô ấy nói, trực tiếp thăng hoa giữa tình cảm tôi cùng cô ấy.

Có lẽ……

Ánh mắt của tôi nhu hòa, nhìn cô ấy.

Có lẽ, tôi gả cho sắc quỷ, lại thêm tiểu gia hỏa trong bụng, từ một nữ sinh bình thường biến thành người âm dương, cùng xuất sinh thế gia trừ quỷ An Bình trở thành bạn tôi, chính là định mệnh.

Tình bạn giữa tôi và cô ấy nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi.

Bị những lời nói của An Bình hâm nóng hốc mắt, tôi vội vàng đổi một bộ quần áo, cầm phiếu ăn, nói với cô ấy: “cậu ở phòng ngủ nghỉ ngơi, mình giúp cậu đi mua cơm ăn.”

Nói xong tôi liền vội vàng chạy ra phòng ngủ, cài cửa lại.

Trường học hôm nay vẫn là bao phủ một bầu không khí khẩn trương, cái chết của Vương Tiểu Manh cùng bạn bè truyền đi trong sân trường sôi trào.

Dương dương, thời điểm tại nhà ăn mua cơm, tôi nghe được hai nữ sinh bên cạnh đang líu ríu thảo luận.

“Nghe nói không? Có người đi vào cái tòa thí nghiệm lâu quỷ ám kia, nói là tại gian phòng học trưởng treo cổ thấy được một pháp trận”.

“Ngươi cũng đừng dọa người! Khiến cho người ta sợ hãi.”

“Cũng kỳ quái, nghe nói thời điểm học trưởng cổ ngược bị phát hiện, trên mặt đất không có pháp trận, làm sao hôm nay lại có?”

“Ngươi đần à, nhất định là hiệu trưởng tìm cái gì thần côn, đạo sĩ đi trừ quỷ đó “.

Tôi từ lúc nghe được thần côn, đạo sĩ hai điều này, trong đầu xuất hiện bọn lão tam, ba huynh đệ còn có mặt An gia gia, cảm thấy cảm giác có chút buồn cười.

Bất quá vừa nghĩ tới bọn họ, tôi liền hồi tưởng lại lời nói An Bình, trong lòng có chút lo lắng.

Nếu không cơm nước xong xuôi, xế chiều đi An gia xem bọn họ thế nào?

Nhưng mình không mời mà tới như vậy có phải là quá không lễ phép không?

Tôi trong lòng rầu rĩ, đội ngũ liền xếp hàng tới phiên tôi, tôi rất nhanh lấu hai phần đồ ăn giống nhau, đều là mấy thứ An Bình thích ăn.

Tôi mang tâm sự đi ra phòng ăn, đang muốn hướng phía lầu ký túc xá đi đến, một nam sinh cao gầy đi tới trước người tôi, ngăn cản tôi.

“Học tỷ.”

Tôi đang muốn lách qua hắn rời đi, lại bị giọng nói của hắn hấp dẫn.

Trên mặt Trắng nõn có một đôi mắt to sáng ngời, hai đầu lông mày lại thô lại nồng, một đầu tóc ngắn tu bổ rất chỉnh tề, thân trên mặc áo phông Nike màu xám Lo lắng, quần thể thao và giày cùng nhãn hiệu ở phần thân dưới..

Tôi nhận ra mặt của cậu ta, người niên đệ này năm nay là sinh viên đại học năm nhất câu lạc bộ tân thu tiến đến.

Lúc ấy tôi còn cảm thấy hắn dáng dấp rất quen thuộc, thoáng lưu ý lại mới có thể thành công nhớ lại.

“Chuyện gì?”

Tôi không thể làm gì khác hơn là dừng lại bước chân, nghi hoặc mà nhìn hắn.

Em trai này thực sự giống như một số học sinh năm nhất vừa mới vào trường.Một bộ dáng vẻ không rành thế sự, nói chuyện rất nhẹ, con mắt không dám nhìn tôi, so một chút với kẻ già đời năm thứ ba năm 4 đại học, ít đi rất nhiều tự tin và năng lực giao tiếp.

Hắn khúm núm nửa ngày không nói ra cái gì, con mắt bên ngó nghiêng nhìn xem bân này, nhìn xem bên kia, giống như là bức bách cái gì đó, từ đầu đến cuối không mở miệng.

Tôi nhíu mày:” Nơi này không tiện sao”?

Hắn lập tức gật đầu, taôi thở dài, hướng phía sau chỗ bồn nước đi đến.

Người nơi đây rất ít, bình thường chỉ có bộ phận học sinh chuyển phát nhanh mới có thể qua bên kia, tôi nhanh chóng đi đến nơi đó, hắn theo sát ở phía sau.

Tôi mới xoay người, niên đệ bắt lại tay của tôi, kích động mở miệng.

“Học…… Học tỷ, em thích chị “!

Tôi cảm giác set đánh trên đầu, kém chút không té xỉu trên mặt đất.

Không nói đến tôi học đại học ba năm qua không có người thổ lộ qua, thế nhưng tôi cùng người niên đệ này là không hề có một chút quan hệ, thậm chí có thể nói, số lần tôi cùng gặp mặt hắn trò chuyện, đều không quá ba lần.

Hắn nói thích tôi? Có thể lầm người rồi hay không?

Tôi dắt khóe miệng, đem tay từ trong lòng bàn tay của hắn rút ra, không được tự nhiên hỏi:” cậu nhìn sai người à, chúng ta không quen nhau.”

Hắn lắc đầu, mắt thấy tay lại muốn bắt tới, tôi vội vàng lui về sau một bước.

“ Chỉ cần nói điều nên nói, không nên động tay động chân.”

Tôi có chút phản cảm lại sau này rút lui một bước, hắn mới giống như là phát giác được cử động của mình quá mức lỗ mãng, đem bàn tay chắp sau lưng.

“Em không có nhầm người, tên chị là Dung Hoa, em thích chính là chị Dung học tỷ “!

Hắn sợ tôi không tin tiếp tục nói:” Từ ngày chiêu sinh đó, sau khi e gặp được chị, em đã thich chị.”

Tôi nhìn vào ánh mắt tràn ngập mong đợi của cậu ấy, mặc dù thầm nghĩ không làm cho mối quan hệ trở nên quá cứng nhắc. Tốt xấu là một cái câu lạc bộ, nhưng đối với loại vấn đề tình cảm này, hay là nên dứt thì liền dứt, không nên dây dưa trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.