Đêm Mưa Tử Thần

Chương 10-1: - Ác Ma Tìm Kiếm Ánh Sáng




Giữa đêm đi vội ngồi xe xóc nảy gần một giờ, Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên rốt cuộc đã đến đích. Đây là một thành phố nằm về phía bắc của Xuân Hải, sở hữu mấy ngàn năm lịch sử và gần trăm năm lịch sử phát triển thành phố cận đại. Nền công nghiệp ô tô và điện của nó nổi tiếng xa gần ở quốc nội, số lượng trường đại học cao đẳng cũng trong nhóm đầu quốc nội, là một thành phố đại học danh xứng với thực.


Ngô Lương Chí tốt nghiệp tại một trong những học viện truyền thông nổi tiếng nơi đó, đồng thời nơi này cũng là cố hương của Tá Cần Tư, những năm trước khi gã tốt nghiệp đại học, đều sống trong thành phố này.


Một cái USB của Liễu Thuần, rốt cuộc đã giúp vụ án như bình minh ló dạng, Tá Cần Tư ngoài ý muốn xông vào tầm mắt của Hàn Ấn, trong suốt hành trình sau đó, Hàn Ấn ở trên mạng tìm thấy được một loạt các chứng cứ, đã gần như có thể xác nhận Tá Cần Tư mới là hung thủ thật sự tạo ra một loạt các vụ giết chóc. Nhưng hiện hữu chỉ là bằng chứng phụ, nói nghiêm ngặt hơn chúng vẫn thuộc về suy đoán của Hàn Ấn, chung quy muốn bắt cần chứng cứ trực tiếp.


Thế nhưng, chứng cứ trực tiếp e rằng rất khó tìm được. Để giá họa cho Ngô Lương Chí, Tá Cần Tư gần như đã đem tất cả đồ vật có liên quan đến gây án bỏ hết ở chỗ ở Ngô Lương Chí, gã có lẽ còn giữ một ít ảnh và nhật ký, nhưng hẳn đã bảo quản thỏa đáng hết rồi, sẽ không dễ dàng để cho cảnh sát tìm được, hơn nữa chứng cứ hiện nay cũng không đủ để cảnh sát lấy giấy lục soát.


Dùng một ít thủ đoạn phá án vượt xa quy tắc thường chỉ sợ cũng không thể thực hiện được, nếu không cẩn thận đánh cỏ động rắn, nói không chừng Tá Cần Tư từ nay về sau sẽ biến mất. Muốn áp dụng bắt trọn Tá Cần Tư chỉ có hai con đường:


Một là áp dụng theo dõi toàn phương vị với hắn, chờ hắn lại gây án, bắt tận tay tại hiện trường. Nhưng trước đó đã đề cập qua, Tá Cần Tư đã tính toán mọi cách, hao hết tâm tư đẩy hết cho kẻ chịu tội thay Ngô Lương Chí, cho thấy gã đã quyết định thu tay lại, lúc nào tiếp tục gây án, còn gây án hay không, không ai có thể ước tính được. Cảnh sát cũng không thể chờ đợi vô thời hạn như vậy!


Còn con đường khác nữa, cũng khá chủ động. Vì hiện giờ đã biết rõ hung thủ, vậy có thể chế định một sách lược tiền nhiếp hoàn mỹ, kích thích Tá Cần Tư, từ đó dụ gã gây án lần nữa, bắt tại trận. Nhưng loại sách lược này cũng có một nan đề: Tá Cần Tư gây án thành công 11 lần, có thể toàn thân trở ra, loại cảm giác thành tựu này đã khiến cho nội tâm gã trở nên đủ mạnh. Tự ti và mất mát ban đầu đã không còn sót lại chút gì, thay vào đó là một loại ưu việt vì đã lừa gạt được người trần. Nói chung loại tâm tình này, suy sụp và đả kích rất khó kích thích được gã, trừ phi tìm được nguồn gốc đã trực tiếp kích thích gã.


Cho nên nửa đoạn đường trước, khi Hạng Hạo Nhiên hỏi Hàn Ấn nếu nhận định Tá Cần Tư là hung thủ thật thì còn cần đến chuyến đi này không, Hàn Ấn đã trả lời rất kiên quyết, cần, hơn nữa ý nghĩa của chuyến đi này cực kỳ quan trọng. Chỉ khi hiểu rõ toàn diện kinh nghiệm phát triển của Tá Cần Tư, mới có thể tìm ra nguồn gốc kích thích trực tiếp nhất tới gã, từ đó lập ra sách lược tiền nhiếp hữu hiệu, tiến tới áp dụng đặt bẫy.


Tìm kiếm đường phát triển của Tá Cần Tư, từ khi hắn bắt đầu học đại học. Đó là học viện truyền thông có tên tuổi trong thành phố, qua chỉ điểm của người quét đường, không mất nhiều sức hai người đã tìm được mục tiêu. Nhìn đồng hồ đang giờ ăn sáng, hai người đến một quán Macdonald gần đó ăn sáng. Kỳ thật hai người họ đều không thích thức ăn nhanh nước ngoài, nhưng trời quá lạnh, áo khoác Hạng Hạo Nhiên mang theo lại hơi đơn bạc, đành phải đến loại quán sưởi có điều hòa này.


Tranh thủ lúc ăn, hai người thuận tiện thảo luận vấn đề quan hệ giữa hai người Ngô Lương Chí và Tá Cần Tư. Tình hình của Ngô Lương Chí thì Hàn Ấn đã biết khá tường tận, theo cha mẹ hắn nói, hắn là học sinh ngành biên đạo truyền hình khóa 92, còn lý lịch trên trang web đài truyền hình của Tá Cần Tư không tường tận như vậy, chỉ ghi hắn học ngành biên đạo truyền hình. Tuổi hai người này tương đương, ngành học giống nhau, quan hệ lại thân mật, cho nên Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn đoán rằng họ rất có thể là bạn học cùng lớp.


Vừa qua khỏi 8 giờ, hai người liền vội vàng trà trộn vào học viện. Bởi vì lần thẩm tra này chỉ mang tính cá nhân, không có công hàm chính thức, hai người đành phải vòng qua khoa bảo vệ, trực tiếp tìm đến phòng giáo vụ thử thời vận. Cũng may sư phụ phụ trách quản lý hồ sơ học tịch tuổi trẻ, lại thấy hai vị lấy thẻ cảnh sát ra liền thả lỏng cảnh giác, rất nhanh giúp họ tra được tên chủ nhiệm lớp dạy Ngô Lương Chí năm đó, song chủ nhiệm lớp hiện giờ đã về hưu, sư phụ trẻ tuổi lại cực kỳ tẫn trách, đưa địa chỉ gia đình chủ nhiệm lớp cho hai người. Mãi đến khi hai người muốn cáo từ, mới nhớ tới hỏi họ lý do, song bị hai người tùy tiện tìm ra vài lý do lừa gạt cho qua.


Chủ nhiệm lớp của Ngô Lương Chí họ Hạ, sống trong khu nhà ở dành cho giáo sư mới khánh thành cách trường học không xa. Cầm địa chỉ sư phụ phòng giáo vụ cho, hỏi thăm mấy phen, Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn rốt cuộc tìm được chỗ ở của thầy Hạ. Xem qua thẻ của hai người, thầy Hạ mời hai người vào nhà, dặn dò vợ mình pha trà rót nước, tiếp đãi hai người ngồi vào sofa phòng khách.


Thầy Hạ hai bên tóc mai hoa râm, mặc đường phục màu xám, thoạt nhìn tinh thần khỏe mạnh. Nghe nói hai người ngàn dặm xa xôi chạy tới, là vì tìm hiểu tình hình của một học sinh tên Ngô Lương Chí mình đã dạy vào khóa 92, thầy Hạ hồi tưởng trong chốc lát, liền nói có ấn tượng với học sinh này, nhưng nhắc tới tên của Tá Cần Tư, ông suy nghĩ một chút, lắc đầu nói trong lớp ông năm đó không có người này.


Hàn Ấn hỏi: "Có thể là lớp khác cùng khóa không?"


Thầy Hạ lập tức lắc đầu, nói ông nhớ rất rõ ràng, khi ấy ngành biên đạo truyền hình khóa 92 chỉ có một lớp, có một họ Tá, nhưng không tên Tá Cần Tư.


"Vậy có thể là trên một khóa hoặc sau một khóa không?" Hạng Hạo Nhiên chưa từ bỏ ý định hỏi, thầy Hạ lại lắc đầu, cho biết những khóa khác ông không cách nào nhớ nổi.


Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên có chút thất vọng, hai người nhỏ giọng thương lượng vài câu, Hàn Ấn quay đầu hỏi thầy Hạ có ảnh lớp năm đó và ảnh Ngô Lương Chí không. Thầy Hạ gật đầu nói có, rồi dắt hai người tới thư phòng.


Hàn Ấn nhìn thấy trên giá sách gỗ lim rộng lớn, đặt rất nhiều album xếp thành hàng, lão tiên sinh hẳn là một người tinh tế, có lẽ mỗi một khóa học sinh đã dạy đều có một quyển album. Tìm kiếm một chút, lão tiên sinh mới rút ra một quyển album màu xanh bằng da đánh dấu "92", đưa cho hai người, nói: "Ảnh khóa 92 đều ở đây."


Hàn Ấn nhận album, cùng Hạng Hạo Nhiên ngồi xuống ghế trong thư phòng, lão tiên sinh tiến đến bên cạnh Hàn Ấn, chủ động giúp họ lật album, Hàn Ấn vội vàng đứng lên, để lão tiên sinh ngồi vào chỗ mình.


Có lẽ album đã gợi lại ký ức của thầy Hạ, ông đã quên mục đích hai người muốn xem album, lật từng tờ từng tờ trong album, nhìn mỗi bức ảnh đều không ngại phiền giới thiệu một lượt. Này là ai, năm đó thế nào, về sau làm công tác gì, hiện giờ đã ra sao, đại đa số tình hình học sinh, ông đều rõ như lòng bàn tay, nói vậy ông chắc chắn là một thầy giáo cực kỳ có trách nhiệm.


Thầy Hạ đang cao hứng, Hàn Ấn và Hạng Hạo Nhiên cũng ngại cắt ngang, chỉ đành kiên nhẫn cùng ông hồi tưởng. Rốt cuộc thầy Hạ chỉ vào bức ảnh nói, "Các cậu nhìn xem, đây chính là Tiểu Ngô, đầy sức sống ha! Nghe nói bây giờ là tổng biên tập một tòa soạn tại Xuân Hải của các cậu." Trong giọng thầy Hạ tràn ngập tự hào.


Nhìn lướt qua bức ảnh, mắt Hàn Ấn sáng lên, cơ hồ cùng lúc với Hạng Hạo Nhiên chỉ vào một người khác trong ảnh, kinh hô: "Đây chẳng phải là Tá Cần Tư sao?"


"Cậu ta họ Tá, nhưng tên Tá Thiên Ý, là bạn thân như hình với bóng với Tiểu Ngô." Thầy Hạ lại chỉ vào bức ảnh dưới cùng của album, "Đây cũng là cậu ấy. "


Ánh mắt hai người nhanh chóng chuyển xuống phía dưới, tất cả lại đồng thanh nói: "Chính là gã, Tá Cần Tư."


"Ừm, vậy có lẽ sau khi tốt nghiệp cậu ta đã đổi tên, thảo nào mấy năm nay mất tin tức cậu ta, nhưng cái tên này sửa lại đẹp đấy!" Thầy Hạ nheo mắt, lúc lắc đầu thì thầm, "'Nghiệp tinh vu cần nhi hoang vu hi hành thành vu tư nhi hủy vu tùy', Thiên Ý thật là một đứa trẻ cầu học tiến bộ!"


(Câu trên dịch ra là "Nghiệp học tinh thông ở chỗ chuyên cần, bỏ phế do ham vui, đức hạnh trọn vẹn nhờ suy nghĩ sâu xa, đức hạnh bị huỷ hoại do cẩu thả tuỳ tiện". Để nguyên văn là vì tên Tá Cần Tư là lấy từ chữ Cần của chuyên cần, Tư trong tư tưởng, suy nghĩ)


Lão Tiên sinh mặt đầy vui mừng, gọi tên ban đầu của Tá Cần Tư lại càng đặc biệt thân thiết, hiển nhiên năm đó vô cùng yêu thích đứa học trò này. Nhưng không biết sao, ánh mắt lão tiên sinh chợt ảm đạm xuống, thở dài nói: "Ôi, đáng tiếc cho đứa nhỏ Thiên Ý này, nếu không phải thời vận xấu, với năng lực của nó mà nói, sau khi tốt nghiệp vào đài truyền hình tỉnh không thành vấn đề, thậm chí vào đài truyền hình trung ương cũng đầy triển vọng!"


"Nghe ngài nói thế, Tá Cần Tư trong trường nhất định đã xảy ra ít sự cố à?" Hàn Ấn hợp thời hỏi chen vào, đương nhiên đó cũng là vấn đề anh quan tâm nhất, "Ngài có thể nói kỹ hơn cho chúng tôi biết không?"


"Đương nhiên có thể." Lão tiên sinh gật đầu, vẻ mặt tiếc hận nói, "Đứa nhỏ Thiên Ý này, năm đó đứng thứ ba môn văn thi tốt nghiệp toàn thành phố, dựa vào thành tích của nó đến Thanh Hoa và Bắc Đại đều được, nhưng vì điều kiện gia đình không tốt, nên ghi danh vào trường học thành phố này, như vậy có thể tiết kiệm được chút chi phí."


"Gia đình gã có vấn đề gì?" Hạng Hạo Nhiên hỏi.


"Ta không rõ lắm, với vấn đề gia đình mình nó rất kiêng dè, ta chỉ biết đại khái là cha nó đã qua đời từ rất sớm, còn lại nó và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ nó cũng không có công việc chính thức gì, dựa vào làm chút việc vặt nuôi nó đến trường. Thật ra ta có đến thăm hỏi một lần, thật sự quá khó khăn. Một căn nhà nhỏ hơn mười mét vuông, chính là loại nhà gọi là hộ lều mà bây giờ hay gọi, mẹ nó hơn bốn mươi tuổi, nhìn còn già hơn cả người 60 tuổi, đồ dùng trong nhà đều cũ không chịu nổi nữa như là từ ngoài nhặt về. Ta qua đó một lần cũng không dám đến lần thứ hai, ta không chịu được ánh mắt khó xử tự ti của đứa bé kia, ta nhìn mà muốn rơi lệ."


Lão tiên sinh nói đến mức tức cảnh sinh tình, thật sự rơi lệ ròng ròng, từ trong túi lấy ra khăn tay lau mắt tiếp tục nói, "Ta thật tình quan tâm đứa bé này tận đáy lòng, cũng không phải thương hại nó, thật sự nó là đứa học sinh quá khó khăn. Học tập không cần hỏi, chắc chắn năm nào cũng nhất khối, sống cũng rất quy củ, đặc biệt lễ phép, cũng không làm chuyện gì trái quy cách, khuyết điểm duy nhất chính là quá hướng nội, không thích trao đổi với bạn bè. Nhưng nó không thuộc loại người bị các bạn chán ghét, khi có bạn học thỉnh giáo nó bài vở, nó cũng đều nhiệt tình tương trợ, thế nhưng, nói thế nào đây, có một loại cảm giác xa cách, dường như luôn kéo căng một sợi dây thần kinh, đặc biệt không có cảm giác an toàn."


"Vậy sao hắn lại có quan hệ tốt với Ngô Lương Chí vậy?" Hàn Ấn hỏi.


"Nó và Ngô Lương Chí là một trường hợp đặc biệt, vì Ngô Lương Chí đã cứu mạng nó. Vào giữa năm thứ hai đại học, trường tổ chức thi bơi lội, kết quả khi còn cách bờ hơn mười mét chân nó bị chuột rút, là Ngô Lương Chí dùng hết sức lực kéo nó lên. Từ đó về sau, nó đặc biệt tin tưởng Ngô Lương Chí, có gì trong lòng cũng đều nguyện ý kể với Ngô Lương Chí, thằng nhóc Ngô Lương Chí này sống cũng rất nghĩa khí, biết nhà nó khó khăn, thì cố gắng chăm sóc nó..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.