Lúc Lạc Trăn chạy đến Thẩm gia, Thẩm Hạ Thụy đang lựa quần áo trong phòng, cô ấy bày tất cả quần áo ra sàn so sánh từng cái một, Lạc Trăn nhìn cô gái đang
bày hàng rong trước mắt, khó hiểu thắc mắc, “Không phải chỉ đi dạo thôi
à, có cần phải thế không hả mày.”
Sau này Lạc Tăn mới biết, đúng là vô cùng cần thiết.
Bởi vì mục
đích chủ yếu ra ngoài hôm nay của Thẩm Hạ Thụy chính là trả thù Lạc
Trăn, mà quá trình này cực kỳ cần sự hỗ trợ của một bộ đồ dũng cảm có
tính năng dính đồ ngọt có thể giặt sạch, dính đồ trang điểm có thể lau
hết, thay lên thay xuống không để lại nếp nhăn v.v… Lạc Trăn ban đầu còn ngây thơ chưa nhận ra, cho đến khi —- mua một hộp Hagen Dazs nhỏ cô ta
vẫn không chịu sống chết đòi một thùng lớn, lướt qua quầy Arden hết vòng này đến vòng khác, mua quần áo cũng khiêm tốn chỉ vào Dolce &
Gabbana, Dior, Burberr, hầy, đây chính là đạo hạnh, coi tâm tư kia xem,
đến nhện cũng chẳng tỉ mỉ như thế.
Không thể
không khâm phục thủ đoạn báo thù cao siêu của đồng chí Thẩm, nào giống
phục thù viết trong tiểu thuyết, khiến người ta đau khổ mình càng đau
khổ hơn.
Vì thế Lạc
Trăn lúc này vô cùng đau khổ liếc nhìn Thẩm Hạ Thụy vô cùng vui sướng,
“Em nói chị này…” Vừa mở miệng, Thẩm Hạ Thụy đã kín đáo đưa tay vỗ vỗ
vai Lạc Trăn, ẩn ý sâu xa, “Lạc Trăn, làm người chính là phải trọng
lương tâm đó.”
Đây vốn là lời Lạc Trăn muốn nói, kết quả bị Thẩm Hạ Thụy thong thả nói ra.
Lạc Trăn cắn răng, “Xin chị hãy kiên trì nỗ lực.”
Ba tiếng sau, người nào đó đã thoái hóa thành động vật lưỡng thê lom khom bò đi.
Thẩm Hạ Thụy quay đầu liếc cái xe kéo sức người kia, cảm thấy tinh thần và cơ thể
cũng đã đủ ác, bèn khai ân ban xuống, “Tiểu Lạc, vì sự cần cù cả một
buổi sáng của mày, chị đây quyết định mời mày ăn trưa.”
Lạc Trăn vừa nghe tí rơi nước mắt anh hùng ngay tại chỗ.
Sau cùng
Thẩm Hạ Thụy bồi thêm câu, “Trước khi ăn cơm mày cho tao mượn tiền đã.”
Theo quan niệm của Thẩm Hạ Thụy, mượn có nghĩa là cầm luôn, không cần
trả.
Lạc Trăn khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng,
Thẩm Hạ Thụy lại đưa Lạc Trăn đến quán ăn của bạn cùng lớp đại học với
họ mở ra – Quất Tử, Lạc Trăn khi đó vẫn thấy hoảng hốt, vì trong ấn
tượng của cô Quất Tử này là một đứa tùy hứng nông nổi, trước tiên mặc kệ có rắc rối vẫn xông xáo ra ngoài lập nghiệp, nhưng chí ít ở ngoài xông
xáo thế nào cũng được
Kết quả bắt gặp sắc mặt dâu thảo vợ hiền của cô bạn ngang bướng này đang đun cà phê,
Quất Tử trông thấy Lạc Trăn cũng hoảng hốt.
Cuối cùng hai người đều vượt lên.
Quất Tử tên thật là Trần Quất Nhã.
Quất Tử đun
hai tách Lamshan [1] cho mình và Thẩm Hạ Thụy, rót cho Lạc Trăn một cốc
nước lọc, Lạc Trăn trong lòng tủi thân một phen, cảm thấy mình chẳng qua xuất ngoại mới hai năm, có cần thiết phải như thế không?
Quất Tử cười nhạt, “Sao thế tiểu hải quy [2], không ngờ rót cho cậu cốc nước cậu vẫn chưa hài lòng sao.”
“Hài lòng hài lòng.”
—-***—-
[1] một loại cà phê Trung Quốc.
[2] ý chỉ những người ở nước ngoài trở về tổ quốc.