Dù bị bóp cổ, Mạc Uất Trì vẫn nở 1 nụ cười mị hoặc.
Anh ta thậm chí không có chút gì sợ hãi mà nhìn chằm vào mắt của Mạc Hàn mà nói.
- Là người của anh sao? Ban đầu em còn tính dẫn cô ta đến đây cơ.
Tiếc là lại chậm chân nên bị anh bắt gặp mất rồi.
- Mày nghĩ mày là cái thá gì mà dám động đến người của tao?
Lúc này, Mạc Hàn dần buông tay ra mà ném Mạc Uất Trì xuống đất.
Mà Mạc Uất Trì có vẻ vừa bị thương tổn không ít.
Dấu vết mà Mạc Hàn vừa gây ra vẫn còn in hằn lên cổ của anh ta.
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào Mạc Uất Trì cũng được bố đứng về phía mình.
Mặc dù cho Mạc Hàn cũng là con của ông ta nhưng không ta không hề quan tâ m đến hắn.
Còn Mạc Hàn thì từ lâu đã coi như không có loại bố như vậy rồi.
Từ khi hắn sinh ra đến giờ, hắn đã gặp mặt ông ta đúng 3 lần.
Một lần là lúc ông ta và mẹ chấm dứt quan hệ.
Lần thứ hai, ông ta xuất hiện cầu xin hắn hãy đồng ý cho Mạc Uất Trì được có tên trong danh sách thành viên của Mạc Gia.
Và lần thứ 3 chính là đến hỏi tội hắn vì sao lại đẩy ngã Ngô Ý Như, cũng là mẹ của Mạc Uất Trì.
Nếu không phải vì hắn và cái lão già đó chung dòng máu thì hắn cũng đã tiễn lão đi gặp 2 lão trưởng lão đã từng bị biến thành tro kia lâu rồi.
Ngay cả chỉ cần liếc mắt thôi hắn cũng cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt là cái gương mặt tự đắc của Mạc Uất Trì kia, thật sự rất giống với cái lão già bỏ rơi hắn.
- Anh à, em không có ý gì xấu đâu, anh phải tin em chứ?
- Tốt nhất là như những gì mày nói!
Cảnh cáo xong, Mạc Hàn bỗng quay người định rời đi, ai ngờ Mạc Uất Trì liền đuổi theo phía sau ngay.
- Anh à, anh ở đây thì Đường Đường cũng ở đây đúng không? Em muốn gặp thằng bé lắm.
- Nó không ở đây.
- Đường Đường đang ở đâu thế? Đã lâu rồi em không gặp tiểu ngọt ngào đó rồi.
- Đến chỗ Bạch Tố Kỳ mà gặp.
Chợt Mạc Uất Trì dừng chân lại khó hiểu, sau đó lại đuổi theo Mạc Hàn mà hỏi.
- Sao Đường Đường lại ở chỗ của cô ta?
- Là cô ta bắt cóc nó.
Nghe đến đây, Mạc Uất Trì ngớ cả người.
Anh ta thực ra chính là Fan ruột chân chính của Đường Đường.
Thế mà cái con ả xấu xí kia lại dám bắt Idol của anh ta đi sao?
Nụ cười của Mạc Uất Trì ngày càng trở lên gượng gạo hơn, anh ta lập tức nắm chặt tay lại.
Thế là Mạc Uất Trì liền biến mất ngay trong tầm mắt của Mạc Hàn.
Hắn cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với cái tên điên đó nữa.
Trước đây, hắn và Mạc Uất Trì luôn coi nhau như kẻ thù, thế mà kể từ sau khi Mạc Uất Trì gặp Đường Đường là thái độ của cái tên đó quay ngoắt lại.
Liên mồm gọi hắn 1 tiếng anh, 2 tiếng anh nghe mà phát ớn.
Rồi lúc nào hễ nhìn thấy hắn thì lại hỏi Đường Đường đâu.
Mạc Hàn cũng chẳng hiểu cái thằng oắt con đó có cái gì ghê gớm mà khiến ai cũng vì nó mà điên đảo thế nữa.
Thôi thì còn 1 ngày nữa thuyền mới cập bến.
Trong thời gian này hắn phải nghỉ ngơi, rồi còn hâm nóng lại tình cảm với Tư Vân nữa.
****
Bên này, Đường Đường Đường đang ăn bữa tối 1 cách ngon lành.
Mà Bạch Tố Kỳ ngồi trước mặt thằng bé, chống hai tay dưới cằm mà chăm chú quan sát.
Đường Đường đang ăn thì thấy mất cả ngon.
Rốt cuộc thằng nhóc không nhịn được mà tỏ ra khó chịu.
- Cho người ta ăn thì đừng có mà nhìn chằm người ta nữa! Bà cô đúng là bất lịch sự!
Bạch Tố Kỳ thấy cái bộ dáng giận dỗi đáng yêu đó thì không nhịn được muốn vươn tay ra véo một bên má của Đường Đường.
Có điều, cô ta còn chưa chạm vào thì bị thằng bé trừng mắt, sức mạnh bộc phát hất ghế ngồi của Bạch Tố Kỳ ra xa 1 đoạn.
- Cấm bà bà cô chạm vào người của Đường Đường!
- Đường Đường, cho chị thơm 1 cái đi.
Chỉ 1 cái thôi nhé?
- Không!
- Đường Đường ơi, đi mà, rồi chị hứa sẽ đem đồ ăn ngon nữa đến cho nhóc mà.
Chẳng có cái thể loại bắt cóc gì mà lại lại đi cưng chiều con tin đến thế này.
Thực ra Bạch Tố Kỳ muốn cứng rắn lắm, nhưng mà khi nhìn thấy Đường Đường sụt sịt nước mắt khiến cô ta không nhịn được mà thả thằng bé ra.
Rồi thả ra thì cũng là lúc 7 tên thuộc hạ của cô ta bị thằng bé này chèn ép tinh thần đến phát ngất.
Bạch Tố Kỳ chỉ đành thỏa thuận đem đồ ăn ngon đến cho thằng bé ăn.
Nhưng cái bộ dạng đáng yêu kia khiến cô ta không thể nào rời mắt được.
Thật đúng là bé thế đã trở thành tiểu yêu tinh đi quyến rũ người khác rồi.
Dù biết thế nhưng Bạch Tố Kỳ vẫn tình nguyện rơi vào vô vàng sự dễ thương của Đường Đường.
- Bà cô già xấu xa dám bắt Đường Đường! Rồi bố Đường Đường sẽ xử lý bà cô!
- Haiz… Chị cũng vì bất đắc dĩ thôi.
Mà với tính cách của Mạc Hàn nhất định sẽ mặc kệ nhóc đấy.
- Bà cô nói xạo! Bố rất yêu Đường Đường!
- Vậy gọi điện thử đi.
Nếu bố thật sự yêu nhóc thì chị thua, coi như chị sẽ phải hôn nhóc 1 cái.
Còn nếu như không phải thì chị thắng, nhóc sẽ phải hôn chị 1 cái.
Bạch Tố Kỳ cứ tưởng ngon ăn mà lừa được Đường Đường.
Cô ta không hề biết Đường Đường chính là nhóc con ranh ma nhất trong số những đứa ranh ma.
Nó hất cái mũi lên, sau đó vênh vênh tự đắc nói.
- Thôi khỏi, không cần bố cứu thì Đường Đường cũng sẽ thoát khỏi đây thôi.
Bà cô đừng tưởng lừa được Đường Đường là dễ.
Bố đã dặn rồi, ngoài mẹ ra thì không ai có quyền chạm vào thân thể ngọc ngà của Đường Đường đâu!.