Trong một tiết sinh hoạt lớp, Tưởng Nghiêu làm việc riêng, khi hoàn hồn lại, thấy Cảnh Trí đang cúi đầu viết chữ.
Anh nghĩ thầm không hổ là học sinh đứng đầu lớp, thái độ học tập rất nghiêm túc, thậm chí còn chăm chỉ chép bài trong tiết sinh hoạt lớp.
Ánh mắt anh rơi vào nét bút của Cảnh Trí, lời khen ngợi lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Trên cuốn sổ màu trắng gạo, ngay ngắn, chỉ có tên của một người nào đó.
Anh âm thầm ghi nhớ cái tên đó, sau khi về nhà liền tìm kiếm trên mạng, cố gắng tìm bằng được nhà vật lý nào đó nổi tiếng trong nước, học tập thật tốt.
Tìm cả buổi mà vẫn không tìm được nhà vật lý nổi tiếng đó, ngược lại tìm được thông tin của lớp 5 khoa Văn ở cuối tầng 2.
Sau khi hỏi tất cả các bạn học quanh mình, Tương Nghiêu cuối cùng hoàn toàn chắc chắn, người trên quyển sổ của Cảnh Trí, là Tang Miên của khoa Văn.
Hóa ra, đứng đầu lớp cũng có lúc động lòng người phàm.
[02]
Một ngày nọ, Tang Miên tìm thấy một bản di chúc trong phòng của Cảnh Trí, người được thụ hưởng chính là cô..
Cô ngẩn người, hỏi: “Đây là ý gì?”
Cảnh Trí nhìn cô, nói: “Vào một ngày cá tháng tư, một người bạn làm bác sĩ ở Đức đã đùa anh. Lúc đó anh thật sự đã cho rằng mình bị bệnh nan y, liền kiểm tra tất cả tài sản của mình, lập một bản di chúc.”
Tang Miên nghe xong vẫn còn sợ hãi, không nói lời nào kéo Cảnh Trí đi kiểm tra sức khoẻ. Đến khi tận mắt nhìn thấy kết quả, cô mới yên tâm.
[03]
Sau khi kết hôn, hai người trở lại trường Nhất Trung Ninh thành.
Ở cửa phòng học, Tang Miên hỏi anh: “Những lúc đi qua lớp của em, anh nghĩ gì?”
Cảnh Trí cười cười, nói: “Anh nghĩ, lúc nào thì em có thể cho anh làm bạn trai của em.”
Tang Miên: “Anh suốt ngày nghĩ những thứ này mà vẫn có thể thi đứng thứ nhất? Lừa em à?”
Cảnh Trí không đáp mà hỏi lại: “Vậy em nghĩ gì?”
Tang Miên suy nghĩ, trêu đùa đáp lại: “Em nghĩ, khi nào thì em có thể trở thành bạn gái của anh.”