Một ngày trước lễ tốt nghiệp của Đại học F, Cảnh Trí và Tưởng Nghiêu từ Bắc Kinh chạy tới, bốn người tụ tập đi ăn đồ nướng.
Ban đầu, bầu không khí có chút ngột ngạt, mọi người đều vùi đầu vào ăn, không ai nói gì.
Đi được nửa đường, Cảnh Trí đi toilet, thừa dịp anh không có ở đó, Tưởng Nghiêu nhịn không được mà bùng nổ với Tang Miên: “Tang Miên, để tôi nói cho cậu biết, hôm nay Cảnh Trí giống như một cô gái nhỏ vậy, chọn cái áo sơ mi đến tận ba mươi phút, lúc thì nói muốn trông hoạt bát hơn, lúc thì nói muốn nhìn chững chạc hơn, lại còn nói sợ ăn mặc già quá rồi đứng bên cạnh cậu không thích hợp…… Có điều nói thật, mấy bộ quần áo kia của cậu ấy, tôi chẳng thấy khác nhau chỗ nào.”
Tưởng Nghiêu vừa dứt lời, Đào Nhiên ngồi đối diện anh bỏ đũa xuống, giọng điệu cười nhạo nói: “Tưởng thiếu gia, nhìn xem hôm nay cậu mặc cái gì, khác gì thùng thuốc nhuộm không, không biết còn tưởng cậu là chim công xòe đuôi khoe dáng nữa đó.”
“Tôi thích làm chim công đấy, cậu quản được sao?” Tưởng Nghiêu nhìn Đào Nhiên, không cam lòng tỏ ra yếu thế ‘Hừ’ một tiếng: “Tôi đang nói chuyện với Tang Miên, cậu có chuyện gì không?”
Tang Miên nhìn hai người họ, cười phốc ra tiếng.
Hai người đang giương cung bạt kiếm không hẹn mà dừng lại, nhìn về phía cô, đồng thanh nói: “Cậu cười cái gì?”
Tang Miên đâu dám nói lý do thật, thuận miệng nói bừa: “Lời mà Tưởng Nghiêu vừa nói khá buồn cười.”
Trước khi đến bữa liên hoan này, Tang Miên lo lắng hai người bọn họ sẽ lúng túng vì hiểu lầm nhỏ mà Đào Nhiên nói, cô còn cố ý nghĩ ra nhiều cách để làm dịu bầu không khí. Nhưng nhìn thấy hai người họ vừa gặp đã bày ra vẻ cấu véo lẫn nhau, Tang Miên trực tiếp nhét chút tâm tư đó vào trong bụng.
Vỉ nướng bốc khói mờ mịt, thịt ba chỉ nướng nóng hổi phát ra tiếng ‘xèo xèo’.
Tưởng Nghiêu dùng cái kẹp dài khéo léo lật miếng thịt, giọng điệu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Tôi không nói đùa.”
Anh ấy dừng lại, rồi tiếp tục: “Tang Miên, tôi chỉ nói sự thật một cách khách quan.”
Tưởng Nghiêu nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra ở ký túc xá sáng nay, từng cảnh tượng xẹt qua trước mắt, bỗng nhiên khóe miệng cong lên không ngừng, bên môi tràn ra ý cười: “Kỳ thật tôi cảm thấy, chim công xòe đuôi không phải tôi, mà là……”
Vừa nói xong, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc, Tưởng Nghiêu thức thời ngậm miệng lại, nuốt xuống cái tên vừa đến bên miệng.
Cảnh Trí trở về ngồi xuống, bắt gặp ánh mắt ba người đang nhìn chằm chằm mình, giật mình, hỏi: “Trên mặt tôi có cái gì sao? Sao mọi người đều nhìn tôi vậy?”
Anh nói “mọi người”, nhưng ánh mắt chỉ rơi vào Tang Miên.
Cô gái phồng má, ánh mắt uể oải nhìn anh, thản nhiên nói: “Hôm nay anh đẹp trai đấy!”
Giọng của Tang Miên không lớn, nhưng bốn người đều có thể nghe thấy.
Cửa hàng thịt nướng náo nhiệt, bàn bọn họ nhất thời yên tĩnh.
Cuối cùng là Cảnh Trí phá vỡ sự yên tĩnh này.
“Thịt chín rồi.” Anh hắng giọng, nói: “Có thể ăn.”
Chủ đề kết thúc, bốn người đều vùi đầu ăn uống.
Một lúc sau, Tang Miên và Đào Nhiên đi lấy trái cây, trên bàn ăn chỉ còn lại Cảnh Trí và Tưởng Nghiêu.
Tưởng Nghiêu tò mò hỏi: “Cảnh Trí, cậu vừa mới nhúng chanh vào giấm, không chua sao?”
Cảnh Trí cụp mắt, nhìn đĩa nước tương trước mặt, khóe môi nhẹ nhàng
Đèn đường màu vàng dịu nhẹ, ánh sáng ấm áp rơi vào trên người, nhàn nhạt tỏa ra một vầng sáng.
Tang Miên cẩn thận xem xét bộ quần áo mới trên người của Cảnh Trí, đen trắng phối với nhau, cùng hợp với màu váy của cô.
Đặc biệt giống trang phục tình nhân.
Cô cúi đầu, không nói lời nào, chỉ cười.
Ánh đèn rơi trên mặt đất, kéo ra hai cái bóng thật dài.
Bọn họ đứng sát vào nhau, hai cái bóng cũng rất gần, nhìn qua như hai người thân mật dựa vào nhau.
Lá cây ngô đồng bay xào xạc trong gió đêm mùa hè, Tang Miên tiếp tục đi lên phía trước, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Cảm giác này làm cho cô nhớ tới thời điểm hai người vừa mới ở bên nhau, cô và anh đi dạo trong công viên với nhau.
Cảnh Trí đi phía trước, cô đi ở phía sau.
Cô sẽ vươn tay ra, chơi mấy trò buồn chán với cái bóng của anh.
Nhớ kỹ có một lần, Cảnh Trí đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, xoay người đợi cô. Kết quả là cô thoáng cái không dừng kịp, không cẩn thận đụng phải người anh.
Cô vội vàng xin lỗi vì mình hấp tấp, anh rất dịu dàng xoa trán cô, nói với cô: “Không cần xin lỗi, là anh không nên đi trước em.”
Sau đó, cả hai kề vai sát cánh đi trên đường.
Ngày đó cụ thể bọn họ đã nói những gì, Tang Miên đã không nhớ rõ rồi.
Cô chỉ nhớ, tối hôm đó, chàng trai đứng bên cạnh cô, còn dịu dàng hơn cả gió đêm mùa hè.
Lòng bàn tay bỗng nhiên truyền đến một luồng hơi ấm, Tang Miên nhìn xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay trái đang bị chàng trai nắm, ngẩn người một lúc.
Cô ngẩng đầu, trong ánh mắt sáng ngời phản chiếu khuôn mặt của chàng trai.
“Miên Miên.” Cảnh Trí thân mật gọi tên cô, chậm rãi nói: “Nhìn đường.”
Tang Miên nhìn quanh bốn phía, không thấy có xe cộ gì nguy hiểm.
Cô thu hồi ánh mắt, ngướcmắt nhìn Cảnh Trí, cười nói: “Em nhìn anh, anh nhìn đường, thế nào?”
Cảnh Trí đưa tay vuốt vuốt tóc cô, giọng nói ấm áp: “Đi đường cẩn thận, an toàn là trên hết.”
Tang Miên “Ừm” một tiếng, vô thức nắm chặt tay anh.