Không biết có phải do ảo giác hay không, Thịnh Li cảm thấy mình vừa nói dứt câu này, ánh mắt Dư Trì chợt rạng ngời, khóe môi anh uốn cong, cất giọng cưng chiều: “Được, không NG quá 3 lần cũng cho chị tính sổ, muốn tính thế nào cũng được.”
Thịnh Li: “…”
Ý là dù có tính kiểu nào, anh cũng không thiệt chứ gì?
Thịnh Li nhơn nhơn đẩy anh ra, biến đi.
Dư Trì cong môi, vò nhẹ tóc cô rồi hạ giọng đáp: “Em sẽ cố gắng ít NG.”
Không biết có phải do sự hiện diện của Thịnh Li hay không mà Lâm Khởi phát huy không tốt, diễn ngay lần đầu đã mắc lỗi. Sông có khúc, người có lúc, Thịnh Li cuối cùng cũng thấu suốt vì sao Dư Trì thường hay ghen, cảm giác nhìn bạn trai mình quay cảnh hôn với người khác rất khó chịu, rất tức ngực.
Thịnh Li vui vẻ chừa một bậc thang cho mình, cô nói mình ở đây, e sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của các diễn viên, cô về phòng nghỉ nghỉ ngơi trước.
Mắt không thấy thì tim không đau.
Về đến phòng nghỉ, Thịnh Li gỡ mũ và khẩu trang, thả người xuống ghế nghỉ của Dư Trì, Tiểu Cửu rót cho cô cốc nước, đứng kế bên cô dè dặt hỏi: “Chị, có cần em đi đếm thử, xem anh rể NG mấy lần không?”
Thịnh Li: “…”
Viên Viên và Tiểu Cửu không hổ là người nhà, hai cô nàng là mặt hàng quý hiếm gì đây?
Tuy nhiên cả hai vẫn có nét khác biệt, Viên Viên lanh lợi Tiểu Cửu thì đơn thuần. Nhưng hai người đều là fans CP – một lo đứng cửa trông ra, hai lo anh rể chưa vợ chạy rông. Thịnh Li khẽ mím môi, ngẩng đầu nhìn Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu, thấy anh rể của em quay cảnh hôn, em có cảm giác gì?”
Tiểu Cửu mếu máo: “Cực kỳ khó chịu, còn khó chịu hơn bạn trai em ngoại tình.”
Thịnh Li: “…”
Tiểu Cửu nhanh nhảu bổ sung một câu: “Biết là tất cả đàn ông trên thế giới đều sẽ lạc lối, anh rể cũng không ngoại lệ, nhưng một người như thế… phải đóng cảnh hôn, em cảm thấy rất khó chịu, huhuhu.”
Thịnh Li: “…”
Ổn rồi, cô cảm thấy “dễ thở” hơn nhiều, ít ra có rất nhiều fans CP ghen cùng với cô.
“Em có bạn trai rồi hả?” Thịnh Li hỏi.
Tiểu Cửu: “Dạ chưa, em lấy ví dụ…”
Thịnh Li bị cô nàng chọc cười, cô lướt Weibo một lát, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài đạo diễn Hà cầm loa hô “Qua.”
Qua rồi ư?
Phòng nghỉ cách chỗ quay một đoạn, nếu đạo diễn Hà không cầm loa hô to sẽ không nghe được tiếng động đằng đó, Thịnh Li hỏi Tiểu Cửu: “Vừa rồi em có nghe tiếng hô của đạo diễn Hà không?”
Tiểu Cửu: “Không ạ…”
Thịnh Li mím môi, vậy lúc nãy NG mấy lần nhỉ?
Bữa tối ăn tại đoàn phim, nhưng không phải cơm hộp của đoàn mà Dư Trì dặn Tiểu Trần đặt món trước, toàn là mấy món Thịnh Li thích ăn.
Dư Trì tháo đũa đưa cho Thịnh Li.
Thịnh Li đón lấy, bình tĩnh liếc anh một cái, vốn muốn hỏi anh NG mấy lần, nhưng lời đến bên môi lại đổi thành: “Lát nữa bọn anh quay đến mười giờ hơn à? Ăn xong em sẽ về khách sạn trước.”
Dư Trì đặt một con tôm đã bóc vỏ vào bát cô, nhìn cô hỏi: “Mệt sao?”
“Ừm.” Thịnh Li thật sự mệt, hôm nay bay vội rồi còn ngồi ô tô đường dài, với cả cô không muốn ở phim trường xem anh và Lâm Khởi quay phim, mặc dù không phải cảnh hôn, nhưng nhìn vậy cũng cay mắt, “Em muốn ăn thêm tôm.”
Dư Trì nhìn cô vài giây, trông cô vẫn thong thả và lơ đãng, anh hơi hụt hẫng. Bên nhau bao lâu, từ trước đến nay hầu như chỉ mỗi mình anh ghen, khó mà thấy cô ghen một lần, phải một lúc sau cảm xúc trong anh mới dần lắng.
Cô thật sự không để bụng? Khoan dung đến vậy sao?
Dư Trì dần dần xịu mặt xuống, chuyên chú tiếp tục lột tôm cho cô.
Hai người, mỗi người lẳng lặng ôm nỗi ưu tư ăn xong bữa cơm, Dư Trì cầm chìa khóa đứng lên, nói: “Anh đưa em về.”
Thịnh Li nhíu mày: “Anh có thời gian sao?”
“Từ đoàn phim đến khách sạn mất hai mươi phút, hơn bốn mươi phút nữa mới vào cảnh quay tiếp theo, đi về một chuyến vẫn kịp.” Dư Trì đưa tay về phía cô.
Thịnh Li đặt tay vào lòng bàn tay anh, bị anh kéo dậy.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước cổng khách sạn, Tiểu Cửu từ ghế sau xe phóng ào xuống.
Thịnh Li nghiêng sang nhìn Dư Trì bên ghế lái, rướn người qua miết cằm anh, rủ rỉ: “Em quên nói, hôm nay anh mặc bộ này đẹp trai hết ý.”
Dư Trì quay sang nhìn cô, nhướng mày đáp: “Nếu chị thích, vậy tối nay em mặc về.”
Thịnh Li: “…”
Anh còn muốn kịch bản dân quốc nữa ư? Diễn sâu vậy ư?
Cô dửng dưng đẩy anh ra, thảo mai cười: “Thôi khỏi, em vẫn thích anh của ngày thường, em lên trước đây, anh về sớm nhé.”
Dư Trì nhìn Thịnh Li và Tiểu Cửu vào khách sạn mới cho xe chạy.
Mười một giờ khuya, Dư Trì về tới khách sạn. Thịnh Li đã tắm, cô mặc đầm ngủ ngồi trên giường tám với Chu Tư Noãn. Thấy Dư Trì về, cô nhóng cổ lên nhìn anh một cái, nói trong điện thoại: “Cậu nói quảng cáo đó hả, quay cũng được phết.”
Chu Tư Noãn: “???”
Dư Trì nheo mắt đứng bên tủ quần áo nhìn cô mấy giây, rút áo choàng tắm trong tủ, xoay người đi tắm.
Trong điện thoại, Chu Tư Noãn vẫn đang nô nức gạn hỏi: “Quảng cáo gì? Mắc cái gì mà tự nhiên cậu chuyển đề tài, Dư Trì về phải không?”
Cô nàng bỗng hớn ha hớn hở, “Cậu còn chưa nói đấy, thấy bạn trai nhà mình đóng cảnh hôn với người khác thì có cảm giác gì?”
Thịnh Li quắc mắt, đáp bâng quơ: “Có cảm giác gì đâu, đều là diễn viên chuyên nghiệp, phải để lại sự kính nghiệp cơ bản chứ.”
Vừa dứt câu, ngẩng đầu lên đã thấy Dư Trì bước ra.
Thịnh Li: “…”
Dư Trì lơ đãng liếc cô rồi đi thẳng một mạch, Thịnh Li cảm thấy anh đã nghe ra, cô ngước lên chớp mắt với anh. Kết quả, Dư Trì chỉ trở ra sạc điện thoại, cắm sạc xong liền quay đi.
Chẳng mấy chốc tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, Thịnh Li lướt nhìn về phía ấy, Chu Tư Noãn nói: “Vậy là bạn yêu còn bình tĩnh chán, gặp mình, mình chịu không nổi đâu.”
Thịnh Li hơn Dư Trì năm tuổi, lại từng trải nhiều năm trong làng phim, nếu thật sự kèn cựa từng li từng tí thì hợp lý vào đâu được. Thịnh Li nghĩ ngợi mới nói: “Thôi được, mình cũng chẳng bình tĩnh như vậy, nhưng mình không muốn tính toán chi li, dù sao anh ấy cũng là thánh ghen, mình mà cũng ghen theo, vậy hai người thành ông hoàng bà chúa ghen tuông à?”
Chu Tư Noãn phá lên cười: “Cũng có lý, đâu phải vô duyên vô cớ cậu mới nói lời vô tâm?”
Nói vậy cũng đúng.
Sau khi cúp máy, Thịnh Li ngồi trên giường cân nhắc vài phút, nghĩ tới cảnh ban chiều vẫn bứt rứt không yên. Không được, để như vậy là không được.
Vóc người Thịnh Li không cao nhưng ăn điểm ở tỉ lệ, đôi chân khét tiếng là trắng nõn thẳng nuột. Mặc dù Dư Trì không nói, nhưng cô biết thừa em trai là người cuồng chân, rất ưa vuốt chân cô. Khi hai người làm tổ trên sofa xem phim, tay anh không ôm eo cô thì cũng nắm mắt cá chân của cô.
Tiếng nước trong phòng tắm ngưng bặt, tiếng bàn chải điện vang lên một chập, ba phút sau, cửa phòng tắm dợm mở. Dư Trì vừa chực bước ra ngoài, bỗng dưng bị đẩy ngược vào lại trong tích tắc, anh cúi đầu quét mắt nhìn Thịnh Li, theo đà lùi ra sau hai bước, lưng tì sát mép bồn rửa tay.
Hai tay Thịnh Li đặt trên nền đá cẩm thạch bên hông anh, ngẩng đầu nhìn anh, “Dư Tiểu Trì, NG mấy lần?”
Dư Trì ngỡ ngàng mấy giây mới thả lỏng người, tựa vào bồn rửa tay, cười nhẹ hẫng: “Chẳng phải chị không có cảm giác gì sao? Đều là diễn viên, phải giữ thái độ kính nghiệp.”
“Cố tình đúng không? Thấy chị ghen em sảng khoái lắm đúng không?” Thịnh Li nghiến răng nghiến lợi bấu thắt lưng anh một cước.
Thắt lưng người này toàn cơ là cơ, không sợ ngứa lại chịu đau được, nhưng vừa nãy cô ra tay quá trớn, Dư Trì “xuýt” một hơi cúi xuống nhìn cô, ánh mắt đã sâu lại càng thêm thăm thẳm. Bỗng nhiên anh giở giọng cực kỳ đáng thương: “Bình thường chị sẽ không ghen.”
Thịnh Li giải lòng: “Điều này chứng tỏ chị đủ tin tưởng em, đủ yên tâm về em.”
Dư Trì: “Ý chị là em không đủ tin tưởng chị, không đủ yên tâm về chị?”
Thịnh Li: “…”
Cô định nói “Phải”, nhưng đáp án này dễ chừng khiến hai người to tiếng với nhau, hoặc khiến cô yếu thế.
“Giờ chị đang tính sổ với em, đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia.” Thịnh Li ngẩng đầu, gườm cho anh một nhát.
Dư Trì cười, đáp không hề nao núng: “Chị muốn tính thế nào?”
“Trả lời chị trước, NG mấy lần.” Thịnh Li bá cổ anh, ép anh phải cúi thấp xuống.
Dư Trì phối hợp khom người, vòng tay qua eo cô, nhìn cô: “2 lần.”
Thịnh Li biết anh sẽ không lừa cô, bèn hài lòng dài giọng: “Cũng không nhiều.” Còn tính sổ thế nào cô vẫn nghĩ chưa ra, ngặt nỗi cô khác với Dư Trì, Dư Trì tính sổ căn bản đều là lăn giường, mọi khi chỉ có cô nài xin anh, nếu cô cũng tính nợ nần kiểu đó, chẳng phải hời cho anh ư?
Hai người xa cách bấy lâu, Dư Trì ôm eo nhấc cô lên, xoay người đảo vị trí đặt cô lên bồn rửa tay. Anh say mê hôn lên môi cô, Thịnh Li vòng tay qua cổ anh hôn đáp trả. Khi tay anh lần đến đùi cô, Thịnh Li chợt nghĩ tới đôi chân Lâm Khởi dưới bộ sườn xám, như tận cùng của sự chịu đựng, cô hỏi: “Dư Tiểu Trì, Lâm Khởi là diễn viên nữ đẹp nhất anh từng hợp tác phải không?”
“Không phải.” Dư Trì vùi đầu vào hõm vai cô, giọng khàn khàn.
“Không phải?” Thịnh Li ngơ ngác, giọng lạnh đi, “Vậy còn ai?”
Sao cô không nhớ còn có diễn viên nữ nào đẹp hơn Lâm Khởi, chẳng lẽ là Trần Du? Không đúng, khuôn mặt Trần Du thuộc kiểu mối tình đầu trong trẻo nhưng chưa chạm ngưỡng xinh đẹp diễm lệ, chắc chắn không đuổi kịp Lâm Khởi, lẽ nào là Chu Tư Noãn? Chu Tư Noãn rất đẹp…
Trong lúc tâm trí Thịnh Li đang lang thang đâu đó, đầm ngủ đã tốc tới eo cô, cô sực tỉnh, thấy Dư Trì đang nhìn cô đến mê mải, đồng tử âm u đen sẫm tựa như say mê thưởng thức, giọng anh trầm đến lạ: “Thịnh Li.”
“Hửm?” Thịnh Li ngẩn ra một lúc vẫn chưa hiểu, cứ nghĩ anh chỉ đơn thuần đang gọi tên mình.
Tiếng lòng khẽ rung động, tay cô vuốt v.e gáy anh, Dư Trì ngước mắt, ánh mắt dừng lại tại tấm lưng cô trong gương. Dưới ánh đèn, làn da cô bóng bẩy trắng ngần đến nao lòng, xương bươm bướm tựa như một đôi cánh nhỏ bé xinh xinh sắp tung mình bay đi, anh ngắm thêm vài giây mới chuyển ánh nhìn sang gương mặt cô, cho cô lời đáp: “Nghe không hiểu à? Anh nói diễn viên nữ đẹp nhất anh từng hợp tác tên Thịnh Li.”
Tim Thịnh Li chệch một nhịp, cô được lời như cởi tấm lòng, hỏi anh: “Thật à?”
Dư Trì khẽ đáp ừ, tiếp tục rờ nắn mê miết trên người cô, Thịnh Li bị anh làm cho lâng lâng bay bổng, nhưng ở giây phút then chốt cuối cùng, cô đẩy anh ra.
Toàn thân Dư Trì hừng hực rực lửa, cặp mày khẽ chau lại thấp thoáng vẻ không vui, nhưng anh không dám tin Thịnh Li lại xấu xa như vậy, anh bức bối trở giọng: “Chị không muốn sao?”
Thịnh Li hít sâu một hơi, thong dong chỉnh trang lại váy ngủ, “Tính sổ chứ gì? Hôm nay đến đây thôi.”
Vẻ mặt Dư Trì lúc này chưng hửng, anh nhìn cô đầy khó tin, cười khẩy, “Chỉ vậy thôi?”
Thịnh Li cúi xuống nhìn anh một cái, cô hắng giọng, lãng tránh tầm mắt anh rồi trượt khỏi bồn rửa tay, chân mềm nhũn suýt đứng không vững. Cô vịn hờ tay lên bồn rửa, trấn tĩnh đáp: “Em nói chị muốn tính sổ sao thì tùy mà? Đêm nay chỉ vậy thôi, Dư Tiểu Trì, đừng hòng lật lọng.”
Nói xong, chẳng nhìn lấy ánh mắt muốn giết người của Dư Trì, cô đã quay người đi mất.
Dư Trì ảo não nhắm mắt lại, mắng thầm một câu.
Vãi, bao cũng đã mang nhưng chẳng thể làm gì, mẹ nó đây gọi là tình huống gì?
Thịnh Li trèo lên giường, lúc chuẩn bị thiếp đi Dư Trì cuối cùng cũng ra khỏi phòng tắm, anh vén chăn nằm lên giường, ôm cô từ đằng sau, vùi đầu c.ắn m.út tai cô. Thịnh Li bừng tỉnh trong chớp mắt, nức nở kêu lên một tiếng buốt, đau.
Dư Trì hậm hực hừ một tiếng, lại cắn thêm một cái nữa mới hả giận: “Ngủ thôi.”
Thịnh Li chớp mắt lia lịa trong bóng tối, đột nhiên cô nhớ tới ngày kỷ niệm, về việc này hai người vẫn chưa “ý hợp tâm đầu”. Ban đầu Thịnh Li cứ đinh ninh cho rằng, ngày hai người hàn gắn mới tính là ngày kỷ niệm bên nhau.
Dư Trì chau mày: “Không phải ngày 8 tháng 7 sao?”
Ngày 8 tháng 7 là ngày năm xưa hai người đến với nhau.
Kể từ năm ấy hai người bên nhau, chỉ trừ những khi cô đến kỳ và đổ bệnh, hễ gặp nhau hai người như thể củi khô bén lửa, chưa từng đơn thuần đắp chăn đi ngủ như vậy bao giờ.
Sáng hôm sau, Dư Trì ăn sáng với Thịnh Li ở khách sạn rồi mới đến đoàn phim, Tiểu Cửu thấy vẻ mặt anh không tốt, đợi sau khi anh đến đoàn phim, cô nàng mới thẽ thọt hỏi Thịnh Li: “Chị, chị với anh rể cãi nhau hả?”
Thịnh Li nhướng mày: “Có đâu em.”
Tiểu Cửu không quá tin lời cô, nhưng chẳng dám lân la hỏi nhiều mà lên Weixin cấp báo cho Viên Viên.
Tiểu Cửu: [Em kể chị nghe, chắc chắn chị mình với anh rể cãi nhau rồi, do cảnh quay hôm qua chứ đâu.]
Viên Viên ở cạnh Thịnh Li lâu hơn Tiểu Cửu, hiểu tính Thịnh Li hơn cô nàng, chưa kể khả năng liên tưởng còn nhạy bén sắc sảo hơn Tiểu Cửu, đằng nào cô cũng là người tiên phong ship CP, dựa vào khả năng suy diễn và liên tưởng đã có thể múa bút thành văn cả sớ tuyển tập truyện hường phấn trong đầu.
Qua một lúc, Tiểu Cửu nhận được câu trả lời của Viên Viên: [Anh rể có lẽ dục cầu bất mãn.]
Viên Viên: [Thịnh Li cãi bướng, thể nào hôm qua chị ấy cũng giận.]
Viên Viên: [Hôm nay mới bảy giờ hơn chị ấy đã dậy, việc này có gì bất ổn, có khi hôm qua anh rể ngủ sofa cũng nên, nếu thật sự có làm gì, Thịnh Li không ngủ thẳng tới trưa sẽ không dậy đâu.]