Tần Tứ gia cùng Ôn
Nghiên trở về phòng ngủ, đóng cửa, tiếp tục nói chuyện tình cảm con
người Phong Hoa Tuyết Nguyệt, Lục Hiển càng lúc càng thở dốc nặng nề,
đột nhiên nhớ tới một việc, tay anh lấy ra một cây đao đưa đến tay Ôn
Ngọc, "Đây là cây đao rất tốt, cắt thịt chém xương không thành vấn đề,
em cầm chơi, tự mình cẩn thận, khi có việc thì ra tay, một đao cắt đứt
yết hầu của hắn."
Ôn Ngọc nẵm chuôi đao, sắc bén phản xạ bên mặt
cô, một cương một nhu, cả đời vừa chết biến hóa. "Anh cho tôi đao, nếu
như tôi muốn giết người thì sao bây giờ?"
"Vậy thì tôi thay em, chị dâu, anh thay em chết đều được, huống chi ngồi tù vài năm."
"Là sao? Không nghĩ tới anh Lục cũng sẽ miệng lưỡi trơn tru dỗ con gái,
thật khó có được..." Ôn Ngọc nhịn không được cười lên, hoặc lạnh lùng
hoặc mỏng, không người biết, nhưng cô đủ lớn gan, lấy đao chậm rãi xẹt
qua môi dưới của anh, hô hấp ấm áp của anh lập tuwscs bị đao làm lạnh,
ngưng tụ thành sương, bám vào tại lưởi dáo sắc bén của cô.
Mắt
cùng mắt vướng mắc, nam cùng nữ giao phong, này đoán trò chơi càng ngày
càng mạnh mẽ, chỉ mong một lần đều tươi mới kích thích như vậy, vĩnh
viễn không biết đáp án, vĩnh viễn không cảm thấy chán ghét.
Chớ
có lên tiếng--đếm ngược, ba hai môt, anh nhẫn nhịn đến cực hạn, cầm đao
trên tay cô, áp đảo lên tường, tặng cô một nụ hôn kích cuồng hung hãn,
lưỡi của anh đột ngột tiến, xâm nhập, đoạt lấy phòng thủ chắc chắn của
cô, thâm sâu, làm cho hít thở của người không thông, ở trong bóng đêm
khó phân thắng bại.
"Ôn NGọc, những đều em đã nói, mỗi một câu anh đều nhớ rõ."
"Anh mau đi tìm AndyLaw mua nước Vong Tình uống đi."
Anh cười, cười nói: "Rất nhanh, rất nhanh sẽ đến."
Có hay không trong một đoạn tình cảm, nếu động tâm trước nhất định sẽ
thua, đến nay không có ý kiến, Hoa Sơn luận kiếm, cao thủ so chiêu, cũng cần đại chiến ba ngày ba đêm mới biết kết quả. Mặc dù Âu Dương Phong
yêu Vương Trùng Dương, Vương Trùng Dương lại vừa lòng Hồng Thất Công,
Hoàng Dược Sư kiêu hãnh nắm giữ chủ nghĩa độc thân, muốn khai chiến, thù với hận cũ gia tăng, chỉ biết tăng gắp bội, anh chết tôi sống.
Ôn Ngoc không ngờ đến, sinh hoạt hằng ngày càng đặc sắc, Doule lại Double, nhưng mà ông trời quyết tâm muốn đùa chết cô.
CHị sáu Ôn Nghiên trở về từ bệnh viện, Ôn Ngọc cho rằng cô đi làm kiểm tra
sức khỏe, ai ngờ cô nói ra làm kinh người, "A Ngọc, bác sĩ nói chị mang
thai, tám tuần, một phôi thai nhỏ, nằm ở trong bụng không biết là nam
hay nữ."
Tay Ôn Ngọc đang mút một muỗng kem nhất thời như bị điểm huyệt, đứng hình 8 giờ như phim võ hiệp, vẫn không nhúc nhích.
Khắp thiên hạ chỉ có một mình Ôn NGhiên hạnh phúc vui vẽ, tưởng tượng nhiều
điều tốt đẹp cho tương lại. mang thai mười tháng đổi cuộc sống ngàn vạn
lần, chợt đột nhiên sinh mệnh của cô như hoàng kim điêu khắc lắp lánh,
nhưng vàng 24K tinh khiết 99%, thông suốt, từng giây phút của cô đều vô
giá, đến khi cục cưng trong bụng khóc oa oa sinh ra, cô vẫn như cũ tự do tự tại hưởng thụ sinh hoạt, chơi mặc chược, đêm bồ, đổ máu, sinh hoạt
không thay đổi, lại càng không nhất định phải chịu liên luy.
Một vốn bốn lời, chỉ có tiến không ra sự sống, ngu ngốc mới có thể nói không.
Bốn chữ ánh mắt kinh bạo viết như thế nào? Từ điển giải thích như thế nào? Không cần nghĩ, trước mắt là suy diễn tốt nhất.
Kem tan, Ôn Ngọc vẫn không tiếp thu được, "Như thế nào.... CHị, chị có nói cho Tứ Thúc nghe không?"
Tâm tình Ôn Nghiên cực tốt giải thích với cô, "Đương nhiên là Tứ Thúc bảo
chị đi chị mới đi, chẳng thế thì em cho là sinh để là đùa sao, mang thai mười tháng, muốn mặc quần áo mang giày cao gót trang điểm phải nói
goodbye, nguy cơ tài chính. Em xem đưa tin, nguy cơ tài chính phá sản
còn có thể đi nhảy lầu là xong hết mọi chuyện, chị cũng phải nhẫn nhẫn
nhẫn, trơ mắt nhìn mỗi ngày mình biến thành một thai phụ, vừa mập vừa
xấu, nghĩ lại đã sợ hãi."
Nằm xuống trên giường của Ôn Ngọc, lăn
qua lăn lại, suy nghĩ đời người ba giây đồng hồ, suy nghĩ xong tiếp tục
nói: "Gần đây tứ thúc ít nói, bận rộn buồn phiền, đứa con Tần Tử Sơn kia mỗi ngày ở ngoài cửa cãi nhau, em nghĩ đến hơn phân nữa những việc phát sinh, là anh ta cũng không giải quyết được, chẳng thế thì cũng sẽ không bảo em đi bệnh viện làm việc, lại khẩn cấp làm thủ tục di dân, tìm cho
bản thần mình một loại du học, cho Tần Gia có người hương khói. Ngọc, em có khả năng rất lớn sẽ đi Canada học cao trung."
Cô có hơi
thương cảm, khoảng khác lại suy nghĩ cẩn thận, liền an ủi Ôn Ngọc, "Đến
lúc đó chị có tiền, không chỉ là Canada, liền đi ra ngoài nước đều có
thể được, Chỉ là không biết mẹ con Đồng Phúc ở nới nào, nếu không thì
cũng đón bọn họ về cùng nhau hưởng phước."
Ôn Ngọc chần chừ: "Sinh con không phải là đi chơi ở Baccarat, chị nên suy nghĩ rõ ràng."
Ôn Nghiên vẫy vẫy tay, giống như Plato Aristotle một dạng rộng rãi, "Các
người cảm thấy rằng bán đứng thanh xuân, bán đứng thân thể không đứng
đắn, không tôn nghiêm, nhưng chị không phạm pháp, càng không có ảnh
hưởng đến ai, nếu không thì cảnh sát đã sớm bắt chị vào ngục rồi, cùng
quan tòa xét xử. Bất quá, cuối cùng là ở văn phòng làm một phần công
việc lại bị mất ngủ rơi xuống một phát, chưa già mà yếu, đương nhiên bị
ông chủ mắng, ngu ngốc, không có thuốc nào cứu chữa, có vẽ không có tôn
nghiêm không ai bằng, vẫn giống như chị vậy, sinh một cực cưng, đổi một
phần gia sản làm cho người khác cảm thấy hổ thẹn sao? Chị đều không đáp
được, bất quá chị chọn cái sau, bởi vì thoải mái thôi, ít nhất hiện tại
trong ánh mắt bác dĩ y tá sinh ra, người có tiền đương nhiên cũng có tôn nghiêm."
Chỉ lên trần nhà,
"Không phải là chị sai, cũng không phải giám đốc cảng có lỗi, là thượng
đế có lỗi thôi, thượng đế không nên tạo ra Adam và Eva, biết rõ tính
cách con người thật đáng sợ, chuyện gì cũng có thể làm được."
Ôn Ngọc trầm mặc, không phản bác được. Rốt cuộc Ôn Nghiên là đúng hay sai, không phải do cô bình luận.
Mọi người đều nói, trái đất văn minh sông tan băng, tín ngưỡng tự do, nhưng hiện thực? Nơi này có cường quyền, chính trị độc đoán, đỉnh đầu của
người không thể chống lại một thứ ngoài tôn giáo, đó là "tiền
tài".ddlequydon
Không giáo quản càng không có mục sư, nhưng đủ để lệnh toàn bộ người như ngu như dại ngày đêm đi theo.
Vốn Tần Tứ gia, Ôn Quảng Hải, Vưu Mỹ Hiền, tiếp theo là Tần Tử Sơn, LỤc
Hiển, Ôn NGhiên, bánh răng chuyển động, kế tiếp là đến phiên người nào?
Con đường phía trước mờ mịt, Ôn Ngọc không dám nghĩ nhiều.
Chỉ mong trường học là cảng tránh gió sau cùng, chân không mảnh đất, trong
nháy mắt mất trí nhớ, vứt bỏ sinh hoạt đủ loại bất an, cô mang trên lưng Anh văn còn tính phương trình, lúc đó còn muốn cả tình yêu trai gái hận thù? Không thể nào.
Đáng tiếc làm hết 100 đề toán học, cũng không giải được bí mật đáy lòng.
Người nào có khả năng ra tay đối với sự quyết tâm chưa ổn định của cô, vì
sao cô lại gặp Lục Hiển, không phải Gia Hào Gia Minh lay động chấn bang, mà trên đời này chỉ có duy nhất Lục Hiển, không có gì hay, đa số thời
gian làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh lại cứ là
Lục Hiển, lại cứ..., cô không có sự lựa chọn nào khác. ddlequydon
Trời chiều hoàng hôn, là đợi chờ tan học sau một ngày. Nhóm con gái kết tụ
lại cười giỡn nhốn nháo đi ra ngoài, nói học trưởng trường bên cạnh chơi bóng rỗ đánh nhau hôn môi....
Thiếu một mình Viên Sunny, đã lâu
không nói đến danh hiệu Hoa Vương trường cao đẳng, trí nhớ cuối cùng mờ
nhạt, bất luận là ai, lúc trước sống tươi đẹp trong nháy mắt bị thiêu
cháy rơi xuống, thời gian cũng không chịu lưu lại tình cảm, từng giọt
từng giọt, đem dấu vết còn xót lại của cô ta xóa đi.
Nhiều năm sau, một nhóm em út nhắc tới, cậu có nhớ Viên Sunny hay không?
A...., nhớ rõ, cùng thầy giáo ngoại tình đính hôn đốt than tự sát đó, A, chủ nhật này có đi xem phim hay không?
Ai đi lễ truy điệu tình yêu vĩ đại của cô, chỉ có cha mẹ và chị em ở tại đây đau xót.
Yêu thương Viên Sunny, nguyện cô sẽ đầu thai được chỗ tốt đẹp.
Hiện giờ Ôn Ngọc có tài xế đón đưa, cuộc đời cô ngắn ngủn hơn mười năm cũng
chưa được cho lên xuống rầm rộ, mấy năm nay cô học được trầm mặt, trầm
mặc cùng là biến hóa thỏa dáng cuối cùng của cô.
Ô tô chạy qua
đường cong, bỗng nhiên dừng lại, lái xe chạy trốn không thấy bóng, cô
còn chưa kịp thấy rõ ngoài cửa sổ, đã bị người ta bịt miệng và mũi lại,
cảm thấy choáng váng.ddlequydon
Tỉnh lại là đã đêm khuya, một bức tường ngăn không được tiếng ồn ào của âm nhạc ngoài phòng, "Em yêu hay
không yêu anh anh thật yêu em, oh, baby, không được rời anh baby!" Tiếng hát rõ từng chữ xuyên qua tường lọt vào tai, vừa mở mắt dạ dày đã đau,
trông thấy tên phá của Tần Tử Sơn ngồi trên ghế hút thuốc nghịch lửa,
sau lưng là phòng nội thiếp hộp đêm tư nhân màu sắc rực rỡ khó dằn nổi
mặt tường, còn có hình ảnh cô gái lỏa thể treo bên cạnh tay, chung quanh vọng lại, bởi vì nơi này không cung cấp dịch vụ karaoke, chỉ chuyên
cung cấp rượi cho nam và nữ.
Tần Tử Sơn lại gần cô, mở miệng,
"Không nghĩ tới bên cạnh còn có một hồ ly tinh, chẳng những ôm lấy cha
tôi, lại còn ôm ấp anh đại ca D bang Long Hưng của chúng tôi, bảo cha
tôi vì cô mua xe mua nhà lầu mua châu báo, đại D lơi hại hơn, vì cô mà
nửa mạng đều dâng lên. Tiểu thư Ôn, thất kính thất kính, tha thứ tôi có
mắt không thấy thái sơn, không sai, là có mắt không thấy nữ ngôi sao."
"Thiếu gia Tần quá khen, tôi có bao nhiêu đại pháp "Câu nam" này, đến bản thân tôi cũng không ý thức được, sớm biết rằng đi tuyển chọn chị em giàu có ở cảng, con đường này không phải nhanh hơn mà còn hiệu quả sao?" COn
người đối với nguy hiểm có nhận thức mẫn cảm, trong lòng Ôn Ngọc khẩn
trương nghĩ mà sợ, lại còn làm bộ như không để ý, xem xét mọi nơi, một
gian phòng có một cửa sổ, có thể thấy hộp đèn "Thiên Phúc Trường" ngoài
cửa sổ, do đó nơi này có thể là trên lầu ba, trần nhà thấp bé, nhảy lầu
bị đứt tay đứt chân như vậy thật thảm thiết.
Tần Tứ Sơn kéo cà
vạt, từng bước lại gần, "Cô có thừa nhận hay không cũng không sao, tôi
không có hẹn hò với cô, không có thời gian nghe cô nói chuyện con người. Chúng ta làm, làm xong nói tiếp. Gần đây tôi vừa muốn phụ nữ của Lục
HIển, đầu tiên là Thích Mỹ Trân, sau đó Hân Dao, Ái Câm, tính cả Tina,
Mary, một người rồi lại một người. Bất quá gần đây có người nói cho tôi
nghe, tôi liền muốn đem các cố ấy làm đến chết cũng chưa đủ, căn bản Lục Hiển không cần, trái lại có một cô tiểu thư Ôn, ở tại nhà tôi giúp cha
tôi ở trên giường, cực kỳ làm cho Lục Hiển nóng ruột nóng gan, thật sự
là một tin lại, đại D vì một cô gái mà phát sầu, tôi đều tò mò, muốn học tiểu thư Ôn công phu quyến rũ đàn ông."ddlequydon
Cô gái sau
lưng, ngoài Thích Mỹ Trân ra còn có thể là ai, hầu hết những cô gái làm
cái này đều nghĩ, tốt tốt tốt tôi làm được thật tốt, cô cũng cần phải
thảm hại hơn, xã hội này mới có công bằng.
Ôn Ngọc động khóe
miệng, tươi cười, "Như vậy Tần Tứ gia không biết sao, con gái ghen tị
tâm tính rất đáng sợ, để đạt được mục đích, nói dối cái gì cũng nói ra
được, Lục Hiển là ai, lần đầu tiên tôi thấy hắn chính là hắn đang quỳ
dưới chân Tứ thúc nhận sai, người như sắp chết, vì cái gì tôi và hắn ta
cùng xuất hiện, Tần Tứ gia anh đừng nói đùa, không thích giỡn."
"Là đúng hay sai với tôi cũng không có tổn thất, đều nói chị em ở dưới kéo
căng, ông lão nhà tôi cũng đều dùng qua, đêm nay đến lượt tôi sảng khoái một lát." Tay to lớn của anh nắm chặt cái cổ nhỏ của cô, vuốt nhẹ
nhàng, cứng cỏi cùng yếu kém so sánh mãnh liệt, càng kích thích dục vọng đàn ông. "Tôi khuyên em tốt nhất đừng phản kháng, nếu không thì phía
dưới bị chọc thành cái động lớn, mặt trên như thế nào tôi không dám đảm
bảo, em có biết, người đàn ông điên lên thì lý trí mất hết toàn bộ,
không có biện pháp khống chế."
Cô lui lại phía sau, lui đến góc tường, cầu xin vô dụng, không bằng ra tay một lần.
"Tần Tử Sơn, nói thật, anh có phải ghen tỵ với Lục Hiển hay không? Ghen tỵ
anh ta cao hơn anh lại còn cường tráng hơn? Hoặc ghen ty anh ta so với
anh được Tứ thúc trọng dụng hơn? Nếu không thì vì sao vừa nhắc đến anh
ta con mắt liền mở to lên, giống như gặp được kẻ thù giết cha không đội
chung trời. Hoặc là anh thích anh ta mười mấy năm, ghen ghét tất cả các
cô gái của anh ta, nếu không giống như anh sưu tập tem một dạng điên
cuồng, cách làm không có cách nào giải thích được."ddlequydon
Lúc nhỏ anh bị đuổi ra nước ngoài, ít khi về cảng gặp người nhà, đợi đến
khi hai mươi tuổi anh cả anh hai gặp chuyện không may, bị Tần Tứ gia trở về để kế thừa gia nghiệp, anh nhớ người bên cạnh cha lâu nay là Lục
Hiển, trước mặt sau lưng, mọi chuyện mọi nơi đều làm cho cha vừa lòng,
cấp dưới đắc ý, mọi người đều nói anh đại D là người như thế này như thế kia, có nào nhớ rõ anh là Thái Tử Gia hay không, đến cha cũng đều khinh thường anh, ngày ngày nói anh không tận tâm, nơi đó không bằng người,
như một phế vật.
Trong lúc vô ý cô đâm trúng tâm sự của anh, làm anh phẫn nô gấp trăm lần, như một con chó điên không khống chế được.
"Cô muốn chết!" Anh bắt lấy tay cô ném mạnh một cái lên tường, cơ hồ đem cô ném đến thân thể nát vụn.
Con trai đối với con gái, tính bạo lực, bạo lực ngôn ngữ, bạo lực thân thể
là lựa chọn thứ nhất. COn trai đánh con gái là bản năng, tiện tay cầm
lấy, thông hiểu đạo lý, anh tát cô, tát một cái rồi lại một cái, âm
thanh vang dội, lão đầu trọc đứng giữ ngoài cửa được thằng nhóc bốn mắt
kêu đi đánh bài, được được, Thái tử gia đang làm cho bản thân sảng
khoái, mình đợi ở nơi này cũng không làm gì, không bằng đi đánh bài. Vì
thế cùng kề vai sát cánh tùy tiện rời đi.
Trong phòng, khóe mắt
khóe miệng cô bị rách, máu chảy đầy mặt, anh lại lột áo cô, một mạch lưu loát, thoải mái, chẳng qua quần bò hơi phiền phức, bàn tay đến eo cô,
liền muốn xé bỏ khóa kéo.
Nghe cô kêu la: "Anh nhu nhược, anh nhát gan, chỉ biết khi dễ con gái, có gan thì anh đi tìm Lục Hiển đi!"
Tần Tử Sơn đỏ mắt, trong miệng mắt "Tiện nhân, dâm nữ" lập tức bắt được cô
đang run rẩy, cắn răng, phát ngoan xoa nắn, vận chuyển, lưu từng vết màu đỏ, kích thích dục vọng của anhddlequydon
"Ngậm cái miệng lại
con tiện nhân" chui đầu vào trong ngực cô, cắn xé nhũ hoa trước ngực,
không chờ anh hưởng thụ, đây chính là đam mê ăn uống, đã bị con dao đâm
vào sườn eo của anh, giống như đàn ông cường tráng kiểm tra triệu chứng
bệnh tật, chấp nhận sự khiếm nhã, mạnh mẽ đâm vào.
Cô cùng tìm
thời thích hợp, rút ra con dao giấu sau lưng, tặng anh một đao, anh phản kháng, cô liền trở mình, cho anh đao thứ hai vào ngực, cô thấy ánh mắt
anh, từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc, im hơi lặng tiếng.
Ngoài
cửa có người ca hát, nghe âm thanh điếc tai, "vận mênh liền tính là hồ
ly bạc bẽo, vận mệnh là khúc chiết ly kỳ, vận mệnh là đe dọa anh đừng
ứng xử vì mất mặt. Đừng rơi lệ lòng chua xót lại càng không đáp lại vứt
bỏ, tôi nguyện có thể đời đời làm bạn với em, ..." -- "A a Không biết có phải muốn hay không, đến sáng ngày mai....
Người con trai mới
vừa rồi cường tráng không ai bì, hiện tại vô lực bỗng nhiên héo úa, hấp
hối, khẩn cầu cô một tia thương hại. Không ai có thể mạnh mẽ vĩnh viễn,
thế giới luôn luôn biến hóa, không có tuyệt đối. Tiếng gọi ầm ỉ của anh
bị chôn vùi ngoài cửa. Ái ái ái ái không ngừng ca khúc được yêu thích,
người nào có thể đoán được, Thái Tử Gia Tần Tử Sơn lại không làm được
một cô em gái mười bảy tuổi. QUả thật là đầm rồng hang hổ.
Mà tinh thần Ôn Ngọc rốt cuộc tỉnh lại, mang toàn thân máu, một hung khí giết người, không một chỗ đi.