Đêm Nay Rời Cảng

Chương 5: Đêm thứ ba



Ngày kỉ niệm năm mươi năm thành lập trường Cao đẳng Khoáng Nhật Ngữ ngày càng gần, các thấy cô giáo và giám thị bận đến tối tăm mặt mũi, vì thế không còn chú ý chỉnh sửa lại đồng phục của học sinh nữa. Khoáng Nhật Nữ luôn cho mình là trường có văn hóa, nhưng bọn học sinh lại chuộng những chế phục như váy dài chỉ đủ che rơi chiếc mông, đi đứng sexy thu hút. Đáng sợ nhất là trường chỉ có một nghìn năm trăm học sinh nam, mà tới hai nghìn năm trăm bà tám. CHỉ biết đi học đi học đi học, luôn làm bộ làm tịch, ở đâu ra thục nữ, mười sáu mười bảy tuổi cũng từng một lần lái xe gắn máy Harley đi dạo duyên hải hóng gió.

Bởi vì là nơi có nhiều con gái nên thị phi vô số kể, những đứa con gái tụm năm tụm ba lôi kéo kết bè kết phái, hôm nay tốt với cô, hôm sau lại trở mặt nhanh chóng, quản lí ghiêm ngặt thì thế nào, yêu đương sớm trưởng thành sớm, bạo lực học đường đủ mọi chuyện xảy ra. Ở trường Ôn Ngọc rất ngoan, làm cô gái đoan chính học tập siêng năng, làm cô gái ngoan ngoãn mới miễn cưỡng tránh được những phiền phức không cần thiết.

Lúc mười hai tuổi đã bị cười nhạo, cảnh tượng kia còn rõ rành rành trước mắt, nó như sau lưng ám ảnh Ôn Ngọc mãi.

Ôn Ngọc gặp Viên Sunny ở cổng trường, trời đã vào hạ, mà các cô vẫn mặc đồng phục như quy định nhà trường, làn váy đen che khuất đầu gối, chỉ lộ ra đôi bắp chân mảnh khảnh, nhỏ nhỏ dễ thương.

VIên Sunny nói: "Ôn Ngọc, tôi nghe giám thị nói luận văn của cậu đạt giải thưởng, họp lớp lần tới sẽ gọi cậu lên phát biểu cảm nghĩ của mình"

Ôn Ngọc hỏi: "Bài nào cơ?"

Viên Sunny nói: "Hình như là nuôi cấy tảo biển"

"Thật là phiền"

"Chính là đây---- hôm nay có cuộc thi Anh văn. Mrs. Choo đã giành được giải nhất, không cần lớp mình phải ra tay"

"Good Morning Mrs. Yang----" hai cô gái vội biến sắc, liếc nhanh qua gương mặt trung niên của cô giáo, lập tức cười nói duyên dáng, cung kính chào hỏi. Đi qua sau lưng thì Viên Sunny vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói: "Mrs. Yang mặt nghiêm như quỷ khóc đầu thai, ban ngày mà còn hù chết người ta"

"Hừ----- im lặng"

Theo thường lệ thì cô béo vừa đến chuyển giáo sinh, chậm chạp đuổi theo, thở hổn hển như trâu, không thấy Ôn Ngọc có để ý hay không để ý đến mình, tự nói nói gì đó, rồi ngơ ngác nhìn cô, chỉ kém chảy nước miếng nữa mà thôi. Viên Sunny hỏi lí do, cô nàng còn nói dáng của Y Toa Bối Lạp thật là xinh đẹp, không ai mà không thích.

Tức giận đến trợn mặt, cô nàng này quả thật biến thái mà, da mặt dày thiên hạ vô địch luôn.

Ôn Ngọc lơ đãng liếc qua sạp báo nhỏ, trang đầu tiên đề tựa thật lớn --- Đen ăn đen, những tên cướp ngân hàng đã mất mạng tại bến tàu Đông Cảng, bảy trăm vạn tiền mặt không cánh mà bay.

Hắc bạch lưỡng đạo đều có phép tắc riêng c ủa mình, cá lớn nuốt cả bé, cho tới giờ thì vẫn không thay đổi.

Cô đơn chán nản cả ngày, ánh nắng dần biến mất, tan thành tro bụi.

Đảo mắt lại chủ nhật, cả ngày Ôn Ngọc ở sân thượng, vừa hút thuốc vừa soạn bản thảo.

Khi Lục Hiển ngậm điếu xì gà lên đến nơi, cô cứ nghĩ cô vô tình gặp được một oan hồn, đến nhân gian hưởng thêm một ít dương khí, giống như ma quỷ quấn lấy thân, không dứt ra được.

Hôm nay hắn không giống mọi ngày, hắn như tiêm phải thuốc kích thích gì đó, con ngươi nhiễm một màu xanh mượt, trên gương mặt viết lên tâm tư mênh mông, như một quả bom đếm ngược, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Trong tay là điếu xì gà thô dài, H.Upmann sản xuất ở Havana, đưa cho cô. "Mới lấy ra từ trong hộp ổn định nhiệt độ, có muốn thử không?"

"Người xa lạ tặng cho, tốt nhất là nên từ chối" Ôn Ngọc nhàn nhạt liếc hắn một cái, tiếp tục cuối đầu soạn bài diễn thuyết của mình.

Lần này đổi lại là Lục Hiển, nhấc chân qua rào chắn, cách mặt đất 300 thước, nhìn thành phố qua màn khói thuốc mỏng manh

Trước mắt là bầu trời bao la chỉ có một ngôi sao lóng lánh mà thôi, ngồi đây nhìn như sắp có được toàn bộ thế giới.

"Cô lầm bầm gì đó?"

"Bài học"

"Học sinh ưu tú àh?"

"Không, được thưởng ở môn khoa học kĩ thuật, bảo tôi phát biểu cảm nghĩ. Nói thật tôi viết luận văn như thế nào bản thân tôi còn không rõ"

Tán gẫu một hồi như trở thành một đôi bạn già, nhiều năm không gặp nhau, hai ba câu hàn huyên đã quen thân rồi.

"Đã đọc báo chưa?" Lục Hiển hỏi.

"Anh đang nói tiêu đề Đen ăn đen?" CÔ hơi hơi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Lục Hiển như một bức điêu khắc hoàn mỹ, phía sau là khoảng không rộng lớn, trước mặt là những áng mây đầy màu sắc, đèn đuốc thành thị sáng trưng đều bị hắn dẫm nát dưới chân.

Ánh mắt cô bất chợt dừng lại, thấy anh cao giọng cười, quay sang nhìn cô nói: "Bây giờ tôi tin cô là thần tiên chuyển thế rồi, so với miếu Hoàng Đại Tiên còn linh hơn"

Ôn Ngọc chần chờ nói: "CHẳng lẽ một mình anh muốn độc chiếm bảy trăm vạn sao? Lão đại anh biết mà vẫn không gọi người giết anh àh?"

Vị xì gà nồng đầm, tràn ngập trong bóng đệm. Rõ ràng xung quanh không có ai, nhưng hắn lại thích mập mờ, lại sát tai cô nhỏ giọng nói chuyện, vành tai nhỏ nhắn xinh xắn ngay trước mặt, làm loạn lòng người: "Đây là thởi điểm ĐÔng Bắc lão bốc phét quyền tiếp nhận, bỏ tiền xuất lực muốn được chia một chén súp, bây giờ Đông Bắc lão chết sạch, hắc bạch lưỡng đạo nhìn chằm chằm vào cái quyền bốc phét ấy, theo tôi thì nó chẳng có chút liên quan nào. Nhưng đầu ốc của cô nhanh nhẹn như vậy, rất thích hợp làm chị dâu, tương lai......"

Ôn Ngọc không hề đùa với hắn, lạnh nhạt nói: "Anh nói với tôi chuyện này, không sợ tôi gọi cho cục cảnh sát sao, làm một công dân tốt hoàn thành trách nhiệm được giao cho?"

Lục Hiển không thèm quan tâm: "Tôi chỉ có thể chúc cô may mắn mà tôi, cục cảnh sát là một đám ngu ngốc ăn không ngồi rồi, thu ít tiền thì ngoan ngoãn im lặng không lên tiếng, đốc tra* thì ở biệt thự lưng chừng núi rồi, chờ họ đi tra án, phải chờ đến kiếp sau. Mà nói giết người phóng hỏa, lấy xác chết lót đường, giết người như thuận tay cắt bánh ngọt, chỉ cần một dao xoẹt qua cổ, máu phun đến tận trần nhà, vừa chua xót lại thối tha......."

*một chức cao hơn cảnh sát

HẮn vẫn còn nói tiếp, tác dụng chậm rãi lên người Ôn Ngọc làm cô rét run người: "Anh mà nói tiếp tôi sẽ đẩy anh xuống lầu"

"Hừ-----" Lục Hiển không cho là đúng "Ông đây không tin mình có thể chết trong tay một nha đầu mười sáu tuổi"

Ôn Ngọc đưa tay, thật muốn đẩy hắn ngã mà, chỉ là chưa kịp chạm vào áo khoát của hắn, thì cổ tay bị kéo về phía trước, cô bị hắn kéo nữa người trên vào ngực hắn.

Khủyu tay vừa hạ, cô cảm nhận được vòm ngực cứng rắn như một mảnh thép, lì lợm.

"Buông tay---- ---"

Lục Hiển buông tay cô ra, hắn cũng bước xuống rào chắn, nhìn cổ tay của cô bị anh cầm đến hằn đỏ, thấp giọng nói: "Nhớ kỹ, đây là một bài học"

"Thần kinh, tội phạm giết người, sao anh không đi chết đi"

Lục Hiển nhíu mày, đáy mắt hiện lên một màn sương mỏng. Một luồng khí nặng nề bỗng bị đè nén, làm hắn không thể kiềm chế được.

"Nghe đây, cô đi học làm việc, cẩn thận chặt chẽ, cả đời này không bao giờ vượt qua giới hạn. đó là thế giới của cô. CÒn thế giới của tôi, mạng người không đáng một đồng, pháp luật chỉ là rắm chó, tôi giết người phóng hỏa, làm chuyện xấu xa, những người chính nghĩa như cô có thể làm gì được tôi sao? Ông đây ở nhà của cảnh sát biên phòng, phá hoại xe của Đức, tối thì ngủ với phụ nữ. Cho nên đừng mang đám người giả nhân giả nghĩa kia mà nói với tôi, gì mà xã hội tốt đẹp, hoạt động từ thiện, đều là con mẹ nó vô nghĩa**"

** ở đây tác giả dùng thối lắm, mình xin sửa lại để hay hơn

"Thật tốt". Tay Ôn Ngọc nắm chặt bài của mình, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ướt cả tờ giấy, những dòng chữ đẹp đẽ được viết trên đó giờ đã mơ hồ, không còn phân biệt được nữa. "Nếu đã như vậy thì tôi với anh không còn gì để nói nữa". Xoay người đi khỏi đó.

Lục Hiển không đuổi theo côm điếu xì gà của hắn còn chưa tàn hết.

"Tôi thật là bệnh, lại đi tìm một tiểu nha đầu không hiểu chuyện để nói chuyện làm gì không biết? Nhưng cô phải nhớ cho kĩ, cô còn nợ tôi 35 đồng, chỉ cần dùng nó đi đánh bạc, đảo mắt cô sẽ trả không nổi"

Ôn Ngọc không hề để ý đến hắn, chạy chậm đến cửa thang máy, quay về lầu 24 để tiếp tục đi học, tâm cô lại bối rối, không nghe đại não chỉ thị, đập bình bình như trống, càng ngày càng nhanh.

CÔ nói với chính mình, về sau không lên sân thượng, không muốn gặp lại tên khốn kia nữa.

Về nhà thì vẫn như cũ, Âu Ngọc Phân không có việc gì bới móc, mắng Vưu Mỹ Hiền tay chân dài mà não lại ngắn, một chén canh cũng bưng không xong, tiền trong nhà chỉ đủ ăn thôi, ăn cơm trắng nhiều như vậy để làm gì, suốt ngày chỉ biết ở nhà xem tivi, khó trách sinh con trai thì cũng chỉ là đứa ngu ngốc

Nhị phu nhân rảnh rỗi chọt một câu: "Ngu ngốc thì ngu ngốc rồi, dù gì cũng có thể sinh được con trai. Hương khói của Ôn gia phải nhờ vào một đứa ngu ngốc, chị àh, bớt nóng giận đi, tương lai còn chưa biết ai là đương gia nữa"

Con gái của Nhị phu nhân tiếp lời: "Gì chứ, ai biết nó có thể sinh con hay không, ai lại chịu lấy người ngu ngốc chứ. Chả lẽ tìm gái quê sao? nhà chúng ta có một đứa gái quê là đủ rồi" Vừa nói chuyện, vừa liếc Vưu Mỹ Hiền một cái, ai chả biết ba chữ 'con gái quê' là mắng người nào, nhưng lại không thể trách những người trong phòng này được, đương sự không lên tiếng, ai chịu bênh vực lẽ phải chứ.

Ôn Ngọc lười ngẩng đầu, buồn bực ăn canh.

Đại phu nhân có một đứa con gái hai mươi bảy tuổi chưa lấy chồng, không quản giáo nổi đàn ông của mình, lần này thật sự gặp phải quỷ rồi, trước mười hai giờ tự nhiên chạy về nhà, cả người đầy mùi rượu, khóc sướt mướt, vừa thấy thì biết là thất tình, khóc đến choáng váng mà vẫn không quên chửi mắng đàn ông thấp hèn, không chiếm dược đàn bà con gái thì kéo lên giường.

Uy nghiêm của Đại phu nhân liền bị Ôn Mẫn hạ bệ, thở dốc muốn đuổi cô ta ra khỏi nhà, rồi lại kêu A San đỡ cô ta về phòng. Lại không nghĩ tới Ôn Quảng Hải cũng trở về, ôm người đẹp là Tứ phu nhân Viên Bích Vân vui vẻ bước vào cửa, bây giờ mà gọi là Tứ phu nhân thì thật không nên, chế độ một chồng nhiều vợ đã được bãi bỏ rồi, Viên Bích Vân không có thân phận, địa vị gì, danh bất chính ngôn bất thuận, cô rất chướng mắt những thứ này sống ở đây, cô ta dựa vào công việc mà kiếm tiền, mà công việc là gì, đương nhiên là công phu ở trên giường rồi.

Ôn Quảng Hải trở về nhà, tâm tình vô cùng tốt, ai ngờ gặp phải Ôn Mẫn khóc lóc say sưa, không nói gì thì muốn đánh đòn, hoàn toàn không nhớ rõ một giờ trước ông ta được đàn bà tiếp rượu ăn chơi như thế nào.

Ôn Quảng Hải quen xem mình là trung tâm, hơn sáu mươi tuổi mà dáng người vẫn cao ngất, không hề thiếu đàn bà.

Đại phu nhân và Ôn Quảng Hải gây gỗ, những người còn lại thì đứng xem náo nhiệt. Hôm đó Nhị phu nhân vui vẻ nhất, lôi kéo Ôn Tinh cũng sắp nín cười không nổi.

Ôn Ngọc cảm thấy nhàm chán, quyết định lên lầu nghỉ ngơi, nhớ ngày đó sau khi Đại phu nhân tỉnh lại thì bị mọi người xem như truyện cười, một đám thì thầm. Không nghĩ đến Viên Bích Vân đuổi theo kịp, đi dạo cùng Ôn Ngọc, vừa đi vừa nói chuyện: "A Ngọc, tôi nói nhiều một câu nhé, cha cô hôm nay đánh bài lại thua đấy"

"Ông ta có bao giờ đánh thắng đâu?" Âm thanh Ôn ngọc vừa khinh mà lại nhẹ, phải sâu lắng mới biết được trong lời nói của cô có mag theo khinh miệt

Viên Bích Vân che miệng cười "Bị thua đến giận quá, ông ấy tìm bọn cho vay nặng lãi để mượn tiền, lời đến ba phần, giống như quả cầu tuyết càng lăn thì càng lớn. Cha cô không trả nổi, xem ra sớm muộn gì cũng bán gia sản của tổ tiên"

Ôn Ngọc nói: "Ở đâu ra gia sản của tổ tiên, Ôn gia chỉ còn một tòa cổ trạch này, mà bác gái lại còn gửi ngân hàng, tôi còn muốn xem bà ta có đổ được cái miệng không đáy này hay không"

Viên Bích Vân nói: "SỚm hay muộn gì tôi cũng đi, ông ta đã mở phòng ăn, sớm muộn gì cũng chấp nhận quá khứ của tôi. CÔ cũng nên tính toán sớm đi"

"Tôi tính toán cái gì? một phân tiền tôi cũng không có, cùng lắm thì về Tây giang chăm sóc ông bà ngoại, cô biết đấy, mẹ tôi có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không chia cho tôi"

Đến cửa phòng ngủ, Viên Bích vân cầm tay Ôn Ngọc nói mợt tiếng: "Ngủ ngon"

"CÔ cũng thế"

CÔ và Viên Bích Vân ăn ý, đơn giản nói ra bí mật của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.