Suy nghĩ giữa nam và nữ chênh lệch nhau đến cả chục ngàn tỷ năm ánh sáng, không có điểm chung nào, không có cách nào thấu hiểu lẫn nhau. Anh không thể lý giải màu sắc áo đầm và giày cao gót phối với nhau thực sự dính dáng tới tai vạ hủy thiên diệt địa như thế nào, cô cũng không cách nào phân biệt được nâng đỡ và kéo khác nhau ra sao.
Với Lục Hiển mà nói, Chân Chân chỉ là một đoạn chuyện cũ còn lưu lại trong anh, hoặc có chăng đặc biệt lắm thì cô chỉ chiếm một phần thuần khiết ít ỏi còn sót lại ở anh, có lẽ là trải qua thời gian lâu lại càng bền, có lẽ là nhớ mãi không quên, nhưng cũng chỉ là người và chuyện đã qua trong quá khứ, thật sự giở qua lật lại cũng không có ý nghĩa, nhún nhường mà nói, từ đầu tới cuối anh đều có chút xem nhẹ Ôn Ngọc, sự xem nhẹ được gieo xuống một cách kiên cố và vững chắc đến nỗi cắm rễ trong lòng anh là bởi vì giới tính và tuổi tác của cô, khiến cho anh luôn mang theo chủ nghĩa đàn ông, nên đối với vấn đề tình cảm anh luôn cố giữ vững loại thái độ "tôi phải quản lý tất cả chuyện của cô, nhưng chuyện của tôi thì không cho cô hỏi tới" này để giải quyết vấn đề nhưng lại luôn gián tiếp gây ra hết phiền toái này tới phiền toái khác.
Thật không biết là nên bất đắc dĩ thở dài, hay là mắng anh ngu xuẩn, người ngu xuẩn mà không biết.
Sắc mặt Ôn Ngọc lạnh lẽo, "Anh muốn làm tình thánh thì tôi không có ý kiến, nhưng tôi không muốn làm thế thân."
"Từ lúc nào anh muốn làm tình thánh cái gì, từ bao giờ em lại thành thế thân? Có lầm hay không, trong lúc anh sắp căng tức đến chết thì em hô ngừng, chỉ vì muốn nói cái này với anh?" Lục Hiển ngàn lần không hiểu, trong lòng thống hận khả năng gây sự bẩm sinh kia của phụ nữa, mặc dù chưa tới tuổi trưởng thành, cũng không khác biệt gì mấy. Anh muốn hô hào bảo vệ quyền lợi cho anh em phái nam, ghê tởm nam nữ bất bình đẳng kia.
Một cơn tức từ bụng nhỏ len vào ngực, Ôn Ngọc giận đến muốn giơ tay lên cho anh hai bạt tai, biến suy nghĩ trong đại não anh trở về phạm vi người bình thường.
"Anh đã có cả tình cũ lẫn niềm vui mới, cần gì phải tiếp tục lưu lại tôi? Không bằng chúng ta chia tay đi, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, mọi người đều thoải mái."
"Thế nào? Chia tay anh rồi sẽ đi tìm tiểu bạch kiểm hẹn hò nắm tay đi dạo công viên sao? Thân thể cậu ta không tới bốn lượng thịt, em đã quen với sức lực của anh thì cậu ta còn có thể thỏa mãn em sao? Trò giỏi hơn thầy, hay là dùng được anh rồi, em đã sành sỏi, tuổi già chí chưa già, thành thục, lão luyện(#) rồi sao. . . . . . . . . . . ." Có lẽ là móc ruột gan dâng tất cả bốn chữ thành ngữ lên, thật khiến cho người ta cảm động.
(#) (Nguyên văn) lão Hán thôi xa (bốn chữ thành ngữ): thành thục, lão luyện.
Ôn Ngọc nhíu mày, châm chọc nói: "Oh, thì ra là tôi đã tự đánh giá cao bản thân rồi, là công cụ để phát tiết ham muốn, chứ không phải là thế thân của mối tình đầu. Đa tạ Lục tiên sinh thẳng thắn, tránh cho tôi lại làm cô gái mộng mơ, tự mình nói yêu thương."
"Có phải hôm nay em uống nhầm thuốc rồi không? Anh đã không so đo với em chuyện em hẹn hò với tiểu bạch kiểm sau lưng anh rồi, thế mà em lại có gan gây sự với anh? Nếu Thích Mỹ Trân nói cái gì chính là cái đó, thì sao em không đi dập đầu kết nghĩa, cầu xin cô ta thu nhận em làm chị em?" Lời nói mang theo lửa giận bùng lên, hiển nhiên anh không thể nhịn được nữa, hoặc là nói, D ca chưa bao giờ có ý định chịu đựng phụ nữ cả.
Đáng tiếc hiện tại Ôn Ngọc không có tâm tình phân tích tình huống chiến sự, anh vừa dứt lời, cô đã lập tức đáp trả một cách mỉa mai, "Lại còn phải dập đầu kết nghĩa sao? Cô ta là ngực lớn còn tôi là hồ ly tinh, lại còn lúc nào cũng sẵn sàng thế chân tôi tiếp nhận công việc đệ tử của em gái Tiên Tiên, không biết chị chị em em lại vui vẻ đến thế."
"Em ——" Anh giận đến á khẩu, cơn giận chỉ chực bùng phát.
Ôn Ngọc xoay người cầm lấy chiếc phong bì từ trên bàn màu nâu, hé ra tấm hình chụp hiện trường rồi lập tức xòe ra ở trước mặt Lục Hiển.
Nếu như là người đàn ông có chút liêm sỉ trong lòng, thì rất có thể cũng phải áy náy không chịu nổi, cúi đầu nhận sai, nhưng Lục Hiển chỉ liếc mắt rồi gạt ra, buông tay, không cần thiết chút nào, "Người ta chỉ cho cô ta, cô ta bò trên người anh, chung qui chẳng có gì tốt một cước đuổi đi. Gặp dịp thì chơi mà thôi, thứ người như thế không có vị, có cởi hết thì ngay cả nhìn cũng anh cũng không nhìn. Yên tâm, “chú em” của anh chỉ nhận thức em thôi."
Ôn Ngọc cảm thấy, chỉ cần ở chung một chỗ với Lục Hiển lâu thêm một giây nữa thôi là cô sẽ điên lên mất.
Anh cường đại khách quan mà kín kẽ, kết hợp vô sỉ và không biết xấu hổ thành thần công, võ lâm giang hồ không người nào có thể vượt qua.
"Ai biết được “chú em” của anh có bị AIDS(1) hay không, anh vừa lăng nhăng vừa vô sỉ. . . . . . . . . . . . A —— đưa tay bổ nhào vào điểm yếu của anh. . . . . . . . . . . ."
Lục Hiển hoàn toàn bị chọc giận, trong giây lát khóa cổ tay cô lại, kéo nhẹ, cô lập tức bị ép đến trước bàn sách, quần ngủ một màu trắng chèn ép cái mông trơn bóng, vừa khéo bị cứng rắn mà hung hãn chống đỡ trên thân thể, như thanh kiếm sắc bén áp vào làn da làm nghẹn ở cổ họng, uy hiếp thời thời khắc khắc.
Một cái tay anh đã nắm trọn lấy hai tay của cô bắt chéo ra sau thắt lưng, một cái tay khác nhàn rỗi vươn tới nắm lấy cằm cô, ép buộc cô xoay nghiêng mặt, nhìn từ trên cao xuống lên tiếng hỏi, "Lấy em làm thế thân, vậy thì dùng em để tiết dục vậy, em có thể làm gì? Còn không phải là ngoan ngoãn để cho anh ăn?" Cũng lười làm nhiều với cô, đẩy váy ra, đỡ mình, sờ qua loa một lúc từ trên xuống dưới, lây dính chút trơn bóng rồi, lập tức tách ra tầng tầng cánh hoa, đột nhiên xông vào, thẳng một mạch, chỉ lo thỏa mãn lòng mình. Đang lúc kích thích còn cúi xuống dán sát vào tai của cô nói: "Ngoài miệng kêu không cần không muốn, còn không phải là anh vừa sờ đã ướt sũng. Hiện tại đã làm lâu như vậy, anh ước là nếu có bệnh có AIDS thì em cũng giống vậy nổi mụn gây đau nhức, mọi người chết cùng nhau. . . . . . . . . . . ."
Cô bị anh phủ người lên nằm sấp ở trên bàn sách như vậy, mặc dù khơi dậy thoải mái và dùng ít sức, nhưng anh lại không nhịn được muốn nhìn cảnh tượng người phụ nữ trước ngực, người dã man có phương pháp xử lí của người dã man, roạt một cái từ cổ áo đi xuống váy ngủ bị xé rách, vương lại một mảnh giắt trên eo thon, lộ ra một mảng lưng trắng như tuyết bị chiếm giữ, cùng với động tác tới lui theo anh hai luồng thịt bị đè ép giữa mặt bàn bằng gỗ tự nhiên.
Tay anh đặt trên món đồ chơi nhỏ yêu thương trong lòng bàn tay, làm đủ lôi kéo vân vê, kéo theo tiếng kêu la không ngớt của cô gái nhỏ bé, dần dần chuyển thành tiếng thút thít kìm nén, trái lại càng là âm thanh chọc người hơn lúc trước. Cám dỗ khiến cho anh chẳng những càng cuồng nhiệt hăm hở thúc tới, tiến thẳng vào nơi sâu nhất chưa đủ mà còn dừng lại trằn trọc, bóp mạnh như nghiền nát ở hông cô, dường như là hưởng thụ sự cắn nuốt đè ép của cô, cũng như dũng mãnh hung hăng của chính mình.
Hai tay Ôn Ngọc vòng trên trán, nghẹn ngào nuốt vào tiếng khóc càng ngày càng thương tâm.
Là ai nói, cô gái, tên gọi của cô nghe yếu đuối, đến giờ phút này, dường như điều cô có thể làm cũng chỉ là khóc mà thôi.
Lục Hiển bị tiếng khóc này làm cho tâm phiền ý loạn, định xoay người cô lại, cánh tay để ngang sau thắt lưng cô, ở trước mặt vừa nâng lên rồi ôm cả người cô vào lòng, một cơ thể bé nhỏ, treo trên người anh, thật đáng thương.
Anh ngậm đôi môi cô vào, cùng với nước mắt còn sót lại ở khóe môi, mằn mặn chát chát, đắng ở đầu lưỡi.
"Được rồi được rồi, dọa em thôi, anh không có vi rút không có vi khuẩn, có thể được chọn làm người chồng khỏe mạnh . . . . . . . . . . . ."
Cô vẫn khóc, đỉnh nhọn nho nhỏ hồng phấn tươi mới cọ sát vào lồng ngực anh, như là đang run rẩy cầu xin tha thứ.
Lục Hiển có chút hối hận, hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là tự mình kết thúc, "Anh sạch sẽ không bị sao hết, “cậu em” cũng không bị vấn đề gì cả, nếu không ngày mai chúng ta đi thử máu?"
"Anh đi mà ăn phân anh đi —— sạch sẽ. . . . . . . . . . . ."
"Ôn tiểu thư mà cũng nói lời thô tục ——" Anh cười đến trơ tráo, ôm cô ngồi ở trên ghế, khẽ vấp khẽ vấp lại càng thoải mái hơn. "Đúng là anh sạch sẽ mà, không tin em tới liếm chút đi."
"Anh cút đi. . . . . . . . . . . ."
"Được được được, em không phải liếm anh... anh liếm em . . . . . . . . . . . ." Lập tức cúi đầu ngậm lấy phấn nhọn của cô, lưỡi ấm áp quét qua, tiện đà mút vào từng đợt, cô sợ hãi, mỗi một nơi lỗ chân lông cũng nổ tung, thắt chặt lấy anh ngay tại chỗ, buộc anh nộp khí giới đầu hàng.
Anh tỉ mỉ hôn cô khiến mồ hôi thấm ướt bên tóc mai, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng bóng loáng như tơ lụa, ngón tay phác họa từng sợi tóc trên gương mặt cô, dường như thích hợp sau triền miên. Đôi môi lướt qua mắt khóc đến sưng đỏ của cô, thở thật dài, "Em vẫn không thể nghe lời một lần, cũng không phải là không biết tính tình anh không tốt, sao còn đối chọi từng câu với anh, nóng lòng tức chết anh. Anh đối xử với em vẫn chưa đủ tốt sao? Có phải mắt em mù rồi không?"
Thấy cô trầm mặc, nhắm hai mắt làm như không thấy với anh, Lục Hiển lay cô, "Nói chuyện."
Ôn Ngọc hận anh đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có sức phản kháng, cuối cùng loại vô lực này hóa thân thành mơ hồ chán ghét chính mình, hận trời hận đất hận bản thân.
Cô không để ý tới anh, anh lại tiếp tục làm ồn, vô cùng nóng ruột bộc lộ giữa mi tâm, nhất định anh phải nghe được cô lên tiếng.
Ôn Ngọc căm tức, "Rốt cuộc là anh muốn như thế nào?"
Lục Hiển nhìn vào mắt cô, đoán chừng đang suy nghĩ sâu xa, sau đó chỉ còn lại thở dài, "Anh muốn em vui vẻ."
Lại nhấn mạnh tiếp: "Anh muốn em theo anh, mỗi một ngày đều vui vẻ."
Có khả năng sao? Mộng tưởng hão huyền. Trong lòng cô không nhịn được châm chọc anh không thực tế, trong chớp mắt đã quên ngay rồi, một giây trước anh đã cho cô bao nhiêu tổn thương, hoàn toàn không nhớ rõ, ngược lại là cô không chịu nói rõ ràng* đã gây chuyện thị phi.
*(Nguyên văn) Mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao cả, không nói được rõ ràng.
Nước trong phòng tắm đã đầy, Lục Hiển ôm cô ngâm mình trong làn nước ấm, vẫn đặt cô nằm ở trước ngực, ôm lấy bao bọc, tư thế tràn đầy tham muốn chiếm giữ.
Anh tựa dọc theo cạnh bên bồn tắm, châm một điếu thuốc lá, nằm trong nước hút thuốc, "Em hỏi anh sinh nhật là ngày nào, chính anh cũng không biết chính xác, tùy tiện chọn một ngày, ngày mùng một tháng Mười, cho người khác dịp làm bữa cơm thôi, không phải là của mình."
Tay trái tiếp tục vô ý thức vuốt ve tóc dài ướt đẫm của cô, "Bằng không, anh và A Ngọc của anh cùng nhau sinh nhật. Không nói gì à, còn sức sống không?" Chợt hôn lên gò má cô, vang lên một âm thanh thật lớn, "Nhiều nhất về sau anh. . . . . . . . . . . ." Cắn răng một cái vừa độc ác, quyết định đâm một dao vào chính mình, "Nhiều nhất sau này anh coi họ là không khí, không sờ không dính không động vào, cũng có thể? Thôi, làm như anh chưa nói, anh có bệnh."
Ôn Ngọc vừa mới mở mắt, con ngươi đen nhánh trong suốt không gợn sóng, lặng yên nhìn anh, trong lòng đã có quyết định.
Còn Lục Hiển thấy lại là một ánh mắt thông minh trong veo như hắc diệu thạch, làm cho người say mê, mời gọi xâm chiếm.
Cô nói: "Biết, tôi sẽ không đối nghịch với anh nữa." Ngược lại nhìn thấy sự thật rồi sẽ tỉnh táo, ai mà không biết xem xét thời thế? Do dự có chăng chỉ là bị hư tình giả ý che mờ cặp mắt.
Vẫn sẽ tiếp tục chủ động hôn vừa hôn môi mỏng mà lành lạnh của anh, chỉ một câu trên khóe miệng thôi, anh đã hoàn toàn lay động một lòng, ngập tràn như một cái hồ nước, dần dần muốn tràn ra khỏi bờ.
Không có biện pháp cũng không tới lý do khống chế, dục vọng chợt lên cao, anh đè cô lại ở trong bồn tiếp tục tới một lần, nước đầy tràn ra sàn huyên náo, bừa bãi đầy đất.
Chín giờ bốn mươi phút buổi tối đã ôm cơ thể trần truồng của cô lăn vào trong chăn, nhiệt độ và nhiệt độ kề sát khoan khoái, hô hấp và hô hấp dây dưa, thân mật đến không thể nói nên lời.
Mở TV lên, người chủ trì vù vù giải thích tạo thành nhạc nền. Anh nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của cô chơi đùa, cùng tựa vào trên gối nói chuyện thao thao bất tuyệt với cô.
"Về sau không cần gặp lại Thích Mỹ Trân."
"Tại sao?"
"Cô ta không có ý tốt." Lục Hiển một tay chống đầu, lồng ngực dán vào sống lưng cô, lúc thì bóp chóp mũi cô, lúc thì lại đi vân vê nhụy hoa sưng đỏ của cô, hỏi cô có đau hay không, khó có được vui thích, nếu không đau thì lại làm một lần lần nữa.
Ôn Ngọc đẩy bàn tay xấu xa của anh ra, "Tôi cho là vẫn chưa người nào đủ để có thể làm hư anh."
"Anh hư? Anh đối với em không thể tốt hơn."
"Không cảm giác được."
Lục Hiển cảm thán, "Đó là em không có lương tâm, đứa bé vẫn chỉ là đứa bé, không hiểu chuyện."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(1) AIDS (Acquired Immune Deficiency Syndrome; tên khác: SIDA): hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải, là một bệnh lây nhiễm qua đường tình dục (STD: Sexual Trasmitted Disease). AIDS là giai đoạn cuối khi cơ thể bị nhiễm virus gây suy giảm miễn dịch ở người, HIV (Human Immunodeficiency Virus), nhưng không phải ai bị nhiễm HIV cũng tiến triển tới giai đoạn AIDS. Giai đoạn người bệnh chuyển sang AIDS là lúc hệ miễn dịch trong cơ thể đã bị tổn thương nghiêm trọng và tạo điều kiện cho các bệnh nhiễm trùng cơ hội khởi phát. Hiện nay bệnh không có vaccine.