Đèn đường soi bóng đêm hòa tan vào ánh hoàng hôn của buổi chiều muộn, những ca sĩ đường
phố đàn Vi-ô-lông rồi hát một khúc hợp hợp tan tan ngắn ngủi, không có
những công chúa hay vương tử giàu có gặp nhau, chỉ có những đêm ở quầy
rượu quán bar, nhạc xập xình đánh vỡ lỗ tai, còn có thuốc mê rồi rượu
cồn, chỉ cần đụng một ngón tay thì không thể quay đầu lại.
Mượn
ánh sáng rực rỡ huy hoàng từ cửa sổ bên cạnh, hắn băng qua con hẻm nhỏ,
chỉ nhìn được thân thể cao to, bả vai rộng lớn, một bên vai còn bị ánh
chiều tà hắc lên như hắn phải gánh lấy ánh chiều tà muộn màng nặng nề.
Gương mặt anh tuấn bị che khuất không rõ, chỉ thấy một đốm thuốc lá nhỏ từ xa đi lại gần mà thôi, quỷ mị và hơi thở u ám dầy đặc.
Dựa theo ánh sáng nhạt mà dần dần trông được ánh mắt yên tĩnh của hắn, kiêu căng
cười, hắn vươn tay, ôm Ôn Ngọc vào lòng,tấm lưng gầy yếu của cô kề sát
vòm ngực nóng bỏng của hắn. Cúi đầu dán sát sau tai cô. Hắn nói từng
chữ, mỗi chữ hắn thốt ra làm cho cánh môi hôn qua vành tai mẫn cảm của
cô, như gần như xa, từng chút từng chút, làm hai má của cô bị thiêu đốt
đến hồng một nửa.
"Em nói một câu thì anh lập tức tới ngay. Bảo bối có vui không nào?"
Thiếu chút nữa thì hôn cô đến môi rỉ máu.
Ôn Ngọc vùng vẫy, cánh tay sắp đi vào trong của hắn nhẹ nhàng thu lại, cô bị vây khốn, không thể động đậy được.
Lục Hiển không quậy nhiều với cô, chỉ cong lưng cuối người, vừa với chiều
cao của cô, chỉ chỉ vào hai tên Yuong and Dangerous đang bị hóa đá, nói: "Bảo bối, em nói phải làm sao bây giờ? Chặt tay trái hay tay phải?"
"Đã hơn tám giờ rồi, tôi phải mau chóng về nhà"
"ĐƯợc, tốc chiến tốc thắng"
Lục Hiển ném điếu thuốc, nghiêng đầu thở ra một đám khói xanh xám, hai đứa
Yuong and Dangerous đang chuẩn bị muốn trốn, nhưng hắn nhanh hơn, tiến
lên ra đòn, nhanh đến nổi không thế thấy rõ động tác của hắn, người đã
ngả xuống đất, đầu va vào tường tạo lên những âm thanh trầm đục liên
tục, Lục Hiển đạp lên đầu gối tên kia một đạp, ngay cả quỳ xuống dập đầu cũng không quỳ được, làm tên kia té thẳng xuống đất, mũi nện mạnh vào
mặt đất bẩn thỉu, máu chảy lênh láng, hòa trộn với bụi trên đất tạo
thành một đống ghê tởm.
Nhưng vẫn chưa xong, Lục Hiển nhấc chân
lên, đáy giày nghiền gương mặt đầy máu bẩn thỉu của tên kia: "Lần nay
xem như mày gặp vận may lớn, chỉ phế đi một cánh tay của mày mà thôi"
Bắt lấy cánh tay của tên kia, hắn vặn ra sau, một tiếng răn rắc giòn vang,
thì đã tuyên cáo hoàn thành, khóc cũng không có cô hội nữa.
"Không có lần sau"
Hắn mở lòng từ bi, tên kia còn phải cam tâm tình nguyện cảm ta hắn đã rộng
lượng bỏ qua, nói lần sau không dám thật nhiều lần, không dám nữa.
Mấy đứa con gái đã sớm bị dọa đến bật khóc, run rẩy, nhìn Lục Hiển như ác quỷ, tràn đầy sợ hãi.
"Cút"
Bị hành hạ gần chết, như được dại xá, chúng nâng đỡ nhau yếu ớt chạy trốn thật nhanh.
Gió từ đâu lùa tới, luồn vào mép váy, làm lộ ra đầu gối trắng nõn mượt mà,
dưới ánh đèn kia càng tô thêm sắc thanh xuân của cô, không chỗ nào không hoàn hảo.
Lục Hiển xoay người giáo huấn Ôn Ngọc: "Đưa đây"
"Cái gì?"
"Trong tay em cầm cái gì, đừng cho rằng tôi không phát hiện" Giống như một lão đại.
Dồn áp lực xuống, Ôn Ngọc mở lòng bàn tay, bên trong là một mảnh thủy tinh
sắc bén đã ướt đẫm mồ hôi, không thể cầm chặt được. Bị Lục Hiển ném ra
xa, bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Rõ ràng sợ đến như vậy mà còn cậy mạnh.
Không quản được thì đừng xía vào, không cẩn thận làm bản thân bị liên
lụy, không có lời chút nào"
Ôn Ngọc không nói gì chỉ gấp gáp, vội vàng muốn tránh xa hắn, tránh thật xa tên đàn ông nguy hiểm này, bảo vệ cuộc sống trầm lặng nhàm chán mà bình yên của mình.
"Cảm ơn anh
thấy việc nghĩa ra tay cứu giúp, nhưng bọn tôi thật sự phải về nhà rồi". Quay đầu nhìn Giai Nghi bị hù dọa đến mông lung, nắm chặt tay của cô ta nói "Giai Nghi, cha của cậu bình thường đậu xe ở đầu phố chờ cậu, không thấy cậu chắc chắn tài xế sẽ báo cảnh sát"
"Oh.... .....Phải.... ...... ......." Sương Giai Nghi lúc này mới lấy lại được tinh thần, len lén liếc nhìn Lục Hiển, chỉ một giây đã đụng phải gương mặt bị hun đến
đỏ --- --------- hắn còn mê người hơn cả minh tinh nữa kìa "Vậy....
..........vậy đi thôi.... ...... ...."
Lục Hiển gọi cô ta lại
"Khoan đã" hắn nhìn Sương Giai Nghi, cô gái nhỏ thấy thế thì mặt đỏ tim
đập "Tiểu Bàn muội*, vị bạn học xinh đẹp này tên là gì? Có thể nói cho
ân nhân cứu mạng không?"
* bàn: mập
Thật không viết xấu hổ, làm chuyện hư hỏng rồi lại hù dọa một cô gái nhỏ.
Ôn Ngọc ngước mặt lên, vặn mi trừng hắn "Tôi tên Ôn Ngọc, xin hỏi đã hài lòng chưa?"
Lục Hiển tiếp tục hỏi: "Ôn nào, Ngọc nào**, không có đi học nên không biết, không thể rõ được"
** Trong tiếng trung một nghĩa có thể viết thành nhiều chữ
Ôn Ngọc nói: "Ôn trong ấm áp, Ngọc trong bích ngọc"
Lục Hiển buông tay "VIết như thế nào?" Một bàn tay rộng lớn đưa đến trước mặt cô "Không ngại thì viết lên tay tôi đi, Ôn Ngọc"
Đôi mày xinh đẹp càng nhăn sâu hơn, Ôn Ngọc cuối đầu, một tay cầm ngón giữa của hắn, kéo bàn tay hắn sát vào một chút, ngón trỏ thon dài linh hoạt, móng tay được dũa tròn trịa như vỏ sò biển nhẹ nhàng viết lên bàn tay hắn, tựa như cách một lớp mỏng manh, nhẹ nhàng lay động tim hắn, gió
thổi vi vu, tâm tình nhộn nhạo.
Lúc này không biết ai bật đèn
trên lầu hai, ánh đèn mờ nhạt xuyên qua sửa sổ, đậu trên vai cô, vui vẻ
nhảy nhót tạo thành một lớp lụa mỏng manh ấm áp.
Một bó tóc hạ xuống tai cô, phiễu đãng trong cảnh đêm vô hạn.
A------- mái tóc nhẹ nhàng, ôn nhu rủ xuống.
Cô nói như thế, dường như hai từ này rất đơn giản, không thể không hiểu được, hắn cố ý bới móc mà.
Kéo Sương Giai Nghi, cô cố ý nói: "Cám ơn chú, tạm biệt chú ạ".Hắn lấy lại
tinh thần, khép lòng bàn tay lại, như đã nắm chặt hai chữ 'Ôn Ngọc' này
lại, hay là cô - Ôn Ngọc.
Thích Mỹ Trân nhìn thấy hết, cũng nghe
rõ hết, nhìn thần sắc của Vũ Đại Hải muốn nói lại thôi, đóng cửa sổ, đi
làm công việc của mình.
Ôn Ngọc ra khỏi hẻm tối, ngực đập loạn, im lặng như không có chuyện gì xảy ra, từ từ đi tới trạm xe buýt.
Sương Giai Nghi nghi hoặc hỏi: "Y Toa Bối Lạp, làm sao cậu có thể quen được loại người này thế?"
Ôn Ngọc sửa sang lại đầu tóc rối loạn cho Giai Nghi: "Tôi không biết hắn,
hắn rảnh rỗi nhàm chán mới xuất hiện. Được rồi, về nhà đi, chủ nhật vui
vẻ"
Cất bước lên phía trước, bên tai tựa như vẫn lưu lại dư âm
đôi môi của hắn, nóng bỏng đốt cháy người cô, giống như hắn, hùng hổ,
không có lí do. Cô cần thời gian bình tĩnh, đây là chuyện kì lạ đến
không nói nên lời.
Xe buýt một chiếc lại một chiếc lướt qua, mà
cô vẫn đứng nhìn lộ tuyến, đột nhiên bên cạnh phát ra tiếng nói: "Không
phải nhà em có chiếc Mercedes màu đen sao? Không đến đón em?"
Hắn đứng ở một bên, giả dạng làm người qua đường, không cẩn thận mà mở miệng.
Xe buýt cô đang chờ vào bến, đang đánh xi-nhan bên phải, thong thả tiến
vào "Không phải anh cực kì thần thông sao, tìm đàn em mà đi thăm dò, hẳn sẽ mang về một đống tin tức của tôi từ lúc sinh ra tới bây giờ cho anh"
Lục Hiển nói: "Không có lễ phép chút nào, em đối xử với ân nhân cứu mạng
của mìn vậy àh. Nếu không có tôi, em còn ở đó liều mạng với chúng sao?
Nếu không thì nhặt mảnh thủy tinh sắt bén kia làm gì? ĐỊnh giết người?"
"Hắn dám xé y phục của tôi, tôi dám cắt đứt cổ họng của hắn. Đến lúc đó tôi
xem như là tự vệ, tôi mới mười sáu tuổi, gặp chuyện sợ hãi mà giãy
giụa, không cẩn thận làm hắn bị thương, làm gì được tôi nào". Nghe cô
nói, một tên nam sinh tránh cô xa năm bước. Đám người chờ xe buýt bắt
đầu di chuyển đến thùng tiền tự động, Ôn Ngọc đứng xếp hàng, Lục Hiển
đứng cạnh cô, ánh đèn chiếu vào thân người cao ngất của hắn, như một
thân cây cành là rậm rạp,mỗi một chiếc lá đều chứa đựng sức sinh tồn
mạnh mẽ.
Hắn đứng ở cạnh cửa xe, cười xấu xa với cô.
Không nói lời nào, không thể rõ ý của hắn là gì.
Hành khách lục tục lên xe, tài xế đóng cửa, chân đạp bàn đạp, chuẩn bị khởi hành.
Lục Hiển vẫn đứng cách cô năm bước như thế, chăm chú nhìn cô, nhìn đến mặt cô cũng đỏ, quay đầu nhìn biển quảng cáo bên ngoài.
Lúc này bầu trời đầy sao, ánh đèn diện lóng la lóng lánh, tất cả còn chưa
bắt đầu, toàn bộ còn được lựa chọn, nếu hắn không lên xe, nếu xe buýt
không chịu dừng, nếu không có chỗ nào dành cho hắn ngồi, nếu như nếu
như, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Hắn chạm vào tấm thẻ ở cánh
cửa của xe buýt sắp chạy, rồi đột nhiên tiến lên, ngoan độc chụp cửa xe, bị tài xế oán giận cũng chỉ cười một cái, lên xe, hắn ngồi sau lưng cô.
Dựa vào cửa sổ, lắng nghe gió đêm. không nói không rằng, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng nhỏ gầy của cô.
Trên đường đi, những ánh đèn chớp chắt, thay đổi từng giây từng phút, không giống nhau.
Những ngọn đèn nối tiếp nhau thoáng qua, có lúc màu hồng, soi lên gò má của
cô, mang làn da như bạch ngọc ửng hồng như thẹn thùng, có lúc lại xanh,
mang ánh mắt của cô lấp lánh như những vì sao.
Radio đang phát
những giai điệu xưa cũ, âm thanh mê người, khàn khàn hát vang rằng người yêu cũ có người yêu mới, thật vui mừng, cuộc sống muôn hình vạn trạng.
Từ từ, âm nhạc chảy theo lòng người.
Hoàng Diệu Minh hát những sợi duyên đứt quãng chồn phồn hoa, nơi có biết bao
nhiêu là phong cảnh đẹp đẽ, cũng là nơi có bao nhiêu là tâm sự, tịch
mịch. Từng câu từng chữ, dường như đang hát bên tai.
"Nhìn gió
sương lạnh lùng, thổi bay hạt tuyết, thấm dần thấm dần. Giày đi tuyết
ướt đẫm, nhìn xa xa Thanh SƠn bị thổi bay phất phơ, yếu liễu. Chỉ riêng
ta bị cô độc dày vò------"
Không ai là không thể thay thế, ai cũng vì theo đuổi giấc mộng phù du mà thôi.
Hắn đốt điếu thuốc, từng làn khói mỏng lượn lờ sau lưng cô. Bởi vì vừa thấy hắn liều mạng với Yuong and Dangerous như thế, cả xe đầy người cũng
không ai dám chỉ trích hắn hút thuốc trong xe.
May làcửa sổ được
mở rộng, gió biển lùa vào trong xe, cuốn đi tiếng hát như say kia "CHỉ
một sợi tính toán nhỏ nhoi, nhưng lại chênh lệch quá xa, tạo hóa lại
luân phiên, tình duyên cũng luân phiên, hỗn loạn. Đêm xuân quyến luyến, thật thật giả giả, biết vui biết buồn, biết ân biết oán, duy chỉ là lừa gạt mà thôi. Hương hay sắc, tất cả đều sẽ thay đổi mà thôi"
*chính thức chém câu trên ạ >.
Rõ ràng chỉ gặp gỡ nhau ngắn ngủi, lướt xong rồi thiêu cháy, trải qua rồi lãng quên, làm sao dám kỳ vọng vào thời gian.
Người chỉ điên được một ngày một đêm mà thôi, sau đó phải mang nó vào tưởng niệm.
Lúc cô xuống xe, hắn vẫn còn trên xe, vị trí đã đổi cho nhau, dường như tâm cảnh cũng không giống nhau.
Hắn đứng cách cửa sổ, nhìn cô nói "Ngủ ngon, Y Toa Bối Lạp"
Cô nghe thấy, lại càng thêm nghi ngờ, ngơ ngác đến khi chiếc xe buýt lăn bánh, đi vào quỷ đạo của nó, khuất xa xa.
Lúc này cô mới nhận ra, màn đêm tĩnh lặng như thế, trống trải như thế, chỉ nghe được bước chân của mình, cô đơn đến đáng thương.