Suốt đoạn đường Nghiêm Vĩnh Cận và Viên Miêu Miêu không có gì để trò chuyện, hơn nữa cô bé kia lại nhút nhát, thế nhưng Vương Khả và Bạch Chỉ thì hoàn toàn trái ngược. Hai người chẳng khác nào củi khô gặp mồi lửa, có vẻ rất tâm đầu ý hợp, nói mãi không hết chuyện! Chịu nhịn lâu lắm mới tới được trường của hai cô nàng, Vương Khả còn vẫy vẫy tay với Bạch Chỉ: “Chào anh, lần sau rảnh rỗi lại cùng chơi nhé!”
Mẹ nó ai rảnh mà chơi với cô? Nghiêm Vĩnh Cận không biết tại sao lại không vui, vác cái mặt thối đi về trường cùng Bạch Chỉ.
Hiện tại vẫn chưa tới giờ quy định, chưa có nhiều học sinh quay lại trường lắm. Thường thì lúc này Nghiêm Vĩnh Cận còn phải đi chơi một lát, nhưng chính hắn cũng chẳng rõ vì lý do gì mà mình lại theo đuôi Bạch Chỉ vào trường! Mẹ kiếp, chơi game chưa đã ghiền mà!
Nghiêm Vĩnh Cận càng đi càng khó chịu, văng tục một tiếng. Nhìn Bạch Chỉ thản nhiên như chẳng có gì xảy ra, lửa giận trong lòng hắn chớp mắt bốc lên ngùn ngụt: “Con mẹ nó không phải cậu là gay à?”
“Thì sao?”
“Sao cái đờ mờ nhà cậu ấy mà sao!” Nghiêm Vĩnh Cận đá mạnh xuống đất “Trêu con gái vui lắm nhờ?”
Bạch Chỉ nhìn hắn đầy hứng thú: “Thế rồi sao?”
“Mẹ nó cậu nói chuyện cho tử tế đi được không!”
“Lúc nào tôi chả nói chuyện tử tế với cậu.”
“Đ**!” Nghiêm Vĩnh Cận giận mà không có chỗ trút, hằn học mắng thêm một câu: “Đ**!”
“Nghiêm Vĩnh Cận, cậu toi rồi.” Bạch Chỉ cười hì hì nhìn hắn “Cậu thích tôi.”
Một câu nói khiến đầu óc Nghiêm Vĩnh Cận nổ tan tành.
Cái quái gì cơ! Hắn thích Bạch Chỉ? Hắn thích cậu? Ha?! Cậu đang nói gì? Cậu biết bản thân đang nói gì không?
Khi định thần lại thì hắn đã vung ra một đấm rồi. Bạch Chỉ dễ dàng tiếp được đòn tấn công, chớp nhoáng gạt hắn ngã nhào ra đất. Có vài học sinh đi ngang qua nhưng đều chỉ xì xào bàn tán vài câu, không ai can thiệp, thậm chí còn sợ rước họa vào thân mà chạy nhanh hơn.
“Cậu biết thế này gọi là gì không?” Bạch Chỉ ngồi lên đè chặt hắn “Đây là thẹn quá hóa giận.”
“Đcm nhà mày! Bạch Chỉ! Cút ra cho ông!” Nghiêm Vĩnh Cận giãy giụa muốn đứng lên, thế nhưng Bạch Chỉ nhất quyết ấn hắn xuống không tha, áo phông trắng của Nghiêm Vĩnh Cận bị cọ xát bẩn đen sì.
“Các cậu làm cái gì đấy!” Một thầy giáo lạ mặt bỗng chạy từ phía tòa nhà giảng đường tới, nghiêm khắc quát.
Bạch Chỉ ung dung đứng lên, thả Nghiêm Vĩnh Cận ra. Nghiêm Vĩnh Cận bò dậy, thật muốn vặt đầu tên này xuống, đáng tiếc thầy giáo đang đứng đây, đành phải nuốt ngược cơn tức vào vậy.
“Hai cậu học lớp nào hả? Tôi phải báo cho chủ nhiệm của các cậu biết!” Thầy giáo giận dữ chỉ vào mũi cả hai “Ở trong trường mà còn dám làm thế, không biết ra xã hội thì phải phá đến mức nào!”
Bạch Chỉ không nói gì, Nghiêm Vĩnh Cận lại sợ phải gọi phụ huynh tới, chỉ biết nén giận mà năn nỉ xin lỗi thầy. Nói suốt một hồi, cuối cùng thầy giáo mới hơi nhượng bộ: “Tôi thấy các cậu rõ ràng là thanh niên sức dài vai rộng mà không có chỗ để dùng đây mà! Được rồi, tôi sẽ không báo cáo chủ nhiệm lớp chủ nhiệm khối của các cậu, nhưng vẫn phải phạt. Đi! Theo tôi lên tầng năm, cho các cậu tí việc làm, đỡ phải ở đây ẩu đả gây sự!”
Nghe thầy nói vậy, đáy mắt Bạch Chỉ ẩn chút do dự, thế nhưng Nghiêm Vĩnh Cận nhỏ giọng mắng một câu, cậu cũng chỉ đành đi theo thầy.
Nghiêm Vĩnh Cận đang nổi cáu với Bạch Chỉ, không nói cũng không thèm nhìn cậu. Như vậy kỳ thực lại rất ổn, Bạch Chỉ rất hài lòng với tình trạng này, còn ước sao từ giờ Nghiêm Vĩnh Cận sẽ không nói chuyện với mình nữa.
Thầy giáo kia cũng không bắt hai người làm gì nhiều, chỉ bảo họ giúp kê lại cái bàn cái ghế, phân loại bài kiểm tra vân vân. Bạch Chỉ cẩn thận quan sát phòng làm việc này một chút, căn phòng vô cùng cũ kỹ, thầy giáo trông có vẻ như một giáo viên mới về trường, nhưng cách nói chuyện lại là phong thái của một ông giáo có thâm niên quen lề quen lối.
“Tôi cảnh báo hai em, đây là lần cuối cùng! Nếu để tôi bắt được hai đứa vi phạm kỷ luật một lần nữa thì tôi chắc chắn sẽ không nghe giải thích gì hết mà giao cả hai cho ban giám thị, ghi luôn vào học bạ cho nhớ!” Làm xong việc, thầy giáo không quên dạy dỗ hai người thêm một trận nữa.
“Vâng ạ.” Nghiêm Vĩnh Cận uể oải đáp.
Ra khỏi phòng làm việc của thầy, Nghiêm Vĩnh Cận lườm Bạch Chỉ như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Lúc ấy cậu nói thế có phải cố ý muốn làm tôi ghê tởm không?” Nghiêm Vĩnh Cận tức giận hỏi “Mẹ nó tôi thật lòng muốn kết bạn với cậu, cậu nói thế để làm gì? Rốt cuộc cậu có ý gì? Cậu cứ thích đối xử với tôi kiểu ấy hả?”
Trong lòng Bạch Chỉ lạnh lẽo, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, vô cảm nói: “Tôi làm sao?”
Nghiêm Vĩnh Cận hung tợn chỉ vào mũi cậu rồi bước nhanh về phía trước. Bạch Chỉ thong dong đi phía sau, không đuổi theo hắn, thậm chí không có ý định làm vậy.
Mắt thấy bóng lưng Nghiêm Vĩnh Cận đã biến mất ở khúc ngoặt, thế nhưng chẳng được bao lâu, giữa hành lang không người phía sau Bạch Chỉ chợt vang vọng tiếng bước chân. Tiếng động dần dần chậm lại, ngay sau đó là giọng nói giả vờ bình tĩnh của Nghiêm Vĩnh Cận: “Cậu… Con mẹ nó cậu thuộc họ nhà sên à, đi… đi chậm thế…”
Bạch Chỉ cười xoay mình lại: “Sao cậu không bảo là cậu lại quay ngược lại? Thế nào, hối hận vì những gì mình vừa nói à?”
Mặt mày Nghiêm Vĩnh Cận tức thì trắng bệch: “Mẹ, ai hối hận cơ! Tôi đi thẳng xuống lầu rồi đấy ạ?”
“À, truyện ma của cậu nghe ghê phết đấy.” Bạch Chỉ nói bằng giọng đều đều như thể đang bàn chuyện thời tiết, gạt phắt trọng tâm câu chuyện đi, không chỉ vậy, cậu nói rồi còn làm bộ chẳng biết gì mà tiếp tục tiến về phía trước! Mẹ nó đúng là bậc thần tiên, không ngờ trên đời lại có kiểu người này?
Nghiêm Vĩnh Cận cũng chẳng muốn một mình đứng đây, vội vàng bám theo sau cậu.
Hai người xuống tầng, trên bệ cửa sổ đối diện chân cầu thang đặt rất nhiều chậu cây xanh mướt, trên bảng đen viết vài dòng chữ mang ý khích lệ. Xuống thêm một tầng nữa, vẫn là khung cảnh đó, xuống lần nữa, vẫn vậy, xuống lần nữa…
“Đây chẳng lẽ là quỷ dựng tường mà người ta thường nói à?” Bạch Chỉ rốt cục cũng dừng việc kiểm chứng.
“Bây giờ cậu nói thế thì để làm quái gì! Chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không, phải giải quyết vấn đề này như nào!” Từ cảm giác sợ hãi ban đầu, hiện tại trong lòng Nghiêm Vĩnh Cận chỉ còn thấy vô cùng chán ngán.
“Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?” Bạch Chỉ ngồi bừa xuống một bậc thang “Cậu phải biết tôi là một người trung thành với chủ nghĩa duy vật.”
Gặp cả đống vụ việc như thế rồi mà cậu còn không biết ngượng mồm nói mình theo chủ nghĩa duy vật??? Gan to đến mức nào đây!
“Được rồi, bạn Bạch Chỉ ạ, xin bạn hãy đứng từ góc nhìn khoa học để phân tích thử xem tại sao chúng ta lại gặp phải tình huống này đi.” Nghiêm Vĩnh Cận cũng đặt mông ngồi xuống cạnh cậu.
“Cậu có chắc tôi giải thích xong cậu sẽ hiểu không?” Bạch Chỉ ném cho hắn ánh mắt hoài nghi.
Đ**! Đừng ai cản hắn! Hôm nay hắn phải vặt đầu thằng ranh này xuống kiểm tra xem trong đấy nhồi cái gì!
“Thật ra ấy mà, chỉ cần sau này đừng có nói chuyện với tôi nữa thì cậu sẽ phát hiện mấy chuyện duy tâm như thế giảm bớt ngay, thậm chí là không xảy ra luôn.” Bạch Chỉ để lại một câu rồi chậm rãi đứng lên vận động cơ thể “Nghỉ đủ chưa?”
“Là sao?” Nghiêm Vĩnh Cận thật sự bị Bạch Chỉ làm cho ngu người, cậu lúc nói cái này lúc nói cái nọ, rốt cuộc muốn làm gì chứ?
“Chạy!” Bạch Chỉ đột ngột lao xuống cầu thang, Nghiêm Vĩnh Cận cuống quýt đuổi theo sau cậu.
Giữa hành lang trống trải vang dội tiếng bước chân dồn dập của hai người, chạy một hồi, Nghiêm Vĩnh Cận đã không phân rõ âm thanh này rốt cuộc tới từ phía sau lưng hay phía trước mặt mình nữa. Tới khi tỉnh táo lại thì hắn thấy mình đã ở tầng một, mà Bạch Chỉ vẫn luôn chạy trước hắn lại không thấy bóng dáng.
“Bạch Chỉ?” Hắn ngóng tìm cậu khắp nơi “Bạch Chỉ!”
“Sao?” Bạch Chỉ thở hổn hển đáp. Do vận động mạnh mà gò má cậu ửng màu hồng nhạt, xinh đẹp cực kỳ, đáng tiếc lúc này Nghiêm Vĩnh Cận cũng chẳng có lòng dạ nào để ý, bởi cậu vừa chạy xuống từ một cầu thang khác!
Vậy… Vậy cái người ở phía trước hắn cả đoạn đường rốt cuộc là ai?
Hiển nhiên Bạch Chỉ cũng phát hiện vấn đề này. Cậu nở nụ cười: “Cậu tỉnh ghê nhỉ, chọn đường chạy cũng nghệ lắm.”
Đệt! Đang căng thì đừng có nói đùa được không? Cười sướng miệng chưa? Hắn đây hoàn toàn không thấy buồn cười chỗ nào cả!
“Sao… Sao cậu lại chạy xuống từ bên ấy?” Nghiêm Vĩnh Cận nuốt nước bọt, ngón tay trỏ vào Bạch Chỉ thoáng run lên.
“Nếu tôi bảo vì tôi không thích đi cùng cậu nên chạy xuống bằng cầu thang đấy thì cậu tin không?” Bạch Chỉ mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn.
Đúng lúc này, bên ngoài tòa nhà giảng đường bỗng dâng lên một làn sương mù dày đặc, những thân cây rải rác khắp sân trường rõ ràng ở rất gần nơi đây, thế nhưng hai người lại không thể nhìn rõ! Lớp sương mù kia tựa một sinh vật sống, từ từ tràn vào hành lang.
Trong sương mù dường như có những kẻ nào đó đang khúc khích cười, tiếng bước chân vui vẻ từng bước lại gần họ.
“Cậu… Cậu có nghe thấy không Bạch Chỉ?” Nghiêm Vĩnh Cận không sao nói chuyện lưu loát được nữa.
“Thính lực của tôi bình thường.” Bạch Chỉ vẫn còn tâm trạng đùa giỡn “Không thì hôm nay làm sao dẫn các cậu đi ăn gà được?”
Nghiêm Vĩnh Cận nghĩ tốt nhất mình nên câm miệng, hắn có cách nào để giao tiếp bình thường với Bạch Chỉ hay sao? Có hay sao?
Mặc làn sương mù dày đặc, hai người dần dần có thể nhìn thấy vài bóng học sinh đang nô đùa chạy đuổi nhau trong hành lang phía trước. Những bóng dáng đó ngày càng rõ ràng, thậm chí có thể nhìn ra cả quần áo của bọn họ – đó không phải đồng phục của học sinh các khóa gần đây, là kiểu dáng rất cũ kỹ. Một nữ sinh trong số họ có vẻ đã phát hiện ra sự tồn tại của Nghiêm Vĩnh Cận và Bạch Chỉ, cô ta quay đầu lộ ra gương mặt trắng nõn, nhe hàm răng trắng hếu toe toét cười với hai người.
Tuy hình ảnh này không đáng sợ, thế nhưng Nghiêm Vĩnh Cận vẫn nổi hết da gà. Nụ cười của nữ sinh kia càng thêm sung sướng, cô ta giơ tay vẫy vẫy bọn họ.
Đầu óc Nghiêm Vĩnh Cận bỗng nhiên trống rỗng, bất giác nhấc chân bước về phía những bóng hình kia. Có điều chưa đi được mấy bước, cổ tay hắn đã bị Bạch Chỉ túm chặt: “Nghiêm Vĩnh Cận!”
Cùng lúc đó, âm thanh cười cợt càng lúc càng gần, sương mù cũng đậm đặc hơn, không chỉ bao phủ đám người nọ mà ngay cả các đồ vật bày biện trong hành lang cũng không thấy được nữa. Nghiêm Vĩnh Cận thậm chí có cảm giác như những kẻ xa lạ ấy đang ở ngay bên cạnh mình, dán sát cánh tay mình, nhìn chằm chằm vào mình và Bạch Chỉ, sẵn sàng nhào tới bất cứ lúc nào…
Bạch Chỉ cảm nhận được bắp thịt trên cổ tay nằm trong tay mình gồng lên – Nghiêm Vĩnh Cận đang rất căng thẳng.
“Xem ra dạo này tình hình ô nhiễm không khí nghiêm trọng quá rồi, bọn mình là người dân đô thị có ý thức tốt, chắc là phải gọi hotline của chủ tịch thành phố để khiếu nại một câu.”
Giờ hắn nên cười phối hợp với Bạch Chỉ hả? Ha ha ha…
Tiếng cười của học sinh xung quanh họ càng lúc càng lớn, nó dần dần không còn là tiếng cười sung sướng nữa mà trở nên thê lương, nửa như tiếng khóc nửa lại như kêu gào thảm thiết, chói tai vô cùng. Hiện tượng kỳ quái này khiến Nghiêm Vĩnh Cận cực kỳ sợ hãi, trái tim đập nhanh như muốn văng lên tới cổ họng.
“Hai ông ở đấy làm gì đấy?” Thanh âm của La Hạo bất ngờ ập tới. Tiếng cười và sương mù chớp mắt tan biến, chỉ có hai người họ hệt như kẻ đần độn đứng sau lớp cửa khóa chặt của tòa nhà giảng đường, đối diện với La Hạo và Trình Vĩ ngơ ngác bên ngoài cửa. Phải mất một lát La Hạo mới phản ứng được, chỉ vào họ mà hỏi đầy khó hiểu: “Đậu má đậu má! Hai ông đi vào kiểu gì! Đại ca của tôi ngầu vãi!”
Có ma nó biết làm sao hắn vào được đây! Ha, đúng là ma biết thật!
La Hạo và Trình Vĩ giúp họ gọi ông bác bảo vệ tới thả hai người ra. Nhìn tình cảnh trước mắt, bác bảo vệ cũng vô cùng tò mò muốn biết hai ông tướng này làm sao chui vào được.
“Cháu quên sách giáo khoa trong lớp, muốn vào lấy nên trèo cửa sổ ạ.” Bạch Chỉ giải thích.
Ông bác ngẩng đầu, cửa sổ tầng một đều lắp song sắt mà…
“Lần sau tuyệt đối không được như thế, muốn vào thì gặp bác mà mượn chìa, leo trèo nguy hiểm quá!”
Bạch Chỉ và Nghiêm Vĩnh Cận gật đầu có lệ.
“Uầy uầy, anh Nghiêm, rốt cuộc hai ông vào bằng cách nào đấy?” Lý do thoái thác đó chỉ lừa được bác già gác cổng, La Hạo còn lâu mới tin.
“Trèo vào thôi.” Nghiêm Vĩnh Cận mệt mỏi đáp.
“Trèo? Ông trèo vào làm gì?” La Hạo không đoán ra.
Nghiêm Vĩnh Cận vốn đang rất phiền não lại gặp La Hạo không ngừng gặng hỏi, hắn không nhịn được nổi cơn tam bành: “Cút sang một bên đi, hỏi gì mà hỏi lắm thế!”
La Hạo rụt cổ một cái, vẫn chưa từ bỏ ý định điều tra. Cậu ta giảm tốc đi ngang hàng với Bạch Chỉ: “Này, anh bạn, hai cậu vào trong làm gì đấy?”
Thừa dịp La Hạo đang bám lấy Bạch Chỉ, Trình Vĩ lén lút chọc Nghiêm Vĩnh Cận: “Không muốn nói với thằng Hạo thì cũng nên nói với tôi chứ? Rốt cuộc có chuyện gì?”
Nghiêm Vĩnh Cận suy tư một lát, quyết định bỏ bớt phần quan trọng, thuật lại đơn giản một chút: “Tôi gặp ma.”
“Gì?” Trình Vĩ tỏ thái độ không thể tin nổi.
“Thật.” Nghiêm Vĩnh Cận vò đầu bứt tai “Nếu không thì ông nói xem tôi làm sao vào được? Cửa còn đang khóa kìa, ông tưởng tôi rảnh quá hóa rồ trèo tường chơi chắc, nghĩ tôi là người nhện à?”
Trình Vĩ nhanh chóng bình tĩnh lại: “Theo tôi nhớ thì không phải ông có đeo một miếng ngọc bội hả, có lần ông còn bảo đấy là đồ mẹ ông đi cầu ở miếu về cho, được khai quang rồi.”
“Cái đấy á, không biết tại sao lại bị nứt.” Nghiêm Vĩnh Cận quả thực từng đeo một miếng ngọc “Tôi cũng chẳng nhớ là phát hiện vào tuần trước hay lúc nào ấy, sợ nó vỡ nên tôi tạm cất ở nhà.”
“Thế có phải mấy chuyện tà ma này xảy ra sau khi ông tháo ngọc ra không?”
Nghiêm Vĩnh Cận cẩn thận ngẫm nghĩ: “Không phải, trước đấy cũng có rồi.”
Thế nhưng cụ thể là lúc nào? Nghiêm Vĩnh Cận có thể khẳng định – là sau khi đụng phải Bạch Chỉ.
“Dù sao tôi thấy mang theo ít đồ trừ tà gì đấy vẫn hơn. Ông về hỏi mẹ xem có sửa được không.”
Nghiêm Vĩnh Cận ừ một tiếng, cũng không để bụng lắm. Nếu trước đây nghe thấy mấy lời này thì chắc chắn hắn sẽ nói ngay: bây giờ là năm 2019 rồi, từ ngày thống nhất đất nước đến giờ không có thứ gì được phép thành tinh, làm ơn đừng có mê tín dị đoan nữa nhé?
Có điều nếu phải xác định có thứ gì khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ, đó chính là cái người tên Bạch Chỉ.