Đếm Ngược Đau Thương

Chương 40: Nhún nhường-một loại dư vị đắng chát của tình yêu



Trên màn ảnh, Vương Trích trong chiếc áo măng tô rộng lớn, miệng không ngừng nói, còn kết hợp cả động tác minh họa, chỉ hận không thể minh oan cho mình: "Thật ra sự việc hôm ấy không như mọi người nghĩ. Người tôi đưa vào phòng là diễn viên chính trong đoàn của tôi, Từ Tư Miểu. Cô ấy bị chuột rút không đi được nên tôi mới phải kéo cô ấy vào, tôi là người đã có vợ, sao có thể công khai ôm ấp cô ấy?"


Có phóng viên kiên quyết không buông, tiếp tục truy hỏi: "Vậy còn người Lục Dương đưa vào bệnh viện, cô ấy cũng là Từ Tư Miểu sao?"


Vương Trích cười, ông ta đang đắc chí vô cùng: "Phải, hôm đấy Lục Dương cũng đến, chính cậu ấy đã giúp tôi đưa Từ Tư Miểu đến bệnh viện."


"Còn cảnh Lục Dương tức giận đá cửa phòng ra thì sao? Nếu việc ông làm là lẽ đương nhiên, sao cậu ấy phải tức giận như vậy?" Phóng viên này rata thông minh, biết nắm bắt trọng điểm câu chuyện, không những không hùa theo những người khâc mà còn lựa ra được vấn đề người dân đang quan tâm.


Vương Trích đăm chiêu, cố tìm ra lời giải thích hợp lý: "Tôi không muốn thông báo tin này ra bên ngoài. Nhưng đến đường cung rồi, đành phải nói cho mọi người biết vậy." Ông ta tỏ vẻ bứt rứt: "Lục Dương và Từ Tư Miểu đang hẹn hò, mà Lục Dương hay ghen, vậy nên khó tránh khỏi."


Lời nói của Vương Trích khiến ký giả ngơ ngác, đây là chuyện họ không bao giờ nghĩ đến. Tin tức này cũng đủ hot rồi a...


"Bộp", Dương Thần Sơ tức giận vứt điểu khiển xuống bàn: "Đúng là cáo già!"


Triệu Phương đứng bên cạnh vỗ vai cô: "Bình tĩnh lại."


Họ trăm lần ngàn lần không ngờ tên đạo diễn Vương này có thể ăn không nói phét như vậy.


Tin tức này từ khi đưa ra đã khiến cả làng giải trí bùng nổ, nó dẫn dắt những phóng viên, nhà báo đi theo một hướng khác, dần dần họ đã lãng quên chuyện của Dương Thần Sơ. Vốn lời nói của Vương Trích, nêu suy xét kỹ sẽ thấy có nhiều sơ hở, nhưng chính lời nói Lục Dương và Từ Tư Miểu đang hẹn hò của ông ta đã tung hỏa mù cho ký giả, khiến họ chỉ mai đi tìm thông tin theo chiều hướng này.


Bất ngờ hơn cả, là đối với quả bom nóng này, Lục Dương lại không có phát biểu gì. Người hàng ngày trả lời câu hỏi của phóng viên đa phần là Từ Tư Miểu, cô ta kiên quyết nhận định, đính chính mình và Lục Dương đã quen nhau năm tháng, chỉ là không công khai. Điều này càng khiến Dương Thần Sơ điên tiết hơn, cô thật sự khí nhịn nổi cơn tức này mà!


____


Tại Hoa Nghị Huynh Đệ, phòng của giám đốc...


Mạnh Lữ ngồi trên chiếc ghế da, cả bàn làm việc chất một đống tài liệu, tờ báo, ông ta xoa mi tâm. Mấy ngày nay, tin đồn về Lục Dương ngày càng nhiều, hôm qua ông ta lại biết được hợp đồng nhạc phim cho 'Phượng Hoàng lửa' mà ông ta giày công giành lấy cho Lục Dương lại bị anh ném đi không thương tiếc. Lục Dương tròn công ty là gà vàng, muốn gì được nấy, tài nguyên nhiều vô kể, nhưng quá đáng, lộng hành đến mức này là vượt qua giới hạn cho phép của ông rồi. Cậu ta giống như con ngựa hoang trên thảo nguyên mênh mông, nếu không nhanh chóng dùng dây cương kìm hãm cậu ta lại, chắc chắn con ngựa này sẽ quay lại đá bạn một vó đau.


Ông ném tập tài liệu xuống bàn, nhìn về phía Phong Triển: "Cậu xem, cậu làm quản lý mà lại để cậu ta làm chuyện này à!"


Phong Triển mặt mũi túi sầm, chuyện Lục Dương đơn phương hủy hợp đồng anh cũng biết, nhưng anh ủng hộ với quyết định của Lục Dương. Giả như họ ký hợp đồng, việc của Vương Trích chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Lục Dương sao? Là con cáo già Mạnh Lữ này chỉ biết nhìn vào lợi ích trước mắt mà bỏ qua hậu họa bên cạnh.


"Tôi đồng ý để Lục Dương hủy hợp đồng. Cá nhân tôi thấy chuyện này không có gì là sai cả."


Lục Dương nhàn nhã dựa người vào ghế, hai chân vắt chéo nhau, tay đan lại để trên đầu gối: "Tiền thiệt hại, tôi sẽ lấy của cá nhân. Không động đến tiền của công ty một xu."


Mạnh Lữ nhìn hai người này, anh một câu, tôi một câu, câu nào câu nấy đều đang chửi thẳng vào mặt ông thì càng không chịu nổi, ông cao giọng: "Hai người là đang tạo phản phải không?"


Lý Thấm đứng bên cạnh Lục Dương không khỏi bật cười, nói nhỏ: "Ông cũng chẳng phải vua."


Mạnh Lữ nghe được câu này thì mặt mày tối sầm lại: "Ở đây có chuyện của cậu sao? Cút!" Ông ta không làm gì được Lục Dương liền trút giận lên trợ lý của anh.


Lý Thấm biết mình đã hại chính mình, căng thẳng. Lục Dương lại nhẹ nhàng lên tiếng, thong thả vô cùng: "Người của tôi đương nhiên sẽ theo tôi. Bất cứ ai cũng không có quyền đuổi cậu ta đi."


Mạnh Lữ chỉ tay về phía Lục Dương: "Cậu, cậu..." Ông ta cứ ấp úng chữ 'cậu' mãi không xong. Cuối cùng dựa cả người vào ghế, tức giận đập bàn: "Nếu cậu còn không biết điều, tôi sẽ cắt giảm hết tài nguyên của ông, nếu tiếp tục không khiến cậu nghe lời, tôi sẽ đóng băng cậu." Ông ta bất lực cảnh cáo. Đến ngày hôm nay, Mạnh Lữ mới chợt nhận ra Lục Dương này quá nguy hiểm, chắc chắn cậu ta đã nắm kha khá quyền hành trong công ty này rồi. Ông mà còn không ra tay, có ngày chết trong tay cậu ta không chừng.


Phong Triển nghe Mạnh Lữ nói vậy, anh ta cười khẩy, đáy mắt lạnh lẽo: "Ông là đang trực tiếp uy hiếp chúng tôi?" Mạnh Lữ đã nói thẳng sẽ đóng băng Lục Dương, tức là khiến cho anh làm cũng như không làm, nói thẳng ra là nghệ sĩ bù nhìn, không được nhận bất kỳ hợp đồng, hay tham gia show giải trí nào, cũng không được chạy sang bên công ty giải trí khác. Điều này không khác với truy sát là bao.


"Các cậu phải biết, mấy người đều chỉ là quân dưới trướng của tôi. Lấy đâu ra quyền can thiệp sâu vào vấn đề sự nghiệp như vậy, đơn phương hủy hợp đồng, tự tiện qua lại với phóng viên, tôi hỏi mấy người để chức giám đốc này của tôi ở đâu?"


Phong Triển đứng dậy, vứt tập tài liệu xuống đất: "Vậy tôi hỏi ông, ông thừa biết rõ con người Vương Trích như thế nào, cớ gì còn bắt ép Lục Dương hợp tác với ông ta? Con mẹ nó, tôi là đang muốn tạo phản đấy." Phong Triệt mấy kiểm soát, chửi thề một câu.


Lục Dương nhìn hai người giương cung bạt kiếm trước mặt, anh đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, nhìn thẳng vào Mạnh Lữ, ánh mắt thấp thoáng ý cười như có như không: "Nếu giám đốc Mạnh đã không thích tôi đơn phương hủy hợp đồng như vậy. Được..." Anh dừng lại ở đây.


Mạnh Lữ nghe thấy lời Lục Dương, tưởng anh ngoan ngoãn thỏa hiệp, khuôn mặt giãn ra, nhẹ nhành khuyên bảo: "Tôi nói vẫn là cậu hiểu chuyện hơn. Chuyện này về sau,..."


Chưa đợi ông ta nói hết, Lục Dương đã ngắt lời, ngữ khí dửng dưng: "Tôi đơn phương hủy hợp đồng ký kết với Hoa Nghị Huynh Đệ, từ ngày hôm nay, Lục Dương tôi không còn là nghệ sĩ thuộc quyền quản lý của công ty giải trí này nữa. Buổi chiều, sẽ có người gửi hợp đồng đến cho ông. Tôi vi phạm hợp đồng trước hai năm, tiền bồi thường tôi sẽ chuyển cùng luôn với hợp đồng." Dứt lời, anh bước ra khỏi phòng, Phong Triển không có ý kiến gì, đưa mắt liếc nhìn Lý Thấm còn đứng đực một chỗ. Trước khi rời khỏi phòng, Lục Dương còn để lại một câu: "Phong Triển, Lý Thấm, nếu hai người muốn theo tôi, có thể xin từ chức ngay hôm nay."


"Được, cả hai chúng tôi sẽ xin nghỉ."


Mạnh Lữ không ngờ Lục Dương sẽ tuyệt tình như vậy. Ngày thường, ông chỉ thấy anh cười nếu, trêu đùa với nghệ sĩ khác, hầu như chưa bao giờ thấy anh tức giận, hôm nay, thấy Lục Dương tuyệt tình như vậy, rõ ràng khiến ông ta trở tay không kịp.


Khi trong phòng đã không còn một ai, ông ta tức giận xô hết tài liệu trên bàn xuống, cả căn phòng đồ đạc hỗn loạn.


Ba người không trở lại phòng nghỉ của Lục Dương mà đi thẳng ra đại sảnh. Xe là xe riêng của Lục Dương, không phải do công ty chu cấp, nên Lý Thấm vẫn có thể lái đi như bình thường.


Trong xe, Phong Triển vẫn khá bất ngờ với quyết định vừa rồi của Lục Dương. Anh hỏi: "Cậu không thấy quyết định này liều mạng quá sao. Nói gì đi nữa, cũng sắp trao giải rồi, giờ rời đi, có chút tai tiếng."


Lục Dương biết Phong Triển đang lo lắng điều gì: "Không sao, tuần trước tôi đã thu mua công ty giải trí Star rồi."


Phong Triển không ngờ anh đã sắp xếp chu toàn mọi chuyện trước. Star là công ty giải trí mới nổi, tuy không quá mạnh như Hoa Nghị Huynh Đệ nhưng cũng là đối thủ đáng gờm. Mấy hôm trước anh có nghe quá chuyện bên đó đổi tổng giám đốc, không ngờ lại là Lục Dương.


"Cậu đã sắp xếp mọi việc hết rồi, chủ chờ thời cơ thôi phải không?" Phong Triển suy đoán.


"Phải."


Anh nhìn ra cửa sổ, cuối tháng mười hai, tuyết rơi khá nhiều, bất giác anh nghĩ đến cô gái sợ lạnh kia, liệu cô có biết tự chăm sóc bản thân mình không? Hay chỉ ăn uống sơ sài, mặc qua loa rồi lại ở chỗ nào đó lâm bệnh?


Hai người chỉ là vô tình bất đồng quan điểm, không ngờ giận nhau đã hơn một tuần. Trong khoảng thời gian ấy, lượng công việc của anh rất nhiều, không thể gọi điện cho cô được. Bất quá mới có hôm được thư giãn, gặp được cô trên phố, muốn làm hòa với cô, không ngờ lại bị cô nhẫn tâm xua đuổi, anh không khỏi chua xót, cảm thấy bản thân mình quá thất bại.


Phong Triển nhận ra tâm trạng Lục Dương không tốt, anh ta biết chắc Lục Dương đang suy nghĩ về chuyện với cô phóng viên kia. Anh ta định lên tiếng thì bất ngờ, Lục Dương nói trước: "Tin đồn giữa tôi với Từ Tư Miểu, làm phiền anh giải quyết. Tôi không muốn cô ấy hiểu nhầm."


Tin đồn giữa nghệ sĩ này với nghệ sĩ nọ là chuyện xảy ra cơm bữa trong giới giải trí. Trước đây, Lục Dương cũng gặp phải trường hợp này hai, ba lần, thông thường anh sẽ mượn gió bẻ măng, đưa tên tuổi mình lên cao đồng thời triệt để làm tan biến mấy tin đồn kia, chưa từng thấy lần nào anh kiên quyết dập tắt tin đồn đến như vậy.


Lý do mười phần là vì Dương Thần Sơ, anh nói không muốn cô ấy hiểu nhầm, đây là đang muốn nói sợ tin đồn này sẽ khiến Dương Thần Sơ hiểu lầm?


"Được."


Lý Thấm ngồi phía trước lái xe, không khỏi nhìn qua gương chiếu hậu, bất giác thấy ánh mắt đượm buồn của Lục Dương. Thời gian trước, Phong Triển bận bồi dưỡng mấy thực tập sinh, không có nhiều thời gian ở bên Lục Dương, đa phần là Lý Thấm đi bên cạnh. Chuyện giữa anh ấy và Dương Thần Sơ, anh là người hiểu rõ nhất. Kỳ thật đêm hôm đấy, tận mắt anh đã trông thấy cảnh Lục Dương bị Dương Thần Sơ đuổi đi như thế nào?


Bạn thử nói xem, một con người cao cao tại thượng như vậy, hào quang sáng chói như vậy, trong lúc bận rộn nhất, vẫn luôn nhớ đến người con gái mình yêu. Dẹp hết công việc lại, muốn quan tâm cô ấy nhưng đổi lại là bị cô ấy chán ghét, xua đuổi, vậy mà vẫn một mực quan tâm, gọi khác đàn ông khác tới giúp đỡ. Nếu không yêu thật lòng, liệu có bao giờ nhún nhường như vậy?


Hết chương 40


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.