Đếm Ngược Đau Thương

Chương 48: Thần thoại Endless love



Khi bạn tự quấn mình vào tình yêu, lí trí của bạn đều trở nên vô ích, bạn luôn thấp thỏm, lo âu về người đó, bạn sợ tình yêu bạn cố gắng gìn giữ rồi sẽ có một ngày tan thành bọt biển trong đại dương bao la. Dương Thần Sơ tự nhận mình là người như vậy, cô đã tự khinh bỉ bản thân mình ích kỷ vô số lần. Nhưng hành động ngày hôm nay của Vương Tiểu Mai giống như cơn mưa rào ngày hạ, rủ xuống câu chuyện này vô vàn giọt nước long lanh, thổi bay cát bụi, xua tan bức bách, để khi tạnh mưa, mọi chuyện trở nên sáng tỏ, lớp không khí bụi bặm trước mắt khiến cô mơ hồ đã bị xóa đi. Trong lòng cô trở nên thanh tĩnh đến lạ, tảng đá nặng trĩu đè nặng tâm trí cô suốt mấy ngày qua đã rơi xuống, trả lại một Dương Thần Sơ sáng suốt, vô tư.


_____


Biểu hiện mấy ngày nay của Dương Thần Sơ khiến Lục Dương phát giác ra, có lẽ cô đã vô tình biết được chuyện xảy ra ở Cáp Nhĩ Tân. Theo mạch suy đoán của mình, anh nhờ một người bạn thân là thám tử tư theo dõi Vương Tiểu Mai, không ngờ lại thấy được cô ta chủ động hẹn gặp Dương Thần Sơ. Chỉ trách anh quá hấp tấp mà làm hỏng mọi chuyện, anh lại quên mất ánh mắt của Vương Tiểu Mai ngày hôm ấy, gian xảo, lừa lọc, mưu mô.


Công việc tuần này đã làm được kha khá, Lục Dương tựa người vào ghế, vặn xương cốt đã tê rần vì ngồi lâu. Không khí trong phòng dần oi bức, bên ngoài nắng nóng vô cùng, nhiệt độ như muốn thiêu cháy cả con người. Anh đến chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp, dòng khí mát nhanh chóng tỏa ra, hòa cùng với khí nóng trong phòng, cảm giác hư ảo.


Điện thoại reo, anh nhìn tên người gọi, là Dương Thần Sơ. Anh không chần chừ, lập tức nhận máy:


"Dương Thần Sơ..."


"Lục Dương..."


Hai người không hẹn mà cùng nhau gọi tên đối phương. Anh cười trầm thấp một tiếng, hiển nhiên rất thích sự tâm linh tương thông này: "Em nói đi."


Điện thoại im lặng một hồi, lúc sau, cô mới lên tiếng, giọng điệu dường như là gượng gạo: "Lục Dương, tối hôm đấy, anh ở khách sạn ở Cáp Nhĩ Tân, em nhìn thấy rồi."


Lục Dương biết cô đã nhận ra mọi chuyện: "Anh xin lỗi." Theo thói quen, anh xoay xoay cây bút bi trên tay, từng vòng, từng vòng, rất có nhịp điệu, rõ ràng, dứt khoát, giống như suy nghĩ trong đầu anh lúc này: "Hôm đấy chỉ là sự cố. Cô ta bị đẩy xuống nước vô tình kéo anh theo, anh theo bản năng vung tay ra bơi..."


Dương Thần Sơ cắt lời anh: "Em hiểu." Cô biết anh không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cô. Với tính cách của anh, nếu không còn tình cảm với cô, anh chắc chắn tuyệt tình mà nói thẳng, tuyệt đối sẽ không lén lút sau lưng cô làm chuyện bỉ ổi với người phụ nữ khác như vậy. Trước đây cô để tâm chuyện này là bởi vì anh giấu diễn, không nói cho cô biết, hơn hết vì đột nhiên chứng kiến hết thảy, tâm trí nhất thời bị làm lu mờ, suy đoán linh tinh. Đúng là thông minh cả đời một phút ngu xuẩn!


"Tối nay, anh về được không, mẹ anh cũng rất nhớ anh." Cô nói, giọng điều gần như là nũng nịu, cầu mong anh về nhà.


Lục Dương nhìn công việc, còn không nhiều, trong tuần sau đủ để hoàn thành theo kế hoạch đã định, anh đồng ý: "Được. Mẹ nhớ anh hay em nhớ anh?" Anh bắt đầu giở trò, trêu chọc cô.


"Em nhớ anh." Cô tự nhiên nói.


Lục Dương cười, hài lòng với đáp án này. Trong điện thoại lại vang lên tiếng của cô: "Nhưng so với anh, em càng nhớ thân thể cường tráng của anh hơn." Chưa kịp chờ anh phản ứng lại, cô đã nhanh nhẹn tắt máy.


Lục Dương nhoẻn miệng cười, cô gái này là muốn bị trừng phạt đây mà, thản nhiên nói năng không kiêng nể như vậy.


____


Cách ngày ra bài hát mới ba ngày, Lục Dương nhận được lời mơi tham gia chương trình Happy Camp. Đây là chương trình nổi tiếng của không chỉ đài Hồ Nam mà còn là món ăn tinh thần không thể thiếu của người dân cả nước. Nói chính xác thì Lục Dương lớn lên nhờ xem Happy Camp. Giờ cũng có ngày anh trở thành khách mời của chương trình này, trong lòng có một dư vị khó tả.


Trong buổi diễn tập, một diễn viên đời mời tới vì có việc đột xuất mà phải rời đi, không thẻ tham gia vào buổi chúng thức được, đạo diễn trong lúc này nhất thời không thể lập tức tìm khách mời khác thay thế, đành phải lấy tạm một thực tập sinh của đài tham gia vào.


Lục Dương đi qua, vô tình nghe thấy ý định ấy, anh dừng lại, nói với đạo diễn: Đạo diễn, ông định dùng thực tập sinh thay thế sao?"


Đạo diễn thở dài, có vẻ không vui khi chương trình xuất hiện những trường hợp như vậy: Không còn cách nào khác. Tôi cũng đâu thể hoãn chương trình lại, vé cũng đã bán đi rồi, thêm một thực tập sinh vào không làm rối loạn kịch bản, cậu yên tâm." Đạo diễn tưởng Lục Dương e dè việc rối loạn kịch bản, ông vẫn nghe danh tiểu thiên vương này là người tuân thủ nguyên tắc, yêu cầu công việc ở độ hoàn mỹ rất cao.


Lục Dương làm bộ ngạc nhiên, anh ngồi tạm xuống một chiếc ghế gần đạo diễn, thương lượng: "Vậy tôi có thể mời một người bạn tới thế chỗ trống kia không?"


"Chuyện này..." Đạo diễn chần chừ, mời người mới đến liệu họ có theo kịp tiến độ không. Đâu thể đứng trên sân khấu như trời chồng được.


Lục Dương mỉm cười: "Ông không cần lo, cô ấy theo kịp được với tiến độ của chúng ta. Đoạn diễn tập ngày hôm nay tôi cho cô ấy xem trước là được. Ngày thường cô ấy hoạt bát, dễ gần, vui tính, chắc chắn không làm ông thất vọng."


Đạo diễn gật đầu: "Được rồi. Vậy ngày mai cậu cứ mời người bạn đó đến, nhớ nói tên tuổi trước cho bên biên kịch để họ báo với những người khác nhé." Đạo diễn dặn dò chu đáo. Lục Dương nghe xong, cảm ơn đạo diễn rồi ra về.


Dương Thần Sơ chắc chắn biết được tin này sẽ rất vui, khi biết anh được mời tới Happy Camp, cô ấy đã vật anh xuống giường, hét lớn đến nỗi hai tai anh sắp nổ đến nơi, không biết đến lượt mình, cô ấy sẽ kích động như thế nào. Anh muốn dành tặng điều này như một món quà, món quà thay lời xin lỗi.


Quả như như anh dự đoán, Dương Thần Sơ nghe được tin vui đến nỗi cười không ngớt. Nhưng lúc sau, như chợt nghĩ đến điều gì, cô lại im lặng: "Thân phận em có chút vấn đề."


Anh đã tính đến điều này, an ủi cô: "Không sao, anh đã nói với bên biên kịch, họ sẽ xử lí thập toàn thập mỹ cho em. Chiều này khi nào đến Trường Sa nhớ báo anh, anh cử Lý Thấm tới đón em."


"Được, giờ em đang ở sân bay rồi. Có gì nói sau nhé."


"Anh chờ em." Ba chữ này khiến Dương Thần Sơ cảm thấy ấm áp, giống như có một ly rượu vang đỏ từ từ đổ vào cơ thể cô, khiến cô hình như có chút say, mơ hồ.


Đến Trường Sa là hai giờ chiều, nơi đây lúc này có vẻ mát mẻ hơn Bắc Kinh đôi chút, cơn gió mang theo khí nóng thổi phà vào mặt, bỏng rát. Lý Thấm quả nhiên là trợ lý lâu năm bên cạnh Lục Dương, làm việc luôn đúng giờ, cô vừa kéo vali ra khỏi sân bay, còn chưa kịp cảm nhận rõ không khí của Hồ Nam, đã thấy anh ấy lái một chiếc xe màu trắng tới. Chiếc xe này không phải cái ngày thường Lục Dương hay đi, nhưng cô nhận ra biển số xe.


Dương Thần Sơ bước lên xe, Lý Thấm mỉm cười, lái xe đi. Hai người nói chuyện một lúc thì tới khách sạn đã đặt trước đó.


Ngày hôm sau, Happy Camp diễn ra bình thường như mọi khi, người xem đến đông hơn bình thường một chút, khách mời hôm nay toàn là diễn viên, ca sĩ nổi tiếng. Thân phận của cô không hề được giấu đi, tổ biên kịch đã sửa lại một số chi tiết cho phù hợp, chiều hôm qua trong buổi tập cuối, mọi người đã quen với cô.


Khách mời được chia làm hai đội, lần lượt tham gia vào ba trò chơi của chương trình. Không biết là trùng hợp hay cố ý, Dương Thần Sơ được sắp vào cùng một đội với Lục Dương. Cô nghĩ là vế sau, chắc anh lo lắng cô sẽ bị maya người khác e dè thân phận mà không thật sự quan tâm đến cô.


Tham gia Happy Camp rất vui vẻ, cuối cùng cũng đến lượt trò chơi cuối cùng, là trò vô cùng quen thuộc, 'xin lỗi, nhường đường một chút'. Tiết mục của cả hai đội đều đã diễn ra hai phần ba, còn lại hai tiết mục cuối cùng, quyết định thắng thua của hai đội. Toàn bộ sân khấu đều sục sôi, bởi tiết mục này là của Lục Dương.


Thầy Hà giới thiệu người tham gia diễn trước: "Cuối cùng là tiết mục của Lục Dương cùng Dương Thần Sơ, mọi người nhớ bình chọn cho phiếu xanh nha."


Trong tiết mục này, Lục Dương không hát ca khúc của chính mình mà lựa chọn một ca khúc xưa, nhạc phim nổi tiếng trong bộ phim của Hồ Ca, 'thần thoại', nhưng phần nhạc sẽ được kết hợp với bản piano của nó: Endless love.


Cả sân khấu rơi vào yên tĩnh, tiếng đàn piano vang lên du dương như tiếng gió từ rừng trúc xa xôi vong lại, trong sáng, thanh mảnh vô cùng.


Tiếng hát của Lục Dương cất lên, mọi người lập tức hô hào.


"Giải thoát cho anh, khỏi sự chờ đợi bí ẩn nhất này


Từng ngôi sao rơi xuống, ngọn gió ko ngừng lay


Cuối cùng cũng đã lại đc ôm em trong vòng tay


Đôi trái tim cùng rung động


Hãy tin tưởng anh, trái tim chân thật ko bao giờ đổi thay


Đợi chờ ngàn năm với lời hứa của anh


Dù cho phải trải qua bao mùa đông giá buốt


Anh quyết ko bao giờ từ bỏ."


Dương Thần Sơ ở bên trong bắt đầu căng thẳng, không hiểu sao khi cầm micro trên tay, cô có một cảm giác quen thuộc, là đau xót, là gợi nhớ. Lời hát của Lục Dương dần hết, tiếp đến là lời của cô.


Cô chậm rãi bước ra, cất tiếng hát:


 
"Mãi mãi nắm chặt lấy đôi tay này của em


Đợi chờ kiếp sau tương ngộ hai ta lại tiếp tục tình yêu này


Tình yêu này dù cho có làm em đau đớn đến mấy


Cũng nguyện đc cùng anh ngánh chịu


Ngay đến cả một câu nói : em yêu anh


Cũng chẳng thể nói ra đc nữa rồi"


Mọi người dưới sân khâu rõ ràng ngạc nhiên không ngớt. Ngay cả Thầy Hà cũng đứng dậy, miệng mở tròn về phía khán giả, ý nói tôi cũng không ngờ sẽ như vậy.


Tiếng hât của cô trong treo vang lên, rất giống tiếng suối chảy róc rách, từng câu từ cô hât ra đều chan chưa tình cảm, hòa cùng giọng hât thiên phú ấy, khiến người nghe như được sống cùng nhân vật.


Cô nhìn vào mắt anh, người đàn ông trong bộ trang phục cổ trang, anh tuấn phi phàm, anh không ngạc nhiên mà ngược lại ánh mắt đong đầy sự tự hào, giống nhue anh đã dự đoán trước được giọng hát của cô vậy. Hai người hát đối đáp nhau, nhìn thật sự rất giống một đôi tình nhân đang hồi tưởng lại quá khứ đẹp đẽ trước đây. Khi cả hai người cùng hát, tiếng hát đi sâu vào lòng người, sân khấu bắt đầu có người chảy nước mắt, mắt đỏ hoe.


"Hãy để tình yêu đó trở thành


Bông hoa nở mãi ko tàn trong trái tim anh và em


Vượt qua cả ko gian lẫn thời gian


Anh quyết sẽ ko cúi đầu trước số phận


Mộng ước mãi mãi ko từ bỏ."


Khi màn trình diễn sắp kết thúc, đây là lời hât cuối cùng của Dương Thần Sơ. Cô cầm micro, uyển chuyển chuyện động trong làn váy thướt tha, thâm tình hát, mắt bất giấc hoen đỏ, rồi cứ thế nước mắt như từng hạt trân trâu lặng lẽ rơi xuống. Khi cô hát đến chữ cuối cùng, cảm xúc đã không thể kìm nén nổi, ngồi gục hẳn xuống sân khấu.


Câu cuối cùng trong bài hát là của Lục Dương, anh đi đến, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đưa micro lên miệng:


"Tình yêu là thứ duy nhất trong tim anh


Một thần thoại tuyệt đẹp ko bao giờ đổi thay."


Sân khấu chỉ còn lại tiếng piano vang vọng lại, Lục Dương vẫn ôm cô trong lòng, hơi thở như ánh mạ của anh bao bọc lấy cô, bao bọc lấy sự sợ hãi đang dâng trào trong tâm trí cô, anh không nói một lời, cứ thế đan an ủi, vỗ về cô.


Sau một phút im lặng, thầy Hà kích động đến nỗi bước lên sân khấu: "Màn biểu diễn này hoàn toàn không có diễn rập trước, không có diễn tập trước. Đây hoàn toàn là liveshow, liveshow."


Tạ Na cũng hưng phấn bước lên, khóe mắt còn hoen đỏ, có lẽ cô ấy cũng cảm động trước màn biểu diễn vừa rồi: "Quá cảm động rồi đi. Vòng này chúng tôi thắng chắc."


Kết thúc bỏ phiếu, quả nhiên đội Lục Dương chiến thắng, mọi người vẫn còn nói chuyện về màn biểu diễn vừa rồi. Thầy Hà vẫn còn ngạc nhiên chưa dứt, giống như nhà PR chỉ hận không thể đem sản phẩm của mình tặng không cho khác hàng: "Buổi chiều hôm qua, trong lúc diễn tập, Lục Dương cậu ấy nói màn biểu diễn của em không cần diễn thử trước, tự em sẽ cùng Dương Thần Sơ tập trước. Mới đầu tôi còn lo lắng, tưởng giọng hát của Thần Sơ có vấn đề, ai ngờ cô ấy lại hát hay đến như vậy, hai người lại phối hợp tuyệt vời đến như thế chứ."


Lục Dương làm bộ mặt tội nghiệp, còn khoa trương ôm lấy tim, khiến khán giả ở dưới cười: "Thầy Hà, anh lại nghi ngờ khả năng của em."


Chỉ sau hôm đấy, đoạn video về 'thần thoại' hôm đấy đã lan truyền khắp weibo, hàng vạn lượt bình luận ở dưới, lời khen không ngớt, có người bắt đầu tò mò tìm hiểu thêm về cô phóng viên có giọng hát thiên phú này. Dương Thần Sơ bất giác trở nên nổi tiếng, cô không ngò tên tuổi của mình còn được ghép chung với Lục Dương. Có người còn mạnh bạo nói: "Tôi chổng mông đẩy thuyền hai người này a, tình ý nồng nàn, nhìn xem ánh mắt kia kìa, không lừa ai được mà." Bình luận đó nhanh chóng lên top comment, mọi người cũng bắt đầu hùa theo.


Hết chương 48


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.