Đếm Ngược Đau Thương

Chương 89: Là hư ảo hay hiện thực?



Trời bắt đầu đổ cơn mưa rào,  Lục Dương dẫn Dương Thần Sơ vào trong xe,  anh tìm khăn ở phía sau,  lau khô giọt nước vương trên tóc cho cô.  Dương Thần Sơ khịt mũi một cái thật mạnh,  cô ngẩng mặt lên: "Bố,  tiểu Sơ khóc có xấu không? "


"Em nói xem? " Lục Dương không trả lời trực tiếp mà chỉ hỏi vậy rồi tiếp tục lau đầu cho cô. "Ngoan,  không khóc nữa,  anh đưa em về nhà ăn tối nhé? " Từ lúc cô bị bệnh,  anh luôn nói chuyện với cô nhẹ nhàng,  ngữ điệu cưng chiều nhất.


Về nhà,  tâm trạng Dương Thần Sơ không tốt hơn là bao,  ngay cả khi ăn tối,  cô nói rất ít,  im lặng ăn xong,  ngồi chờ anh kết thúc bữa tối rồi mới đứng dậy,  trở về phòng của mình. Lục Dương mở cửa phòng,  anh thấy cô nằm co ro trong chăn,  cô trùm chăn kín đầu,  cả người như con kén nhỏ.  Anh đi đến bên cạnh,  từ phía sau ôm lấy cô.  Anh tựa cằm lên tóc cô,  mùi hương nhè nhẹ từ dầu gội đầu thoang thoảng khiến anh dễ chịu hơn.


"Không sao nữa,  không sao nữa đâu.  Cô ấy có lẽ mệt mỏi quá rồi nên muốn yên nghỉ sớm hơn một chút thôi mà. "


"Con không biết chị ấy,  nhưng nhìn ảnh chị ấy,  tự dưng con rất buồn. " Cô noi bằng giọng mọi,  nghe giống như người bị cảm cúm: "Bố,  khi con người chết rồi,  họ sẽ đi đâu? "


Lục Dương ôm chặt cô hơn,  cọ cọ cằm lên toa cô,  anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Họ sẽ đến bên người họ yêu thương. "


"Thật sao? "


"Ừm, thật." Anh cúi đầu xuống thấp hơn: "Mai cùng anh đi gặp fan nhé? " Anh nghĩ đưa cô đi đến nơi đông người,  cùng trò chuyện với người khác sẽ giúp tâm trạng cô tốt hơn.


Dương Thần Sơ vẫn mang trong mình tâm lý của đứa trẻ năm tuổi,  nỗi buồn,  niềm vui thoáng đến đi mau,  nghe thấy được đi chơi,  cô đã vui vẻ hơn: "Nơi đó có vui không ạ? "


"Không phải em đến là sự biết sao. "


Dương Thần Sơ quay người lại,  cô ôm chặt lấy ấy,  thủ thỉ: "Bố,  tiểu Sơ yêu bố nhất trên đời. " Cô rúc vào người anh như gấu con,  mũi hít hà: "Bố,  trên người bố có một mối hương rất dễ chịu. " Cô như phát hiện ra lục địa mới,  càng hít sâu hơn,  dường như muốn hét cả người anh vào mũi của mình.  Cô cười nắc nể,  kích động tâm trí anh.  Lục Dương nín nhịn,  anh rất muốn hôn cô,  nhưng nghĩ tới tiếng 'ba' mà cô gọi,  anh lại không thể làm được.  Đành để cho cô ngủ say rồi tắm nước lạnh vậy.


Sáng hôm sau,  Lục Dương để thím Vu trông chừng Dương Thần Sơ,  còn anh cùng Phong Triển và Lý Thấm đến buổi họp báo,  anh không muốn cho cô tiếp xúc nhiều với giới truyền thông.


Tin tức Lục Dương giải nghệ đúng là quả bom nặng ký,  đánh ầm vào giới showbiz,  gây nên trận hồng thuỷ lớn,  có người vui,  có kẻ buồn,  có người tiếc nuối.


Người hâm mộ sau khi biết tin này phản ứng rất dữ dội.  Lục Dương chỉ tự mình đăng một satus lên Weibo,  nội dung đơn giản,  ngắn gọn,  nhưng lại ủ ấm lòng fan.


"Tối nay,  sáu giờ,  hẹn gặp các bạn tại Lư Sơn,  vé vào miễn phí.  Lục gia chúng ta cùng nói chuyện, được không? "


Bên dưới là một loạt bình luận,  đa số là mọi người đều nửa vui nửa buồn,  kích động đồng ý,  cuối bình luận lại thêm icon mặt buồn.


Năm giờ,  Lục Dương đỡ chuẩn bị xong,  anh ăn mặc rất đơn giản,  một chiếc quần âu ống rộng,  áo nỉ màu đen,  khoác thêm một chiếc áo bánh tô màu xám tro.  Dương Thần Sơ cũng đã mặc đồ xong,  hai người lên xe đến Lư Sơn.


Khi Lực Dương tiến vào,  anh bước lên sân khấu,  nơi này vẫn chưa có ai,  anh đến sớm hơn dự tính rất nhiều. Phía dưới sân khấu là một mảng tối,  Lục Dương đứng trên sân khấu,  ánh sáng xung quanh bao trùm lấy anh.  Tình cảnh này rất giống với trước đây,  khi anh mới ra mắt công chúng,  số người hâm mộ ít đến đáng thương.  Mỗi lần tổ chức concert, khán giả ở dưới rất ít,  chỉ lắc đầu vài người.  Giờ mới đó đã qua gần mười năm,  không ngờ lần cuối cùng anh được đứng trên sân khấu lại lặp lại hoàn cảnh mười năm trước.


Dương Thần Sơ đứng bên cạnh,  thấy phía dưới tối om,  cô từ trên sân khấu nhảy xuống phía dưới,  xoay người đối mặt với anh,  cô cười lớn: "Bố,  con rất thích nơi này! "


Cô vừa dứt lời,  cánh cửa phòng cũng được mở ra,  ánh đèn đường yếu ớt chiếu vào,  hắt bóng người đổ xuống mặt đất.  Kế đó là tiếng người la lớn: "Lão Lục,  chúng em tới rồi! "


Khoảng hơn mười cô gái đứng giữa cánh cửa lớn, tay giơ cao đen led, nhìn về phía người đàn ông đứng trên sân khấu.  Một phút sau,  người đến ngày một nhiều hơn,  chẳng mấy chốc khán phòng rộng lớn đã chật kín người.


Lục Dương vẫn đứng im trên sân khấu,  bên dưới chưa bật đèn,  ánh đèn led màu xanh lam nhạt như vì sao trên dài nền trời đen,  lấp lánh,  chiếu sáng khuôn mặt mỗi người.


Dương Thần Sơ bị bao vây ở giữa dòng người,  cô không hoảng sợ,  khuôn mặt chìm trong bóng tối,  cô nhìn lên bố mình trên sân khấu,  càng nhìn càng thấy bố rất đẹp trai,  đẹp hơn cả mấy người trên ti vi lớn ngoài quảng trường.


Phía dưới,  không biết ai mở đầu trước,  mọi người đồng thanh hô to: "Lục Dương,  chúng tôi yêu bạn! " Cứ như vậy lặp đi lặp lại,  cả khán phòng vang lên tiếng đồng thanh, truyền vào tai Lục Dương.  Tuy anh chỉ mơ hồ nghe thấy,  nghe không rõ được âm điệu trong lời nói,  nhưng tình cảm của họ,  anh đều nghe thấy,  nhìn được,  cảm nhận ra.


Lục Dương đi đến thành sân khấu,  giống như Dương Thần Sơ vừa rồi,  anh nhảy xuống phía dưới.  Anh đi thẳng đến trung tâm,  đứng bên cạnh Dương Thần Sơ.  Anh ngồi tam xuống một cái ghế,  thoải mái nói,  trong giọng còn có ý cười: "Nào,  các bạn có phải là lo tôi tốn tiền thuê ghế không?  Không sao! " Anh xua tay: "Các bạn muốn gì, Lục Dương tôi vẫn còn đau ứng được.  Ngồi xuống đi,  chúng ta lâu rồi không nói chuyện phải không?"


Không ai ngượng ngùng,  rất rõ nữa,  mọi người đều tự động ngồi xuống.  Họ và Lục Dương,  bỏ qua rào cản giữa người hâm mộ và thần tượng,  cùng nhau trò chuyện như những người bạn.


Họ cùng nói về những ngày đầu,  khi fandoom chỉ có vài trăm người,  khi mà Lục Dương đến dự sự kiện không có lấy một ống kính chiếu vào, cho đến khoảng thời gian anh trở thành một tiểu thiên vương,  người hâm mộ lên tới vài triệu,  rồi vài trăm triệu.  Mỗi lần quay MV,  họ không còn phải đứng ở góc đường, mặc cho muỗi đốt ngóng trông Lục Dương xuất hiện nữa.


Cuối cùng,  ngày hôm ấy,  vào buổi tối lành lạnh ấy,  Dương Thần Sơ vẫn nhớ như in lời Lục Dương đã nói.  Anh đứng dậy,  chụm hai tay thành hình cái loa,  hô lớn về phía sân khấu: "Chín năm trước,  tôi hứa sẽ giúp các bạn tự hào khi làm fan của tôi.  Giờ đây,  tôi thành công rồi,  thành công rồi! "


Những người bên cạnh xúc động,  họ không ngờ anh còn nhớ lời nói bâng quơ gần mười năm trước đó,  có người cũng bắc thành cái loa nhỏ,  nói to: "Lão Lục,  chúng em rất tự hào khi làm bé Lục!" Những người khác cũng làm theo,  cả khán phong chốc chốc vang lên những lời bộc bạch.


Mọi người hết xong đều đứng ngây người ra rồi cười.  Lục Dương nhìn những khuôn mặt rạng rỡ ấy,  anh nói: "Sau này,  dù các bạn sẽ trở thành fan của thần tượng nào đi chăng nữa,  mỗi người các bạn đều là một phần của Lục Dương,  mãi mãi. "


-------


Ngày xét xử vu án buôn bán nội tạng cũng đã đến,  hôm ấy,  cả nước đều xôn xao.


Tiêu Nguyệt không đến buổi xét xử ấy,  cô cũng không lên mạng,  ra ngoài,  chỉ tự nhốt mình trong phòng.  Ngày hôm sau lại bình thản đi làm,  gặp khách hàng,  về nhà,  rồi lại đi làm... Cuộc sống của cô giống như không hề bị Giang Thành Xuyên lại ảnh hưởng.


Giang Thành Xuyên bị xử phạt mười năm từ giam,  mạng lưới buôn bán bên Anh cũng bị triệt pha,  việc này càng làm tăng cường mối quan hệ giữa Trung Quốc và Anh hơn.  Cảnh sát hai nước đã hợp tác với nhau,  xử lí sạch sẽ đường dây buôn bán nội tạng này.


Việc Lục Dương rút khỏi giới giải trí cũng mau chóng lắng xuống. Cuộc sống này là vậy,  tin tức du có lớn đến đâu cũng chỉ như ném đá xuống hồ,  đá có to cỡ mấy,  có gây sóng lớn đến mấy,  lăn tăn qua rồi,  mặt hồ lại phẳng lặng như thường.


Hôm nay,  Lục Dương cùng Dương Thần Sơ đến trung tâm thương mại. Dương Thần Sơ rất hứng thú với việc này,  từ khi còn rất sớm cô đã một mực kéo anh ra xe,  đòi đến trung tâm rồi.


Hai người đi một vòng lớn,  đa phần chỉ ngắm chứ không mua,  Dương Thần Sơ vẫn chưa tìm được món đồ ưng ý.  Họ đi lên thang cuốn,  đi đến tầng ba,  khu bán quần áo.


Khi đi ngang qua một cửa hàng,  đột nhiên có nguồn sức mạnh lớn ập đến,  dòng người từ phía sau không biết bắt nguồn từ đâu,  như thuỷ triều không hề báo trước,  ngang nhiên xông đến. Nhìn kỹ,  cửa hàng hai người đi qua đang có đợt giảm giá lớn,  khách hàng kéo đến rất đông,  chỉ chực đến giờ giảm giá là lao vào săn đồ.


Lục Dương nắm chặt tay Dương Thần Sơ,  không để cô lạc trong dòng người.  Anh bị một bà thím béo xô đẩy,  đầu đập thẳng vào tấm kính chắn,  truyền đến cơn đau đớn.


"Lục Dương,  anh biết không,  khi chúng ta nghe nhạc sẽ xuất hiện hai loại cảm giác.  Một là cảm giác cảm xúc,  hai là cảm giác nhận thức." Cô gái trong chiếc áo bò màu lam nhạt đi ngược lại về sau trên đường,  đưa hai ngón tay lên: "Vì vậy mà khi nghe nhạc,  tuy chúng ta không hiểu được ý nghĩa của ca từ,  của giai điệu nhưng vẫn cảm nhận được cảm xúc mà nó truyền đạt.  Anh nói xem,  có phải kỳ diệu lắm không? " Cô gái kia chợt cau mày,  dừng bước chân, hùng hồ xông về phía chàng trai tụt lại phía sau: "Lục Dương,  anh có nghe em nói không? "


Chàng trai kia đáp lại: "Có,  anh đang nghe mà. "


Cô gái tiếp tục đi lùi nhưng tốc độ đã chậm hơn: "Vậy anh nói xem,  khi nghe nhạc,  anh nghe bằng cảm xúc gì? "


Chàng trai không trả lời mà đột nhiên chạy tới,  đưa tay chọc vào eo cô gái,  cô gái cười,  chạy trốn,  bóng hai người in trên mặt đất,  tiếng cười vong xa xa.


Hình ảnh đó còn chưa mờ nhạt,  tiếng cười ấy còn chưa dứt thì một hình ảnh khác đã hiện lên trong đầu Lục Dương.


Cô bé nhỏ buộc tóc hai bên,  mặc chiếc váy màu xanh ngọc nhạt, cô ngồi trên xích đu,  đôi chân ngắn cố chậm xuống đất.


Cô gái nhỏ nói: "Lục Dương,  anh đừng nhảy lớp có được không?  Năm nay tiểu Sơ được đi học rồi,  em học sớm hơn bạn khác,  học giỏi hơn bạn cùng lớp,  để cuối cùng được học cùng anh nhé? "


Cậu bé ngồi xổm xuống,  đưa tay đẩy xích đu cho cô: "Được,  anh chờ em."


Hình ảnh hai đứa bé ngoắc tay nhau làm mờ tầm nhìn trước mặt của Lực Dương.


Lục Dương choáng váng,  anh loạng choáng đứng vững,  cảm thấy trong tay có hơi ấm mới thấy bình tĩnh hơn.


Tất cả mọi chuyện là sao đây?  Rốt cuộc phía sau họ còn có chuyện gì đang chờ đợi?  Anh không biết,  không biết.  Lần đầu tiên,  Lục Dương cảm thấy bất lực.


Hết chương 89


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.