Đếm Ngược Đau Thương

Chương 93: Không phải vẫn tìm được đó sao?



Ngày hôm đấy,  Dương Thần Sơ không hỏi tại sao Lục Dương lại muốn rời đi.  Giống như cô đã từng nói,  cô ở đâu không quan trọng,  chỉ cần nơi đó có Lục Dương.  Thế nào là người quan trọng nhất với mình?  Với cô,  đoá chính là người khiến ta dù đi đâu cũng thấy hạnh phúc,  chỉ cần người đó ở bên cạnh,  ta đều cảm thấy ấm áp,  an toàn,  đó chính là người quan trọng nhất.


Hai ngày sau,  Lục Dương hoàn thành xong thủ tục,  anh nói họ sẽ đến Phượng Hoàng Cổ Trấn.  Dương Thần Sơ tuy còn bé nhưng cô đã tìm hiểu được những địa điểm du lịch nổi tiếng trong nước,  cô thấy rất vui khi bố quyết định sống ở đó.  Nhưng cô thấy khó hiểu,  khi bố nói,  ở Bắc Kinh này nhộn nhịp quá.  Nhưng đến Phượng Hoàng Cổ Trấn,  dù sao nơi đó cũng là địa điểm du lịch,  có yên tĩnh bao nhiêu thì vào mùa du lịch vẫn sẽ nhộn nhịp,  tấp nập bấy nhiêu.  Sao bố không chọn nơi khác?


Lục Dương sắp xếp quần áo cho cô,  anh gấp rất nhanh,  để riêng từng loại vào từng va li lớn: "Sơ Sơ,  đến khi em tỉnh lại em sẽ hiểu.  Anh muốn sống cùng nỗi cô đơn với em. "


Lục Dương vẫn luôn đau đau trong lòng chuyện Dương Thần Sơ bỏ đi ba năm ấy,  anh không hận cô,  không trách cô,  nhưng anh thấy bản thân mình hèn nhát,  ít nhất là anh vẫn chưa cho cô có được cảm giác an toàn.  Trong sâu thẳm của cô,  chắc chắn cô vẫn để ý đến khoảng thời gian đó,  cho nên anh muốn bù đắp.  Dùng chính khoang thời gian còn lại sống bên cô để phai nhạt đi ba năm cô độc ấy.


Chuyến bay của họ cất cánh lúc mười một giờ,  mười giờ hai người đã có mặt tại sân bay Bắc Kinh.


Ngày hôm nay,  Bắc Kinh đổ tuyết lớn,  những bông hoa tuyết trắng xoá lững lờ rơi xuống,  phủ trắng mặt đường,  mang theo cái lạnh của riêng nó.  Tuyết rơi ngày càng nhiều,  sương mù không hiểu sao cũng giăng kín thành phố,  cả Bắc Kinh như lạc vào mê cung không rõ đường lối,  mọi thứ chìm vào hư ảo.


Đến mười rưỡi,  chuyến bay đến Hồ Nam bài hoãn lại do tuyết rơi dày đặc,  cẩn trở đường bay.


Lục Dương nắm tay Dương Thần Sơ,  anh định dẫn cô vào nhà ăn ăn ít đồ lót da,  thời tiết khá lanh,  cô lại mắc chứng sợ lạnh,  để bụng đói sẽ không tốt.


Tiêu Nguyệt hấp tấp chạy đến cửa sân bay,  cũng may chuyến bay tới Hồ Nam bị hoàn lại.  Cô chạy khắp nơi,  cầu mong người ấy chưa đi,  đến khi trông thấy hình bóng của Lục Dương,  Tiêu Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.  Cô gọi với: "Lục Dương!  Lục Dương! "


Lục Dương không nghe rõ tiếng gì,  thành lực anh bị ảnh hưởng,  cộng thêm âm thanh ồn ào ở sân bay,  anh hoàn toàn không biết có người đang gọi mình.  Dương Thần Sơ đi bên cạnh,  cô loáng thoáng nghe thấy tiếng ai đó gọi Lục Dương,  cô quay người lại phía sau,  trông thấy trong đám người,  Tiêu Nguyệt đang chen lên phía trước.  Cô dật vạt áo Lục Dương: "Bố,  chị Nguyệt tìm bố kia. " Cô chỉ tay vào Tiêu Nguyệt đang chạy đến gần chỗ hai người họ.


Tiêu Nguyệt cúi người thở gấp. Nhiều chuyến bay bị hoãn nên sân bay đông nghẹt người,  cô suýt bị ép chết trong biển người mênh mông đó.


Lục Dương đi tới,  anh vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Nguyệt: "Em làm gì mà như ma nữ đời nợ thế? "


Tiêu Nguyệt điều chỉnh lại hơi thở: "Lục Dương,  mẹ em... Bà ấy muốn gặp anh lần cuối. "


Hạ Lan đã bị kết án mười năm cho tội giết người,  trước khi thi hành an,  bà muốn noi chuyện với Lục Dương.  Tiêu Nguyệt thật tình không muốn để bà gặp Lục Dương nhưng bà kiên quyết,  một mực phải được noi chuyện với anh,  cô cũng hết cách.  Cũng may chuyến bay bị hoãn nên cô mới kịp đi đến nói với anh việc này.


Lục Dương đứng thẳng người,  anh hỏi lại: "Bà ấy có chuyện gì? "


"Em không biết rõ,  bà ấy không hé nửa lời cho em biết.  Nhưng bà ấy nói,  chuyện này liên quan đến Dương Thần Sơ,  anh chắc chắn sẽ đến. "


Dương Thần Sơ nghe thấy tên mình,  cô nhận ra chuyện hai người họ đang nói có liên quan tới mình,  cô đi tới: "Bố,  ai muốn gặp con sao? "


"Không có gì.  Sơ Sơ,  chúng ta đến một nơi khác trước nhé? "


"Được. " Dương Thần Sơ tít mắt trả lời,  cô đi đâu cũng được cả. 


Tiêu Nguyệt thở phào. Lục Dương gửi đồ tại một quán gửi đồ trong sân bay,  ba người lên xe đến trại giam.


Lục Dương không cho Dương Thần Sơ theo vào,  anh để Tiêu Nguyệt ngồi trong xe nói chuyện với cô,  còn anh đi vào thăm Hạ Lan.


Hạ Lan trông rất tiều tụy,  khuôn mặt nhọn hoắt,  hốc mắt sâu hoắm, tóc đã xuất hiện màu trắng bóc,  cơ thể gầy gò trong bộ đồ phạm nhân rộng thùng thình.  Mới có ba tháng không gặp nhưng bà như già đi mấy chục tuổi.


Hai người bị ngăn cách bởi một tấm kính thuỷ tinh dày cộp.  Lục Dương ngồi xuống ghế,  anh mở lời trước: "Bà của chuyện gì liên quan tới Sơ Sơ? "


Hạ Lan không còn dáng vẻ lạnh lùng, vô cảm trước đây.  Bây giờ trông bà rất giống người mẹ bình thường,  hiền hậu,  chất phắc,  chỉ là đôi mắt luôn có nỗi buồn man mác,  khiến người ta không khỏi đau lòng.  Nhưng Lục Dương lại không thể đồng cảm hay tha thứ cho người này được.  Tuy Hạ Lan đã giúp đỡ anh trong những ngày đầu về nước, bà cũng chỉ là con cờ bị lợi dụng trong kế hoạch của Tiêu Phong,  nhưng chuyện bà đã làm không thể xoá bỏ được.  Chính bà đã hủy hoại cuộc sống vốn sẽ tươi đẹp của mẹ anh. 


Hạ Lan đưa đôi tay gầy gò,  hơi nhăn nheo lên tấm kính,  vuốt khe khuôn mặt anh qua mặt kính trong suốt: "Trước đây ta không nhìn kỹ,  trông con quả thật rất đẹp trai.  Nếu ta không mang theo ác niệm trong lòng,  có phải ta cũng có một đứa con trai tài giỏi hay không? " Giọng bà thê lương,  như vọng ra từ sơn cốc hoang vu lạnh lẽo. Bà đang tiếc nuối, hoài niệm quá khứ. 


"Trên đời nếu có nếu như đã chẳng gọi là cuộc sống.  Nếu bà đã nuối tiếc như vậy,  chi bằng ở trong này sống thật tốt,  bù đắp lại nỗi lầm. Không phải chỉ mười năm thôi sao, sau khi ra ngoài, bà có thể an nhàn tuổi già,  sống bên gia đình. " Lục Dương vẫn là không nỡ nói lời cay độc với người có ơn với mình.


Hạ Lan sững sờ,  bà thu tay về,  tầm mắt hướng ra ngoài: "Gia Đình?  Ta còn gia đình hay sao?  Ông ấy đến cuối cùng vẫn không dành nổi cho ta một chút tình cảm,  thứ ông ấy trao đi chỉ là áy náy và trách nhiệm."


"Con biết không,  kế hoạch nhân bản người kia,  ta không biết một chút gì,  con có tin ta không? "


"Tôi tin. " Hạ Lan nếu có dính líu vào thì hôm ấy ở Hải Nam,  đám người kia khi nghe tin Tiêu Phong chết đã chẳng hoảng loạn nhịp vậy. 


Hạ Lan cười yếu ớt,  bà lại nói tiếp: "Con nhớ ra hết mọi chuyện rồi. "


Lục Dương không ngờ bà biết đến chuyện này: "Sao bà biết? "


"Tuy kế hoạch kia của ông ấy ta không biết nhưng kế hoạch này của ông ấy ta vẫn biết đối chút.  Năm xưa,  tai nạn của con và Dương Thần Sơ gặp phải hoàn toàn là được sắp đặt trước.  Con của kẻ thù,  ông ấy sao để nó hạnh phúc được.  Khi biết hai đứa không chết và vẫn bình an vô sợ,  ông ấy rất tức giận.  Cũng may là con bị mất trí nhớ,  ông ấy mới tạm thời an tâm một chút,  sau đó thông qua một vị bác sĩ trong đội nghiên cứu nhân bản kia,  ông ấy biết tới một bác sĩ tâm lý có chuyên ngành rất cao,  cuối cùng là đã sửa thành công ký ức của Dương Thần Sơ.  Ông ấy nói,  nếu con đã không chết,  ông ấy sẽ khiến con sống không bằng chết.  Còn gì khó chịu hơn khi hai người yêu nhau nhưng đi qua nhau như người dưng nước lã? "


Nói đến đây,  Hạ Lan như chìm vào ký ức rất lâu trước đó. Bà vẫn nhớ như in thái độ của Tiêu Phong khi biết bà đã phát hiện ra kế hoạch này của ông.  Ông không tức giận mà thẳng thừng nói rõ mọi chuyện cho bà biết.  Khi ông ấy nói đến câu này,  bà thật sự đã khiếp sợ trước ánh mắt của Tiêu Phong,  nó tràn ngập ma quái,  thu hận và ghen ghét.  Lục Kiêu chết rồi,  ông ấy đẩy mọi tội lỗi tiếp đó lên đầu con trai ông ta. 


"Trước khi thật sự khép lại trang giấy này,  ta muốn nói cho con rõ sự thật thôi.  Ta nói xong rồi,  con đi đi. " Bà đứng dậy,  được một nữ cảnh sát dẫn vào bên trong.


Nghe xong mọi chuyện,  Lục Dương không tức giận,  anh vốn đã đoán được kết quả sẽ như thế này.  Tình yêu,  tình yêu quả thật là con dao hai lưỡi.  Một đầu cho ta nếm mật ngọt,  cảm giác dễ chịu khoan khoái,  đầu còn lại chỉ vô tình cứa vào tay ta từng nhất mạnh.  Đầu kia càng hạnh phúc bao nhiêu,  đầu này càng đau khổ bấy nhiêu. 


Lục Dương rời khỏi nhà giam,  trong lòng không hiểu sao nhẹ nhõm hẳn,  mọi chuyện dường như đã kết thúc rồi,  đặt một dấm chăm tròn trĩnh cho ký ức ở Bắc Kinh này.


Chuyến bay được chuyển đến hai giờ chiều.


Năm tiếng sau,  hai người đã có mặt tại Phượng Hoàng Cổ Trấn.  Lục Dương không tốn thời gian vào việc tìm nhà,  anh đã lấy được chìa khóa nhà trước đây của Dương Thần Sơ từ tay Lam Cẩn Tranh.


Hai người kéo hành lý vào trong nhà.  Căn nhà đã lâu không có người ở,  cây lựu cao lớn trước cổng la rụng đầy,  trong sân,  cánh hoa rơi đầy mặt đất. 


Hàng xóm kế bên thấy chủ nhà đã trở về,  là một người phụ nữ trung niên,  bà ấy rất xinh đẹp,  mái tóc dài thẳng rủ xuống,  đối mắt có hồn long lanh như nước,  bà cười chào hỏi: "Dương Thần Sơ về rồi đấy à.  Tôi còn tưởng cô đi không trở về nữa.  Ế,  cậu này là ai đây? "


Lục Dương nhấc va ly vào trong sân,  nói với người phụ nữ: "Tôi là chồng cô ấy Lục Dương,  thời gian trước vợ tôi đã làm phiền chị rồi."


Người phụ nữ cười,  khoé mắt hiện lên nếp nhăn nhàn nhạt: "Làm gì có,  Dương Thần Sơ cô ấy tốt lắm,  chỉ tội ít nói thôi.  Giờ lấy chồng rồi có vẻ thay đổi hẳn nhỉ,  nhìn rạng rỡ hẳn.  Thôi,  tôi vào nấu nốt nồi che đây,  cô cậu có dịp sang nhà tôi chơi nhé! "


Lục Dương tạm biệt người phụ nữ,  anh mở cửa vào nhà,  bên trong nhà cũng may còn khá sạch sẽ.  Anh sắp xếp đồ xong xuôi,  hai người nấu ăn ba mươi phút,  ăn tạm vài món rồi nghỉ ngơi.  Đến sáng hôm sau,  Lục Dương cũng Dương Thần Sơ don dẹp nhà cửa,  chăm bón hoa cỏ trong vườn.  Căn nhà vang lên tiếng cười không ngớt,  hơi ấm gia đình,  mùi hương hạnh phúc lan toả khắp sông nước nơi cổ trấn.


Người phụ nữ ngồi trong nhà,  ngắm nhìn cặp đôi hạnh phúc qua cửa sổ,  đôi môi hiện lên nụ cười: "Cuối cùng không phải vẫn tìm được cậu ấy hay sao? "


Trước đây,  trong một lần nói chuyện với Dương Thần Sơ,  người phụ nữ đã từng hỏi sao cô ấy lại đến nơi này sinh sống Dương Thần Sơ dựa vào gốc cây,  ngắm nhìn hoa lựu rụng xuống: "Em không tìm được anh ấy,  nên phải đến đây để xoá đi nỗi đau kia. "


Người phụ nữ hỏi: "Cậu ấy ở đâu?  Sao cô không tìm được? "


"Anh ấy ở rất gần,  rất gần,  nhưng em mãi mãi không chạm tới được.  Em tìm kiếm rất lâu,  vẫn là chậm mất một bước,  chậm vào rồi lại vô tình đẩy ra xa.  Có lẽ em sẽ chẳng bao giờ tìm được anh ấy lần thứ hai. "


Hết chương 93


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.