Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 14: Chương 14




Giờ Dần canh ba.
Văn Đức điện.
Đèn đuốc sáng choang như ban ngày, thái giám, cung nữ và Cấm quân các ty kỳ chức đều không dám thở mạnh.

Trước canh ba, Hoàng quý phi dẫn một đám thái giám cung nữ ùn ùn kéo tới, quỳ ở trước cửa xin tội.

Được triệu vào trong điện, không biết Hoàng quý phi đã nói cái gì, Nguyên Thú đế đột nhiên giận dữ, lệnh Cấm quân lôi thái giám thiếp thân của Hoàng quý phi ra đánh chết ở ngoài điện.
Lúc này, Tần vương cũng vào cung, quỳ xuống bên ngoài Văn Đức điện, dù cho Đại thái giám bên người Nguyên Thú đế có hỏi như thế nào cũng chỉ nói: "Nhi thần có tội, xin phụ hoàng trách phạt!"
Người khác không rõ đầu đuôi, nhưng Đại thái giám nhớ đến lần Đông cung bị tấn công lúc trước là đoán ra một hai, trong đầu nghĩ mẹ con hai người thật thú vị, kẻ trước người sau tới thỉnh tội.
"Vương gia, ngài đứng lên trước đã, chớ quỳ ép nô tỳ nữa." Đại thái giám xin tha.
Tần vương vẫn cố chấp: "Trừ phi phụ hoàng chịu gặp ta, nếu không bổn vương sẽ quỳ gối không dậy."
Đại thái giám bất lực: "Vậy ngài chờ một chút, nô tỳ sẽ bẩm báo cho bệ hạ biết."
Tần vương: "Làm phiền công công."
Đại thái giám vào trong điện bẩm báo tình hình rõ ràng, Nguyên Thú đế lạnh mặt, hừ một tiếng nói: "Mẹ con các ngươi cũng nhanh trí nhỉ, thông đồng với nhau, chân trước chân sau cùng đến ép trẫm!"
Hoàng quý phi dập đầu sát đất, nước mắt lã chã: "Cầu bệ hạ minh giám, thần thiếp thương con nóng ruột, chỉ một lòng trông con thành tài, thật sự không biết Diệp nhi ở sau lưng thần thiếp làm điều sai trái, mang tội đại nghịch bất đạo.

Thần thiếp trằn trọc khó ngủ, càng đau lòng hơn, cũng từng nghĩ đến chuyện thay Diệp nhi che đậy tội lừa gạt, khuyên nó đi đường ngay, nhưng thần thiếp là thê tử của bệ hạ, cũng là bề tôi của bệ hạ, là cô nương mà phủ Quốc công gả ra ngoài, tổ tiên ta chinh chiến cả đời, tận tâm tận sức cống hiến cho triều đình, thanh danh ba đời, há có thể vì sự ích kỉ của bản thân mà phá hủy trăm năm căn cơ Đại Cảnh?"
"Có câu nói trai gái đều là nợ, Diệp nhi phạm phải sai lầm lớn, thần thiếp là mẹ nó, cũng mắc tội dạy dỗ con không thỏa đáng.

Thần thiếp tự xin từ vị Hoàng quý phi, không quản lý trung quỹ nữa, trả lại kim ấn tỳ thụ, chỉ cầu xin bệ hạ tha cho Diệp nhi một mạng."
Ánh mắt Nguyên Thú đế rét lạnh như băng, quan sát người phụ nữ quỳ sát đất, rất lâu không nói gì.
Trong lòng Hoàng quý phi lo lắng, nơi tóc mai lấm tấm mồ hôi lạnh.
Trong điện vô cùng tĩnh mịch, một hồi sau, Nguyên Thú đế phất tay áo quát lên: "Gọi cái tên bất hiếu đó vào đây!"
Đại thái giám vội vàng triệu đến: "Tuyên Tần vương —— "
Tần vương vào trong điện, lập tức quỳ xuống đất hô to: "Nhi thần có tội!"
Lời còn chưa dứt, đáy mắt đã quét sang bóng dáng Hoàng quý phi không khỏi ngờ vực, nửa đêm canh ba, sao mẫu phi cũng ở Văn Đức điện chứ? Chẳng lẽ phụ hoàng đã một bước biết trước chân tướng, đang hỏi tội mẫu phi?

Tần vương càng suy đoán càng kinh sợ, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nguyên Thú đế truyền tới trên đầu: "Nói thử xem, tội của ngươi là gì?"
Tần vương vội vã dập đầu đáp: "Nhi thần trị dưới không nghiêm, tin lời bậy bạ, gây gổ kể tội huynh đệ —— "
"Bè đảng Tần vương so đo tiền chu cấp, gian lận kiếm chác, mưu hại Đông cung, vì bản thân mình coi mạng người như cỏ rác, không quan tâm cơ nghiệp Đại Cảnh, không đảm nhiệm được việc lớn, không xứng làm hoàng tử vương tôn, xin bệ hạ giáng tội!"
Tần vương làm theo lời cữu cữu Trịnh Sở Chi tới chịu đòn nhận tội để được xử theo tội nhẹ nhất, chỉ là còn chưa nói hết lời đã bị mẫu phi mà gã tin tưởng nhất, kính trọng nhất cắt đứt, rất lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, trong lòng mờ mịt chấn động, rất lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Gã biết mẫu phi là đang đại nghĩa diệt thân —— nhưng người phải hy sinh sao lại là gã? Gã gian lận kiếm chác, nhúng tay vào trường thi Giang Nam, trắng trợn hốt bạc chẳng lẽ không phải vì mẫu phi, vì Phủ Trịnh Quốc công hay sao? Gã tranh giành ngôi vị Hoàng đế, đối nghịch với Thái tử đủ điều, chẳng lẽ không phải là vì mẫu phi hy vọng gã ngồi lên vị trí kia hay sao?
Hoàng tử mà mẫu phi và ngoại công, cữu cữu xem trọng nhất, không phải là gã ư?
Nguyên Thú đế trầm giọng hỏi: "Lão tam, có đúng như lời mẫu phi ngươi nói hay không?"
Tần vương nhìn Hoàng quý phi, từ từ cúi đầu, không kêu trời kêu đất diễn trò nữa: "Lời mẫu phi nói, câu nào cũng là thật."
Rốt cuộc gã cũng nhớ ra, trước bảy, tám tuổi mẫu phi cũng đâu có thích mình.

Bởi vì lúc sinh ra, gã bị sinh ngược đã hại mẫu phi suýt chết vì sinh khó.

So với gã, mẫu phi yêu thích Lục đệ được sinh nở bình thường lại thông minh hơn.

Cũng nhờ năm tám tuổi, Triệu Ngọc Tranh dạy gã cách lấy lòng phụ hoàng, mẫu phi mới dần coi trọng gã, nếu không sợ rằng những năm về sau cũng sẽ không có cảnh mẹ hiền con thảo thế này.
Thấy gã chủ động nhận sai, dù đã sớm động đến sát tâm nhưng không hi vọng mình bị lưu lại tiếng xấu giết con, sắc mặt Nguyên Thú đế đã hơi dịu lại: "Sự việc hành thích Đông cung, trẫm biết ý đồ của ngươi với Lưu thị.

Nhưng trừ cái này ra, ngươi có động tới tâm tư nào khác hay không?"
"Nhi thần không dám! Trước đó nhi thần đã cùng Thái tử hẹn đám người Triệu tam lang, Triệu tứ lang ra ngoại ô đá cầu, rõ ràng Thái tử không có ở Đông cung, nhi thần tuy hồ đồ nhưng không có gan giết huynh đệ..."
Nói đến đây, Tần vương nghẹn ngào.
Nguyên Thú đế cẩn thận quan sát biểu cảm của gã, nội tâm thế nào tất nhiên không nhìn ra, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm, ông nói Tần vương lúc còn nhỏ là đứa trẻ chân thành thật thà lại hiếu thuận khiến cho ông vô cùng thương yêu, ai ngờ lòng người dễ đổi, mờ mắt trước quyền thế.
Trong lời nói tràn đầy sự thất vọng như một người cha bình thường nói chuyện với con mình, trong sự thất vọng đó lại cất giấu biết bao nhiêu là kỳ vọng, thương yêu đã từng có, Tần vương nghe xong sinh lòng hối hận, không ngừng nỉ non "Nhi thần biết sai".
Nguyên Thú đế bước qua người gã nói: "Tự đến Tôn Chính tự, xin tội liệt tổ liệt tông đi."
"Nhi thần lĩnh mệnh."
***
Giờ Dần sáu khắc, trời tờ mờ sáng, thành cung tập trung rất nhiều triều thần, có người ngồi xe, kẻ hoặc xuống ngựa, hoặc xuống kiệu đi bộ vào bên trong, đây chính là một cảnh tượng kì vĩ ở đại nội Kinh đô.
Mà trước cửa chính hướng ra con đường phía nam có một cái trống lớn đứng sừng sững, trống này chính là vật có thể dùng để tố oan tình lên Thiên tử.

Nhân vật bí ẩn nói: "Trần Sư Đạo trong sạch, Lưu thị phạm tội phao tin đồn, lăng nhục bêu rếu người khác.

Bà ta xuất thân Đông cung sẽ chỉ liên lụy đến danh dự của Đông cung, cho nên không ai nguyện đứng ra chứng minh ông ấy trong sạch.

Trần Sư Đạo và Lưu thị đều là tiểu tốt không đáng nhắc đến trong vụ án này.

Trừ phi chính ngươi đi gõ trống kêu oan, cáo trạng Trần Sư Đạo trị gia không nghiêm, lòng tốt hà khắc, lương tháng cấp cho người làm không đủ dùng, dẫn đến bọn chúng nhận hối lộ của kẻ gian, xắn tay áo giúp kẻ gian vào phủ ăn trộm đề thi."
Lời đã nói hết, thông minh như Triệu Bạch Ngư trong nháy mắt đã hiểu rõ ràng, quay đầu quan sát hắc y nhân chốc lát, lui về phía sau ba bước, chắp tay cúi người hành đại lễ: "Đa tạ quận vương tương trợ!"
Hoắc Kinh Đường không bất ngờ mấy, dùng ngón trỏ ngoắc miếng vải đen xuống, chỉ để lộ ra một chút khóe môi nhạt màu hơi cong lên: "Đoán ra thân phận ta từ khi nào?
Triệu Bạch Ngư: "Từ lúc ngài nói cáo trạng ân sư của Ngũ lang."
Hoắc Kinh Đường không để ý lắm: "Sớm nhỉ."
Trong lúc Triệu Bạch Ngư đang giương mắt lên nhìn, Hoắc Kinh Đường lại kéo miếng vải đen lên, nhìn thẳng vào ánh mắt ngờ vực không hiểu nổi của y: "Nghe nói trước khi cưới gặp mặt, cưới về rồi sẽ không hoà thuận đấy."
Triệu Bạch Ngư: "..."
Hoắc Kinh Đường chắp tay ra sau lưng: "Ngẩn ra làm gì? Đi đi, mọi chuyện đều có ta chịu."
Lời này hệt như kim bài miễn tử vẫy gọi người ta tới yêu thương vậy, Triệu Bạch Ngư biết nếu thật sự xảy ra chuyện lớn, Hoắc Kinh Đường không nhất định sẽ đánh cược một mạng cứu y, nhưng không thể phủ nhận lời cam kết của hắn lúc này khiến người ta an tâm vô cùng.
Từ lúc mới sinh đến khi trưởng thành, Triệu Bạch Ngư vẫn lủi thủi một mình, không ai dọn đường phía trước, cũng chẳng có người nào phơi bày mặt trái vì y, mà y lại cố gắng hết sức bảo vệ những người thân thiết duy nhất mà mình có được, không biết mệt mỏi, không thiết ngưng nghỉ.
Nói thật không biết xấu hổ, cũng tự mình ăn năn hối hận, Hoắc Kinh Đường chính là người duy nhất trên đời này mở rộng con đường phía trước, cũng chuẩn bị sẵn đường lui giúp đỡ Triệu Bạch Ngư, vậy mà trước giờ y lại dùng hắn làm tài liệu ác mộng, dùng tận hai năm liền.
Triệu Bạch Ngư xấu hổ, chủ yếu do lúc ấy mới vừa đảm nhiệm chức phán quan không lâu đã được đưa thẳng tới địa điểm án mạng đầy mùi máu tanh, cũng vì là quan nhỏ chỉ có thể đụng vào ngoài rìa vụ án, y mới lầm tưởng Hoắc Kinh Đường cậy quyền thế để né luật pháp truy cứu trách nhiệm nên càng sợ hơn.

Truyện Light Novel
Trống kêu oan cao hai thước, thân màu đõ thẫm, da trống có màu vàng được kéo căng, giá trống đóng một lớp bụi mỏng.
Triệu Bạch Ngư cầm dùi trống, giơ cao cánh tay, vung mạnh khiến mặt da trống vang lên tiếng "Thình" cực lớn.
Vào thời đầu Đại Cảnh, vì để lôi kéo lòng dân, cao tổ đặc biệt ban bố luật lệ, yêu cầu Hoàng đế dù có đang làm gì đi nữa cũng phải lập tức xử lý vụ án được gõ trống minh oan, bất kể vụ lớn vụ nhỏ.
Tiền triều từng có chuyện được truyền lại, có một nông dân gõ trống thỉnh cầu tiên đế giúp hắn tìm con heo nhà đi lạc, tiên đế cười to, coi là thật giúp hắn tìm heo, sau đó kể việc này cho trăm quan trong triều cùng vui, thành công gây dựng hình tượng Hoàng đế yêu dân như con, vui tôi hòa thuận.
Chuyện xưa là thật hay giả đã không thể kiểm chứng, nhưng có thể thấy được lòng triều đình hướng về bách tính, gõ trống không giới hạn cấp bậc, cũng không cần điều kiện gì, để cho người bình thường có được một con đường giải oan.

Triệu Bạch Ngư đoán rằng trong giai đoạn sau của lịch sử, các loại điều kiện hà khắc để được gõ trống kêu oan có lẽ sẽ giống như một vài thiếp lập của triều đại ở đời trước, ví dụ như trừ phi là việc quân việc nước, kỳ oan thảm án mới được gõ trống, nếu không trước khi gõ trống phải lôi ra đánh ba mươi trượng, cơ bản là để hù dọa người ta.
Thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, Triệu Bạch Ngư kiên định, mạnh mẽ gõ vào mặt trống, đến khi nhìn thấy nha dịch vội vàng chạy đi, truyền oan tình tố vào hoàng cung, rồi đến người của đại nội ra mời y vào Thùy Củng điện, ở trước mặt Thiên tử, cùng với trăm quan và chư vị hoàng tử, cáo trạng ân sư.
***
Trên Thùy Củng điện, trăm quan không ai lên tiếng.
Lâm An quận vương Hoắc Kinh Đường bẩm báo ngọn nguồn gian lận ở trường thi đúng theo sự thật, từ việc bà vú của Thái tử và Lễ bộ Thị lang Trần Sư Đạo tư thông lộ đề, đến việc Lễ bộ Thượng thư thu hối lộ giúp cử tử gian lận có dính líu dến Tần vương, cùng công tử nhà Trịnh quốc công cấu kết với trường thi Giang Nam, gây rối làm cho trường thi hỗn loạn, giết thí sinh tế Khổng miếu, giết người giệt khẩu, ba năm qua tiền hối lộ thu được không dưới hai trăm ngàn lượng, toàn bộ được hắn phân trần.
Trăm quan vốn tưởng đây chẳng qua chỉ là chuyện gian lận thi cử đấu qua đá lại nhỏ nhoi, dù sao cũng không phải chuyện gì mới mẻ, khóa nào cũng có một hai người gian lận, chỉ là lần này đặc biệt hơn, không cẩn thận để lộ đề, số lượng cử tử gian lận nhiều hơn một chút, cũng cho rằng kết quả chỉ để quan chủ khảo xuống chức bãi nhiệm, thí sinh không bao giờ được thi tuyển nữa là xong.
Thật sự không ngờ, Tần vương lại to gan lớn mật đến vậy.
Phải biết Giang Nam là nơi địa linh nhân kiệt, mỗi kì khoa cử không biết tuyển được bao nhiêu người tài giỏi giúp đỡ cho quốc gia, nơi đó đất rộng của đầy, lắm cá nhiều thóc, thuế hằng năm thu về có thể nuôi một nửa Đại Cảnh, vì thế quan trường cũng phức tạp, quan hệ chằng chịt, một vòng luẩn quẩn không ai là không động tâm, nhưng cũng không ai dám nhúng tay vào trường thi Giang Nam, dẫu sao thì ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi đó cũng quá nhiều.
Cho nên việc Tần vương và Trịnh Hữu có thể kiểm soát trường thi Giang Nam đến tận ba năm mới bị bại lộ âm mưu, thật sự khiến người ta không thể tin nổi.
Thái tử cúi gầm mặt, vừa sợ hãi vừa mừng như điên, sợ là sợ mình suýt chút nữa đã bị cuốn vào một vụ án lớn, còn vui là vì biết được sau này Tần vương sẽ khó có thể chuyển mình lần nữa.
"...!Lời thần nói đều là sự thật, nhân chứng vật chứng đều có thể trình lên." Hoắc Kinh Đường nói xong câu cuối, trong điện lại rơi vào yên lặng.
Nguyên Thú đế đã biết chân tướng sớm nhất ngồi nghe hắn kể lể lại vẫn tức giận đùng đùng, chỉ là không để lộ ra cũng không nói nên lời, dùng ánh mắt sắc bén lướt qua trăm quan triều đình, ai cũng cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt ấy.
Bầu không khí như bị đóng băng, cả điện yên lặng như tờ.
Nguyên Thú đế: "Kết bè kết phái làm việc gian, gây rối khoa cử, giết người diệt khẩu, ăn hối lộ trái pháp luật, đây chính là con trai của trẫm, đây chính là đại thần cốt cán của trẫm! Quan chủ khảo Trần Chi Châu ở Giang Nam, năm xưa còn là trẫm tự thân chỉ hắn đi Giang Tây làm Chuyển vận sứ, phong cương đại lai một phương, không tạo phúc cho bách tính, trái lại cấu kết với hoàng tử, vương tôn hốt bạc trắng trợn, hãm hại trụ cột triều đình, khá cho một kẻ tham lam! Thật là uổng công đọc sách thánh hiền!"
Nguyên Thú đế vỗ mạnh lên tay vịn long ỷ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không nhịn được nổi giận: "Thái tử, ngươi nói xem nên xử trí Tần vương như thế nào?"
Thái tử chắp tay trả lời: "Bẩm phụ hoàng, khoa cử là kì thi xét theo công trạng, tuyển chọn nhân tài, chiêu mộ người giỏi trong thiên hạ cống hiến chí tài vì Đại Cảnh.

Từ khi Đại Cảnh khai quốc tới nay, rút ra được bài học từ những rắc rối của môn phiệt tiền triều, lấy việc thế gia lũng đoạn làm tấm gương, lập ra khoa cử vì quốc sách, cao tổ và tổ tiên phụ cầu hiền như khát, chiêu hiền đãi sĩ mới lấy được lòng dân để có được Đại Cảnh hưng thịnh ngày nay.

Vậy nên, gian lận thi cử không thể làm to chuyện lên, nhưng cũng không thể buông tha dễ dàng.

Tam đệ tuy là hoàng tử nhưng lại phạm pháp cùng tội với thứ dân, chẳng qua nể công bảo vệ đất nước của Trịnh quốc công, nể một phần cả nhà trung liệt với triều đình, cũng nhìn nhận những năm qua Tam đệ nhậm chức làm việc cẩn thận bao nhiêu, tính thêm một phần lao khổ công cao, xin phụ hoàng tha tội chết cho Tam đệ."
Lời nói này hay, vừa nhấn mạnh được tầm quan trọng của việc thi cử, dùng nó làm nền chứng tỏ hành vi hoang đường của Tần vương là tội không thể tha, lại dùng Phủ Trịnh Quốc công cầu một lời tha thứ, để cho Tần vương khó mà thoát tội, chỉ miễn tội chết, đánh thẳng vào tâm tư của Nguyên Thú đế.
Nhưng lại cực kì hợp với tâm tư đó.
Mặt Nguyên Thú đế vô cảm: "Thái tử, ngươi không phát hiện ra nỗi khổ sở của Tam đệ ngươi sao?"
Lòng Thái tử bối rối, quỳ rạp xuống đất: "Nếu nhi thần sớm biết, nhất định sẽ khuyên bảo Tam đệ kiềm cương ngựa trước bờ vực!
Nguyên Thú đế: "Nghe nói thời gian trước Đông cung bị tấn công?"
Thái tử: "Vâng.

Không có thiệt hại gì, tuy bắt được hai nhân chứng sống, nhưng bọn răng lợi bọn chúng quá cứng, không hỏi ra được gì."
Nguyên Thú đế: "Sao không chuyển giao cho Đại lý tự?"

Tay Thái tử run lên, cẩn thận nói: "Dựa theo luật lệ Đại Cảnh, nếu như không có chỉ dụ cần phải áp tải nghi phạm đến bộ Hình trước, đợi thẩm vấn xong mới giao cho Đại lý tự duyệt lại, nhi thần vốn định qua hai ngày sẽ chuyển giao vụ án lại cho Đại lý tự."
Nguyên Thú đế không nói câu nào, giây lát lại lên tiếng: "Ngày đó Cấm quân trực ca nghiêm túc tuân thủ chức trách, trung dũng đáng khen, phải thưởng."
Trên trán Thái tử đã rỉ ra mồ hôi lạnh, trở nên kính cẩn hơn, sắc mặt cũng thay đổi đôi chút, hoài nghi vì sao Nguyên Thú đế lại đột nhiên nhắc tới Cấm quân, nhất định không chỉ là để ban thưởng đơn giản như thế, vậy là bởi vì cái gì?
Cấm quân trực ca? Nghiêm túc tuân thủ chức trách?
"!" Lúc này Thái tử mới hoàn hồn, bị dọa cho cả người đổ mồ hôi, không dám nhiều lời nữa mà chỉ cúi đầu thấp hơn.
Nguyên Thú đế cảnh cáo Thái tử, bắt hắn kìm chế sự kiêu ngạo của mình lại, chuyển sang hỏi ba vị nắm quyền Tể tướng gồm Triệu tế chấp, Lô tri viện và Cao đồng tri viện thấy thế nào.
Ba lão quan đã là hồ ly thành tinh đáp lời tự nhiên trôi chảy, nào dám lấy thân phận bề tôi để định tội hoàng tử vương tôn? Ngoài miệng nói lời đường đường chính chính, thực tế đều đẩy quyết sách về lại cho Nguyên Thú đế, nói lấy ý chỉ của bệ hạ làm trung tâm.
"Tước phong hiệu, phẩm cấp của Tần vương, cách chức làm thứ dân, cấm túc ở Tôn Chính tự.

Cởi bỏ quan phục quan chủ khảo Giang Nam, quan chấm thi Trần Chi Châu và những người khác, cùng với quan chủ khảo thi Hội, kể cả quan chấm thi Trần Sư Đạo, tất cả đều phải qua Đại lý tự thẩm vấn, tội không sai thì theo luật chém đầu răn đe! Quan viên lớn nhỏ tham gia nhận hối lộ, quan viên có lui tới cùng Tần vương, bất luận là ở Giang Tây, Giang Đông hay kinh quan, tất cả đều phải bị xử trí nghiêm khắc theo pháp luật!"
Nhất thời trăm quan lòng hoang mang, Giang Nam là trường thi của kì thi cuối năm, quan chủ khảo lớn nhỏ, quan chấm thi cộng lại phải đến hai ba mươi người, người tham gia nhận hối lội thì đến bốn, năm mươi người, còn cả kinh quan, sợ là phải chết trên trăm người.
Bệ hạ là đang quyết tâm bắt hết bè đảng, gõ núi chấn hổ, cảnh cáo đám lão thần bọn họ đây mà!
Từ khi Đại Cảnh khai quốc đến nay, đây chính là hình án lớn nhất.
"Hoắc Kinh Đường, vụ này không cần ngươi làm nữa, tiếp theo đều giao cho Triệu tế chấp hết đi."
Giọng Nguyên Thú đế chán ngán như là đã quá bất mãn với cách Hoắc Kinh Đường đảm nhiệm chức Đại lý tự khanh.
Triệu tế chấp và Hoắc Kinh Đường đồng thanh đáp: "Vâng." Dù nội tâm có cuồn cuộn thế nào cũng sẽ không để lộ ra bên ngoài.
"Có còn chuyện gì muốn tâu nữa hay không? Không có thì bãi triều —— "
Lời còn chưa dứt, viên thái giám quản việc đánh trống đã vội vã xông vào trong điện la lớn: "Bệ hạ, Kinh đô có dân gõ trống kêu oan!"
"Người nào, trình án gì?"
"Nhân sĩ Kinh đô họ Triệu cáo trạng Lễ bộ Thị lang Trần Sư Đạo!"
Triệu Bạch Ngư!
Cáo trạng cho Trần Sư Đạo đã bị phán tử hình?
Trăm quan xôn xao, ghé đầu rỉ tai nhau, vẻ mặt trang nghiêm của Triệu Bá Ung cũng rét lạnh, không giấu nổi chán ghét, vô cùng khó coi.

Thái tử cũng trở nên kinh ngạc, họ Triệu? Có quan hệ gì với Triệu tế chấp? Hoắc Kinh Đường rũ mắt, không ngạc nhiên, không sợ hãi đứng bất động.
Nguyên Thú Đế cau mày hỏi: "Đó là người phương nào? Có quan hệ thế nào với Trần Sư Đạo? Vì sao lại cáo trạng Trần Sư Đạo?"
Viên thái giám vẫn luôn cung kính: "Triệu Bạch Ngư con trai của trưởng công chúa Xương Bình, từng là học trò được Trần Sư Đạo dạy dỗ, muốn cáo trạng Trần Sư Đạo trị dưới không nghiêm, hà khắc thiếu tình cảm."
Con trai của trưởng công chúa Xương Bình...!Không phải là con trai thứ năm của Triệu tế chấp, Triệu gia Ngũ lang sao? Từng là học trò được Trần Sư Đạo dạy dỗ ——
Người này ngự tiền tố cáo ân sư, từ xưa đến nay là người đầu tiên!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.