Hai người cùng ra khỏi phòng, cuộc gọi thứ tư đến, Châu Liêm Nguyệt bắt máy, nói với đầu bên kia rằng anh đang xuống.
Thang máy và phòng của Nam Gia ở hai hướng khác nhau, anh cúp điện thoại rồi thoáng dừng bước.
Nam Gia khoanh tay lại, cười cười: “Thượng lộ bình an."
Anh lãnh đạm liếc cô một cái, rồi xoay người đi về phía thang máy.
Vào thang máy, ngay lúc cánh cửa khép lại, Châu Liêm Nguyệt ngẩng đầu lên.
Ngoài hành lang đã chẳng còn thấy bóng dáng nào nữa.
Trung tuần tháng Sáu, Nam Gia đóng máy, sớm hơn một tháng so với dự kiến của cô.
Hà Nột cực kỳ tán thưởng cô, còn nói sau khi phim được chiếu, nhất định sẽ mang đi tranh giải nữ phụ xuất sắc nhất, giành được giải thưởng hay không thì không chắc, nhưng đề cử thì kiểu gì cũng có.
Nam Gia quay vê trong sự mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, từ thị trấn về đến thành phố rồi mới lại quay về Bắc Thành, gần như là ngủ li bì suốt cả chặng đường.
Máy may hạ cánh xuống Bắc Thành vào buổi chiều, xe tới đón đã được Tiểu Đàm sắp xếp ổn thỏa.
Tìm được chiếc xe kia ở bãi đỗ, Nam Gia kéo cửa ra, bỗng nhiên một bó hoa hồng đỏ rực như lửa xuất hiện bất thình lình.
Phía sau bó hoa là một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, "Surprise!"
Nam Gia vui vẻ nhận lấy bó hoa, “Hy Hy! Sao em lại đến đây?"
“Đến đón chị. Chúc mừng chị đóng máy thuận lợi."
Nam Gia ôm bó hoa lên xe, vô thức liếc ra phía sau một cái. Trên xe chỉ có Châu Hy và chị Chân.
Dường như Châu Hy có thể thấy rõ được sự trầm mặc kỳ lạ trong thoáng chốc này, cô ấy cười bảo: “Anh em không có ở Bắc Thành, đi Canada rồi.”
Tiểu Đàm và tài xế đã cất xong hành lý, đóng cốp xe lại.
Nam Gia nghiêng hai chân nhường chỗ cho Tiểu Đàm, đợi mọi người ngồi ổn định, xe xuất phát, cô mới bâng quơ hỏi, “Đi Canada công tác à?”
Châu Hy thoáng im lặng, do dự một lát mới nói, “... Anh hai của chị dâu em ở Vancouver, tuần vừa rồi anh ta mất, anh em sang đấy dự lễ tang”
Nhất thời Nam Gia rơi vào trầm mặc.
Châu Hy vội vàng bảo: “Chỉ là hình thức thôi! Chị dâu sống ở Vancouver từ hồi cấp Hai, sau này cũng... không về nước,
ở nước ngoài suốt.
Nam Gia cười, thầm nghĩ, chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô cả, “Tốt hơn là em đừng kể cho chị biết như thế, không nhỡ Châu tổng biết thì chắc chắn sẽ không vui đâu.”
“Thì em sẽ bảo là em nhất quyết muốn kể cho chị nghe.”, gương mặt Châu Hy thoáng hiện vẻ xấu hổ.
Nam Gia chợt cảm thấy không đành lòng, không lẽ Châu Hy lại cảm thấy, giữa cô và Châu Liêm Nguyệt còn có thể có kết quả gì đó hay sao?
Cô cười, chuyển đề tài khác, “Em phải về nhà ăn tối không?"
“Không về! Em đặt nhà hàng rồi, chị em mình cùng nhau ăn tối đi.”
Nam Gia cười hỏi: “Bữa tối dưới ánh nến à?”
Châu Hy cũng cười.
Trên đường đi, Nam Gia tán gẫu với Châu Hy về chuyện quay phim, cũng nắm được tình hình của cô ấy dạo gần đây, ấy và Tô Tinh Dư đã ở bên nhau.
“Thật không? Ai thổ lộ trước?”
“...Anh ấy. Chị cũng biết mà, em không nhìn thấy, với người bình thường thì ít nhiều cũng coi là gánh nặng. Tô Tinh Dư bảo, yêu anh ấy giống như yêu âm nhạc của anh ấy, chỉ cần tại thôi.”
Nam Gia cười, “Đúng là cách tỏ tình của nghệ thuật gia, lãng mạn ghê.”
Hai tai Châu Hy đỏ cả lên, “...Hình như anh em cũng nghĩ thoáng hơn một chút rồi, chắc là cũng ý thức được em sẽ
không ở vậy với anh ấy cả đời được, thế nên trước mắt bọn em không bị ngăn cản gì cả.”
Nam Gia nói: “Bảo Châu tổng mua một cái máy bay riêng, sau này em với Tô Tinh Dư thoải mái đi nghe hòa nhạc trên khắp thế giới.”
Châu Hy che miệng cười, “Không cần anh em mua. Em... em có cổ phần của công ty nhà họ Châu, có khi... còn nhiều hơn của anh em đấy.”
Nam Gia cười, “Phú bà, em có thiếu bạn gái không?”
Châu Hy phối hợp với câu bông đùa của cô, “Được, em phải cướp chị về mới được.”
Nam Gia ăn tối với Châu Hy xong thì tiễn cô ấy về đến nhà, sau đó vội vàng đến điểm tiếp theo... Trần Điền Điền đã hộ hào đông đủ, đến club của một người bạn, tổ chức tiệc đón cô về.
Đẩy cửa phòng bao ra, “bùm” một tiếng, những vụn pháo giấy và dây ruy băng phun ra, đám bạn trong đoàn kịch thi nhau huýt sáo, ai nấy cũng hô to: “Đại minh tinh! Đại minh tinh!"
Nam Gia vừa cười vừa gỡ bỏ sợi ruy băng trên đầu, “Đùa đấy à?"
Chào hỏi mọi người xong, Nam Gia cầm cốc rượu, theo Trần Điền Điền đến ngồi riêng một góc.
Tháng trước Trần Điền Điền đến đoàn phim thăm ban, giờ gặp lại bỗng cảm thấy hình như Nam Gia gầy đi một chút rồi, “Người đẹp à, bình thường cậu không ăn uống hẳn hoi đúng không?”
Nam Gia cười, “Mình có gầy cũng không bằng cậu, da bọc xương."
Tán gẫu một lát rồi lại quay về chủ đề chính, Nam Gia hỏi: “Cậu đang viết kịch bản mới đúng không, tiến triển thế nào rồi?”
“Chẳng có gì tiến triển cả, mới viết được có một hai cảnh, rời rạc lắm... À phải rồi, ngày kia là kỷ niệm buổi diễn thứ một trăm của “Yên Chi Hải Triều”, xong sẽ có một buổi giao lưu nhỏ, cậu phải đến đấy.”
“Mình đến làm gì, mình còn diễn nữa đâu.”
"Cậu đến để bọn mình còn ké nhiệt chứ.”
Nam Gia nhoẻn miệng cười.
Trần Điền Điền uống một ngụm rượu rồi liếc mắt sang nhìn cô, “Cậu về rồi, vị kia không triệu kiến cậu à?”
“Đang không ở Bắc Thành.”
“Hai người ở cạnh nhau cũng gần một năm rồi nhỉ?”
“Nói đến anh ấy làm gì, mất hứng”, Nam Gia thản nhiên nói.
Trần Điền Điền đảo mắt nhìn vào đám người ở phía đôi diện, “Người kia đang nhìn cậu kìa, thấy không?”
Nam Gia liếc qua, “Làm sao?”
“Bạn của bạn mình, nhϊếp ảnh gia, tự mở một hiệu sách riêng. Nói là muốn làm quen với cậu.”
"Không có hứng thú."
Trần Điền Điền nhìn cô, “...Thế cứ định như thế này mãi à?”
“Bằng không thì làm sao bây giờ? Cũng phải để vị kia mất hứng thú với mình đã chứ”, Nam Gia cười, “Thật ra cũng ổn... Lâu dần cũng thấy con người anh ấy, không đáng sợ như trong tưởng tượng.
“Cậu đừng có rơi vào hố đấy.”
“Mình khờ à? Chuyện nào ra chuyện đấy.”
Hàn huyên một lát, Trần Điền Điền đứng dậy đi toilet, tranh thủ lúc này, chàng trúc mã của Trần Điền Điền, cũng chính là chồng tương lai của cô nàng - Bành Trạch, đi tới rồi cười bảo: “Nam Gia, nói với cậu chuyện này.” "Chuyện gì?"
"Nhờ cậu giúp mình một việc nhé.”
Rời khỏi club, trên đường về, Nam Gia mở cửa xe cho thông thoáng.
Làn gió bên ngoài mang theo cả cái khô nóng của mùa hè Bắc Thành, chẳng mấy chốc đã khiến trán cô lấm tấm mồ hôi.
Lời nhắc nhở của Trần Điền Điền mới khiến cô ý thức được, à, gần một năm rồi, mùa hè năm ngoái, cô quen Châu Liêm Nguyệt.
Gần một năm qua, thân thể họ như lang với bái, còn linh hồn thì lại như người xa lạ.
[1] Loài động vật trong truyền thuyết Trung Quốc, người xưa nói con lang (sói) và con bái phải dựa vào nhau mới đi được.
Nam Gia uống hơi nhiều nên thoáng đau đầu, cô rút điện thoại ra nhắn tin cho Châu Liêm Nguyệt để báo lịch trình, nói với anh rằng cô đã quay về Bắc Thành rồi.
Có lẽ bên kia chênh lệch giờ, cô chẳng tính ra được.
Về đến nhà, tắm rửa xong liền nằm lên tấm ga trải giường bằng vải washedcotton, đeo tai nghe, lướt trang cá nhân của Diệp Tiền trên NetEase, bất chợt nhận được tin nhắn hồi âm của Châu Liêm Nguyệt.
Vẫn là một chữ “Ừ” không cảm xúc như cũ.
Buổi kỷ niệm suất diễn thứ một trăm của “Yên Chi Hải Triều”, Nam Gia đến dự.
Người tham gia không nhiều, tổng cộng chỉ khoảng hai trăm người, cơ bản đều là khán giả ruột của vở kịch này, kiểu như đã xem trên mười lần.
Buổi giao lưu diễn ra khá thoải mái, sân khấu không trang trí nhiều, chỉ bày bảy tám cái ghế, mọi người ăn vận tùy ý.
Trần Điền Điền khăng khăng đòi Nam Gia lên sân khấu, dù thật ra sự huy hoàng của vở kịch chẳng liên quan gì đến cô, bởi cô chỉ diễn chưa đến mười lần.
Nam Gia đứng cùng mấy nhân viên hậu đài ở cạnh sân khấu.
Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại bỗng rung lên. Cô lấy ra xem, là Châu Liêm Nguyệt gọi tới.
Sợ làm phiền người khác, cô cầm điện thoại lặng lẽ đi ra phía sau sân khấu.
Hiển nhiên Châu Liêm Nguyệt không đủ kiên nhẫn, chỉ sau một hồi chuông đã cúp máy.
Nam Gia gọi lại, Châu Liêm Nguyệt hỏi cô đang ở đầu.
“Rạp hát. Hôm nay có buổi giao lưu kỷ niệm suất diễn thứ một trăm, bạn em gọi đến chơi”
“Khi nào xong?”
“Chắc còn khoảng nửa tiếng nữa, nhưng xong thì vẫn còn kế hoạch khác... Anh về Bắc Thành rồi à?”
“Ừ.”
Lúc này, Nam Gia nghe thấy có người dùng micro gọi tên mình, cô liền bảo với Châu Liêm Nguyệt: “Hình như họ đang tìm em. Đợi bên này xong việc, em đến tìm anh nhé?”
Nhân viên hậu cần chạy tới gọi Nam Gia lần nữa, Nam Gia nghe thấy Châu Liêm Nguyệt nói “Được”, rồi cúp điện thoại.
Vội vàng chạy vào, bị Trần Điền Điền kéo tới giữa sân khấu, Nam Gia nhận lấy cái micro, lúc này mới nhìn thấy rõ người đang đứng ở bên dưới, một cô gái trẻ.
Cô bé thẹn thùng hỏi: “Chị còn nhớ em không?”
Nam Gia cười, “Đương nhiên là nhớ rồi.”
Chính là cô bé mà buổi diễn nào cũng đến xem, còn cầm áp phích tới xin chữ ký của cô và xấu hổ khen cô xinh đẹp.
Cô bé nói: “Em vừa thi đại học xong, so đáp án rồi, kết quả hẳn là rất ổn. Em đăng ký vào khoa biên kịch, nghe nói chị đi làm diễn viên rồi, em mong là sau này chị có thể diễn phim em biên kịch.”
Hội trường rộng lớn, giọng nói của cô bé được phóng to lên qua micro, sự run rẩy nghe ra càng rõ ràng.
Hốc mắt Nam Gia thoáng ẩm ướt, cô cười bảo: “Nhất định chị sẽ chờ đến ngày đó.”
“Em... có thể chụp cùng chị một tấm ảnh không ạ?”
Nam Gia giơ tay, cô bé liền đưa máy ảnh cho người bạn ở bên cạnh, chạy lên sân khấu trong những tiếng vỗ tay.
Cô bé đưa tay ôm cô, Nam Gia nghe ra được cô bé đang nghẹn ngào, bèn cười vỗ vỗ bả vai cô bé.
Nam Gia ôm vai cô bé, người bạn dưới sân khấu bấm nút chụp liên tục, một lát sau mới giơ tay ra hiệu “OK”.
Cô bé cúi gập người trước Nam Gia, nói tiếng “cảm ơn” rồi chạy vội xuống khỏi sân khấu.
Nam Gia nhìn thấy cô bé ôm cổ bạn mình, mà người bạn kia thì không ngừng vỗ lưng trấn an cô bé, nhìn khẩu hình khi nói thì hẳn là đang cười bảo cô bé, được rồi, được rồi.
Micro vang lên tiếng của Trần Điền Điền, cô nàng cười bảo: “Vừa hay nhân cơ hội này tuyên truyền cho Nam Gia nhà tôi, bộ phim chiếu mạng đầu tiên của cô ấy tên là “Hung thủ thứ mười một” chuẩn bị chiếu rồi, đến lúc đẩy mọi người nhớ ủng hộ nhé.”
Nam Gia cười: “Mình không trả phí quảng cáo đầu đây.”
Khán giả đồng loạt bật cười.
Nam Gia lần lượt trả lời mấy câu hỏi, sau đó vẫn nhất quyết xuống khỏi sân khấu, đi sang đứng cùng nhân viên hậu đài.
Phía sau bỗng có người vỗ vai cô, cô giật mình quay đầu lại, “Thầy Diệp?”
Diệp Tiển mặc một chiếc áo phông dáng rộng màu đen, mái tóc đã dài ra, trên mặt hiện nụ cười ôn hòa, “Bành Trạch
muốn làm cái gì đấy mà phải không? Anh phải đến xem chứ.”
Nam Gia cười: “Còn tưởng anh không nhận được thông báo.”
“Anh chỉ suýt không nhận được thôi, vốn định hôm nay xuất phát đi Vân Nam sưu tầm dân ca rồi.”, Diệp Tiền nhìn cô, cười bảo, “À, hôm em về Bắc Thành, Điền Điền có nhắn tin cho anh, nhưng tối hôm đấy anh đang thu âm, xong việc cũng muộn quá rồi, đoán là bọn em về hết nên anh không đến nữa.”
Nam Gia cười đáp: “Không sao. Công việc quan trọng hơn mà.”
Hai người họ đè thấp giọng, trò chuyện câu được câu chăng. Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, buổi giao lưu kết thúc.
Trần Điền Điền nói lời tổng kết, cùng mọi người cúi đầu cảm ơn khán giả đã đến tham dự.
Bỗng trong chớp mắt, toàn bộ bóng đèn đều phụt tắt.
Đám đông xôn xao, từ micro truyền ra giọng Trần Điền Điền khe khẽ hỏi “Sao lại thế này?”.
Qua chừng mười giây, màn hình phía sau đột nhiên sáng lên.
Trần Điền Điền quay ngoắt lại nhìn.
Là một đoạn video, tỉ lệ màn hình 4:3, nước phim cũ kỹ, in đậm dấu ấn thời gian.
Trong video có hai đứa trẻ đang nô đùa trên sô pha, có người lớn hỏi cô bé: Ngoài Bành Bành ra, con còn có người bạn nào khác không?
Cô bé hớn hở nói: Bành Bành là bạn tốt nhất.
Tốt như thế nào?
Sau này phải lấy người tốt như Bành Bành!
Màn hình phụt tắt, rạp hát lại tối om.
Bất chợt, một chùm sáng rọi xuống một người ở giữa khán phòng, cả cây âu phục, ôm một bó hoa hồng.
Ngay lập tức, tất cả mọi người cùng ồ lên.
Bành Trạch đi xuyên qua khán phòng, bước về phía Trấn Điền Điền, vừa đi vừa nói: “Hôm nay là một sự kiện quan trọng trong sự nghiệp của em, anh hy vọng cũng sẽ trở thành một sự kiện quan trọng trong tình yêu của chúng mình. Anh biết em không thích trói buộc, yêu tự do, yêu văn học, yêu nghệ thuật... Em như một cơn gió không thể nào nắm chắc được, anh thật may mắn, may là vào thời điểm em còn nhỏ, thời điểm chưa có mấy cái văn học, nghệ thuật và tự do kia, đã yêu anh...”
Một tràng cười vang lên.
Bành Trạch đi lên sân khấu, đứng lại trước mặt Trần Điền Điền, sau đó lùi lại mấy bước, quỳ một gối xuống, “Trần Điền Điền, em nên thực hiện lời hứa trước kia rồi đấy, lấy anh đi.”
Tất cả mọi người cùng hoan hô reo hò.
Trần Điền Điền đã khóc đến mức chẳng buồn quan tâm biểu cảm xấu đẹp ra sao nữa, cô nàng vốn luôn tự xưng là người yêu văn hóa tiểu chúng, vậy mà lúc này lại bị sự dịu dàng thế tục này đánh gục.
Cô nàng đưa tay ra.
Bành Trạch đeo nhẫn cho cô, đứng dậy, một tay ôm ghì lấy cô, trao nụ hôn say đắm.
Tiếng vỗ tay và reo hò như muốn lật tung cả nóc rạp hát.
Nam Gia đứng trong bóng tối, nước mắt cũng giàn giụa như vỡ đê.
Cô cảm giác Diệp Tiển nhè nhẹ vỗ vai mình, cúi đầu nhìn, Diệp Tiển đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Cô cười, “Cảm ơn thầy Diệp.”
Cô không dám nhìn Diệp Tiển. Trong lòng có cảm giác âm ỉ đau như phải bỏng.
***
Lúc Châu Liêm Nguyệt đến, khán giả đang lục tục đi ra khỏi rạp hát.
Xe tiến vào cổng thì bị ngăn lại, anh liền gọi cho Đinh Trình Đông, anh ta lập tức đích thân ra dẫn đường.
Vào cửa lớn của rạp hát, Đinh Trình Đông cười bảo: “Một diễn viên của chúng tôi, à, là bạn thân của Nam Gia đấy, hôm nay bạn trai cô ấy cầu hôn, vừa mới xong.”
Châu Liêm Nguyệt đứng ở hàng cuối của khán phòng, nhìn lên sân khấu, nguyên cả đám đông đang chụp ảnh cùng một đôi nam nữ, người nữ ôm một bó hoa hồng, đoán chừng là nữ chính của tối hôm nay.
Anh nhìn lướt một vòng, phát hiện ra Nam Gia đứng ở bên ngoài, trong một góc tối, cô đang nói chuyện với một người đàn ông, người đàn ông kia mặc áo phông đen, tóc dài qua tai.
Không biết hai người đang nói chuyện gì, mà trên mặt cô lại hiện một nụ cười rất dịu dàng.
Anh chưa từng thấy.
Lúc nói chuyện, cô liên tục nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt mỗi khi nhìn lên gương mặt người đàn ông ấy đều chỉ thoáng lướt qua. Giống như chỉ dùng ánh mắt, ghi đi ghi lại một cái tên, sau đó dù gạch bỏ bằng bao nhiêu nét, thì vẫn để lại dấu vết mờ mờ.
Châu Liêm Nguyệt khẽ nhíu mày.
Đinh Trình Đông cười bảo: “Châu tổng, anh chờ ở đây nhé, để tôi đi gọi Nam Gia xuống”
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.
Đinh Trình Đông chạy lên sân khấu, vỗ vai Nam Gia, ghé vào tai cô nói gì đó.
Cô lập tức quay đầu lại.
Cách một gian phòng trống trải, ánh mắt hoảng hốt của cô, chỉ thoáng chốc đã rơi vào tầm mắt anh.
Cô quay người đi, biểu cảm dịu dàng ấy biến mất hút, cô nói gì đó với người đàn ông đối diện, người kia liền gật đầu.
Nam Gia đi xuống sân khấu, nhìn về phía Châu Liêm Nguyệt, nhưng không xuyên qua khán phòng để đi thẳng về phía anh, mà lại xoay người đi vào trong hậu đài, như thể định đi qua lối đường vòng.